Chương 33: Trở Thành Tù Nhân

Bàn tay trắng nõn khẽ tưới những giọt nước trong veo lên bờ vai trần láng mịn, bỗng từ bên ngoài có tiếng gõ cửa.

" Thiếu Chủ, nước thơm của người đến rồi." Giọng nói của một nữ thuộc hạ.

" Vào đi!" Thiên khẽ nói.

Cánh cửa phòng tắm mở ra và đóng vào, một thiếu nữ chừng 17 - 18 tuổi ưa nhìn tiến vào. Nàng mặc trang phục cầu kì hơn những nữ tỳ khác, bởi nàng là người hầu riêng của Thiên Âm nên địa vị cùng đãi ngộ cao hơn so với nô tỳ bình thường.

" Tiểu Xuân, vào đây giúp ta tắm rửa." Thiên Âm thư thái ra lệnh.

Nữ hầu tên Tiểu Xuân kia khẽ dạ một tiếng, tay bưng một lọ nước nhỏ vào đặt lên bàn đá góc phòng sau đó xoắn tay áo lên đồng thời cầm lấy chiếc khăn trắng vắt trên giá phơi đồ nhúng xuống nước vò cho ướt. Tiếp đó nàng dùng chiếc khăn đặt lên bờ vai trần của Thiên Âm mà bắt đầu kì cọ.

Thiên Âm thở ra một tiếng đầy thư thái, nàng hỏi : " Việc kia, thế nào rồi?"

Mặc dù cả hai trong mối quan hệ chủ tớ, nhưng Thiên Âm xem Tiểu Xuân như muội muội còn Tiểu Xuân xem Thiên Âm như tỷ tỷ. Dẫu vậy nhưng khi nói chuyện Tiểu Xuân vẫn luôn dùng giọng bề tôi để nói chuyện với Thiên Âm : " Thưa Thiếu Chủ, tên Vũ Long đó vẻ ngoài thì hợp tác nhưng ta thấy hơi kỳ."

" Kỳ thế nào?" Thiên Âm tò mò.

Tiểu Xuân kể : " Ban nãy ta xuống hầm đưa đồ ăn cho hắn, hắn hình như đang rất hưởng thụ hoàn toàn không giống với những kẻ bị nhốt bình thường."

Thiên Âm nghe xong, nét mặt có hơi biến đổi nói : " Tên này từ trong ra ngoài đều kỳ lạ, ta cũng đoán hắn sẽ có biểu hiện như vậy."

Tiểu Xuân hỏi : " Không phải Thiếu Chủ có gì đó với hắn đấy chứ?"

Thiên Âm chợt cứng đờ người, sau đó ho khan hỏi : " Ngươi nghĩ gì vậy, ta mà có gì với tên đó sao."

Tiểu Xuân nói : " Biểu hiện quan tâm của Thiếu Chủ với hắn rất rõ, ta chưa từng thấy người quan tâm nam nhân nào như vậy."

Thiên Âm ho khan giải thích : " Hừm chỉ là lúc này hắn có giá trị lợi dụng đối với ta, xong việc ta sẽ tiễn hắn đi nằm với giun."

Tiểu Xuân kì cọ tấm lưng trần của Thiên Âm xong, đưa tay với lấy lọ nước nhỏ rồi mở ra khiến một mùi hương thơm lan tỏa.

Nhỏ vài giọt lên bàn tay trắng mịn, Tiểu Xuân xoa hai tay vào nhau rồi xoa lên tấm lưng nõn nà của Thiên Âm.

Cảm giác thư sướng khiến Thiên Âm khẽ bật ra tiếng kêu nho nhỏ.

Đây là tinh dầu hoa hồng cùng với một số loại thảo dược được đặc chế để giúp nữ nhân chăm sóc làn da. Nhờ thường xuyên dùng loại tinh dầu này mà làn da của Thiên Âm bóng càng thêm bóng, mịn càng thêm mịn.

" Thiếu Chủ, người năm nay cũng ngoài 20 rồi!" Tiểu Xuân vừa xoa lên làn da mượt mà của Thiên Âm vừa nói nhỏ.

" Ngươi lại nhắc về chuyện lập gia đình của ta, bỏ đi." Thiên Âm vừa mới nghe đã thấy chán nản bèn nói.

Thiên Âm là Thiếu Chủ của Thiên Độc Tông, xinh đẹp ngời ngời thiên phú cực cao, là ước ao của biết bao nam nhân trong tông môn và cả ngoài tông môn. Cha nàng đã sớm thu xếp cho nàng một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối, tuy nhiên Thiên Âm còn chưa chơi thỏa thích nên không chịu gả đi, thấm thoát đã 3 năm trôi qua.

Phía được hứa hôn cũng là một thế lực lớn có tiếng nên việc Thiên Âm kéo dài hôn ước khiến họ khá là bất mãn.

Thiên Vô Cực nhiều lần thúc dục nhưng với tính tình của Thiên Âm thì gã biết con gái mình không thể thuyết phục bằng lời nói. Hắn bèn đưa ra kế sách khác, bọn trẻ không chịu kết hôn cũng là vì ít tiếp xúc với đối phương. Thiên Vô Cực bèn đến tận nơi để bày cho con rể tương lai cách tán tỉnh con gái hắn.

Nhưng đến nay cũng đã ba năm mà tên kia vẫn chưa tán đổ Thiên Âm, Thiên Vô Cực không biết vì con gái mình khó đổ hay thằng con rể tương lai tán gái ngu. Hắn bất lực bèn xuống nước xin hẹn thêm một năm nữa, trong quãng thời gian này bằng mọi giá phải thuyết phục Thiên Âm kết hôn.

Biết việc kết hôn của mình sẽ tạo mối liên kết giữa hai tông môn lớn mạnh, điều này sẽ khiến cha nàng vui lòng như Thiên Âm không muốn ai đó can thiệp vào hạnh phúc của mình.

" Liễu công tử cũng rất xuất chúng, ta thấy rất hợp với Thiếu Chủ." Tiểu Xuân nói.

Thiên Âm nhăn mặt : " Tên Liễu Tỉnh đó tu vi thiên phú không có chỗ nào để chê, có điều ngươi phải tiếp xúc với hắn đủ lâu mới biết hắn là người thế nào."

" Vậy là Thiếu Chủ chán ghét hắn?"

" Đúng vậy, ta cả đời này không muốn gả cho hắn, ở giá còn hơn." Thiên Âm buồn bã nói.

Tiểu Xuân nghĩ ra mệt kế, nàng bèn gợi ý : " Nếu vậy Thiếu Chủ phải tìm một người khác, người này tu vi thiên phú gia thế đều phải khủng hơn Liễu Tỉnh, và cái quan trọng là người phải có tình cảm với hắn."

Thiên Âm nghe vậy, đôi lông mày khẽ nhíu lại sau đó trùng xuống than thở : " Nếu vậy ta lại phải kết hôn sao! Ta không muốn đâu."

Nói về vấn đề này đang thêm đau đầu, Thiên Âm chuyển chủ đề : " Đi xem tên Vũ Long kia thế nào, ta phải bắt hắn sớm nôn ra bản thiết kế Ám Lệ Vũ Hoa."

Rất nhanh cả hai đã có mặt tại căn hầm ẩm thấp. Thiên Âm khó hiểu nhìn Vũ Long đang ngồi thiền trong phòng gian, vẻ mặt không vướng bụi trần, thức ăn thì đã ăn sạch từ lâu.

Mùi hương từ trên người Thiên Âm lan tỏa khiến căn hầm ẩm thấp hôi hám cũng phải đáng sống.

" Xem ra ngươi khá hưởng thụ nhỉ?" Thiên Âm hỏi.

Vũ Long từ từ mở mắt nhìn mỹ nhân trước mặt qua song sắt, nhìn nàng là biết vừa tắm gội xong. Khoác trên mình bộ váy trắng mỏng, mái tóc xõa ra vẫn còn hơi ướt, nhìn Thiên Âm lúc này hấp dẫn đến mê người, thơm tho sạch sẽ cực kì, hắn tỏ ra bình thản nói : " Nhờ ơn của Thiếu Chủ, ta vẫn rất hưởng thụ."

Thiên Âm muốn nhanh nhanh moi bản thiết kế từ Vũ Long nên buông lời dọa dẫm : " Nữ nhân nhỏ bé của ngươi cũng hưởng thụ như ngươi thì tốt."

Nhắc đến Chỉ Hạc là sắc mặt Vũ Long thay đổi, hắn nghiến răng âm trầm nói : " Nếu các ngươi đụng tới một cọng tóc của Chỉ Hạc, đừng hòng moi được gì từ ta."

Thiên Âm bật cười : " Ha ha, xem ngươi quan tâm đến nàng ta kìa."

Rồi gương mặt nàng lại trở nên hung ác như lần nàng tát hắn tóe máu mồm : " Ta muốn bản thiết kế của Ám Lệ Vũ Hoa, ta cho ngươi ba ngày. Nếu không có thì bàn tay nhỏ của Chỉ Hạc sẽ mất đi một ngón, thời gian càng kéo dài thì số ngón tay còn lại càng ít."

Sắc mặt Vũ Long trở nên tức giận, bàn tay siết chặt đến bật cả máu. Ánh mắt căm thù nhìn Thiên Âm như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

" 5 ngày, cho ta 5 ngày." Vũ Long sau khi cố kìm nén bản thân mắng chửi Thiên Âm thì bình tĩnh nói.

Thiên Âm thấy như vậy là quá lâu nên nói : " 4 ngày thôi, nếu 4 ngày không xong thì kết quả khó lường đấy."

Sau đó nàng ung dung rời đi, Tiểu Xuân lán lại một chút lấy chỗ bát đĩa đựng đồ ăn kia ra, sau đó còn nhắc Vũ Long : " Ngươi cứ làm theo mọi lời Thiếu Chủ nói, cô nương của ngươi sẽ bình an vô sự."

Nói xong Tiểu Xuân để lại một cây bút và một sấp giấy rồi rời đi, Vũ Long chỉ biết nhìn theo và thở dài.

Tiểu Bạch lên tiếng : " Vẽ bản thiết kế Ám Lệ Vũ Hoa thôi mà, đơn giản."

Nói rồi hình ảnh bản thiết kế hiện lên trong đầu Vũ Long. Nhưng Vũ Long không vui, hắn bực mình trách móc : " Ngươi vui gớm nhỉ."

Tiểu Bạch đáp : " Chủ Nhân à, người nếu không học cách kìm chế cảm xúc thì rất dễ mang họa vào thân. Người cứ thuận theo mọi điều họ yêu cầu sau đó lật kèo cũng chưa muộn."

Vũ Long ngồi suy nghĩ rất lâu, sau khi được Tiểu Bạch hết sức khuyên bảo thì hắn mới chịu cầm bút lên vẽ.

Hư Nhật Thử lúc này chui ra khỏi áo Vũ Long, nó nhìn quanh rồi chẹp miệng : " Chỗ này chắc có nhiều con cháu của ta, để ta đi thăm dò."

Nói rồi Hư Nhật Thử chạy đến một góc tường đà ra cái lỗ và chui vào.

Thoáng cái đã 3 ngày trôi qua, Tiểu Xuân lại mang cơm đến cho Vũ Long và thấy hắn đang miệt vài vẽ.

Tiểu Xuân tuy chỉ là người hầu nhưng cũng biết chút về ám khí, nàng cũng được tu luyện nên tu vi khá cao. Thấy Vũ Long tuổi còn trẻ lại có tài khiến Thiên Âm xem trọng nên nàng cũng đã để ý hắn nhiều hơn.

" Xem xem tên này có bao nhiêu kỳ lạ mà khiến Thiếu Chủ quan tâm đến vậy." Tiểu Xuân thầm nói, ánh mắt nàng quan sát Vũ Long thật kỹ.

Tiểu Xuân muốn tiếp cận Vũ Long, xem rốt cuộc hắn là người thế nào. Nàng đặt chỗ đồ ăn xuống rồi nhẹ giọng nói : " Hôm nay ta đặc biệt chuẩn bị nhiều đồ ăn cho ngươi."

Vũ Long dừng vẽ, hắn đặt bút xuống rồi tiến lại gần song sắt. Phòng giam này thiết kế đặc biệt nên tu vi hắn bị áp chế đến mức thấp nhất không thể đủ sức tẩu thoát.

Nhìn Tiểu Xuân mở chiếc hộp đựng đồ ăn ra, mùi thơm bốc lên khiến cái bụng đói meo của Vũ Long kêu òng ọc. Hắn ho khan hỏi châm biếm : " Sao lại chuẩn bị cho ta nhiều như vậy, muốn ta ăn để có sức tiếp tục bị Thiếu Chủ của ngươi bóc lột phải không?

Nghe những lời khó nghe của Vũ Long, Tiểu Xuân trong lòng bực bội nhưng vẻ ngoài vẫn tỏ ra như không thậm trí còn có chút đáng thương nói : " Cái này là ta chuẩn bị cho ngươi...không liên quan gì tới Thiếu Chủ!"

Vũ Long ồ lên một tiếng : " Ồ! Thiên Độc Tông lại có cô nương tốt vậy sao? Khiến ta mở mang tầm mắt đó."

" Ngươi tiếp xúc được bao nhiêu người của Thiên Độc Tông mà nói vậy?" Tiêu Xuân bình tĩnh hỏi.

Vũ Long đáp : " Không nhiều, nhưng ngươi là thuộc hạ của Thiên Âm, ít nhiều cũng ảnh hưởng tính cách của nàng ta."

" Tầm nhìn hạn hẹp." Tiểu Xuân khẽ lắc đầu giọng nói biểu thị sự chế giễu.

Trong lúc Tiểu Xuân đang nói, Vũ Long tiến tới ngồi xuống bắt đầu ăn những món nàng mang tới.

Nhìn biểu cảm của hắn là biết hắn sắp bị đói chết, Vũ Long ăn lấy ăn để sau đó nói khi miệng còn đầy thức ăn : " Đồng ăn này không tệ, nếu ngươi rửa tay gác kiếm về chỗ ta làm đầu bếp thì hay quá."

Tiểu Xuân khó hiểu, ban nãy rõ ràng còn nghi ngờ nàng có ý xấu giờ lại mời chào về phía hắn, rốt cuộc là có ý gì đây.

Ăn xong, Vũ Long ôm cái bụng no căng thoải mái nói : " Đã quá, ước gì có ai đó đánh đàn cho nghe."

Tiểu Xuân hơi giật mình nhìn Vũ Long, nàng thích chơi đàn và đàn rất hay, thường thì nàng hay đàn cho Thiên Âm nghe những lúc rảnh rỗi. Không biết Vũ Long vô tình hay cố ý nói ra như vậy, điều này làm Tiểu Xuân hết sức nghi ngờ.

Nhưng đang trong vai cô gái dịu dàng, Tiểu Xuân khẽ thẹn thùng đỏ mặt nói : " Vừa hay ta cũng biết chút về đàn, nếu ngươi muốn nghe."

Vũ Long tỏ ra không mấy bận tâm nói : " Hazzz tùy ngươi!"

Nếu không phải Thiên Âm không cho giết thì Tiểu Xuân đã mở cửa xông vào đạp chết Vũ Long vì cái thói bố láo của hắn rồi. Những người được nghe tiếng đàn của Tiểu Xuân đếm trên đầu ngón tay, mà phải ngỏ ý nàng mới chịu đàn. Hôm nay mất mặt lắm nàng mới chủ động ngỏ ý mời hắn nghe đàn, hắn lại nói tùy ngươi? Thật là đáng chém chết.

Nén cục tức này vào trong lòng, Tiểu Xuân gõ gõ lên chiếc nhẫn trên tay. Đây là không gian chỉ, là một bảo vật dùng để đựng đồ vật cá nhân, hầu như ai cũng sở hữu cho riêng mình một chiếc.

Chiếc nhẫn lóe sáng, một cây đàn tranh bằng gỗ khá tinh xảo xuất hiện trên đùi nàng, Tiểu Xuân lướt ngón tay búp măng thon thả trên dây đàn, đôi mắt khẽ nhắm lại rồi ngón tay khẽ kéo dây đàn.

Tiếng đàn ngân lên trầm trầm u sầu giống như tâm tình của người thiếu nữ khi phải chia xa người thương, khiến người nghe nếu cùng tâm trạng sẽ rơi vào sầu não.

Vũ Long hơi ngẩn ra khi nghe tiếng đàn của Tiểu Xuân, hắn từng nghe đàn, là bá mẫu Bạch Ngọc Lan của hắn. Lúc còn nhỏ hắn và Linh Nhi thường nô đùa ở dưới gốc đào, Ngọc Lan cũng hay ngồi đó đánh đàn cho cả hai nghe. Bất giác nhớ về quá khứ khiến Vũ Long rơi lệ, không biết bây giờ bá phụ bá mẫu và Linh Nhi sống thế nào, có khỏe không.

Quãng thời gian vui đùa cùng Linh Nhi như dòng nước ùa về gợi lên những kí ức tươi đẹp. Nhưng càng tươi đẹp thì Vũ Long càng buồn vì tất cả chỉ còn là quá khứ.

Hắn rời khỏi Bạch Gia cũng đã một thời gian, sự biến mất của hắn có lẽ sẽ đem lại niềm vui cho Bạch Gia. Hắn chỉ thấy thương cho cô bé Linh Nhi lúc nào cũng bám lấy hắn, hi vọng cô bé sẽ không khóc nhiều vì nhớ hắn. Hắn muốn quỳ xuống nói lời cảm ơn tới bá phụ bá mẫu những người đã nuôi dưỡng hắn, mang cho hắn thứ gọi là tình cảm gia đình.

Càng nghĩ Vũ Long càng rơi nước mắt, Tiểu Bạch như cảm nhận được nỗi buồn của hắn, đôi mắt nhỏ cũng rơi lệ.

Khi nỗi buồn vơi đi, Vũ Long lấy tay lau nước mắt định nói Tiểu Xuân dừng lại thì hắn phát hiện lúc này đây đôi mắt nàng cũng nhỏ lệ. Chắc là nàng cũng đang nhớ về điều gì đó buồn bã trong cuộc đời.

Tiếng đàn ngừng lại khi bản nhạc đến hồi kết, Tiểu Xuân cất đàn đi rồi thu dọn bát đũa sau đó không nói gì mà quay lưng rời đi.

" Cảm ơn vì tiếng đàn."

Lời cảm ơn của Vũ Long khiến bước chân của Tiểu Xuân dừng lại một nhịp, nụ cười nhẹ nở trên môi sau đó nàng đi khuất.

Đợi cho nàng đi khỏi, Vũ Long mới ngồi xếp bằng vận công tu luyện. Hắn phải gia tăng tu vi nhất có thể thì mới hi vọng rời khỏi chỗ này.

Hai ngày sau, hạn giao ra bản thiết kế Ám Lệ Vũ Hoa đã đến. Hôm nay Tiểu Xuân vẫn mang cơm đến cho Vũ Long nhưng có thêm sự xuất hiện của Thiên Âm.

Trước sự có mặt của cô nàng âm hiểm này, Vũ Long im bặt không dám hó hé câu nào, đợi khi Thiên Âm hỏi hắn mới trả lời.

" Đừng làm ta thất vọng đấy nhé, bản thiết kế của Ám Lệ Vũ Hoa đâu?" Thiên Âm cười ôn hòa hỏi, nhưng ẩn sâu trong nụ cười trả trân này là một sự đáng sợ tiềm tàng.

Vũ Long lạnh sống lưng, cầm sấp giấy vẽ thận trọng đưa ra trước mặt Thiên Âm. Rồi khi Thiên Âm nhận lấy thì hắn vội rụt tay lại như sợ nàng cắn hắn.

Nhìn Vũ Long sợ Thiên Âm như sợ tà, Tiểu Xuân không khỏi bụm miệng cười thầm : " Cái tên này bị Thiếu Chủ áp vía rồi."

Thiên Âm vừa nhìn bản vẽ, hai mắt đã nhíu lại vì khó hiểu. Bản vẽ không sai thậm trí còn rất chi tiết, tuy nhiên nó nằm ngoài tầm hiểu biết của nàng.

" Ngươi đã có thứ ngươi cần, thả ta và Chỉ Hạc ra được rồi chứ?" Vũ Long e dè hỏi.

Thiên Âm liếc mắt một cái nói : " Ừ! Đợi sau khi các trưởng lão xem xét bản thiết kế, nếu không vấn đề gì thì ta sẽ thả ngươi."

Vũ Long nghe vậy nửa mừng nửa lo, không biết nữ nhân âm hiểm này có giở thêm trò gì thâm độc nữa hay không.