Chương 27: Ám Lệ Vũ Hoa

Đã hai ngày kể từ khi căn nhà nhỏ bỗng dưng có thêm thành viên mới, vì không có tu vi nên Chỉ Hạc không được ai nhận làm việc, nàng chỉ biết mỗi ngày ra ngoài kiếm bó củi về bán lấy ít tiền, hôm nào không có củi thì nàng tìm cách miễn sao hôm đó bà nội không bị đói.

Nhưng có lẽ từ giờ trở đi, cuộc sống của nàng và bà sẽ thay đổi.

Sáng sớm thức dậy Vũ Long đã thấy Chỉ Hạc nằm dưới đất ngay cạnh giường hắn nằm. Căn nhà nhỏ chỉ có hai giường, một giường bà cụ nằm còn một giường hắn đề nghị cả hai nằm chung.

Lúc đầu Chỉ Hạc do dự nhưng sau khi Vũ Long thuyết phục nàng cũng chịu nằm.

Chẳng hiểu vì lý do gì sáng ra nàng lại nằm dưới đất, chắc còn ám ảnh vụ hiếp dâm hôm qua. Vũ Long nhìn nàng bằng ánh mắt trìu mến, một cô gái nhỏ tội nghiệp.

" Chủ Nhân, cô gái này so với Thanh Nhã không khác nhau là bao, cùng một thể chất không thể tu luyện...ngài định làm gì với cô ấy?" Tiểu Bạch tò mò.

Vũ Long nói : " Một cô gái nhỏ tội nghiệp, ta định sẽ thu nàng làm đệ tử, đem công pháp dạy dỗ nàng trở thành cường giả."

Tiểu Bạch không tán thành nói : " Ngoài kia biết bao nhiêu cô gái tội nghiệp, người quản được hết sao?"

Vũ Long không nghĩ nhiều như vậy, hắn chỉ vui vẻ nói : " Thế thì họ nên đến Thần Long Đạo, bất kể xuất thân, không phân tư chất."

Tiểu Bạch ngán ngẩm thở dài, dù sao Vũ Long vẫn chỉ là thằng nhóc 13 tuổi nên không tránh khỏi trong đầu có những suy nghĩ trẻ con.

Tiểu Bạch thầm nghĩ : " Đến bao giờ mình mới có thể gặp lại chủ nhân, chủ nhân thực sự!"

Nhìn Chỉ Hạc co ro trên nền đất không sạch sẽ, Vũ Long luồn một tay xuống gáy một tay ôm hai chân nàng nhấc bổng lên rồi từ từ đặt cơ thể trắng trẻo của Chỉ Hạc xuống giường.

Chỉ Hạc không tỉnh ngủ, chỉ khẽ kêu lên một tiếng nho nhỏ như ngái ngủ thật êm tai.

Bỗng nhiên bên ngoài mây đen kéo tới, rất nhanh sau đó những giọt mưa nặng hạt bắt đầu rơi. Vũ Long tính hôm nay sẽ đi khảo sát tình hình quân địch nhưng có lẽ phải hoãn lại.

Tại Bạch Gia...

Dạo gần đây tình hình Bạch Gia không được tốt, vì lệnh áp đặt mà Hoàng Thất đặt lên khiến cho Bạch Gia không thể phát triển về mọi mặt.

Bạch Chính Quy biết chỉ tội của Vũ Long là không đủ để khiến Hoàng Thất áp đặt ra lệnh lên cả Bạch Gia, ở sau đó chắc chắn có âm mưu gì.

Thân mà một trong những Vương Hầu, nhưng khi bị chính Hoàng Thất đẩy đến bước đường này thì Bạch Chính Quy biết Bạch Gia sắp tàn. Sớm thì một vài năm, muộn thì mười mấy năm, Bạch Chính Quy cũng đã thu xếp một đường lui nếu như viễn cảnh đó thực sự xảy ra.

Trong lúc Bạch Chính Quy đang ngồi uống trà suy nghĩ, cửa phòng đột nhiên mở ra kèm theo một luồng khùng khí tuy nhẹ nhưng làm người ta sợ sởn cả tóc gáy.

Trong giây lát đến ngay cả Bạch Chính Quy tu vi cao nhất Bạch Gia cũng phải run rẩy.

Cường giả tạo ra kình khí bậc này thì nhất định không phải người của Bạch Gia, những Gia Tộc khác đều không có loại cường giả ở cấp độ này. Bạch Chính Quy nuốt nước bọt, đồng thời ánh mắt hướng về phía cửa nơi có một bóng người bước vào.

Bóng người dần hiện ra là một người phụ nữ, toàn thân y phục trắng ôm ấp lấy thân thể mảnh mai nõn nà, mái tóc đen dài xõa ngang lưng. Gương mặt thanh tú mỹ lệ cực kì, bờ môi trái tim đỏ mọng trơn bóng khẽ hấp háy, đôi mắt long lanh thiếu nữ ẩn chứa nhiều cảm xúc.

Nhìn thấy người phụ nữ xuất hiện, nét căng thẳng trên gương mặt Bạch Chính Quy biến mất, thay vào đó là một nét mặt khó diễn tả, một cảm xúc khó diễn tả.

Hắn ấp úng gọi : " Ngọc Phượng!"

Người phụ nữ kia, muội muội độc nhất của Gia Chủ Bạch Gia Bạch Chính Quy, mẹ ruột Bạch Vũ Long, kẻ từng gây họa khiến cả tộc ghét bỏ phải rời đi nơi khác, nàng là Bạch Ngọc Phượng.

Đôi môi đỏ khẽ cong lên, Bạch Ngọc Phượng đưa đôi mắt đầy cảm xúc nhìn vị ca ca suốt hơn mười năm không gặp nói, giọng nói của nàng như mật ngọt chết người : " Ca ca...lâu rồi không gặp."

Nhìn người muội muội xa cách bao năm đã trở về, Bạch Chính Quy mừng rơi nước mắt, nhưng mà về chuyện của Vũ Long hắn biết ăn nói thế nào đây.

Bạch Chính Quy bật dậy định bước lên nhưng chững lại, sau đó gương mặt thoáng thất thần rồi gật đầu run run : " Cuối cùng muội cũng đã về, nào ngồi xuống đây."

Bạch Ngọc Phượng uyển chuyển tiến đến ngồi đối diện Bạch Chính Quy, cả hai hỏi han nhau về sức khỏe sau đó Ngọc Phượng vào vấn đề chính : " Muội tới đây trong tộc không ai biết, muội cũng định nói xong sẽ đi ngay...Những năm qua cảm ơn ca ca đã chăm sóc Vũ Long, chuyện của thằng bé muội cũng đã biết hết rồi."

Bạch Chính Quy áy nái cúi đầu : " Ta xin lỗi về chuyện của thằng bé, ta không làm tròn lời hứa đã hứa với muội. Sống chết của thằng bé hiện giờ ta cũng không rõ, ta thật tồi tệ."

Ngọc Phượng lắc đầu : " Muội biết huynh rất yêu thương nó, tất cả chỉ là tai nạn."

Bạch Chính Quy không nói nên lời, chỉ biết tự trách mình. Ngọc Phượng thì ngược lại biết Vũ Long không những không chết mà còn đang sống rất tốt.

" Thực ra mục đích chính của muội quay về là để nói với ca ca một chuyện."

" Chuyện gì? Nghe có vẻ nghiêm trọng."

" Rất nghiêm trọng, ảnh hưởng đến cả Ngự Long Vương Triều. Hoàng Thất hiện tại đang tranh quyền đoạt lợi, kẻ nắm quyền hiện lại là Tam Thái Tử Ngự Thanh Sơn, tên này còn trẻ nhưng trí tuệ hơn người mưu mô xảo quyệt. Hắn đang muốn thanh trừng những kẻ chung thành với Hoàng Đế cũ, Bạch Gia là đối tượng đầu tiên bị nhắm đến. Cách tốt nhất hiện tại là di tản tộc nhân đến nơi nào đó an toàn một thời gian." Ngọc Phượng kể.

Bạch Chính Quy nghe xong ngồi bần thần : " Muội chắc chứ, sao muội lại biết những thông tin này?"

Ngọc Phượng đáp : " Không tiện nói nhưng thông tin hoàn toàn chính xác, ca ca tuyệt đối đừng tiết lộ cho ai nếu không sẽ mang họa vào thân."

Bạch Chính Quy lông mày cau lại, không thể không xem xét những lời nói của Ngọc Phượng, sau cùng thì nàng cũng là muội muội hắn nên thông tin cảnh báo chắc chắn không thể giả. Có điều bây giờ làm cách nào để di cư với sống lượng lớn mà không để bị phát hiện.

Bạch Chính Quy hết cách, bèn hỏi Ngọc Phượng : " Nếu muội đã nói vậy ta tin muội, nhưng Bạch Gia trên dưới hơn vạn người, di chuyển không để sơ hở quả thực khó hơn lên trời."

Ngọc Phượng đã tính trước, nàng khẽ nói : " Ca ca không cần quá lo, việc này muội đã thu xếp chu toàn rồi.

Nói đoạn, Ngọc Phượng đem ra một chiếc gương soi cầm tay, nàng thả nó xuống đất thì lập tức chiếc gương phóng to ngang một cánh cửa ra vào.

Bạch Chính Quy ngạc nhiên : " Cổng Không Gian?"

Ngọc Phượng gật đầu : " Ca ca cũng biết."

" Biết chứ, thế gian này bảo vật không gian không nhiều, ta năm xưa từng sở hữu một chiếc nhưng đã làm mất." Bạch Chính Quy vừa nói vừa hồi tưởng lại quá khứ.

Bạch Chính Quy ngạc nhiên vì Ngọc Phượng có bảo vật không gian, nhưng lại không ngạc nhiên khi nàng tỏa ra khí tức rất mạnh, lại biết nhiều thứ bí mật. Bạch Chính Quy cũng không rõ, chỉ cảm thấy muội muội mình vẫn như thế.

Ngọc Phượng nắm tay Chính Quy kéo vào trong mặt gương, mặt gương lăn tăn gợn sóng khi cả hai đi qua.

Cổng không gian dẫn cả hai đến một cánh đồng rộng xanh mát, ngay đó là một ngôi nhà gỗ nhỏ và một đàn gia súc.

Chính Quy không còn lạ gì với cổng không gian nên biết mình đã được đưa tới một nơi khác, hắn hỏi : " Đây là nơi nào?"

Ngọc Phượng đáp : " Đây là một không gian riêng do muội tạo ra, đủ chỗ cho cả Bạch Gia sinh sống."

Bạch Chính Quy lúc này xém thì ngã ngửa, tạo ra không gian riêng? Muội muội hắn thực sự đang ở đẳng cấp nào?

Bạch Chính Quy nhớ lại quãng thời gian Ngọc Phượng bị người trong tộc xa lánh không ưa vào mắt, năm đó hầu hết người trong tộc đều đối xử với nàng chẳng ra sao nhưng ngày hôm nay nàng vẫn giúp đỡ tận tình.

Chính Quy khóe mắt cay cay nói với Ngọc Phượng : " Bạch Gia nợ muội, ta nợ muội!"

Ngọc Phượng cười rồi lắc đầu : " Chẳng ai nợ ai, muội sớm đã quên đi những gì Bạch Gia đối với muội. Bạch Gia là gốc gác của muội, muội nhất định không để nó bị hủy hoại."

Thời gian không thể chậm trễ, Chính Quy sẽ đem việc quan trọng này thông báo với các trưởng lão để bàn bạc.

Ngọc Phượng chợt nhớ ra điều gì, nàng hỏi Chính Quy : " Muội nghe nói ca ca có một đứa con gái tên Linh Nhi?"

Bạch Chính Quy đáp : " Đúng vậy, con bé kém Vũ Long 3 tuổi."

" Lát nữa cho muội gặp con bé được không? Muội có lời muốn nhắn nhủ."

" Được, tất nhiên không vấn đề gì." Bạch Chính Quy gật đầu.

Ngoài trời mưa như trút nước, Vũ Long tìm một chỗ ngồi xếp bằng vận công tu luyện.

Từ sau khi truyền tu vi cho Thanh Nhã, tu vi của hắn hiện tại chỉ còn Ngưng Mạch Nhất Đoạn. Nếu như là nhân vật bình thường hoặc phản diện thì người ta sẽ chỉ hắn là ngu, dại gái. Nhưng trong trường hợp này hắn là nhân vật chính, để người khác biết hắn truyền tu vi cho một cô gái trong khi bản thân còn nhỏ yếu thì sẽ bị chửi là dại gái, ngu.

Nhưng không sao, Vũ Long sớm đã có tính toán của riêng mình.

" Tiểu Bạch, điểm kinh nghiệm dự trữ còn bao nhiêu?"

Điểm kinh nghiệm dự trữ là một phần thưởng khác sau mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ, nó không liên quan đến phần thưởng chính của nhiệm vụ và được giữ riêng.

Tiểu Bạch đáp : " Thưa Chủ nhân, điểm kinh nghiệm dự trữ của ngài còn 11000 điểm."

Vũ Long lục tìm trong không gian hệ thống tìm thứ phù hợp để đổi.

" Hàn Băng Kiếm - Địa Giai Pháp Bảo hệ Băng, giúp gia tăng công kích và phòng ngự của băng hệ, uy lực cực kì khủng bố. Yêu cầu 120000 điểm."

" Xích Long Thương - Địa Giai Pháp Bảo, nhất chiêu nhất sát vũ hóa long hình giúp cường hóa bản thân khi sử dụng, có thể xuyên thủng hầu như mọi thứ. Yêu cầu 130000 điểm."

" Ủa?" Vũ Long nhíu mày. Rõ ràng hắn chỉ có 11000 điểm, Tiểu Bạch lại giới thiệu toàn pháp bảo đắt đỏ cao cấp giống như đang chơi hắn vậy.

Thấy Vũ Long nhăn nhó, Tiểu Bạch trong hình dạng bé gái bay tới trước mặt hắn dùng khuôn mặt đáng thương giải thích : " Ta không có ý thất lễ với chủ nhân, chỉ là ta thấy những thứ này sẽ rất có ích cho người...nếu người đổi được chúng."

Tiểu Bạch vừa nói vừa bày ra dáng vẻ tội nghiệp, lần đầu tiên trong quãng thời gian đồng hành cùng nhau Vũ Long có cái nhìn hơi khác về Tiểu Bạch, hắn hỏi : " Ngươi lớn hơn rồi?"

Quả thực nếu nhìn kĩ lúc ban đầu mới xuất hiện, Tiểu Bạch chỉ mang hình dáng bé gái 10 tuổi cao chưa bằng bàn tay hắn, nhỏ nhắn mảnh mai trước sau như một. Nhưng hiện tại Vũ Long ước lượng nàng phải cao thêm một đốt ngón tay. Vẫn bộ váy trắng tinh mỏng manh che đi thân thể trước sau như một, nhưng lại có nét gì đó hấp dẫn cực kì.

Bị phát hiện sự thay đổi nhỏ của mình, Tiểu Bạch bối rối rồi gật đầu đáp : " Dạ."

Vũ Long đi xung quanh nàng một lượt dùng ánh mắt săm soi hỏi thăm dò : " Ngươi phát triển hơn lúc đầu, có phải điều lạ không?"

Tiểu Bạch cúi đầu so ro, nếu như Vũ Long phát hiện ra mục đích thực sự của nàng thì....., nàng ấp úng : " Dạ, hơi hơi thôi ạ."

Nhìn bộ dáng sợ sệt của nàng, Vũ Long không chịu được mà bật cười sảng khoái : " Nhìn ngươi kìa haha, ta có định ăn thịt ngươi đâu mà ngươi sợ thế? Thôi chúng ta tiếp tục."

" Dạ dạ!"

Tiểu Bạch vội vã gật đầu, lấy lại gương mặt tươi tỉnh thường ngày rồi tiếp tục giới thiệu các món đồ Vũ Long có thể đổi.

Vũ Long có thể nhận ra chút uẩn khúc ở đây, nhưng là quá mơ hồ để kết luận điều gì, hắn quyết định im lặng không nói gì cũng chẳng thể hiện thái độ nghi ngờ thêm nữa.

" Hỗn Thiết Côn - Huyền Cấp Vũ Khí, sức sát thương lớn, một đập quy tiên đối thủ. Yêu cầu 9000 điểm."

" Ám Lệ Vũ Hoa - Huyền Cấp Ám Khí, Ám Lệ biến hóa Vũ Hoa tinh diệu. Độc tính cực cao, chỉ cần dính một chút cũng đủ khiến cường giả Nguyên Anh Kì khốn đốn. Yêu cầu 10000 điểm."

Ánh mắt Vũ Long không rời mắt khỏi món ám khí mà Tiểu Bạch vừa giới thiệu, Ám Lệ Vũ Hoa có hình dạng giống như một chiếc quạt giấy màu đen nhưng được làm từ vật liệu không xác định, hoa văn tinh xảo, đường nét cứng cáp. Nhìn chẳng khác những cây quạt giấy cầm tay đắt tiền là bao nhưng lại là thứ vũ khí nguy hiểm.

Ẩn giấu bên trong mỗi nan quạt là một chuỗi những mũi dao nhỏ như đầu đũa sắc bén cực kì, hơn nữa còn được tẩm độc. Trên thân quạt có một nút bấm ẩn khó tìm ra, chỉ cần ấn vào nút này thì những mũi dao tẩm độc sẽ phóng đi với tốc độ cực nhanh, dùng để đánh lén thì còn gì bằng.

Nhìn ánh mắt của Vũ Long, Tiểu Bạch đoán chắc hắn sẽ lấy Ám Lệ Vũ Hoa. Nàng hỏi : " Chủ Nhân muốn đổi chứ?"

Vũ Long gật đầu : " Đổi."

Vài giây sau, Ám Lệ Vũ Hoa đã ở trong tay Vũ Long. Vũ Long hí ha hí hửng mân mê ngắm nghía cây quạt một lúc rồi đem cất. Nhưng hắn chợt nhận ra nếu bản thân không may dính độc thì phải làm sao, hắn lại hỏi Tiểu Bạch : " Không có thuốc giải à?"

Tiểu Bạch đáp rồi hỏi : " Có, 1000 điểm đổi 1 lọ 10 viên. Chủ Nhân có muốn đổi ngay không?"

Vũ Long cắn răng tiêu nốt chỗ điểm còn lại để có thuốc giải.

Hắn rời khỏi trạng thái tu luyện, tiến đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài trời mưa như trút nước, tiếng mưa rơi làm át đi mọi thứ tiếng khác, hắn giật mình nhận ra đây là thời cơ thích hợp để đánh lén.

Hắn vội khoác áo choàng rồi lao ra ngoài mặc trời mưa không ngớt.

Lúc này ở trên tường thành, một nhóm lính đang ngồi túm lại bên dưới mái canh uống rượu và nói chuyện, đột nhiên một mũi tên từ bên ngoài bay tới xuyên não một trong số họ.