Không kìm nổi sự tò mò, Thiên Âm vội ra ngoài đi tìm mấy lão già để thẩm định.
Tiểu Xuân vẫn như cũ bày đồ ăn ra trước mặt Vũ Long, hôm nay có nhiều món ngon hơn. Người ta thường nói đường đến trái tim nhanh nhất là qua đường dạ dày.
Vũ Long đói đến phát điên gặp đồ ăn ngon là lao vào ăn uống nhiệt tình.
Tiểu Xuân ngồi phía ngoài lặng lẽ quan sát, trong lòng hiện nên chút khó hiểu.
Nàng vốn không phải người của Thiên Độc Tông và cũng không có ý định gia nhập tông môn nào. Lúc nhỏ gia đình nàng bị sát hại, nàng may nắm sống sót và được người Thiên Độc Tông bắt về làm nô tỳ.
Tuy nhiên nàng đã kết thân được với Thiếu Chủ Thiên Độc Tông và được làm hầu cận riêng, mặc dù cuộc sống có đầy đủ hơn nhưng cũng khắc nghiệt hơn. Sống trong một tông môn chuyên giết chóc và dùng độc thì nàng cũng ảnh hưởng ít nhiều. Từ một người lương thiện nàng sẵn sàng ra tay giết bất kì ai nếu họ khiến nàng ấn tượng xấu.
Nàng hiếm khi nghĩ được rằng mình lại có thể không lỡ xuống tay với người đang ngồi trước mặt.
Trước khi vào đưa cơm cho Vũ Long, Thiên Âm đã dặn dò Tiểu Xuân hạ độc vào đồ ăn để Vũ Long chết kho được làm ma no.
Tuy nhiên Tiểu Xuân không nỡ, nàng cũng chẳng hiểu vì sao nữa. Đây là lần đầu tiên nàng không làm theo sự sắp xếp của chủ nhân. Dù biết trước sau gì Vũ Long cũng chết nhưng ít ra nàng cũng không muốn người hạ thủ là mình.
" Ngon không?" Tiểu Xuân hỏi.
" Ngon, rất ngon! Ai lấy được ngươi thì ngày nào cũng được ăn đồ ngon." Vũ Long vừa ăn vừa nói. Vũ Long sớm được Tiểu Bạch nhắc rằng đồ ăn không có độc nên mới ăn, ban đầu hắn cũng nghĩ bữa ăn này sẽ là bữa cuối của mình.
Gương mặt đỏ bừng trong chốc lát, Tiểu Xuân thẹn thùng quay mặt đi rồi đặt tay lên ngực phập phồng nơi con tim đang đập liên hồi : " Cái tên này...hắn...hắn đang gián tiếp tỏ tình mình?"
Rồi nàng lắc đầu tự trấn an : " Bình tĩnh, không được động lòng, hắn ta không có gì tốt cả. Sớm muộn hắn cũng bị Thiếu Chủ giết."
Đúng lúc này cánh cửa hầm bật ra, Thiên Âm lao vào với gương mặt hốt hoảng.
"Thiếu Chủ! Có chuyện gì ư?" Tiểu Xuân giật mình lo lắng hỏi.
Vũ Long thì bị nghẹn suýt tắc thở.
Thiên Âm với gương mặt hoang mang nhìn đống đồ ăn đã hết một nửa, rồi nhìn sang Tiểu Xuân, rồi lại nhìn Vũ Long. Nàng lập tức xông vào buồng giam rồi túm cổ Vũ Long nhấc lên sau đó tung đấm vào bụng hắn.
Cú đấm mạnh và bất ngờ khiến Vũ Long nôn hết chỗ đồ ăn vừa ăn ra ngoài. Trước vẻ mặt hoang mang của Tiểu Xuân, vẻ mặt sợ hãi của Vũ Long, Thiên Âm nói : " Tên này không được chết."
Tiểu Xuân hiểu ra, liền cười khổ kéo kéo áo Thiên Âm rồi nói khẽ : " Ta không hạ độc hắn."
Thiên Âm nghe xong có chút xấu hổ, bèn nói : " Ngươi không nói sớm làm ta lỡ ra tay đánh hắn nôn hết đồ ăn ra rồi!"
Vũ Long nằm chổng mông rên rỉ trong góc buồng giam, bên cạnh còn nguyên bãi nôn thức ăn hỗn hợp : " Hự...quá ác độc!"
Tiểu Xuân hỏi : " Nhưng rốt cuộc có chuyện gì ạ?"
Thiên Âm ngao ngán nói : " Mấy lão già vừa nhìn thấy bản vẽ đã mừng phát điên. Nhưng lát sau mặt tên nào cũng đần ra, bọn họ không biết cách chế tạo."
Rồi Thiên Âm dùng ánh mắt nham hiểm nhìn Vũ Long đang nằm chổng vó nói : " Lại phải dùng đến tên này rồi."
Vũ Long bị đem tới một nơi khác, là một căn phòng giam khác nhưng điều kiện tốt hơn buồng giam trước đó.
Tại nơi ở mới, Vũ Long bị hai lão già tra khảo về cách chế tạo Ám Lệ Vũ Hoa. Một lão già đầu trọc tên Thiên Tàn là Đại Trưởng Lão, một lão già râu tóc bạc phơ tên Địa Khuyết là Tam Trưởng Lão.
Vũ Long buộc phải hợp tác vì Thiên Âm đứng bên ngoài luôn miệng nhắc sẽ giết Chỉ Hạc.
Vũ Long không chế tạo ra nên cho dù hắn có khiến thức nhưng thực hành thì tay chân lóng nga lóng ngóng khiến hai lão già không khỏi nghi hoặc.
" Tiểu tử, giở trò là bay màu đấy." Đại Trưởng Lão Thiên Tàn đe họa.
Vũ Long bèn phải nghĩ ra một lý do thích đáng : " Ta hiện tại không còn được hoàn mỹ như trước nên không thể chế tạo ra Ám Lệ Vũ Hoa ngay được."
Nghe vậy sắc mặt của hai vị trưởng lão trở nên nóng giận, Đại Trưởng Lão Thiên Tàn hừ lạnh : " Biểu hiện của ngươi không giống như ngươi đang nói thật."
Vũ Long nói : " Ta nói thật, ta chế tạo ra được Ám Lệ Vũ Hoa là do trước đó tình cờ có được một viên Linh Châu, trong Linh Châu có chứa một thứ sức mạnh thần bí mà sau khi ta nuốt nó liền có thể am hiểu và chế tạo ra được rất nhiều bảo vật lợi hại."
Tam Trưởng Lão Địa Khuyết nóng vội hỏi : " Vậy bây giờ viên Linh Châu đó đâu?"
Vũ Long tỏ ra thất vọng về bản thân nói : " Trong một lần bị ngã xuống sông, ta không biết bơi nên xém chết may có người vớt ta lên. Khi tỉnh lại ta mới biết Linh Châu không còn trong bụng ta."
Mặc dù nghe không đáng tin nhưng cũng chỉ có thế mới giải thích được tại sao một thằng nhóc trẻ tuổi có thể chế tạo ra món ám khí tinh diệu đến vậy. Để chắc ăn hơn Tam Trưởng Lão lục soát người của Vũ Long.
" Nói như vậy, giờ ngươi vô dụng với bọn ta rồi...giết hắn." Thiên Âm đứng ngoài, không chút do dự nói.
Vũ Long nghe vậy thì lạnh gáy, nữ nhân này cũng quá dứt khoát đi. Có thể lợi dụng thì khai thác triệt để, không thể lợi dụng thì loại bỏ ngay tức khắc.
Tam Trưởng Lão nhận lệnh, chuẩn bị bóp chết Vũ Long thì Vũ Long tự giải nguy cho mình, hắn nói : " Vậy các ngươi không muốn tìm viên Linh Châu đó sao? Ta từng tiếp xúc với nó nên ta có thể cảm ứng được nó."
Có được Linh Châu cũng như có được một bảo vật vô giá, chỉ bằng một tên nhóc con nhờ vào viên Linh Châu đã có thể chế tạo ra ám khí bậc này thì một người am hiểu về ám khí và độc dược như Đại Trưởng Lão Thiên Tàn một khi nuốt được viên Linh Châu đó thì còn khủng khiếp thế nào.
Suy đi tính lại thì vẫn là giữ lại cho Vũ Long một cái mạng. Tam Trưởng Lão lui ra không ra tay nữa.
Nhưng Thiên Âm bên ngoài hỏi một câu : " Bảo vật có sức mạnh như vậy, chẳng lẽ không ai tranh giành? Ta chẳng nghe thấy thông tin gì về mấy việc đó."
Vũ Long phát sợ với sự đa nghi của Thiên Âm, hắn lại phải bịa : " Viên Linh Châu đó bề ngoài nhìn tầm thường vô cùng, cũng chẳng lấp lánh. Nếu không phải ta vô tình nuốt phải cũng chỉ nghĩ nó là đồ bỏ đi."
Thiên Âm nhíu đôi lông mày thanh thoát, sau khi suy tính liền ra lệnh cho Tam Trưởng Lão : " Giữ mạng hắn lại, đợi bổn thiếu chủ nghĩ cách."
Vũ Long được tha cho cái mạng, hắn vẫn bị nhốt ở phòng giam mới. Đợi khi Thiên Âm cùng mọi người đi khỏi hắn mới ngồi trẹt xuống than thở : " Sớm muộn cũng bị lật tẩy, làm thế nào bây giờ!"
Tiểu Bạch đáp : " Trong tình huống thế này, cách tốt nhất là lấy lòng vị cô nương tên Thiên Âm kia, mạng sống của người đang trong tay cô ta."
Vũ Long nghĩ thôi cũng thấy sợ, bèn nói : " Nữ nhân đó hung dữ bạo ngược, lấy lòng cô ta khó hơn cả lên trời."
Tiểu Bạch cười đáp : " Quả thực là bạo ngược, nhưng không phải không có cách. Thiên Âm cô ta thích nhất là ám khí, Chủ Nhân chỉ cần ra điều kiện với cô ta một chút là ổn thỏa."
" Thế nào?" Vũ Long nghi hoặc.
Tiểu Bạch bắt đầu bày kế cho Vũ Long. Mấy ngày sau, Thiên Âm cùng Tiểu Xuân tới gặp Vũ Long.
Thiên Âm vừa vào đã nói luôn mục đích của mình : " Bổn thiếu chủ nghĩ kĩ rồi, ngươi sẽ trở thành nô tài của ta."
" Ặc!" Vũ Long nghe xong ngẩn người, kế hoạch mà Tiểu Bạch bày cho hắn là sẽ thỏa thuận với Thiên Âm rằng hắn sẽ chế cho nàng một ám khí khác để làm tin, để nàng thấy rằng hắn vẫn còn hữu dụng mà giữ hắn lại. Ai dè quyết định của nàng làm hắn bất ngờ, làm nô tài thì sao? Được tự do hơn là tù nhân, thậm trí còn có cơ hội tẩu thoát.
Vũ Long không vội đồng ý ngay, hắn tỏ ra không mấy quan tâm : " Thiếu Chủ, ta không phải người Thiên Độc Tông, cũng không giỏi làm nô tài, ngươi nên cân nhắc."
Thiên Âm chỉ nở một nụ cười, hôm nay tâm trạng nàng khá vui : " Ta đã có tính toán, ngươi chỉ việc làm theo hoặc là chết."
" Ẹc! Vậy thì ta nghe theo Thiếu Chủ."
Vũ Long được thả, được Tiểu Xuân đưa tới một nơi gọi là Nô Tài Các. Là nơi chuyên thu nhận và huấn luyện người hầu kẻ hạ của Thiên Độc Tông. Vì là tông môn lớn mạnh nên nô tài ở đây cũng phải có chút bản lĩnh.
Sẽ có người nghĩ việc huấn luyện nô tài cách chiến đấu và dùng độc sẽ có một ngày Thiên Độc Tông tự dẫn họa sát thân, nhưng Thiên Vô Cực đã nghĩ tới việc này, hắn đã đưa ra một cách là trước khi trở thành nô tài của Thiên Độc Tông thì đều phải uống một loại đan được có tên Phục Chủ Đan. Loại đan dược này sẽ khống chế nô tài, dập tắt ý định tạo phản khi chỉ mới nhen nhóm trong đầu bằng những cơn đau thừa sống thiếu chết.
Vũ Long vì muốn có sự an toàn cho cả hắn và Chỉ Hạc nên đã răm rắp nghe theo sự thu xếp của Thiên Âm, không dám cãi nửa lời.
Ở Nô Tài Các có rất nhiều loại người, trung thực có, vô sỉ có, bỉ ổi có, ti tiện lại càng nhiều.
Vũ Long mới đến phải trải qua một quá trình kiểm tra kĩ lưỡng, sau khi được xác nhận tư chất tu luyện thấp kém thì mới có tư cách được nhận.
Vũ Long qua cửa ải này dễ dàng nhờ sự giúp đỡ của Tiểu Bạch, nàng áp chế tư chất thiên tài của Vũ Long xuống còn ngang hàng với các tư chất phế vật của đám nô tài xung quanh. Ở đây nam nữ lẫn lộn, không phân chia chỗ ăn chỗ ở rõ ràng.
Quãng thời gian ở Nô Tài của Vũ Long kéo dài gần một tháng, trong một tháng này hắn phải làm đủ thứ như gánh nước, bổ củi, sau đó còn học ăn nói có trên có dưới, còn được luyện những thế võ cơ bản, học một số phương pháp hạ độc phổ thông.
Mặc dù có nhiều kẻ cà khịa và kiếm chuyện vì hắn đeo mặt nạ, thậm trí là đánh nhưng Vũ Long vẫn nhịn. Hắn nhịn để yên ổn mà nhanh chóng rời khỏi Nô Tài Các.
Thật may là chỉ gần một tháng hắn đã được rời khỏi đó khi tất cả bài kiểm tra đều thông qua.
Sau khi rời khỏi Nô Tài Các, Vũ Long được đích thân Tiểu Xuân đón tiếp rồi dẫn tới khuê phòng của Thiên Âm.
Vì đã có quen biết từ trước và có ấn tượng khá tốt về Tiểu Xuân nên Vũ Long chủ động bắt chuyện với nàng.
Tiểu Xuân khi không có Thiên Âm ở bên thì cũng là một thiếu nữ bình thường, sống nội tâm và ít khi biểu lộ cảm xúc.
" Thời gian qua cũng nhờ có đồ ăn ngươi đem tới, cảm ơn nhé." Vũ Long cảm kích nói.
Quãng thời gian ở Nô Tài Các, Tiểu Xuân thường xuyên đem đồ ăn tới cho Vũ Long, Tiểu Xuân là người hầu cạnh của Thiên Âm nên địa vị cao hơn nô tài bình thường, lại có nhan sắc nên rất nhiều nam nô tài xem làm nữ thần. Chính vì vậy khi thấy Vũ Long được nàng quan tâm thì tức giận tìm Vũ Long trút giận.
Cũng nhờ những bữa ăn ngon đó mà Vũ Long có thêm sức cầm cự, cũng ăn nhiều đòn hơn.
Tiểu Xuân đáp : " Ta làm theo lời của Thiếu Chủ, muốn cảm ơn thì nên tìm người để cảm ơn."
Nghe giọng điệu có chút xa cách này, Vũ Long cũng không nghĩ nhiều mà gật đầu.
" Từ nay ngươi trở thành nô tài của Thiếu Chủ, còn về cô nương Chỉ Hạc kia ngươi yên tâm ta sẽ để mắt tới." Tiểu Xuân dẫn Vũ Long tới cửa phòng của Thiên Âm thì nói, sau đó từ từ quay lưng rời đi.
Vũ Long thành tâm nói : " Vậy mong ngươi chăm sóc cho Chỉ Hạc, nói với nàng ấy ta sẽ thu xếp đến thăm."
Tiểu Xuân không quay đầu lại, chỉ khẽ gật đầu trong khi bóng người dần xa. Nhìn theo bóng người mảnh mai cùng bờ mông tròn được ôm sát bởi y phục của nàng, Vũ Long lắc đầu xua đi ý nghĩ không đứng đắn.
Vũ Long nuốt một ngụm nước bọt căng thẳng nhìn về cánh cửa trước mặt, hắn định đẩy cửa bước vào thì nhớ ra hiện tại mình đang trong thân phận nô tài liền lên tiếng giọng đầy sự thành kính : " Thiếu Chủ, nô tài Vũ Long có mặt."
Từ bên trong truyền ra một âm thanh mềm mại giống như là đang thư giãn : " Vào đi."
Vũ Long hơi cảm giác lo lắng, hắn từ từ đẩy cửa bước vào. Trong khuê phòng thơm tho của nữ nhân, Vũ Long thấy Thiên Âm đang nằm trên giường ngủ, nàng chỉ mặc một cái yếm đỏ mỏng manh cùng chiếc quần lót đỏ nhỏ xíu, dáng người quyến rũ bày ra mê người, dàn da trắng sáng căng bóng khiến nam nhân mê mẩn.
Gương mặt nàng có chút đỏ, đôi mắt lim dim nhìn về phía Vũ Long rồi ngón tay khẽ đưa về phía hắn khều khều : " Lại đây!"
Âm thanh u nhã mê li, Vũ Long nhìn cơ thể tuyệt mỹ bày ra trước mắt, dục tính trong cơ thể có chút muốn bùng cháy nhưng hắn đã kìm lại, Vũ Long giật mình nhận ra : " Mị Thuật!"
Tiểu Bạch lên tiếng : " Nữ nhân này dùng mị thuật với Chủ Nhân, khả năng cao là đang muốn gài bẫy người."
Vũ Long thầm nói : " Ta biết rồi."
Nữ nhân trong thiên hạ, dù ít dù nhiều đều muốn con mắt nam nhân chú ý đến mình nên vì vậy cứ 10 người thì có 5 người luyện Mị Thuật.
Vũ Long có thể kháng lại Mị Thuật của Chu Tử Lan nên đối với Mị Thuật của Thiên Âm hắn không bị ảnh hưởng. Nhưng vẫn tỏ ra mình bị dính thuật.
Vũ Long như cái xác không hồn mà tiến tới bên giường của Thiên Âm, Thiên Âm thấy vậy tặc lưỡi một cái chán nản. Nàng là đang muốn thử xem định lực của Vũ Long đến đâu để phục vụ cho kế hoạch của nàng, ai dè Vũ Long làm nàng quá thất vọng.
Nhưng đúng lúc Vũ Long phải leo lên giường thì hắn đột ngột đứng như trời trồng rồi tự tay tát vào mặt mình khiến Thiên Âm có chút ngạc nhiên.
Tài diễn xuất của Vũ Long cũng khá, hắn bày ra bộ mặt hoảng hốt sau đó thì lùi lại rồi quỳ xuống cúi đầu xin lỗi rối rít : " Xin Thiếu Chủ thứ lỗi, ta nhất thời không kiềm chế được mình."
Thiên Âm khẽ phất tay đem áo choàng lên thân, sau đó nói : " Định lực không tệ, có thể thoát khỏi Mị Thuật của ta. Xem ra lần này ta không tốn công vô ích rồi."
Vũ Long giả ngu : " Thiếu Chủ nói gì ta không hiểu."
Thiên Âm giải thích : " Bổn thiếu chủ thu ngươi làm nô tài không phải cho vui mà có mục đích, có điều bây giờ chưa dùng tới nên ngươi có lo mà hoàn thành việc của mình đi."
" Dạ dạ, ta đi làm ngay."
Và như vậy, cuộc sống nô tài của Vũ Long bắt đầu. Những công việc tay chân nhàm chán lặp đi lặp lại, đến tối thay vì ngủ thì hắn trốn đi tìm một nơi vắng vẻ để tu luyện.
Vũ Long sau một quãng thời gian tìm hiểu đã biết được mục đích thực sự của Thiên Âm khi cho hắn làm nô tài của nàng, nàng muốn dùng hắn làm con tốt thí để tránh việc nàng phải kết hôn với Liễu Tỉnh kẻ nàng không thích.