Cuộc tranh luận bị cắt ngang bởi một mũi tên từ bên ngoài bay vào đâm xuyên cách cửa hướng thẳng về phía Chỉ Hạc.
Vũ Long phản xạ kịp vươn tay kéo vai Chỉ Hạc khiến nàng nghiêng người tránh được mũi tên, nhưng mũi tên có kèm linh lực này nhanh tới mức Vũ Long chỉ kịp phản xạ có thế, khi Chỉ Hạc rời khỏi tầm ngắm thì mục tiêu trên đường thẳng là bà nội nàng.
Dẫu bà già này buông những lời cay độc nói về Vũ Long, nhưng hắn không chấp một bà già sắp đi săn giun đất. Hắn cũng muốn kéo bà lão tránh khỏi mũi tên nhưng là quá muộn.
Trước ánh mắt đành vậy của Vũ Long và ánh mắt hoảng sợ của Chỉ Hạc, mũi tên đâm xuyên qua đầu bà lão rồi kéo xác bà ghim vào tường, máu tuôn xối xả.
Chỉ Hạc trợn mắt kinh hãi, người bà đáng kính của nàng mới vài giây trước còn ngồi nói chuyện giờ đã trở thành cái xác, cổ họng nàng nghẹn cứng, nước mắt cứ thế trào ra.
Vũ Long liền lật tung bàn ăn để làm bia đỡ tên, hắn kéo Chỉ Hạc vào trong lòng cùng núp dưới bàn trước khi nàng định lao về phía bà lão.
" Bà ơi...bà!" Tiếng khóc như xé lòng của Chỉ Hạc vang lên không ngừng, người thân cuối cùng của nàng đã ra đi.
Vũ Long xót xa ôm lấy nàng, chiếc bàn rung lên vì hàng loạt mũi tên khác ghim vào và xuyên thủng.
" Kẻ địch báo thù...khoảng hơn 20 tên đang bao vây xung quanh ngôi nhà." Tiểu Bạch thông báo.
Vũ Long tức giận hỏi : " Sao không cảnh báo sớm hơn?"
Tiểu Bạch im lặng không đáp, Vũ Long giận nhưng bây giờ không phải lúc chất vấn, hắn liền nhìn xuống mặt đất dưới chân rồi nảy ra một ý tưởng có thể thoát khỏi sự vây khốn này.
Những mũi tên từ bên ngoài vẫn liên tục được bán vào, trên mái nhà đối diện, vài bóng đen đang hướng về phía căn nhà mà bắn tên, bỗng một người đưa tay lên ra hiệu dừng bắn.
" Kiểm tra." Người này ra lệnh, từ giọng nói và dáng người có thể đoán được người này là nữ và khá trẻ.
Hai người bên cạnh buông cung xuống rồi nhanh chóng áp sát căn nhà, khi bọn chúng đạp cửa xông vào và đang tưởng tượng ra hình ảnh mấy người trong nhà bị bắn thành nhím thì căn nhà trống trơn, chỉ xác một bà già bị ghim lên tường,chiếc bàn lật úp và đồ đạc thô sơ trong nhà bị tên bắn kín mít.
Hai tên này liền lao ra ngoài thông báo tình hình, thấy kết quả không như mong đợi, kẻ cầm đầu liền đích thân dẫn người xông vào căn nhà.
" Chạy mất rồi?" Kẻ cầm đầu nghi hoặc hỏi, sau đó ánh mắt tinh tường quan sát xung quanh rồi nàng bất ngờ lật chiếc bàn úp ngược lên để lộ một cái lỗ đủ rộng cho người chui vào.
" Khốn kiếp, hắn đào lỗ trốn mất rồi, mau đuổi theo." Kẻ kia ra lệnh, lập tức đám người áo đen lần lượt chui xuống hố.
Nhưng vừa chui xuống thì đã chết tươi do trúng ám khí.
Vũ Long kéo Chỉ Hạc ra khỏi một miệng hố khác, miệng hố này nằm tại một cánh đồng ngô khá xa nhà Chỉ Hạc.
Vừa ra khỏi hố, Vũ Long nắm tay Chỉ Hạc điên cuồng chạy. Trên vai hắn Hư Nhật Thử vừa chải lông vừa nói : " Lão tử cứu ngươi một mạng, ngươi phải trả ơn cho thích đáng."
Hư Nhật Thử ban đầu bị Hàn Nguyệt nhốt nhưng bằng cách nào đó nó đã thoát ra và lén bám vào y phục của Vũ Long rồi theo hắn tới Biên Thành. Vũ Long cũng biết Hư Nhật Thử bám theo mình và đã ép cung bắt nó khai ra động cơ.
Hư Nhật Thử nói : " Ta chỉ muốn được ăn no."
" Ăn no?" Vũ Long nhíu mày.
Hư Nhật Thử không dám nói dối bèn đáp : " Thức ăn của ta vốn là linh hồn của những kẻ mới chết, ở bên Hàn Nguyệt chỉ được ăn hạt ngô và khoai sống ta không thèm."
Vũ Long liền mang chảo ra đe dọa Hư Nhật Thử : " Có tin ta nấu ngươi thành 7 món không?"
" Lời ta nói hoàn toàn là thật, ngươi có nấu ta nên thì cũng không ngon vì ta đang đói, đợi ta ăn no rồi ngươi nấu cũng chưa muộn." Hư Nhật Thử cuống cuồng van xin.
Nhìn bộ dạng xảo trá đáng thương của Hư Nhật Thử, Vũ Long tặc lưỡi thả nó ra rồi đặt ra một điều kiện : " Ta miễn cưỡng giữ ngươi ở lại, có điều ngoan ngoãn một chút nghe chưa."
" Ta hứa sẽ ngoan!"
Khi Vũ Long hạ sát hơn trăm cung thủ ngoài thành, Hư Nhật Thử đã nhảy ra ăn sạch những cái xác vì đói. Cho dù những cái xác bị nhiễm độc nhưng đối với Hư Nhật Thử đó chỉ là liều thuốc ngủ nhẹ.
Hư Nhật Thử cũng không vô ơn, nó lang thang ở ngoài thành ăn xác và vô tình nghe được cuộc trò chuyện của thủ lĩnh đội cung thủ rằng đã biết Vũ Long ở đâu và lên kế hoạch ám toán.
Hư Nhật Thử về báo lại với Vũ Long rồi còn đào một đường hầm để phòng lúc cấp bách. Cũng nhờ nó mà Vũ Long cùng Chỉ Hạc mới thoát được một mạng.
Quay trở về hiện tại, đám cung thủ đã phát hiện đường ra của đường hầm và điên cuồng truy sát.
Thủ lĩnh đội cung thủ huýt sáo gọi thú cưng của mình tới, là một con cú mèo lớn với đôi mắt dữ tợn. Nó lao lên bầu trời tối tăm đồng thời phát ra tiếng kêu.
Dựa theo tiếng kêu của con cú mà nhóm cung thủ định vị được vị trí của Vũ Long và Chỉ Hạc.
Thấy tiếng cú, Hư Nhật Thử ngẩng mặt lên trời run rẩy nói : " Bà già nó, con cú mèo đáng chết phát hiện ra chúng ta rồi."
Vũ Long nói : " Ngươi xử lý nó đi."
Hư Nhật Thử xù lông : " Ngươi điên à, cú mèo là thiên địch của ta, ta xử lý làm sao được."
Chạy qua khỏi ruộng ngô, Vũ Long muốn tăng tốc hơn nên đã bế Chỉ Hạc lên tay. Chỉ Hạc đang trong nỗi đau mất đi người thân, giờ lại bị truy sát nên vô cùng hoảng sợ chỉ biết ôm chặt Vũ Long không dám phát ra tiếng động.
" Tiểu Bạch, có gì hữu ích mang ra đi." Vũ Long không còn cách, bèn cầu cứu Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch đáp : " Có một cách nhưng....!"
" Nói đi."
" Ta có thể đổi một ngày hoạt động lấy một lần dịch chuyển cho Chủ Nhân, có thể cứu ngài trong thời khắc sinh tử này." Tiểu Bạch nói, giọng hơi buồn.
" Dịch chuyển sao, làm ngay đi. Ta sắp chết đến nơi rồi." Vũ Long thúc dục.
" ....Vâng!" Tiểu Bạch đáp với giọng hơi miễn cưỡng.
Vũ Long đang chạy thì bỗng bước chân tiếp theo dẫm xuống nước, chính xác hơn là hắn đã bị dịch chuyển tới giữa một con sông lớn chảy siết.
" Aaaaa!"
Tùm!
Vũ Long, Chỉ Hạc cùng Hư Nhật Thử vùng vẫy trong dòng nước siết, Chỉ Hạc không biết bơi nhanh chóng bị nước nhấn chìm, Vũ Long liền nắm lấy tay nàng kéo sát lại mình. Hư Nhật Thử cũng đã bám được vào đầu Vũ Long, vũ Long thì bám được vào một khúc cây.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cả ba trôi dạt đến một bờ sông phẳng lặng.
Vũ Long lúc này đã mệt lả, Chỉ Hạc thì bất tỉnh. Hư Nhật Thử cũng mệt mỏi nằm trên đầu Vũ Long.
Vũ Long ôm Chỉ Hạc tiến về phía bãi đất trống rồi đặt nàng xuống, bản thân hắn cũng nằm lăn ra vì mệt đôi mắt dần khép lại.
Khi tỉnh lại, Vũ Long thấy mình đang nằm trên xe ngựa, xe ngựa rung lắc chứng tỏ đang di chuyển.
" Tiểu Bạch, ta đang ở đâu?" Vũ Long hỏi.
Trái với những lần sẽ nhận ngay câu trả lời, lần này không còn nghe giọng của nàng nữa.
Vũ Long hỏi lại, nhưng vẫn là sự im lặng. Lúc này hắn mới chợt nhớ lại những gì Tiểu Bạch nói trước khi giúp hắn thoát chết.
" Nàng đổi một ngày thức tỉnh sao?" Vũ Long ngẫm, một ngày không có Tiểu Bạch cố vấn hắn vẫn có thể lo được.
Hắn ngồi dậy thì mới chú ý tới Chỉ Hạc đang nằm ngủ phía bên kia cách hắn một thùng hàng. Xem ra người đánh xe ngựa tốt bụng nào đó đã đi ngang qua nơi bọn hắn thiếp đi và giúp đỡ.
Hắn nhìn quang không thấy Hư Nhật Thử đâu, hắn không lo lắng bởi vì con chuột này xảo trá nên nhất định không xảy ra chuyện gì.
Vũ Long tiến tới vén tấm màn che của xe ngựa ra, phía trước là một người đàn ông to béo đang đánh xe ngựa. Không phải một xe mà là gần mười chiếc xe ngựa, là một đoàn xe vận chuyển hàng hóa.
Người đàn ông to béo cũng cảm nhận được phía sau, không cần quay lại mà lên tiếng : " Tỉnh rồi sao?"
Vũ Long chưa trả lời vội, hắn nhìn con dao dắt trên thắt lưng của người đàn ông, sau đó nhìn bộ y phục có phần hơi lạ đối với một người phu xe. Hắn lên tiếng : " Cảm ơn."
Người đàn ông giới thiệu : " Ta là Cao Phúc, là trưởng đoàn vận chuyển này. Vô tình đi ngang qua bờ sông gặp hai ngươi, sợ hai ngươi bị thú dữ ăn thịt nên đã mang lên xe, bây giờ ngươi tỉnh lại rồi có tính toán gì không?"
Vũ Long nhìn Chỉ Hạc vẫn đang ngủ say, nhiệm vụ cũng đã hoàn thành giờ nên về Tuyết Phong Sơn. Hắn hỏi Cao Phúc : " Đoàn xe của ngài đi đến đâu vậy?"
Cao Phúc đáp : " Ta vận chuyển hàng đến Bạch Gia, chắc ngươi biết gia tộc lớn này. Cũng phải mấy ngày nữa mới đến nơi, nếu ngươi có ý muốn đi nhờ thì cứ ở lại."
Nghe tới hai chữ Bạch Gia, Vũ Long sắc mặt khẽ biến. Bạch Gia và Tuyết Phong Sơn cách xa nhau nhưng cùng chung một đoạn đường. Dựa theo tốc độ di chuyển của đoàn xe, Vũ Long nói : " Nếu ngài không phiền thì ta xin đi nhờ hết ngày mai."
Cao Phúc cười thân thiện : " Không thành vấn đề."
Khi trời xẩm tối, đoàn xe dựng lều nghỉ ngơi và ăn uống. Lúc này Vũ Long mới nhận ra đoàn người này đông hơn dự tính, chỉ là chở hàng thôi có cần tới hơn 30 người không?
Ngoài tên Cao Phúc nhìn có chút tử tế ra thì mấy người còn lại nhìn kiểu gì cũng ra phường lưu manh trộm cướp. Vũ Long nghi hoặc, đề cao cảnh giác.
Cao Phúc nói với Vũ Long ở trong xe : " Tiểu cô nương nên ở lại trong xe, còn ngươi có thể ra ngồi ăn uống cùng bọn ta."
Nghe thì có vẻ là kì thị giới tính, nhưng thực ra là đang bảo vệ cho Chỉ Hạc. Một cô gái nhỏ nhắn mỏng manh như Chỉ Hạc mà bị đám lưu manh kia chú ý tới hậu quả sẽ rất khó lường.
Vũ Long gật đầu một cái, sau đó theo chân Cao Phúc tiến về phía nhóm người đang ngồi ăn uống.
Thấy sự xuất hiện của một thiếu niên khá nhỏ tuổi, những người khác bèn hỏi : " Đại ca, thằng nhóc huynh cứu đây sao? Nhìn tướng người cũng có triển vọng đó."
Đám người nghe xong hả hê cười lớn, Vũ Long cười gượng rồi ngồi xuống một chỗ bên cạnh Cao Phúc.
Cao Phúc tiện tay cầm bát rượu lên uống cạn rồi sảng khoái nói : " Cậu bé này lúc ta cứu cứ tưởng chết đến nơi, khí tức yếu ớt vô cùng. Nhưng bây giờ thì sao, vẫn khỏe mạnh đó thôi! Hahaha."
Cao Phúc đưa tay vỗ vai Vũ Long giống như thân thiết từ lâu, điều này làm Vũ Long hơi nghi ngờ.
Người bên cạnh liền khều Vũ Long rồi nói : " Nè cậu bé, đeo mặt nạ giả thần giả quỷ dọa người sao! Bọn ta đây gặp đủ thể loại ma quỷ rồi."
Người khác chêm vào : " Ta thấy cậu bé này có tố chất, chi bằng thu nạp làm thành viên của chúng ta đại ca thấy thế nào."
Cao Phúc lại uống cạn một bát rượu, sau đó cao hứng nói : " Đương nhiên không thành vấn đề, có điều cậu bé này còn có nơi cần phải đến. Chúng ta hôm nay ăn uống no say coi như chào mừng cậu bé đồng hành cùng trong mấy ngày ngắn ngủi tiếp theo."
Rồi Vũ Long bị ép uống rượu, hắn chưa thử qua loại thức uống này bao giờ nên khi mới uống vài ngụm thì mặt đã đỏ gay lên.
Nhưng khi uống được vài bát, Vũ Long cảm thấy rượu khá ngon và dần hòa vào cuộc rượu. Cả bọn nhậu nhẹt say xưa, hát hò ầm ĩ rồi lăn ra ngủ tại chỗ khi không thể uống được nữa.
Nửa đêm, Vũ Long giật mình tỉnh giấc. Hắn mơ hồ có cảm giác buồn nôn rồi vội chạy ra một góc gọi huệ, sau khi cho ra ngoài hắn mới tỉnh táo lại một chút.
Hắn vỗ trán nhớ ra vì nhậu nhẹt quên luôn Chỉ Hạc đang ngủ tròn xe, chắc giờ nàng đói rồi. Vũ Long tiến đến chỗ ăn uống lấy một mẩu bánh mì cùng một chút thịt đem đến chiếc xe.
Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến hắn đơ ra, một đôi chân to lớn đang thò ra từ trong xe, nhìn đôi chân chắc chắn là nam nhân rồi. Vũ Long hốt hoảng nghĩ tới cảnh Chỉ Hạc bị làm nhục rồi vội lao vào trong xe.
Nhưng mọi thứ có vẻ còn nghiêm trọng hơn, trong xe một tên nam nhân to đen hôi đang nằm đè lên Chỉ Hạc, Chỉ Hạc thì đã ngất đi từ lúc nào, máu me be bét.
Vũ Long vội lật tên nam nhân kia ra thì phát hiện hắn đã chết, một mũi dao xuyên tim hắn. Bàn tay nhỏ của Chỉ Hạc vẫn còn nắm lấy cán dao.
Trên cổ tên nam nhân còn có nhiều vết răng chuột cắn. Lúc này Hư Nhật Thử từ đâu nhảy ra leo lên đầu Vũ Long rồi mắng : " Tên khốn ngươi mải lo nhậu nhẹt, suýt chút nữa Chỉ Hạc bị tên này hãm hiếp rồi, may có bổn tọa cứu."
Vũ Long kéo Chỉ Hạc vào trong lòng, đặt tay lên mũi nàng kiểm tra hơi thở.
Hư Nhật Thử nói : " Chỉ là vì sợ quá nên ngất đi thôi, ngươi đem Chỉ Hạc đi tăm rửa sạch vết máu đi cái xác này để ta xử lý."
Mặc dù nghe có vẻ hoang đường, nhưng kẻ có thể chông cậy nhất lúc này chỉ có con chuột gian xảo này. Vũ Long gật đầu nói : " Vậy nhờ ngươi lo liệu."
Nói xong Vũ Long bế theo Chỉ Hạc đi tìm một hồ nước, may sao ở gần đó có một hồ nước nhỏ. Vũ Long cởi bỏ y phục của Chỉ Hạc và của mình rồi kéo nàng xuống nước giúp nàng rửa đi những vết máu.
Trong khi tắm, Chỉ Hạc tỉnh lại trong trạng thái hoảng sợ. Khi biết trước mặt là Vũ Long thì nàng bật khóc nức nở rồi ôm chầm lấy hắn.
Biết việc xảy ra rất sốc với nàng, Vũ Long vuốt ve tấm lưng mảnh mai rồi an ủi : " Không sao, có ta ở đây rồi."
Dưới trăng đêm, nam nữ lõa lồ ôm nhau trong làn nước mát không tránh khỏi chút động lòng người.
Cả hai có thể cảm nhận thân thể trần trụi của đối phương đang ép sát lấy mình, dục hỏa dần bùng cháy.
" Công tử...Chỉ Hạc khó chịu quá!" Giọng nói yếu ớt mang chút nhu tình của Chỉ Hạc khẽ vang lên bên tai Vũ Long.
Vũ Long cảm thấy mình đang lợi dụng mà đụng chạm thân thể Chỉ Hạc, bèn nói : " Ta chỉ giúp ngươi tắm rửa, tuyệt đối không có ý mạo phạm."
Chỉ Hạc cảm thấy cổ họng khô khan, thân thể mềm mỏng ép sát vào Vũ Long, bộ ngực sữa non tươi hơi vun cao tì vào bộ ngực săn chắc, âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu : " Chỉ Hạc không trách công tử, đem thân thể hầu hạ công tử tốt gấp vạn lần tên nam nhân thô thiển kia."
Ý tứ rõ ràng, Chỉ Hạc là muốn đem thân thể hiến dâng cho Vũ Long. Nàng còn trong trắng đến bây giờ cũng là do Vũ Long cứu giúp, nàng nghĩ hắn xứng đáng được báo đáp.
" Chỉ Hạc có một thỉnh cầu!" Giọng nói khe khẽ của Chỉ Hạc lại vang lên bên tai Vũ Long. Giọng nói chứa theo sự cầu xin.
" Thỉnh cầu gì?" Vũ Long hỏi, ôm thân thể mỹ miều trong tay hắn không khỏi xao xuyến.
Dương vật cứng từ đầu bây giờ đang bị đùi non của Chỉ Hạc ép chặt. Chỉ Hạc cũng đỏ mặt tía tai khi biết thứ đang chạm vào đùi mình là thứ gì, bất quá bây giờ nàng lại ham muốn.
" Chỉ Hạc muốn được ở bên hầu hạ công tử, chỉ cần là một tiểu nha hoàn nhỏ không cần thân phận gì khác." Thanh âm dần lạc đi vì tình ý, Chỉ Hạc khẽ trao nụ hôn đầu đời cho Vũ Long.
Khoảnh khắc đôi môi chạm nhau, trái tim Chỉ Hạc đã định sẵn cả đời này chỉ có một mình Vũ Long trong tim. Đôi mắt khẽ nhắm lại, giọt nước mắt trong vắt khẽ lăn dài trên gò má kiều diễm.
Ngay lúc này đây, Chỉ Hạc giống như một tiên nữ hạ phàm. Vẻ đẹp long lanh ẩn giấu trong sự bẩn thỉu và nghèo đói, làn nước mát rửa trôi những cặn bã bao lấy thân thể nàng. Vũ Long nhìn mà ngây ngốc, cảm giác thật là quen thuộc.
Thanh Nhã cũng vậy, Chỉ Hạc cũng thế. Cả hai nàng đều có xuất phát điểm vô cùng yếu đuối, không có tu vi, nhan sắc bình thường. Nhưng bằng một cách thần kì, Vũ Long đã khai thác được nét đẹp tiềm ẩn bên trong và khiến nó bộc lộ.
Thanh Nhã trở thành mỹ nhân sau khi cùng Vũ Long thoát thai hoán cốt, Chỉ Hạc trở thành mỹ nhân khi quyết định gửi gắm cả tương lai cho Vũ Long.
Thằng này số hưởng, vậy nên hắn sẽ hưởng cho thỏa đáng.
Vũ Long siết chặt lấy vòng eo tinh tế của Chỉ Hạc, môi hắn tham lam hôn ngập môi nàng. Chiếc lưỡi hắn tiến sang rồi bắt lấy chiếc lưỡi nhỏ ướt át của Chỉ Hạc. Chỉ Hạc rùng mình rên khẽ, cảm giác hôn lần đầu khiến thân thể nàng mềm ra như bún mặc sức cho Vũ Long ôm lấy.