Chương 30: Đường Về

Vũ Long ôm trong tay thân thể mềm mại, bàn tay lần mò đến cặp vú non nớt mà nghịch ngợm. Ngón tay se nhẹ đầu ti nhỏ như hạt đậu đang cương cứng vì kích thích.

" A...công tử!"

Chỉ Hạc rên khẽ, toàn thân rung lên vì kích thích mà Vũ Long đem lại. Cảm giác nhồn nhột sướng sướng ở đầu ti khiến nàng say đắm. Không ngờ rằng khi có ai đó chạm vào vị trí ấy lại có cảm giác mê li đến vậy.

Vũ Long hôn môi nàng một lát sau đó nhả ra, để cho nàng hít thở dồn dập hắn liền hôn xuống cổ nàng, hôn xuống bờ vai mảnh mai rồi hôn lên đôi vú hơi vun cao trắng nõn như bai chiếc bánh bao.

Khi miệng và lưỡi của Vũ Long chạm vào ngực mình, Chỉ Hạc bặm môi cam chịu gò má đỏ như trái táo chín, cảm giác này thật là sảng khoái.

" A...công tử...nhẹ chút!" Chỉ Hạc vừa sướng vừa lo, khẽ nói.

Vũ Long rời môi khỏi đầu ti săn cứng, hắn cười : " Từ nay về sau, nàng là của Bạch Vũ Long ta. Mọi vị trí trên cơ thể nàng đều là của ta."

Nói xong hắn lại tham lam mút lấy đầu ti của Chỉ Hạc khiến nàng kêu lên một tiếng vì sung sướng, hơi thở dồn dập miệng khẽ đồng thuận : " Ư ta bằng lòng...mọi thứ của ta...là của công tử...Bạch Vũ Long!"

Chỉ Hạc ghi nhớ cái tên này, nàng hạnh phúc khi cuối cùng cũng được biết rõ cả họ và tên của Vũ Long.

Rồi đôi mắt đang nhắm hờ của nàng bỗng mở ra, bởi vì giữa hai chân nàng có bàn tay lam tham bắt đầu chiếm hữu.

Chỉ Hạc xấu hổ giữ lấy tay của Vũ Long, bẽn lẽn nói : " Công tử...chỗ này của ta bẩn lắm!"

Theo thanh âm thất thanh của Chỉ Hạc, bên dưới nàng bàn tay tham lam của Vũ Long đang chạm vào nơi thầm kín nhất.

Qua cảm giác, Vũ Long có thể hình dung ra được âm đạo non nớt của Chỉ Hạc có hình dạng đẹp đẽ không tì vết. Hắn biết đây là lần đầu của nàng vậy nên hắn sẽ không vội vã để nàng hoảng sợ.

Vũ Long chỉ chạm chứ không miết, hắn thì thầm vào tai Chỉ Hạc những lời ngọt ngào mà hắn học mót được từ Hàn Phong.

" Chỉ Hạc của ta, đêm nay ta sẽ khiến nàng nhớ mãi không quên, nhắm mắt lại đi."

Chỉ Hạc như con cừu non, từ từ nhắm mắt lại chờ đợi. Cảm giác giữa hai chân nàng có một vật dài nhỏ như ngón tay đang tiến vào bên trong.

Chỉ Hạc rùng mình, bất chợt một đôi môi áp lấy môi nàng hôn say đắm khiến nàng lịm đi trong khoái cảm.

Vũ Long ôm nàng từ phía sau, hắn vừa hôn nàng vừa dùng tay từ từ mát sa âm đạo non nớt của nàng dưới làn nước trong veo.

Ngón tay từ từ khám phá hết bên ngoài, chạm vào hạt le nhỏ cương cứng khiến Chỉ Hạc rùng mình một cái thật mạnh.

Từ từ và chậm rãi, ngón tay Vũ Long tách hai mép thịt ra từ từ tiến vào bên trong. Bên trong nàng thật khít và ấm áp, Chỉ Hạc rên lên trong sự lạ lẫm và sung sướng.

Lúc đầu nàng có hơi sợ, nhưng quen dần thì lại cảm thấy sướng. Bàn tay Vũ Long thật nhẹ nhàng, không hề thô bạo như nàng nghĩ về nam nhân khi quan hệ với nữ nhân là phải thô bạo và hùng hục.

Chỉ Hạc thích sự nhẹ nhàng này, Vũ Long lại ghi điểm trong mắt nàng hơn nữa. Vừa được hôn vừa được nghịch phá âm đạo, Chỉ Hạc nhanh chóng đi tới cực hạn của khoái cảm.

Nàng không biết cảm giác mình đang trải qua là gì, chỉ biết nó rất sướng và thỏa mãn. Là cảm giác sung sướng nhất mà nàng từng biết.

Chỉ Hạc không chịu nổi nữa, chủ động nhả môi Vũ Long ra rồi rên khẽ : " Công tử ơi...Chỉ Hạc...A...Chỉ Hạc sắp...A...!"

Gương mặt nàng đỏ bừng, miệng nhỏ há ra cầu khẩn nhìn vừa đáng thương vừa mê người. Vũ Long giúp nàng đạt tới cực khoái, ngón tay hắn liên tục quậy phá trong âm đạo nàng, chà sát vào điểm G nhạy cảm khiến Chỉ Hạc lên đỉnh ngay sau đó.

Chỉ Hạc như bị điện giật, luồng điện từ âm đạo chạy dọc sống lưng lên tận não, khoái cảm khiến nàng như muốn ngất đi. Một dòng nước tinh khuyết nóng ấm từ âm đạo nàng chảy ra rồi hòa vào làn nước, chỉ có Vũ Long cảm nhận được sự ấm áp của thứ nước kì diệu đó. Chỉ Hạc toàn thân mềm nhũn vô lực, chỉ biết dựa vào Vũ Long mà thở dốc.

" Công tử...Chỉ Hạc sướng!" Cái miệng nhỏ của Chỉ Hạc khẽ chu lên, gương mặt non nớt giờ đã pha chút mị lực chết người của nàng khiến Vũ Long không kiềm được, môi lại kề môi.

Chỉ Hạc đón lấy bờ môi người tình, bàn tay nhỏ bẽn lẽn lần mò xuống bên dưới nơi khúc thịt cứng chắc từ phía sau liên tục cạ vào mông mình rồi nắm lấy.

Bàn tay nhỏ của Chỉ Hạc lần đầu sờ vào cái vật này, nàng thấy nó không đáng yêu chút nào nhưng lúc này đây nàng cảm thấy nó thật là bảo bối.

Không cần ai dạy, bản năng mách bảo Chỉ Hạc cong mông lên để cho thứ cứng nóng kia tiến vào bên trong âm đạo mình. Khi đầu khấc và miệng âm đạo chà sát vào nhau, Chỉ Hạc giật mình vì có luồng điện chạy dọc sống lưng.

Nàng tiếp tục cố nhét thứ kia vào trong mình nhưng là nàng thiếu kinh nghiệm. Vũ Long giúp nàng, cả hai môi vẫn kề môi, tay Vũ Long nắm lấy tay của Chỉ Hạc giúp nàng đẩy thứ kia vào trong nàng.

" Ưm!"

Khe tình bị tách ra, dương vật chui vào bên trong rồi bị khựng lại. Vũ Long biết thứ gì cản đà đút của hắn nên liền thúc mạnh một cái.

Gương mặt nhỏ của Chỉ Hạc khẽ biến sắc, cảm giác đau từ âm đạo lan tỏa ra khắp cơ thể nàng, nàng khẽ bặm môi.

Vũ Long từng lấy đời trinh nữ của nữ nhân một lần nên khá có kinh nghiệm, ngay lúc này đây thứ hắn nên làm không phải là rút ra đâm vào liên tục mà là nâng niu. Hắn đưa tay siết lấy vòng eo nhỏ của Chỉ Hạc, cắn nhẹ lên vành tai nhạy cảm của nàng, dương vật để nguyên như vậy không di chuyển.

Chỉ Hạc rất nhanh không còn thấy đau, nàng ngả đầu ra phía sau tựa vào vai Vũ Long. Bờ môi cong hé ra thủ thỉ : " Chỉ Hạc yêu công tử!"

" A....!"

Chỉ Hạc kêu lên một tiếng khi Vũ Long rút dương vật ra rồi cắm lại lần nữa.

" A....A...công tử....A...!"

" Nàng thích không?"

" Có...Chỉ Hạc thích lắm...A...hạnh phúc lắm!"

Dương vật và âm đạo giao thoa không ngừng, cảm giác khít khao mà nàng đem lại khiến Vũ Long sướng phát điên. Mỗi lần rút ra là một lần sung sướng, mỗi lần đút vào là đầu óc tê dại.

Chỉ Hạc đê mê trong khoái cảm, đầu óc ngây thơ của nàng lúc này chỉ nghĩ tới hình ảnh nhạy cảm của hai người. Phía dưới nàng sướng phát điên, hai đầu ti không ngừng bị tay Vũ Long đùa nghịch kích thích.

" A....Chỉ Hạc yêu công tử...Chỉ Hạc là của công tử!"

Tiếng rên nhu mì ướt át của Chỉ Hạc giống như liều thuốc kích thích làm Vũ Long hăng hơn, hắn nhấp nhanh dần và mạnh dần. Theo tốc độ của Vũ Long thì cảm giác sung sướng mà Chỉ Hạc cảm nhận cũng theo đó nhân lên.

Càng lúc càng sung sướng, Chỉ Hạc oằn mình cam chịu. Bờ môi nhỏ ướt át chủ động tìm tới môi Vũ Long.

" Ưm...A....A...!"

Lúc đầu nàng còn rên thành tiếng, nhưng khi ý đã loạn tình đã mê thì nàng chỉ rên ra những tiếng vô nghĩa. Vũ Long không ngừng chăm sóc nàng, vuốt ve thân thể mượt mà của nàng không bỏ sót bất kì điểm nào.

Được chăm sóc tận tình chu đáo, Chỉ Hạc nhanh chóng lên đỉnh lần nữa, lần này sướng hơn lần trước bởi thay vì là ngón tay thì là dương vật. Chỉ Hạc cong lưng, dâm thủy bắn ra hòa cùng làn nước mát.

" A...Chỉ Hạc sướng lắm...Chỉ Hạc vui lắm!" Chỉ Hạc như muốn lịm đi vì cơn sướng bất tận, nhưng thấy Vũ Long không ngừng lại nàng khẽ thốt lên.

Âm đạo nhạy cảm vừa mới lên đỉnh lần hai, lại có dấu diệu muốn lên đỉnh lần nữa do dương vật Vũ Long liên tục đút vào không ngừng.

" A...công tử, Chỉ Hạc không chịu nổi!"

" A...công tử....Chỉ Hạc sợ!"

" A...A...A....Chỉ Hạc sướng!"

Dưới ánh trăng huyền ảo, một nam một nữ quấn nhau không rời. Mặt nước gợn sóng theo từng cú nhấp của Vũ Long.

Sau một khoảng thời gian khá lâu, Vũ Long đạt cực khoái gồng mình xuất tinh vào âm đạo Chỉ Hạc. Chỉ Hạc cũng rùng mình sướng khoái lên đỉnh lần thứ ba.

Ngay lần đầu mà đã bị cho lên đỉnh tới ba lần, Chỉ Hạc hoàn toàn kiệt sức chỉ biết run rẩy trong vòng tay của Vũ Long.

Cuối cùng cả hai cũng chịu lên bờ mặc lại y phục. Vì y phục của Chỉ Hạc đầy máu nên Vũ Long đã đem cho nàng thay bộ y phục dự phòng của hắn, còn y phục dính máu kia hắn đem chôn cách đó khá xa.

Sau khi xong việc, Vũ Long dẫn Chỉ Hạc về lại đoàn xe. Lúc này mọi người vẫn còn đang ngủ mê mệt không biết gì.

Khi vén màn che của xe ra, Vũ Long trợn mắt khi chiếc xe sạch sẽ như chưa có chuyện gì xảy ra. Còn Hư Nhật Thử thì ngồi chải chuốt bộ lông trên thùng hàng vênh mặt lên nói : " Thế nào? Bổn tọa lợi hại chứ!"

Vũ Long hỏi : " Ngươi ăn hết cái xác rồi à?"

Hư Nhật Thử vênh mặt ra vẻ kinh tởm : " Ẹc, bổn tọa thích ăn thịt ăn hồn nhưng cũng có khẩu vị nha, loại như tên kia ăn vào để bẩn cái mồm sang trọng của ta."

" Chuột mà cũng kén chọn!" Vũ Long chề môi khinh bỉ, sau đó không để ý đến thái độ xù lông của Hư Nhật Thử mà đưa Chỉ Hạc vào trong xe.

Hư Nhật Thử nhếch mép : " Ngươi lại nợ Bổn Tọa thêm một lần nữa, liệu liệu mà báo đáp."

Vũ Long xem như không nghe thấy, thu xếp cho Chỉ Hạc xong lại ra vị trí lúc hắn thức dậy uống hết nửa bình rượu rồi lăn ra ngủ như chưa từng thức dậy.

Sáng hôm sau, tiếng hô hoán của mọi người làm Vũ Long tỉnh giấc, một bàn tay to lớn đặt lên vai hắn mà lắc mạnh : " Tiểu tử dậy mau, không phải lúc ngủ đâu."

Vũ Long mệt mỏi ngồi dậy dụi mắt hỏi : " Trời sáng rồi sao?"

Rồi hắn chú ý đến nét biểu cảm bất an trên gương mặt người đàn ông, người đàn ông nói : " Mau khởi hành thôi, đêm qua có một người chết."

Vũ Long nghe vậy, giả vờ giật mình trợn mắt : " Chết người?"

Người kia gật đầu, sau đó đi về hướng xe ngựa của hắn mà thu dọn đồ đạc. Vũ Long tiến về phía xa xa nơi có mười mấy người tụ tập lại xem xét gì đó.

Hắn chen vào chung vui, hóa ra là xác chết của tên nam nhân đêm qua. Nhưng hình dạng lúc này rất kì dị, giống như có thú dữ xâu xé qua, nội tạng bị moi sạch.

Cao Phúc nhìn qua rồi rút ra kết luận : " Dựa vào vết thương có thể là thú dữ, nhưng ta chưa từng nghe qua ở vùng này có thú dữ bậc này."

Mọi người xung quanh cũng lạnh sống lưng, đêm qua quả thực đã quá chủ quan nhậu nhẹt, cũng may chỉ có một người chết.

" Chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây thôi." Cao Phúc thở dài nói.

Sau đó cả đoàn xe thu dọn đồ đạc và nhanh chóng lên đường vì chẳng ai muốn chạm chán con thú dữ đã giết hại người kia. Vũ Long cũng kinh ngạc vì tài thu xếp của Hư Nhật Thử, không một ai nghi ngờ về việc tên kia không phải do thú dữ giết hại.

" Tranh thủ ngủ một chút đi!" Thấy Chỉ Hạc ngồi ôm gối thất thần như đang nghĩ gì đó, Vũ Long ân cần nhắc nhở.

Chỉ Hạc khẽ gật đầu rồi như chú mèo nhỏ nằm xuống gối đầu lên đùi Vũ Long, chợt giọng nói có chút dằn vặt nói : " Hung thủ thực sự là ta."

Vũ Long đưa ngón tay che miệng nàng lại vì sợ có người nghe thấy, hắn nói : " Đừng nhắc chuyện này nữa, nàng chỉ tự vệ thôi."

Chỉ Hạc cắn môi, nghĩ tới cảnh tên nam nhân nồng nặc mùi rượu xông vào xe đè nàng xuống, cái thân thể to lớn đè lên người, tay hắn hung hăng khống chế nàng, gương mặt dâm đãng tột cùng, nghĩ lại vẫn khiến bờ vai nhỏ khẽ rung lên vì sợ.

Gối đầu lên đùi Vũ Long, Chỉ Hạc thầm khóc trong lòng. Chỉ mới có mấy ngày thôi mà cuộc sống của nàng hoàn toàn bị đảo lộn, người thân thì chết, nỗi đau mất bà còn chưa nguôi thì lại có nỗi sợ khác bủa vây lấy tấm thân bé nhỏ. Cũng may nàng không phải chịu một mình, có một nam nhân vẫn luôn bảo bọc chở che.

Đêm qua khi Chỉ Hạc trao toàn bộ những gì mình có cho Vũ Long, nàng chỉ mong sau này có người vì nàng, tránh cho nàng đau, đừng để nàng khổ, cho nàng chỗ dựa dẫm. Mong ước bình dị của một cô gái bé nhỏ chỉ có như vậy, nàng hi vọng người đang bên cạnh mình lúc này đây sẽ bên nàng mãi mãi. Nàng không muốn quay lại cuộc sống như trước kia bị người ta khinh rẻ.

" Công tử!" Thanh âm nhỏ nhẹ của Chỉ Hạc từ đôi môi hồng hào.

" Gọi là Vũ Long được rồi." Vũ Long nói.

" Dạ...Vũ Long, ta biết điều này nói ra có hơi xấu hổ nhưng..nhưng!"

Vừa nói, Chỉ Hạc vừa từ từ ngồi dậy trút bỏ hết y phục của mình. Thân thể trắng nõn mảnh mai phơi bày trước cặp mắt ngỡ ngàng của Vũ Long.

Gương mặt nhỏ chuyển màu như trái táo chín, cặp mắt lim dim, đôi môi khẽ cong lên xấu hổ : " Chuyện đêm qua...Chỉ Hạc muốn!"

Nói rồi không để Vũ Long kịp phản ứng, Chỉ Hạc ngồi lên đùi hắn, hai tay nhỏ khẽ ôm lấy gương mặt hắn rồi tháo chiếc mặt nạ vứt sang một bên.

Đôi mắt chứa nhiều cảm xúc nhìn chăm chú những vết sẹo trên mặt Vũ Long, nàng khẽ nói : " Chỉ Hạc không sợ!"

Bàn tay đặt lên vòng eo tinh tế, Vũ Long đủ thông suốt để nghĩ ra bây giờ Chỉ Hạc không còn nơi nương tựa, điểm tựa có thể tựa duy nhất lúc này chỉ có hắn. Vũ Long không thể không nghĩ nàng là đang dùng thân thể mình, trái tim mình để xem nó như một phần thưởng cho hắn. Một điều kiện để nàng có thể ở bên hắn.

Nói như vậy thì Chỉ Hạc vì có thể dựa dẫm mà bán rẻ bản thân, đúng như vậy. Đó là suy nghĩ của Chỉ Hạc.

Đầu óc đơn giản của Chỉ Hạc lúc này chỉ nghĩ làm cách nào có thể bám lấy Vũ Long nhất có thể. Cách tốt nhất nàng nghĩ ra là trao thân cho hắn, đêm qua đã vậy, bây giờ cũng vậy. Nàng chỉ nghĩ đơn giản nếu nàng thỏa mãn nhu cầu của hắn thì hắn sẽ giữ nàng ở bên.

Dùng thân thể để trao đổi, không bằng đám ma nữ Hợp Hoan Tông. Nhưng Vũ Long không trách nàng bởi tình cảnh của nàng hắn hiểu hơn bao giờ hết, rời khỏi hắn cũng có nghĩ là bão tố đang chờ đón nàng.

Nhưng Vũ Long không muốn nàng suy nghĩ như vậy, hắn muốn thay đổi cái tư tưởng của nàng để nàng trở thành một người có giá trị, giá trị đối với chính nàng.

" Mặc đồ vào đi!" Vũ Long nói, hắn nhấc nàng ra khỏi đùi mình.

Chỉ Hạc cảm thấy hụt hẫng, cảm giác lo lắng trong nàng bộc phát. Chẳng lẽ đêm qua sau khi trao hết cho hắn nàng đã hết giá trị.

Nhưng ngay sau khi đẩy Chỉ Hạc ra, Vũ Long liền choàng áo choàng lên thân thể trần trụi của nàng sau đó kéo nàng vào lòng ôm ấp vỗ về.

" Lần sau đừng làm như thế, đừng coi mình như một món đồ để đổi chác...ta sẽ giận đấy." Vũ Long nói nhỏ cho nàng nghe, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng chứa đầy sự trách móc.

Giây phút nghe được câu nói của Vũ Long, ánh sáng ban mai như ngập tràn trong tâm hồn đơn giản của Chỉ Hạc. Cảm giác lúc này đây Vũ Long là thứ gì đó mà nàng cực kì tôn sùng.

Chỉ Hạc nằm im trong vòng tay ấm áp, giọt lệ trong vắt chảy dài khóe mắt. Nàng khẽ gật đầu nói : " Ta hứa sẽ không có lần sau!"