Chương 31: Kẻ Mạnh

Trong cánh rừng bạt ngàn, thoắt ẩn thoắt hiện những bóng người áo đen trên ngọn cây.

Sau một hồi lùng sục bọn họ phát hiện ra đống lửa trại đã tàn.

Nhóm người này lưng đeo cung tên, dáng người thanh thoát. Cầm đầu là một nữ nhân đeo khăn che kín mặt chỉ để lộ đôi mắt, mái tóc búi cao phía sau, hai lọn tóc phía trước trán rủ xuống dài chạm xương gò má.

" Thưa Thiếu Chủ, vết tích còn mới, ắt hẳn chỉ mới rời đi chưa quá nửa ngày." Một người áo đen sau khi kiểm tra xung quanh báo cáo lại.

Cô gái được xưng là Thiếu Chủ kia gật đầu ra lệnh : " Lập tức đuổi theo, nội trong hôm nay phải bắt được tên đó."

" Rõ!" Đám người áo đen nhanh chóng biến mất trong rừng cây, cả cô gái kia cũng vậy.

Di chuyển nhanh qua những ngọn cây, cô gái lầm bầm : " Ta ở Thiên Độc Tông 12 năm, chưa bao giờ thấy loại ám khí nào như vậy. Tuyệt đối không thể để hắn thoát được."

Vũ Long thanh thủ ngồi vận công tu luyện, đêm qua dùng hơi nhiều sức nên linh lực hao tổn. Quan hệ với nữ nhân mà không dùng công pháp song tu thì không thể gia tăng tu vi mà còn hao tổn, đó là tác dụng phụ của người luyện Thái Cực Âm Dương Quyết.

Lại thêm một ngày đường, bây giờ đã là xế chiều. Cũng đã đến lúc Vũ Long phải chia tay đoàn xe và Cao Phúc.

Khi hai người xuống xe, Cao Phúc vẫy tay tạm biệt : " Tiểu tử, có duyên ắt gặp lại."

Vũ Long cũng vẫy tay tạm biệt, sau đó cùng Chỉ Hạc và Hư Nhật Thử đi về hướng khác.

Đi bộ mấy canh giờ thì cả hai đến một nơi khá quen thuộc với Vũ Long đó là Sương Mù Trấn.

Có nghĩa là còn rất xa mới tới Tuyết Phong Sơn, đi đường cũng đã mệt nên Vũ Long quyết định nghỉ ngơi ở khách điếm một đêm.

Vì Tiểu Bạch không phản hồi mỗi khi hắn gọi nên Vũ Long phải tự lực gánh sinh. Đã quá hạn một ngày rồi mà Tiểu Bạch vẫn không phản hồi làm Vũ Long khá lo lắng.

Sương Mù Trấn vẫn là như vậy, ban ngày vắng vẻ ban đêm nhộn nhịp. Nhưng cái nhộn nhịp đêm nay mang một vẻ đầy chết chóc.

Trên con phố tấp nập người qua lại, một cô nương xinh đẹp nổi bật giữa đám đông. Nhưng đừng vì thế mà thỏa sức ngắm nàng, từ người nàng tỏa ra một thứ khí tức chết chóc khiến người qua đường không chịu được mà tránh xa. Phía sau nàng còn có hai cô gái dung mạo ưa nhìn, thân thể thanh thoát.

" Thiếu Chủ, chúng ta là đang dạo chơi sao?" Một trong hai cô gái tò mò hỏi.

Cô nương được gọi là Thiếu Chủ kia gật đầu nói : " Tên kia đã dính thuốc dẫn đường của ta mà không hay biết, ta chắc chắn hắn đang ở thị trấn này. Chúng ta cứ vui chơi một chút không vấn đề gì."

Nghe vậy hai cô gái phía sau nét mặt cũng bớt đi sự căng thẳng. Lần đầu vượt biên sâu tới như vậy, lại còn cùng với người của nước địch hòa chung một chỗ không khỏi có chút phòng bị.

" Yên tâm đi, chúng ta mặc đồ giống với họ, sẽ không bị phát hiện đâu." Vị Thiếu Chủ kia lên tiếng nói.

Ở một hướng khác, Vũ Long cùng Chỉ Hạc cũng đang dạo chơi trên phố. Chỉ Hạc tay cầm cây kẹo mút ngọt lịm, môi hồng hé mở cho chiếc lưỡi nhỏ liếm lên cây kẹo, vị ngọt tan vào đầu lưỡi. Tay còn lại được nắm bởi bàn tay của người nàng đã trao thân.

" Nàng xem!" Vũ Long dẫn Chỉ Hạc hết chỗ này đến chỗ khác, có bao nhiêu thứ hay ho hắn đều giới thiệu cho nàng.

Hiển nhiên là với một cô nương sống trong cảnh nghèo hèn như Chỉ Hạc mà nói, những thứ này nàng chưa từng được nhìn qua. Biên Thành Hoang vu làm sao có những thứ này, Chỉ Hạc tròn mắt thích thú chiêm ngưỡng mọi thứ, được đi bên người mình đã chọn, có lẽ đây là giây phút hạnh phúc nhất của nàng từ trước đến nay.

Chợt gương mặt nhỏ của Chỉ Hạc khẽ đỏ lên, ánh mắt yêu thương nhìn Vũ Long đắm đuối.

Vũ Long không để ý, vẫn liên tục giới thiệu cho nàng những cái hay. Có món ăn vặt gì ngon cũng mua cho nàng thưởng thức.

" Chỉ Hạc, thứ này ngon lắm nàng ăn thử đi."

" Ưm...đúng là rất ngon."

Trong nơi đông đúc thế này, không tránh khỏi những đụng chạm phản cảm.

Một trong hai cô gái đang đi bỗng giật mình quay ngoắt lại phía sau khi cảm nhận được có bàn tay thô kệch vừa chạm vào mông nàng.

Ánh mắt sắc bén nhìn trúng một tên lưu manh, tên đó cũng đang cười toe toét khoái trá.

" Khốn nạn!" Cô gái tức giận, lập tức xông tới đánh ngã tên lưu manh rồi đạp cho hắn túi bụi.

Một màn náo nhiệt này bị rất nhiều người chú ý, vị Thiếu Chủ kia vội chạy tới ngăn cản thuộc hạ giết người.

Dù bị ngăn cản nhưng cô gái vẫn đánh cho tên kia hộc máu, tên lưu manh kia bẽ mặt khi bị một cô gái nhìn có vẻ yếu đuối đánh cho sấp mặt, hắn cay cú chạy đi. Lát sau hắn kéo theo một đám người toàn lưu manh đến gây sự tiếp.

Đám lưu manh này, tu vi thì có hạn, chỉ được cái to xác đầu óc thì nông cạn. Hắn nhìn ba cô gái đặc biệt là vị Thiếu Chủ xinh đẹp nổi bật kia, trong lòng nổi lên dục ý muốn cưỡng đoạt.

" Cô nương, ban nãy người của cô đánh người của ta bị thương...bây giờ tính sao?" Đứng ra đối chất là một tên lưu manh nhưng nhìn khá thư sinh, là con bài mõm thủ của đám lưu manh này.

Cô gái ban nãy bị sờ mông định cho hắn một trận nhưng bị vị Thiếu Chủ kia ngăn lại, nàng trong vai một tiểu thư khuê các nhẹ giọng đáp : " Vị công tử này, bọn ta chỉ là nữ nhân chân yếu tay mềm, không biết gì cả."

Tên kia há hốc mồm, hắn nói : " Cô nương, ở đây có hàng trăm người chứng kiến cô nương sao có thể chối cãi."

Nhưng thái độ của người đi đường lại ủng hộ vị Thiếu Chủ kia, vì bọn họ biết quá rõ mấy tên lưu manh này lúc nào cũng là người gây sự trước.

" Ngươi xem, tên đó lại dùng võ mồm rồi."

" Ba cô nương kia dung mạo xinh đẹp, sợ rằng không thoát khỏi tay bọn chúng đâu."

Trong khi người ngoài bàn tán sôi nổi, vị Thiếu Chủ kia không muốn gây thêm chú ý nên đã khẽ cúi đầu nói : " Ban nãy thực sự có hiểm lầm, người của ta tưởng bị chó cắn nên chỉ tự vệ, ai dè đánh trúng người của công tử...xin thứ lỗi."

" Ngươi...!" Tên kia nhất thời không nói được gì, hắn tức giận ra lệnh cho đám lưu manh : " Cô nương xin mời về chỗ ta nói chuyện, chỗ này đông người không tiện...đưa người đi."

Đám lưu manh mười mấy người mau chóng tản ra bao vây lấy ba cô gái.

Vị Thiếu Chủ kia thở dài, gặp phải đám lưu manh ngu học này quả thực phát chán. Nam nhân trên đời đều như vậy sao?

Người ngoài không dám xe vào vì sợ vạ lây, Vũ Long cũng hóng hớt được chuyện nhưng không xen vào. Việc không liên quan đến mình thì kệ mẹ nó, xen vào lại chốc thêm họa. Hắn chỉ thấy thương cho mấy tên lưu manh kia sắp bị đánh ra bã.

Nhưng Chỉ Hạc khẽ kéo tay hắn lo lắng nói : " Mấy cô gái kia sắp bị bắt rồi!"

Vũ Long trấn an nàng : " Yên tâm, mấy cô gái đó không dễ chơi đâu toàn sư tử không đó."

" Ồ!" Chỉ Hạc như ngộ ra chân lý cuộc đời, khẽ ồ lên một tiếng.

" Bắt lấy bọn chúng!" Tên thư sinh trong đám lưu manh ra lệnh, ánh mắt hắn dâm đãng hí hửng vì sắp được thưởng thức mồi ngon.

Nhưng không như hắn tưởng tượng, hai cô gái kia thân thủ nhanh nhẹn lần lượt hạ gục từng tên một.

Vị Thiếu Chủ kia còn chẳng cần động tay, chỉ một ánh lườm thôi cũng đủ để mấy tên kia sợ hãi đứng đờ người, hai cô gái kia cũng nhanh chóng giải quyết nốt.

Trong chưa đầy một phút, mười mấy tên lưu manh nằm như ngả dạ trên đất tên nào cũng bầm dập nhưng không chết vì được thủ hạ lưu tình.

Tên thư sinh kia méo mặt, tưởng kèo thơm ai ngờ thối hoắc. Một thân một mình hắn bây giờ lên cũng chung số phận với đám kia nên liền dùng võ mồm : " Cô nương, chỉ là mời về chỗ ta nói chuyện thôi có cần ra tay nặng như vậy không!"

Vị Thiếu Chủ kia đã không còn nể nang gì nữa, khẽ nhìn thuộc hạ ra ám hiệu. Cô gái hiểu ý liền lao tới tóm đầu tên thư sinh kia ấn xuống đất.

Nhìn cô nương xinh đẹp tiến lại gần trong khi bản thân đang bị chế ngự, tên thư sinh lúc này toát mồ hôi lạnh cầu xin : " Xin cô nương thứ lỗi mạo phạm, ta đây có mắt như mù không biết sự lợi hại của cô nương."

Vị Thiếu Chủ kia chán ghét nhìn tên thư sinh, ấn tượng về nam nhân của nàng trong tông môn đã xấu, nay lại càng xấu hơn.

" Cút!" một lời buông xuống, vị Thiếu Chủ quay lưng rời đi. Cô gái cũng thả tên thư sinh ra rồi nhanh chóng theo bóng lưng của vị cô nương xinh đẹp.

Chứng kiến cảnh này, Chỉ Hạc đứng một bên không khỏi ngưỡng mộ nói : " Ngầu quá, đúng là sư tử a."

Vũ Long gật gù : " Đương nhiên rồi, đi thôi."

Hai người nhanh chóng tránh xa khỏi hiện trường, Chỉ Hạc thì vẫn nghĩ về cảnh tượng ban nãy rồi mơ mộng nói : " Lần đầu ta thấy nữ nhân mạnh mẽ như vậy, ta cũng muốn như vậy."

" Nàng muốn đánh người ư?" Vũ Long hỏi đểu.

" Không có, ta muốn mạnh mẽ như vị tỷ tỷ kia. Đủ sức bảo vệ bản thân." Chỉ Hạc lắc đầu nói.

Vũ Long chỉ trêu nàng, hắn đưa tay xoa đầu Chỉ Hạc nói : " Việc này thì ta làm được, đợi khi tới Tuyết Phong Sơn ta đảm bảo nàng sẽ có sức tự bảo vệ mình."

" Nơi đó thực sự tuyệt vời như vậy sao?" Chỉ Hạc tò mò.

Vũ Long được dịp bốc phét hiếm có, hắn kể : " Nơi đó tọa lạc một thế lực gọi là Thần Long Đạo, cao thủ nhiều như mây thâm sâu khó dò."

Chỉ Hạc nghe vậy đầu óc liên tưởng đến những thứ nàng chưa bao giờ dám nghĩ tới. Sau đó gương mặt hiện lên tia mong chờ nói : " Nơi tuyệt vời như vậy ắt hẳn phải có một người đứng đầu xuất sắc."

Vũ Long chỉ mỉm cười, sau đó dẫn Chỉ Hạc tiếp tục chuyến đi chơi còn dang dở.

Chơi bời chán chê, trời cũng đã muộn. Vũ Long đưa Chỉ Hạc về khách điếm nghỉ ngơi.

Trùng hợp làm sao, vị Thiếu Chủ kia cũng vừa từ bên ngoài bước vào cùng hai người thuộc hạ, hiển nhiên là cũng về khách điếm nghỉ ngơi.

Vũ Long có một cảm giác ớn lạnh sống lưng, hắn quay lại nhìn thì nhận ra cô gái kia. Lập tức sắc mặt hơi cứng rồi đẩy Chỉ Hạc vào trong phòng khiến Chỉ Hạc ngây ngô không biết chuyện gì xảy ra.

Vũ Long không biết mình đã chạm chán với cô gái kia hay không nhưng từ khí tức mà nàng tỏa ra thì nàng không phải người thường. Mấy người tu vi cao cao một chút mà trà trộn vào dân chúng như này thường là đang muốn tìm kiếm thứ gì đó.

Linh cảm mách bảo cho Vũ Long không được để vị cô nương kia phát hiện ra hai người ở đây. Hắn liền nhắc nhở Chỉ Hạc : " Không được ra khỏi phòng một mình nghe chưa, tuyệt đối không."

Chỉ Hạc thấy Vũ Long đột nhiên thái độ thay đổi bèn hỏi : " Có chuyện gì ạ?"

Vũ Long giải thích : " Người truy sát chúng ta đang ở ngay trong khách điếm này."

Sắc mặt Chỉ Hạc tái mét, nàng tiếp xúc với Vũ Long chẳng được bao lâu nhưng cũng đủ để biết hắn không nói đùa đặc biệt là việc quan trọng. Cảnh tượng bà nội chết bởi mũi tên lại hiện về, Chỉ Hạc nhất thời không kìm chế được cảm xúc run rẩy.

" Yên tâm, ta sẽ không để chúng làm tổn thương đến nàng."

Cốc...cốc...cốc.

Khi Vũ Long đang an ủi Chỉ Hạc, từ bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Vũ Long đề phòng kéo Chỉ Hạc ra phía sau mình rồi hỏi : " Ai vậy?"

Phía bên ngoài, một giọng nữ thánh thót đáp : " Tiểu nữ ở phòng kế bên, có chút việc muốn nhờ xin công tử giúp đỡ."

Gái nhờ giúp giữa trời khuya nghe có vẻ thơm nhưng Vũ Long không dại, biết đâu mở cửa ra là dao kiếm chờ hắn, khéo léo từ chối : " Ta có vị bằng hữu đang không khỏe và rất cần người ở bên, thứ lỗi."

Giọng nữ bên ngoài tiếp tục : " Việc này hơi tế nhị, xung quanh lại ngủ hết rồi còn mỗi công tử, tiểu nữ bất đắc dĩ lắm mới nhờ tới công tử."

Nghe giống như cô nương bên ngoài đang gạ gẫm Vũ Long làm chuyện mờ ám, Chỉ Hạc mặc dù không hiểu hết ý tứ nhưng trong lòng cũng xuất hiện cảm giác khó chịu.

" Thứ lỗi!" Vũ Long nói.

Rầm...

Cánh cửa bị bật ra bởi một lực rất mạnh, một bóng người nhanh như chớp lao vào trong phòng giữ lấy cánh cửa.

Một người khác tiến vào, là vị Thiếu Chủ kia. Dáng vẻ nàng ung dung tiêu sái đi vào giống như nhà mình mặc kệ Vũ Long đang thủ thế chiến đấu.

" Các ngươi muốn gì?" Vũ Long hơi có chút lo sợ, nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh hỏi.

Vị Thiếu Chủ kia tùy tiện ngồi xuống ghế, hai chân vắt chéo đưa tay chống cằm. Đầu hơi nghiêng đi nhìn Vũ Long rồi nói : " Dĩ nhiên là có việc."

Vũ Long biết ba người này mạnh hơn hắn, cách tốt nhất là giả vờ hợp tác rồi tìm cách đối phó.

Vũ Long nói : " Các vị, có gì từ từ nói."

Vị Thiếu Chủ kia đáp : " Vậy được, đóng cửa lại."

Theo lệnh của nàng, cô gái đang giữ cánh cửa kia mang cửa ra lắp lại như cũ.

Khi căn phòng đã kín đáo, vị Thiếu Chủ kia mới lên tiếng : " Ngươi chạy trốn rất khá, tuy nhiên không thể qua được ta. Giết nhiều người của ta như vậy mà định cúp đuôi chạy mất."

Nghe đến đây Vũ Long mới nhớ ra, có lẽ cô gái này là người của nhóm cung thủ ở Biên Thành. Không ngờ nàng ta truy sát đến tận đây được.

Không để Vũ Long có bất kì lời nào, vị Thiếu Chủ tiếp tục nói : " Theo luật thì ngươi sẽ bị đem về Thiên Độc Tông xử lý. Nhưng ta ngoại lệ cho ngươi, đổi lại ngươi phải giao món ám khí của ngươi ra đây."

Vũ Long vỡ lẽ, hóa ra là đến vì Ám Lệ Vũ Hoa. Như thế này là cướp trắng trợn rồi còn gì nữa.

" Ta nghĩ ngươi cũng thông minh, nên biết điều gì là tốt nhất cho bản thân mình và người bên cạnh." Vị Thiếu Chủ kia cười một cách đầy nham hiểm nói.

Tình thế ép buộc, Vũ Long biết nếu mình từ chối thì cả hắn và Chỉ Hạc có thể gặp nguy hiểm. Thiên Độc Tông nghe cái tên cũng đủ biết độc cỡ nào, hó hé là mất mạng như chơi.

Vũ Long có thể liều mạng, nhưng hắn tuyệt đối không để Chỉ Hạc bị tổn thương. Hắn đành lấy Ám Lệ Vũ Hoa ra đưa về phía cô gái kia.

Vị Thiếu Chủ kia không dại gì mà cầm ngay, nàng nói : " Đặt nó xuống bàn."

Vì nàng từng chứng kiến độc của Ám Lệ Vũ Hoa giết thuộc hạ của mình nên không dám trực tiếp động vào.

Vũ Long nghe theo, từ từ đặt Ám Lệ Vũ Hoa xuống rồi lui lại.

" Đồ tới tay rồi, bây giờ bọn ta đi được chưa?" Vũ Long hỏi, mặc dù khả năng bị giữ lại khá cao.

Vị Thiếu Chủ kia phất phất tay : " Đi đi!"

Mọi chuyện hình như có vẻ hơi dễ dàng, nhưng có cơ hội thì phải nắm bắt. Vũ Long lập tức kéo Chỉ Hạc chạy ra ngoài tránh cho cô gái kia bất chợt đổi ý.

" Bắt lại!" Vị Thiếu Chủ ra lệnh, tức thì một cô gái lao về phía Chỉ Hạc nắm lấy tay nàng đồng thời tung chưởng vào lưng Vũ Long.

Một chưởng này khiến Vũ Long dù có Bát Cực Công hộ thân cũng phải hộc máu bay ra ngoài. Tiếng động lớn nhưng không ai dám can thiệp bởi trước đó họ đã được vị Thiếu Chủ cảnh báo đừng lo chuyện bao đồng nếu không muốn chết.

" Vũ Long!" Chỉ Hạc hốt hoảng thốt lên, sau đó bị kéo vào trong phòng ngã ra sàn.

Vị Thiếu Chủ kia nhìn nàng bằng ánh mắt diễu cợt rồi chỉ vào Ám Lên Vũ Hoa trên bàn nói : " Cầm lấy nó và sử dụng cho ta xem!"

Chỉ Hạc run rẩy nhìn vị Thiếu Chủ, nàng nhận ra đó là cô gái ban nãy đánh cho đám lưu manh một trận. Chỉ mới đây thôi nàng còn xem cô gái này là mục tiêu phấn đấu của mình. Còn bây giờ, ấn tượng tốt ban nãy tan biến hết.

Chiếc quạt kim loại đen trên bàn nàng không biết nó là thứ gì, cũng không biết cách sử dụng. Nhưng nó là ám khí, chỉ cần sơ sẩy một chút cũng có thể tự hại chính mình.

Vị Thiếu Chủ kia cũng là quá đáng, biết Chỉ Hạc không biết sử dụng Ám Lệ Vũ Hoa nên bắt nàng dùng, vì nếu Vũ Long có giở thủ đoạn vào đó thì người lãnh chịu hậu quả là Chỉ Hạc.

Thấy Chỉ Hạc chỉ biết ngồi đó run rẩy, vị Thiếu Chủ mất kiên nhẫn. Bàn tay khẽ lật một con dao nhỏ xuất hiện rồi phóng về phía Chỉ Hạc. Khi con dao chạm đến cổ áo nàng thì bất ngờ dừng lại bởi chuôi dao có gắn một sợi dây. Vị Thiếu Chủ giật mạnh một cái con dao bay về tay mình, nhưng nó đã cắt một đường rất ngọt từ cổ áo tới bụng của Chỉ Hạc, y phục bị rách bung ra phần ngực non nớt, Chỉ Hạc hoảng sợ vội lấy tay túm lấy áo kéo lên che ngực.

Vị Thiếu Chủ kia nhắc lại : " Cầm lấy nó và sử dụng, nếu không thứ tiếp theo bị cắt không phải y phục đâu."

Chỉ Hạc run rẩy chỉ còn biết làm theo.

Vũ Long lúc này vừa gượng dậy sau khi bị đánh bay, lại chứng kiến cảnh tượng Chỉ Hạc đang bị bức ép, hắn rất tức giận lấy chảo ra định liều mạng.

Đôi mắt trợn lên khi thấy Chỉ Hạc chuẩn bị đưa tay cầm vào Ám Lệ Vũ Hoa . Hắn không tẩm độc vào nó nhưng cơ quan trên Ám Lệ Vũ Hoa rất nhạy, nếu Chỉ Hạc sơ ý đụng phải mà đầu quạt chĩa về phía nàng thì coi như toang.

" Dừng lại, để ta thử."