" Chẳng phải ngay từ đầu các ngươi nhắm vào ta hay sao? Thả nàng ấy đi, ta sẽ làm theo mọi điều các ngươi yêu cầu." Vũ Long một giây trước còn định liều mạng với ba cô gái, nhưng đúng lúc đó giọng nói của Tiểu Bạch vang lên.
" Chủ Nhân đừng manh động, giả vờ đầu hàng vô điều kiện." Tiểu Bạch khuyên.
Vũ Long lập tức hạ hỏa, cất vũ khí đi rồi đi tới nói chuyện với vị cô nương nhìn xinh đẹp nhưng hung ác kia.
Vị Thiếu Chủ kia bật cười khi nghe Vũ Long mặc cả, nàng cầm lấy tay Chỉ Hạc kéo về phía mình, bàn tay trắng trẻo khẽ đặt lên cổ Chỉ Hạc mà bóp nhẹ.
" Tiểu tử, thái độ tốt lắm. Quả thực ta muốn cả ngươi và món ám khí kia. Có điều cô gái này ta vẫn phải giữ." Vị Thiếu Chủ kia cười nhếch mép sau đó bóp miệng Chỉ Hạc rồi nhét một viên thuốc gì đó vào trong miệng nàng.
" Ngươi...!" Vũ Long điên lắm rồi, nhưng Chỉ Hạc vẫn trong tay cô gái kia nên hắn không dám làm càn.
" Ngươi cái gì, người ta có tên có tuổi đàng hoàng. Gọi ta là Thiên Âm, ban nãy ta cho cô nương này uống chút thuốc độc, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời thì ta sẽ cho nàng ta thuốc giải." Vị Thiếu Chủ tên Thiên Âm kia cười nham hiểm nói.
Khi nàng xưng tên ra, hai cô gái phía sau cũng là ngạc nhiên. Từ trước tới nay Thiếu Chủ của bọn họ không tùy tiện xưng tên thật với người ngoài.
Sau khi xác nhận từ phía Tiểu Bạch rằng Thiên Âm cho Chỉ Hạc uống thuốc độc thật, độc này ngoài khả năng bào chế thuốc của Vũ Long nên hắn cắn răng chịu trận : " Ta đồng ý!"
Thiên Âm thấy vậy cười đắc ý, sau đó vuốt ve gò má run rẩy vì sợ của Chỉ Hạc nói : " Ngươi xem, hắn sẵn sàng chịu trận vì ngươi đó...ngươi tìm được một người tốt rồi."
Chỉ Hạc dù sợ nhưng khi thấy Vũ Long có thể thoát nhưng vẫn ở lại vì mình, nàng cảm thấy mình quá vô dụng, chỉ là vật cản trở đối với Vũ Long. Nét mặt nàng trở nên buồn bã, đầu cúi xuống không nói gì.
Nếu bây giờ nàng cắn lưỡi chết tại chỗ có lẽ Vũ Long còn cơ hội chạy, nhưng nàng căn bản không dám cắn lưỡi tự vẫn.
Vũ Long biết Chỉ Hạc lại đang tự ti về bản thân, hắn không tiện an ủi nàng mà chỉ dùng ánh mắt để cố nói cho nàng biết hắn sẽ cứu nàng.
Thiên Âm quay sang Vũ Long nở nụ cười tinh quái nói : " Thiên Độc Tông ta nổi tiếng cả Tần Hoàng Vương Triều, là tông môn nổi tiếng về ám khí và độc dược. Nhưng đây là lần đầu tiên ta thấy món ám khí của ngươi...nó tên gì?"
Vũ Long hừ lạnh đáp : " Ám Lệ Vũ Hoa."
Thiên Âm tròn mắt, gương mặt xinh đẹp biểu cảm ngạc nhiên : " Tên hay thật, ngươi lấy nó ở đâu?"
Nếu nói là vô tình nhặt được thì rất dễ bị nghi ngờ, Vũ Long bèn nói thẳng : " Chẳng giấu gì ngươi, ta chế tạo ra nó."
Ánh mắt tinh quái của Thiên Âm nhìn Vũ Long một cách chăm chú, trong mắt của kẻ khác Vũ Long có vẻ hơi vô hại nhưng trong con mắt tinh tường của Thiên Âm nàng có thể nhìn ra chút phi thường của hắn. Nếu không phải hắn chế ra thì lấy đâu ma món ám khí xịn sò bậc ấy. Vậy nên khi hắn nói hắn chế tạo ra Ám Lệ Hoa Vũ thì nàng gần như là tin trong khi hai người thuộc hạ của nàng chề môi khinh bỉ.
Thiên Âm đứng dậy tiến về phía Vũ Long, khí tức mãnh liệt khiến người khác không lạnh mà run trên người nàng tỏa ra.
Vũ Long nuốt nước bọt căng thẳng, khi bàn tay Thiên Âm kéo mặt nạ hắn xuống hắn mới nhận ra.
Nhìn vết sẹo của hắn, Thiên Âm không tỏ ra sợ hãi bởi nàng từng thấy những thứ kinh khủng hơn.
Thiên Âm đưa tay xoắn xoắn lọn tóc bên thái dương xinh đẹp nói : " Về Thiên Độc Tông rồi tính tiếp."
" Nè, đừng nói ngươi đem cả hai bọn ta về Thiên Độc Tông của ngươi nhé!" Vũ Long nghi hoặc.
" Chẳng lẽ để các ngươi ở đây...đi thôi." Thiên Âm nói, phất tay ra lệnh cho thuộc hạ.
Tiểu Bạch nói trong đầu Vũ Long : " Theo tính toán của ta, cách duy nhất là thuận theo ý của cô nàng Thiên Âm kia. Trừ khi Chủ Nhân đủ khả năng đánh bại đám người Thiên Âm đem theo. "
Vũ Long cắn răng, trong tình huống này thì đành phải nhẫn nhục chịu đựng nghe theo thu xếp của người khác. Hắn tiến đến đỡ lấy Chỉ Hạc rồi bị cưỡng ép tới Tần Hoàng Vương Triều nơi Thiên Độc Tông tọa lạc.
Để tránh bị nghi ngờ khi vượt biên, Thiên Âm bắt Vũ Long đóng giả làm tên phu xe còn các nàng cải trang thành đám nữ nhân yếu ớt bị bán làm Đỉnh Lô.
Ở vùng biên giới này, có rất nhiều các cô gái trẻ xấu số bị bán từ Ngự Long Vương Triều sang Tần Hoàng Vương Triều, hầu hết họ đều bị đem làm Đỉnh Lô.
Nhờ lớp cải trang hoàn hảo, cả bọn dễ dàng vượt biên. Vũ Long không thể không hợp tác bởi Thiên Âm đem tính mạng Chỉ Hạc ra uy hiếp.
Qua quá trình vượt biên dễ dàng này mới biết được có rất nhiều nữ nhân bị bán sang đây. Thế giới này thật tàn khốc, càng tàn khốc hơn đối với những người thấp cổ bé họng, chỉ có thể để người ta trà đạp mà không thể vùng lên.
Sau khi đổi lại vai, Thiên Âm ung dung ngồi phía trước xe ngựa còn Vũ Long cùng Chỉ Hạc ngồi phía sau.
Thiên Âm sau khi được Vũ Long chỉ bảo đã cầm Ám Lệ Vũ Hoa một cách thành thục, thậm trí còn phe phẩy trước mặt đắc ý nói : " Nó xem ra rất hợp với ta!"
Vũ Long cười nhếch, sau đó quay mặt đi chỗ khác.
Thiên Âm cười nhạt, bàn tay khẽ lật một con dao sắc nhọn xuất hiện. Trong chớp mắt nàng đã ngồi ngay bên cạnh Chỉ Hạc rồi đâm mũi dao vào đùi Chỉ Hạc.
Tiếng hét đau đớn của Chỉ Hạc vang lên, Vũ Long thì tức giận nghiến răng : " Thả nàng ra."
Thiên Âm cười cợt giống như đang chơi đùa : " Thả ư? Ngươi giờ đang là tù nhân trong tay ta, ăn nói biết điều chút."
Vừa nói Thiên Âm vừa rút dao ra khỏi đùi Chỉ Hạc rồi lại đâm xuống ngay vị trí ban đầu.
Chỉ Hạc đau đớn bật khóc, Vũ Long không chịu được mà lao tới liều mạng nhưng bị Thiên Âm đá bay ra khỏi xe.
Thiên Âm lướt đến chỗ Vũ Long vừa tiếp đất rồi giáng cho hắn một cú tát cực mạnh khiến Vũ Long choáng váng miệng phun ra đầy máu.
Cô gái này khiến cho người khác cản thấy sợ, chỉ cần không làm theo ý mình là nàng sẵn sàng ra tay đánh đập thậm trí giết.
" Vũ Long...hức!" Chỉ Hạc bất lực nhìn Vũ Long bị đánh, vết thương ở chân đang chảy máu và đau đớn khiến nàng không thể đi được.
Còn về phần Vũ Long, hắn đang nằm bẹp trên đất với chân của Thiên Âm đạp lên ngực. Khoảng cách tu vi của hai người là quá lớn nên Vũ Long hoàn toàn bất lực trước nàng.
" Tu vi kém cỏi nhưng không sao, có hiểu biết về ám khí là được. Cũng may ngươi còn giá trị lợi dụng nếu không ta đã một chân đạp chết ngươi rồi." Thiêm Âm bỗng trở nên hung ác, ánh mắt chứa đầy sự âm hiểm nói.
Vũ Long muốn gượng dậy nhưng không thể, chợt mắt hắn bị thu hút bởi một thứ. Thiên Âm đang mặc váy lại còn đạp chân lên ngực hắn, Vũ Long từ dưới nhìn lên thấy được đôi chân thon dài cùng chiếc quần lót mỏng manh màu đỏ của nàng.
Thiên Âm dường như cũng vừa phát hiện ra, nàng lập tức thu chân lại gương mặt có chút phớt hồng rồi chạy về phía xe ngựa.
Cũng may có cảnh tượng đó mà Vũ Long không ăn thêm đòn, hắn gượng dậy lau máu trên miệng rồi lết tới xe, cuộc hành trình tiếp tục.
Trải qua mấy ngày nữa, trong những ngày này Vũ Long rút kinh nghiệm không dám thái độ với Thiên Âm nên không bị ăn đòn, Chỉ Hạc cũng không bị đụng tới.
Cuối cùng thì bọn họ cũng tới nơi gọi là Thiên Độc Tông. Là một tòa thành lớn màu đen được xây dựng chìm trong một dãy núi hùng vĩ. Kiến trúc không có gì khác so với kiến trúc của Ngự Long Vương Triều.
Xe ngựa dừng lại cũng là lúc Vũ Long và Chỉ Hạc phải xuống đi bộ. Dòng người nhộn nhịp không khác gì Sương Mù Trấn, vì đi cùng với Thiên Âm nên bọn họ không phải trải qua những thủ tục kiểm soát khắt khe mà trực tiếp đi thẳng vào bên trong.
Thiên Độc Tông có trên dưới mười ngàn tông đồ, ai cũng tuyệt đối trung thành với tông môn bởi một quy tắc ngầm. Đi sau Thiên Âm, lọt vào tầm mắt Vũ Long là khung cảnh hoành tráng của nơi này.
Đúng chất với một tông môn lớn, tại đây có những khoảng sân rộng nơi hàng trăm đệ tử luyện công. Hàng chục tượng gỗ để tập ném ám khí.
Nhưng cái làm nên thương hiệu của Thiên Độc Tông chính là nơi đây thay vì trồng cây cỏ thông thường thì trồng toàn cây cỏ độc tính cực cao. Đâu đâu cũng thấy độc, nếu kẻ nào đó không thuộc tông môn hoặc không am hiểu về độc dược mà lạc vào thì còn chưa tới đại điện đã chết giữa sân.
Sự xuất hiện của Thiên Âm khiến cho tất cả đệ tử dù đang hăng say luyện tập cũng phải liếc nhìn với ánh mắt đủ ý tứ. Chưa hết, họ còn ngạc nhiên khi thấy Thiên Âm dẫn hai người một nam một nữ phía sau.
Không chú ý đến đám đệ tử, Thiên Âm một mạch dẫn Vũ Long cùng Chỉ Hạc qua khoảng sân rộng để tới một nơi giống như trại giam sâu bên dưới tông môn.
Thực ra đây là nơi nghiên cứu độc dược của tông môn, Thiên Âm ném Vũ Long vào một buồng giam. Buồng giam này thiết kế để nhốt những tên phản nghịch, kẻ thù, để làm người thử thuốc mỗi khi có một thứ thuốc mới ra đời.
Bị đẩy vào phòng giam, Vũ Long cảm thấy tu vi và phản xạ của mình bị áp chế. Tiểu Bạch giải thích rằng do lồng giam này được đặt một phong ấn.
Vũ Long thấy Thiên Âm mang Chỉ Hạc đi thì vội vã hỏi : " Ngươi đem nàng đi đâu?"
Thiên Âm không trả lời, cứ thế mang theo Chỉ Hạc đi mất.
Vũ Long ngồi trong buồng giam hôi hám ẩm thấp. Hắn siết chặt nắm tay thầm tự hứa với lòng mối nhục này trả gấp trăm lần.
" Rất tốt!" Tiểu Bạch bỗng lên tiếng.
Vũ Long nghiến răng : " Ta bị ra thế này tốt cái gì?"
Tiểu Bạch đáp : " Muốn thành cường giả thì chút khó khăn này có đáng gì, ta nghĩ Chủ Nhân nên ở đây vài tháng đến nửa năm."
" Ta giết ngươi!"
Sau khi Thiêm Âm nhốt Vũ Long lại, nàng dẫn Chỉ Hạc đến một căn phòng sạch sẽ. Bên trong phòng tiện nghi đủ dùng, Thiên Âm nói với Chỉ Hạc : " Từ giờ ngươi sẽ sống ở đây."
Chỉ Hạc e dè hỏi " Sao ngươi không nhốt ta cùng Vũ Long?"
Thiên Âm không đáp mà quay đi, còn không quên dặn dò thuộc hạ chăm sóc vết thương của đùi cho Chỉ Hạc.
Sau khi thu xếp cho cả hai, Thiên Âm tới diện kiến cha nàng. Cha nàng là Tông Chủ Thiên Độc Tông tên Thiên Vô Cực, là người nổi tiếng tàn nhẫn và tính toán. Tính cách của Thiên Âm cũng là thừa hưởng từ cha nàng.
Thiên Vô Cực khác với nhiều người liên tưởng, hắn có ngoại hình của một người đàn ông 30 tuổi, dung mạo ưa nhìn dáng người thư sinh nhưng ẩn chứa trong ấy là sức mạnh khủng khiếp.
Thiên Vô Cực đang ngồi đọc sách về một trăm lẻ một cách dùng độc trong thư phòng thì Thiên Âm bước vào.
" Cha!" Thiên Âm cất tiếng.
Nghe tiếng gọi của con gái, Thiên Vô Cực hạ sách xuống nhìn con gái đang tiến tới hỏi : " Mấy ngày nay con đi đâu? Thuộc hạ của ta đã báo rằng cuộc tập kích tại Biên Thành có kẻ phá đám, ta đã rất lo cho con."
Thiên Âm đáp : " Con đi làm nhiệm vụ, Cha xem."
Vừa nói Thiên Âm vừa phe phẩy Ám Lệ Vũ Hoa trên tay. Thiên Vô Cực thấy món đồ đó liền tò mò, Thiên Âm giới thiệu : " Đây là một loại ám khí đời mới tên Ám Lệ Vũ Hoa, uy lực khỏi bàn."
Thiên Âm phe phẩy cây quạt kim loại trước mặt, sau đó phất mạnh tay về hướng cột trụ. Ngay lập tức hàng loạt mũi dao mỏng sắc bén ghim đầy trên trụ cột bằng đá cứng rắn.
Là cao thủ về ám khí, Thiên Vô Cực cũng phải trầm trồ về độ tinh diệu của Ám Lệ Vũ Hoa. Dựa vào tốc độ phóng đi của những mũi dao thì chỉ sợ cao thủ Nguyên Anh Kì khó mà né tránh.
" Đưa ta xem!" Thiên Vô Cực tỏ ra hưng phấn sau đó nói.
Thiên Âm mỉm cười đưa Ám Lệ Vũ Hoa cho cha mình còn không quên chỉ dạy cách sử dụng.
Uy lực của ám khí còn phụ thuộc vào cảnh giới của người sử dụng. Ám Lệ Vũ Hoa trong tay Thiên Vô Cực khi phóng ra, những mũi dao cắt xuyên qua trụ đá rồi ghim lên tường. Đủ hiểu uy lực của nó tròn tay hai người chênh lệch cấp bậc là rõ ràng tới mức nào.
Bản thân dùng lực vừa đủ, Thiên Vô Cực nhìn trụ đá bị xuyên qua dễ dàng thì đánh giá : " Khả năng công phá kém nhưng xuyên thấu cực mạnh, bảo vật hiếm có."
" Con lấy nó ở đâu?" Gã quay sang hỏi Thiên Âm.
Thiên Âm đáp : " Là do một người chế tạo ra."
Thiên Vô Cực nhíu mày : " Thứ này quá tinh xảo, người chế tạo nó chắc cũng là cao thủ. Nhưng sao con có nó? Chẳng lẽ con đã kết bằng hữu với kẻ đó rồi sao?"
Thiên Âm lắc đầu : " Con cũng nghĩ như cha, chỉ cao thủ mới chế tạo ra thứ này. Nhưng tên đó nhìn còn nhỏ tuổi hơn con, tu vi lại thấp kém như đám nô tài tạp vụ. Con đem hắn nhốt dưới hầm rồi!"
Thiên Vô Cực nghe xong, lúc đầu là ngạc nhiên nhưng sau đó cũng đã phán đoán ra con gái mình muốn làm gì tiếp theo, hắn cười hài lòng nói : " Rất tốt, moi cách chế tạo từ hắn. Nếu thành công thì giết luôn, còn nếu hắn cứng đầu không hợp tác thì tra tấn đến khi nào hắn hợp tác thì thôi. Ám Lệ Vũ Hoa này nếu được sản xuất hàng hoạt thì Thiên Độc Tông chúng ta sẽ đè bẹp Hoàng Thất, đến lúc đó Kiếm Tông cũng phải run sợ."
Hiếm khi thấy cha mình cao hứng như vậy, Thiên Âm khẽ gật đầu ngoan ngoãn nói : " Cha yên tâm, con sẽ không làm cha thất vọng."
Sau khi rời khỏi thư phòng của cha mình, Thiên Âm trở về phòng sau mấy ngày ở đất khách quê người.
Nàng sai hai nữ tỳ pha nước nóng cho mình tắm gội. Trong phòng tắm ngập tràn hơi nước cùng hương thơm ngào ngạt, Thiên Âm ngâm mình trong bồn tắm rắc đầy cánh hoa hồng. Gương mặt xinh đẹp hiện ra biểu cảm hưởng thụ, thân thể ngọc ngà ẩn hiện trong làn nước.
Mặt nước khẽ lăn tăn những gợn sóng nhỏ ập vào bờ ngực tròn trịa lấp ló phía dưới những cánh hoa dày đặc.