Chương 28: Thực Tế

Tận sâu trong thâm sơn cùng cốc phía bắc Ngự Long Vương Triều có một tông môn ẩn cư.

Khác với những tông môn được gọi là danh môn chính phái, tông môn này đi ngược lại với quy chuẩn nên bị gọi là Ma Môn.

Sâu trong con đường mòn nhỏ hẹp bao vây bởi rừng cây um tùm, phía cuối con đường dẫn tới một hang động tối tăm. Bên ngoài cửa hang có hai nữ nhân gương mặt che khăn mỏng, đầu tóc cầu kì, y phục gợi cảm hở ra phần eo thon thả dụ hoặc.

Hợp Hoan Tông....

Sâu tít trong hang là một nơi ngập tràn ánh sáng của nến và tiếng cười nói của nữ nhân, mùi hương thoang thoảng có thể khiến bất kì nam nhân nào không thể thoát ra.

Hang động được chia thành nhiều hang nhỏ, tại căn phòng được coi là quan trọng nhất của cả Hợp Hoan Tông, một người phụ nữ với nhan sắc nổi bật hơn tất cả, y phục gợi cảm màu đỏ rực rỡ càng tăng thêm vẻ mê hoặc của nàng. Nàng nằm trên ghế dài với tư thế gợi cảm hai chân vắt chéo vai trần hờ hững buông thả. Ánh mắt chứa đầy mị lực đang khép hờ hưởng thụ khói thuốc từ chiếc tẩu dài như cây tiêu trên tay.

Nàng là Mị Xích Hoa, Tông Chủ Hợp Hoan Tông, mỹ nữ vạn người mê muốn một lần chiêm ngưỡng. Nàng là một người tàn nhẫn, sẵn sàng ra tay với bất kì ai nếu có ý định chống đối nàng, ngược lại sẽ đối đãi với những người trung thành hết sức thỏa đáng.

Cách đây ít lâu, nàng đã cho một nhóm nữ đệ tử rời tông môn đi lịch luyện nhưng cho đến nay vẫn không ai quay về. Thông tin tình báo cho biết không chỉ có nhóm người của họ mà còn của tất cả các thế lực khác đều mất tích. Duy chỉ có một nhóm vài người toàn mạng trở ra khỏi di tích đó.

" Ngươi không nhìn lầm chứ?" Mị Xích Hoa khẽ nhíu đôi lông mày lá liễu hỏi.

Phía dưới và xung quanh nàng, có hàng trăm nữ nhân xinh đẹp ăn mặc gợi cảm xếp hàng đứng ngay ngắn. Một nữ nhân trẻ tuổi đang quỳ một gối trước Mị Xích Hoa, đầu hơi cúi nhưng cũng không thể giấu nổi nhan sắc xinh đẹp chỉ kém vị tông chủ của nàng một chút. Nàng tên Sở Điềm, chị gái cùng cha khác mẹ của Sở Nhi và cũng là nữ đệ tử trẻ tuổi ưu tú nhất của Hợp Hoan Tông.

Sở Điềm đáp : " Con đã quan sát rất kĩ, muội ấy đi cùng một nam nhân khá trẻ tên là Hàn Phong."

Nghe vậy, cả đám nữ nhân phía sau Sở Điềm bỗng ồ lên một tiếng. Theo quy định của tông môn thì thân là đệ tử của Hợp Hoan Tông chỉ được coi nam nhân là Đỉnh Lô, là thứ rác rưởi. Nếu có chút tình cảm nào với nam nhân thì liền bị phán vào đại tội.

Sở Điềm mấy ngày trước ra ngoài tìm bắt đỉnh lô mới về cho tông môn thì vô tình phát hiện Sở Nhi và một nam nhân đi cùng nhau, cả hai tay trong tay giống như nhân tình.

Sở Điềm lén theo dõi và biết được nam nhân kia Tên Hàn Phong, 2 người là tình nhân và đang đi ngao du tứ phương.

Sở Điềm và Sở Nhi có mối quan hệ không tốt nên Sở Điềm nhân cơ hội này về báo lại tội trạng của muội muội với tông chủ. Mị Xích Hoa nghe vậy thì rất tức giận, nàng rất coi trọng Sở Nhi và còn có ý định sẽ nhường lại chức Tông Chủ cho con bé, vậy mà con bé lại bỏ nhà theo trai thật là đáng thất vọng.

" Con bé sống là một chuyện vui, nhưng nó đã phạm đại tội. Sở Điềm, ngươi dẫn theo người đi bắt Sở Nhi và tên nam nhân kia về đây. Nếu tên kia có ý phản kháng thì giết cũng được." Mị Xích Hoa khẽ ra lệnh, gương mặt tuyệt sắc hiện lên nét u buồn thoáng qua.

" Đệ tử đi ngay!" Sở Điềm dõng dạc nói, sau đó dẫn theo vài nữ đệ tử ra khỏi tông môn.

Một chiếc thuyền nhỏ trôi trên sông êm đềm hướng thẳng về phía bờ bắc, trên thuyền có một người lái đò và một cặp nam nữ.

Người nam tướng mạo tuấn tú, người nữ dung nhan xinh đẹp. Cả hai ngồi sát bên nhau cùng nhìn ngắm quang cảnh xung quanh.

Hàn Phong chợt nói : " Phía trước là biên giới Ngự Long Vương Triều, phía bên kia là Thiên Mã Vương Triều."

Sở Nhi hỏi : " Ngự Long Vương Triều rộng lớn ta còn chưa đi hết, chàng năm nay bất quá chưa tới 20, sao lại biết nhiều như vậy?"

Hàn Phong cười đáp : " Ta đọc nhiều sách thôi, trong sách ghi biên giới phía bắc giáp với Thiên Mã Vương Triều chứ ta cũng chưa tới đó bao giờ."

Sở Nhi khẽ gật đầu, nơi đây là phía bắc cũng khá gần với Hợp Hoan Tông. Nhưng nàng không lo lắng bởi dù gì tông môn của nàng rất ít khi có người ra ngoài.

" Chúng ta cứ như vậy rời đi sao, ít nhất cũng phải để lại lời nhắn cho mọi người chứ! Chàng đối với Thần Long Đạo cũng rất quan trọng mà." Sở Nhi thắc mắc.

Hai người rời đi không biết bao giờ quay trở lại, Hàn Phong lại là một trong ba người đầu tiên đồng sáng lập ra Thần Long Đạo. Hàn Phong đưa tay xoa đầu Sở Nhi nói : " Đạo Chủ rất giỏi, có ta hay không thì vẫn vậy. Hàn Nguyệt ở bên cạnh Đạo Chủ thì ta càng yên tâm hơn, từ bây giờ trở đi chỉ có ta và nàng thôi."

" Ưm!" Âm thanh nhu mì khe khẽ phát ra từ cái miệng nhỏ, Sở Nhi ngả đầu vào bờ vai của người tình.

Nàng từ bé đã luôn bị tông chủ và các tỷ muội gieo rắc vào đầu rằng nam nhân trên đời toàn là lũ cặn bã suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Nhưng khi gặp Hàn Phong nàng đã suy nghĩ khác, nhưng có điều nàng không biết một sự thật mà chỉ Hàn Phong biết về nàng.

" Phải rồi, tông môn của nàng cũng ở gần đây. Nàng không sợ bị phát hiện sao?" Hàn Phong hỏi.

Sở Nhi khẽ đáp với vẻ mặt bình thản : " Ta coi như đã chết đối với họ, sẽ có kẻ rất vui vì điều này."

Con thuyền nhỏ vẫn tiếp tục trôi, khi sắp đến biên giới thì phía trước có một con thuyền lớn hơn chặn đường, trên thuyền có một nhóm người toàn nữ nhân ăn mặc gợi cảm hở eo che mặt.

Hàn Phong quay lại nhắc nhở người lái đò : " Dừng ở đây được rồi."

Người lái đò cười khổ : " Khách quan à, đây đang ở giữa sông, dừng thì cũng phải đợi cập bến chứ."

Nhưng không đợi người lái đò nói hết, Hàn Phong đã ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Sở Nhi rồi phóng ra khỏi thuyền. Hắn đạp lên mặt nước rồi tiếp tục phóng đi hướng thẳng về phía con thuyền lớn. Khoảng cách giữa hai con thuyền cũng gần trăm mét nhưng Hàn Phong chỉ cần ba bước nhảy là đã tới bên kia khiến người lái đò há hốc mồm.

Không chỉ có người lái đò mà Sở Nhi cùng những nữ nhân trên thuyền lớn cũng ngỡ ngàng.

Sở Nhi ngỡ ngàng vì tu vi của Hàn Phong hơi thấp để thực hiện được việc đó, hơn nữa trên thuyền là các tỷ muội của nàng dẫn đầu bởi Sở Điềm, họ không có ý tốt vậy mà Hàn Phong vẫn đem nàng lên đây.

Về phía Sở Điềm cùng mấy nữ nhân phía sau, đầu tiên là cảm giác sảng khoái khi con mồi trước mặt, nhưng khi Hàn Phong tự lao lên thuyền thì sắc mặt họ thay đổi, chẳng lẽ tên này ngu đến mức tự nộp mình?

Khi cả hai đặt chân lên thuyền lớn, Hàn Phong đứng đối mặt với nhóm nữ nhân gợi cảm thì gương mặt nở một nụ cười bí hiểm : " Các cô nương, thuyền này bây giờ đổi chủ."

Biên Thành trong cơn mưa nặng hạt, một mũi tên cắm xuyên não một người lính trên chòi khiến những người còn lại hốt hoảng bật dậy vơ lấy vũ khí rồi cảnh giác xung quanh.

" Có phục kích, mau báo động." Một người lính ra lệnh.

Trong cơn mưa tầm tã, hàng chục mũi tên bọc theo linh lực xuyên phá lao thẳng tới tường thành.

Một người lính khác mặc cho mưa tên, hắn dũng cảm lao về phía chiếc tù và bằng đồng ở cách đó mấy chục mét. Hắn bị trúng tên nhưng vẫn cố thổi tù và báo động.

Tiếng tù và vang vọng cũng là lúc hàng loạt mũi tên khác lao về phía hắn kết thúc đi mạng sống

Trong cơn mưa tầm tã tầm nhìn bị thu hẹp, tiếng tù và báo động đến mọi người trong thành. Những binh lính bên dưới lập tức có mặt sẵn sàng ứng chiến.

Cũng trong cơn mưa tầm tã, một bóng người nhanh như chớp vượt qua tường thành lao ra ngoài, còn ai ngoài Vũ Long.

Cung thủ của kẻ thù được bố trí ở vị trí kín đáo nhưng không thể qua được Tiểu Bạch.

Vũ Long không phải anh hùng cứu thế, hắn không phải vì người dân trong thành mà mạo hiểm tính mạng. Hắn vì muốn hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.

Phe địch cũng đã có kẻ phát hiện ra Vũ Long đang lao tới, hắn vội rút tên ra nhắm về phía đó mà bắn. Nhưng mũi tên chưa kịp rời tay thì hắn đã lăn ra chết, trên trán có một vết đâm ngọt xuyên qua tận sau gáy.

Rồi thì rất nhiều cung thủ ngã xuống khi còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, trong chốc lát cả một vùng ngoài nhuộm đỏ màu máu hòa cùng nước mưa. Quân địch không tính trước được điều này nên không có biện pháp phòng bị, kết quả hơn trăm cung thủ đều bị Vũ Long lấy mạng trong chưa đầy nửa nén hương.

Cầm Ám Lệ Vũ Hoa trong tay, Vũ Long không khỏi kinh ngạc về uy lực của ám khí này, thoáng chốc hắn đã giết hơn trăm người.

" Nhiệm vụ giết 100 người hoàn thành, nhận được một pháp trận phòng ngự cao cấp."

Đột nhiên một ngọn thương lao về phía hắn nhưng hắn né được, Tiểu Bạch vội thông báo có rất nhiều quân địch đang tới. Vũ Long nhanh chóng rút lui nhưng hắn không để ý rằng một con chuột lông trắng từ trong người hắn đã nhảy ra và hướng về những xác chết vẫn còn hơi ấm.

Vũ Long đến và đi như cơn gió, thoáng cái hắn đã trở về căn nhà nhỏ của Chỉ Hạc.

Rất nhanh quân trong thành và quân địch đã giao chiến, một bên điên cuồng công thành còn một bên điên cuồng phòng thủ. Trải qua nửa ngày nhưng không thể công thành, quân địch bèn rút lui.

Hai bên tổn thất gần ngàn mạng người, nhưng mạng của họ không hề bị bỏ phí mà có một con chuột trắng tận dụng.

Vũ Long sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì nán lại Biên Thành thêm một ngày. Đáng ra hắn rời đi ngay nhưng lại muốn đem theo Chỉ Hạc.

Nếu hắn đi rồi Chỉ Hạc sẽ lại sống những tháng ngày như xưa, hắn không nỡ.

" Công tử, tới giờ cơm rồi." Giọng nói trong trẻo của Chỉ Hạc khiến Vũ Long giật mình rời khỏi dòng suy nghĩ.

Nhìn bà cháu nhà nàng ăn uống vui vẻ, Vũ Long không khỏi xúc động. Hắn cũng từng có một gia đình, hai người bá mẫu bá phụ, một muội muội yêu thương hắn. Chỉ những khoảnh khắc này con người ta mới biết trân trọng thứ gọi là tình cảm gia đình.

Bà lão không còn nằm liệt giường nữa mà đã có thể đi lại, hơn nữa còn luôn có ý gả Chỉ Hạc cho Vũ Long.

" Vũ Long, cậu thấy Chỉ Hạc nhà chúng ta thế nào?" Bà lão hỏi trong lúc ăn khiến Chỉ Hạc làm rơi đôi đũa rồi vội vã nhặt lên.

Vũ Long chỉ mỉm cười đáp : " Rất tốt."

Bà lão nói thêm : " Chỉ Hạc năm nay cũng đã tới tuổi thành thân, ta thì sắp về với đất nên chỉ mong con bé tìm được phu quân tốt."

Chỉ Hạc xấu hổ nói : " Bà nội, đang ăn cơm mà lại nói chuyện này...."

Bà lão quay sang nói : " Cái con bé này, không nói bây giờ thì bao giờ mới nói được."

Rồi bà lão quay sang nói với Vũ Long một cách thành tâm : " Chỉ Hạc á, con bé đã nói hết với ta về lần cậu cứu con bé khỏi lũ lưu manh. Ta sống ngần này tuổi chẳng lẽ lại không đoán được ra tình ý con bé giành cho cậu, chỉ là con bé nhút nhát không dám thổ lộ. Bà già này chẳng sống được bao lâu nữa, trước khi đi săn giun chỉ có một tâm nguyện muốn gả Chỉ Hạc cho cậu...cậu thấy thế nào?"

Chỉ Hạc đỏ mặt tía tai, cúi thấp đầu xấu hổ không dám ngẩng lên. Hiển nhiên là bà nội nàng đã nói ra những tâm ý nàng không thể nói, nhưng trước mặt Vũ Long nàng như một con cừu bé nhỏ không dám hó hé nửa lời, nàng biết bản thân chẳng có gì để khiến Vũ Long để mắt tới.

Vũ Long kiên nhân nghe bà lão nói hết, hắn nhìn sang Chỉ Hạc quan sát thái độ xấu hổ của nàng rồi nhìn bà lão đồng thời từ từ tháo chiếc mặt nạ ra để lộ gương mặt trái đầy sẹo kinh dị.

Gương mặt kinh dị này khiến bà lão sợ hãi suýt thì ngất đi, trong khi đó Chỉ Hạc cũng sợ hãi nhưng chỉ tròn vài giây nàng đã lấy lại bình tĩnh. Trên gương mặt thiếu nữ xuất hiện lên biểu cảm xót xa hỏi : " Mặt của công tử...?"

Vũ Long đáp : " Từ nhỏ ta đã bị như vậy, có lẽ sẽ phải mang nó cả đời."

Bà lão nhìn gương mặt xấu xí của Vũ Long, đột nhiên thái độ có chút thay đổi hỏi : " Không có cách chữa sao?"

Vũ Long lắc đầu : " Đáng tiếc là không có, ta bị như vậy mà lão bà vẫn muốn gả Chỉ Hạc cho ta, ta nào dám từ chối."

Nam nhân yêu bằng mắt, nữ nhân yêu bằng tai điều này chỉ đúng trong một số trường hợp. Nam nhân tài giỏi nhưng xấu xí cũng chưa chắc được để ý. Chỉ Hạc thấy Vũ Long có ý chấp nhận mình, nàng thầm mừng trong lòng hai má đỏ ửng lên nhìn vô cùng đáng yêu.

Nhìn thái độ của Chỉ Hạc, Vũ Long cũng đoán được tâm ý của nàng nhưng về bà của nàng thì...

" Chuyện này chúng ta nên bàn bạc cho thật kĩ đã, không thể trong ngày một ngày hai quyết định." Bà Lão liền nói, thái độ cũng có chút thay đổi không còn niềm nở như trước.

Tiểu Bạch chướng tai gai mắt bèn mắng : " Bà già đáng ghét lật mặt còn nhanh hơn bánh tráng. Chủ Nhân cho bà ta đi ở với giun đi."

Vũ Long đáp : " Không cần, ta tự có cách."

Vũ Long đổi vai cho bà lão, giờ hắn mới trở thành người nhiệt tình và cần mối quan hệ này. Hắn đưa tay nắm lấy tay Chỉ Hạc khiến nàng giật mình thót tim rồi sau đó một nụ cười khẽ ẩn trên đôi môi hồng hào.

" Ta cũng đã để ý đến Chỉ Hạc, nay còn được lão bà chấp thuận thì quá tốt rồi." Vũ Long cười một cách đầy thành ý.

Nhưng bà lão lại đưa tay gỡ tay hai người ra rồi nói với thái độ khác hẳn : " Cậu à, cậu có vết sẹo lớn như vậy đến ta nhìn còn phát tởm huống gì Chỉ Hạc, gả cho cậu để con bé suốt ngày phải chiêm ngưỡng thứ kinh dị này sao? Ta không đồng ý."

Vũ Long tỏ vẻ đáng thương : " Lão bà, ban nãy bà mới muốn ta...!"

" Muốn gì? Nếu ta biết cậu có vết sẹo lớn như vậy thì không có chuyện đó đâu, ơn nghĩa của cậu ra xin ghi nhận nhưng việc này ta không đồng ý nữa." Bà Lão thẳng thừng nói, trong giọng điệu có thêm sự chua ngoa.

Đó là tính cách thực sự của bà lão, ích kỉ và chua ngoa. Năm xưa mẹ của Chỉ Hạc cũng đã chịu đựng rất nhiều. Cha Chỉ Hạc là một người hết sức tầm thường nhưng mẹ nàng là một người xinh đẹp nhưng khờ khạo, vì muốn con lấy được vợ đẹp nên bà đã dùng thủ đoạn để có được cô con dâu này.

" Bà nội!" Chỉ Hạc quay sang như muốn nhắc nhở bà mình nói quá lời.

" Cháu gái ta dung mạo không tầm thường, có thể trở thành thê tử của tướng quân. Hà cớ gì ta lại phải gả con bé cho một tên xấu xí như cậu, bữa cơm này coi như là lời chia tay của nhà ta. Ngày mai mời cậu đi cho." Bà lão không kiêng nể gì nữa nói thẳng vào mặt Vũ Long.

Trời sinh cho Vũ Long một tính cách trầm ổn, ngay cả những lúc này hắn cũng không có chút nào gọi là tức giận. Hắn chỉ quan tâm đến cảm xúc của Chỉ Hạc lúc này.

Chỉ Hạc không thể chịu được những lời nói mà bà nội nói với Vũ Long, nàng lên tiếng bảo vệ : " Nếu không có công tử thì bây giờ con đã không ngồi đây, bà cũng vẫn nằm liệt giường, nhà ta cũng không được ăn no. Nếu bà còn nói quá đáng con sẽ bỏ nhà đi."

Bà lão trợn mắt : " Con bé này, ta chỉ muốn tốt cho con. Con xem mặt hắn thế này mai mốt sinh con ra thành quỷ à, con nên nghĩ xa một chút. Ta chỉ thực tế mà thôi."