Men theo con ngõ nhỏ, tiếng kêu thất thanh hoảng sợ của cô gái mỗi lúc một gần bên tai Vũ Long.
Thực ra thì con ngõ này cụt và rất sâu, tiếng cũng rất nhỏ, người thường hầu như không nghe được.
Nhờ có sự chỉ đường của Tiểu Bạch, cộng với đôi tai có phần nhạy bén hơn người thường nên Vũ Long vẫn nghe rõ.
" CỨU VỚI....CỨU TA VỚI!"
" Im mồm, không ai đến cứu ngươi đâu. Ngoan ngoãn cho bọn ta hiếp, lát bọn ta đền bù cho."
" DÂM ĐÃNG, BỈ ỔI, CỨU MẠNG...!"
Chát
" Kêu này!"
Chát
" Kêu nữa này!"
" Hu hu...huhu!"
Vũ Long đã tới đủ gần để chứng kiến cảnh tượng bốn tên nam nhân to cao đen hôi đang khống chế một thiếu nữ da dẻ trắng hồng độ chừng 15 - 16 tuổi. Kẻ cầm tay, kẻ giữ chân, kẻ đang xé áo thiếu nữ để sờ mó lung tung, kẻ thì luồn tay vào trong váy bóp đùi bóp mông.
" Thế gian rộng lớn, loại người nào cũng tồn tại." Vũ Long kiếm chỗ dựa lưng vào tường, khoanh tay trước ngực nhìn về phía cảnh tượng hiếp dâm thong thả nói.
Tiếng của Vũ Long khiến bốn tên kia giật mình quay lại, nhưng rồi chúng lại phá lên cười : " Nhóc con, cút mau không ông đây cho mày như con bé này đấy."
" Công tử...cứu mạng!" Thiếu nữ yếu ớt kêu cứu, dù chỉ là một tia hi vọng nhỏ nhoi.
" Nhìn bộ dạng của các ngươi, đâu có đến nỗi thiếu nữ nhân mà phải đi hiếp dâm thế này." Vũ Long cười nhếch mép.
" Nhóc con muốn chết, thôi được rồi để ta cho ngươi toại nguyện."
Vũ Long nhún vai rồi nói với bốn tên kia : " Cho ta một lí do để không giết các ngươi đi?"
" Nhóc con ngông cuồng, các huynh đệ chăm sóc con bé này, để ta giải quyết thằng nhóc con không biết trời cao đất dày này là gì." Một trong bốn tên rút con dao nhỏ trên thắt lưng ra rồi lao về phía Vũ Long hòng một dao cắt cổ hắn.
" Ngưng Mạch Tam Đoạn...trò vặt!" Vũ Long đánh giá kẻ địch rồi cười nhạt, Đại Lực Kim Cang Chảo xuất hiện trên tay, hắn nhanh như chớp né đi cú đâm của tên kia rồi vung tay bổ chảo vào đầu khiến tên kia vỡ đầu gục ngay tại chỗ, con dao trên tay cũng rơi xuống văng ra một bên.
Thấy đồng đội ăn một đòn nằm luôn, ba tên kia biết mình gặp phải cao thủ liền buông cô gái ra rồi vắt chân lên cổ bỏ chạy.
" Muốn chạy? Hỏi chảo của ta đi." Vũ Long nói với giọng điệu của mấy nhân vật trong phim cổ trang, vung tay ném chảo về phía ba tên đang bỏ chạy.
Đại Lực Kim Cang Chảo lần lượt hạ gục ba tên đó rồi bay một vòng trở lại trên tay Vũ Long.
Bốn tên này xét về tu vi đều mạnh hơn Vũ Long, nhưng xét về sức tấn công thì thua xa bởi Đại Lực Kim Cang Chảo hiện tại trong tay Vũ Long có thể một đòn đập chết tu sĩ dưới Ngưng Mạch Thất Đoạn và cần thời gian để khôi phục. Không đập được liên tục nhưng đập phát nào chí mạng phát đấy.
Ba tên kia bị trúng đòn lăn ra bất tỉnh chứ chưa chết hẳn, Vũ Long tiến tới đập chết hai tên, hắn để lại tên cuối cùng rồi kéo hắn tới trước mặt cô gái vẫn đang còn sợ hãi run rẩy vì suýt chút nữa đã bị đám nam nhân này làm nhục.
" Cảm ơn công tử cứu mạng, cảm ơn công tử cứu mạng." Cô gái không ngừng dập đầu với Vũ Long.
Vũ Long quăng tên kia đang thoi thóp tới trước mặt cô gái, sau đó đá con dao của tên kia về phía nàng rồi nói : " Mạng hắn giờ là của ngươi."
Tên nam nhân kia nghe vậy thì hướng ánh mắt tội nghiệp về phía cô gái và cầu xin : " Đừng giết ta, ta sai rồi."
Cô gái run rẩy nhìn gã nam nhân ban nãy có ý đồ xấu với mình, nếu không phải có vị công tử giấu mặt này ra tay cứu thì có lẽ bây giờ cái thứ giữa chân gã đang ở giữa hai chân nàng vào ra không ngừng rồi.
Nàng vội nhặt lấy con dao, ánh mắt trong thoáng chốc trở lên đầy sát khí : " Đi mà cầu xin những người từng bị ngươi làm nhục, chết đi tên khốn."
Cô gái đâm một dao vào giữa lồng ngực gã nam nhân, nhưng do sức chưa đủ cộng với hoảng sợ nên dao đâm không sâu.
Gã đàn ông chưa chết, hắn vung tay lên túm lấy tóc của cô gái định dùng chút sức tàn vận linh lực làm cô bị thương.
Vũ Long thấy vậy tiến tới đạp lên chuôi dao khiến dao đâm xuyên qua lồng ngực gã đàn ông, gã tắt thở ngay lập tức. Tên nam nhân miệng ọc máu, mắt trợn trừng rồi tắt thở lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân.
Cô gái sợ hãi vội buông dao ra, sát khí cũng biến mất. Nàng vội vàng lùi lại rồi không ngừng lầm bầm với gương mặt sợ sệt : " Mình đã giết người...mình đã giết người...!"
" Nhiệm vụ giết 100 người đã giết được 4 còn 96 người." Tiểu Bạch thông báo.
Vũ Long từ từ quay lưng rời đi, hắn lầm bầm đếm trong miệng từ ba đến một. Khi hắn đếm đến một thì bất ngờ cô gái kia lên tiếng gọi hắn lại : " Xin công tử dừng bước!"
Vũ Long cười nhẹ, xoay người lại ung dung nhìn cô gái.
Cô gái vội chạy tới rồi quỳ trước mặt hắn rối rít cảm ơn, sau đó nói muốn báo đáp ân tình.
" Báo đáp? Mọi yêu cầu chứ?" Vũ Long hỏi với giọng dâm dê.
Cô gái thấy có điềm, nhưng vì hắn đã cứu nàng nên nàng cắn răng gật đầu.
Vũ Long thở dài, hắn nói : " Bây giờ ta mệt mà lại hết tiền không thuê trọ được."
Cô gái hiểu ý, vội lên tiếng : " Nếu công tử không chê có thể về nhà của ta nghỉ ngơi."
" Được rồi, dẫn đường đi."
Đi phía sau cô gái, Vũ Long thầm đánh giá : " Chu Chỉ Hạc, 16 tuổi, tu vi không có, linh lực không có, tính tình đao hoạt đủ quyết đoán, đôi khi rất thông minh đôi khi lại ngốc nghếch."
Lại là một người không có tu vi giống Thanh Nhã, theo tiêu chuẩn của Thiên Sơn Đại Lục thì trước năm 13 tuổi không đột phá Ngưng Mạch đều bị xem là phế vật và bị đuổi khỏi gia tộc, tông môn. Nhưng trường hợp không có tu vi và linh lực thì không được đề cập đến.
Trường hợp không có tu vi rất hiếm gặp, không phải vì không xuất hiện mà vì khi sinh ra tất cả con người đều có một tia linh lực trong cơ thể, còn những đứa trẻ không có tu vi thì sinh ra không có tia linh lực nào. Ở cái thế giới mạnh được yếu thua này không có tu vi nghĩa là ngươi còn không bằng một con súc vật, người khác có thể trà đạp ngươi một cách hợp pháp mà không ai ngăn cản. Chính vì vậy, khi một đứa trẻ không có tu vi được sinh ra thì cha mẹ người thân của chúng vì muốn con mình không phải chịu khổ khi lớn lên, cách duy nhất là giết chết đứa trẻ để chúng đầu thai. Tuy cách này hơi dã man nhưng còn hơn là để đứa trẻ lớn lên rồi bị cả thế giới coi như cỏ rác.
Thanh Nhã may nắm không bị cha nàng giết chết khi mới sinh vì khi sinh nàng ra mẹ nàng vì mất nhiều máu mà chết, cha nàng không muốn mất cả vợ lẫn con gái nên đã giữ nàng lại. May nắm nữa là Thanh Nhã ít ra ngoài nên không phải tiếp xúc với nhiều người, một cô gái chạy phục vụ trong khách điếm nhỏ không có tu vi cũng chẳng ai quan tâm.
Đi bộ qua một vài con ngõ ngoằn nghèo cuối cùng đã tới nhà của Chu Chỉ Hạc, một căn nhà mái rơm ,nhà nàng tuy nhỏ và cũ nhưng sạch sẽ ngăn nắp.
" Công tử, mời vào trong." Chỉ Hạc mở cửa rồi nhường Vũ Long đi vào trước.
Nghe có tiếng mở cửa, từ trong góc nhà nơi đặt chiếc giường cũ kĩ vang lên một giọng nói già nua yếu ớt vô cùng : " Chỉ Hạc...Chỉ Hạc!"
" Con đây bà nội!" Chỉ Hạc nhanh chân tiến đến bên giường.
Trên giường, một bà cụ chừng 90 tuổi già nua chân tay teo tóp, tóc rụng gần hết chỉ còn mấy sợi trắng như cước xung quanh đầu. Đôi mắt bà cụ mờ đục, giọng nói yếu ớt phát ra từ cái miệng móm không còn chiếc răng nào : " Chỉ Hạc...sao hôm nay cháu về nhà sớm thế?"
Gương mặt gầy gò đầy vết nhăn nheo cùng đồi mồi của bà cụ hiện rõ sự khắc khổ.
Chỉ Hạc nắm tay bà nói : " Hôm nay cháu gặp được một vị công tử, vị này rất tốt và đang cần chỗ nghỉ ngơi nên cháu đưa về nhà ạ."
Vũ Long cũng tiến tới bên giường nhìn bà cụ rồi lễ phép nói : " Ta tới xin ở nhờ, lão bà có thể đồng ý chứ?"
Bà lão nghe thấy giọng của Vũ Long, đã rất lâu rồi bà chưa nghe giọng ai ngoài cháu gái mình, giọng nói của hắn non nớt nhưng lại có gì đó đầy sự trưởng thành. Bà lão run rẩy nói : " Được chứ! Nếu cậu không chê thì có thể ở đây bao lâu tùy thích."
" Đa tạ lão bà." Vũ Long cúi đầu sau đó từ từ đưa tay về phía bà lão rồi chạm một ngón tay lên tay bà.
Chỉ Hạc hơi ngạc nhiên hỏi : " Công tử làm gì vậy?"
Vũ Long không trả lời, chỉ thấy bà cụ toàn thân co giật một hồi miệng không ngừng kêu lên như sắp quy tiên.
" Công tử mau buông bà ta ra." Chỉ Hạc thấy bà bị như vậy liền lao tới ngăn cản nhưng sức không đủ còn bị Vũ Long đẩy ra.
" Ta liều với ngươi." Chỉ Hạc không chùn bước mà lao vào ôm lấy ngang eo Vũ Long với ý định đẩy hắn ngã.
Nàng ra sức đẩy nhưng không hề làm hắn nhúc nhích. Lúc này bà cụ không hét nữa mà chuyển sang cười một cách thoải mái. Vũ Long cũng từ từ thu tay lại.
Chỉ Hạc chứng kiến một màn này mà ngây người, nàng vội buông Vũ Long ra rồi tiến sát giường nắm tay bà hỏi : " Bà ơi...bà sao rồi?"
Bàn tay đã nhiều năm không thể cử động của bà cụ bỗng nắm chặt lấy tay Chỉ Hạc khiến nàng kinh ngạc vô cùng, bà nói : " Bà không sao, chỉ thấy vô cùng thoải mái thôi."
Chỉ Hạc quay sang quỳ gối trước Vũ Long, đôi mắt nàng từ lúc nào đã đỏ hoe : " Công tử đại ân đại đức có lòng cứu bà nội tiểu nữ, tiểu nữ lại trách nhầm công tử."
Vũ Long nói : " Không biết không có tội, ta đói rồi đi mua chút gì về ăn đi, tiện thể mua cho bà cụ chút đồ tẩm bổ."
Vũ Long vừa nói vừa đặt vào tay Chỉ Hạc 1 đồng vàng. Chỉ Hạc cả đời chưa từng nghĩ tới có một ngày nhìn thấy 1 đồng vàng, trong phút chốc thẫn thờ rồi khi được Vũ Long nhắc thì mới gật đầu chạy ra ngoài.
" Trong lúc đợi quân địch tấn công, tạm thời ăn bám ở căn nhà này vậy." Vũ Long tay gõ gõ lên mặt bàn thầm nói.
Một lát sau không thấy Chỉ Hạc trở về, Vũ Long lầm bầm : " Sao đi lâu thế nhỉ?"
Tiểu Bạch lên tiếng : " Chủ nhân à, người đưa cho Chỉ Hạc 1 đồng vàng...là 1 đồng vàng. Với địa vị của Chỉ Hạc hiện nay có thể cầm 1 đồng vàng đi mua đồ sao? Không chừng bị cướp rồi cũng nên."
Vũ Long giật mình : " Sao ta lại có thể sơ xuất thế nhỉ." Nói rồi hắn vội ra ngoài tìm Chỉ Hạc.
Quả như Tiểu Bạch cảnh báo, Chỉ Hạc lúc này đang bị tên chủ quán thịt bắt bẻ.
" Mau trả tiền cho ta!" Chỉ Hạc ấm ức nhìn tên chủ quán nói.
Tên chủ quán béo như con lợn hắn giết hồi sáng, cái cằm ọc mỡ vênh mặt lên trợn mắt quát : " Con nhỏ này mua thịt lại còn đòi tiền, định ăn không à? Có tin ta chặt tay không."
Chỉ Hạc quyết không chịu thiệt, nàng phân trần : " Nửa cân thịt có ba đồng, ta đưa ngươi 1 đồng vàng ngươi phải trả lại ta tiền thừa chứ."
Người xung quanh thấy náo nhiệt cũng nán lại xem vui.
" Đúng rồi, trả cô bé tiền thừa đi thằng mập đ-t."
" 1 đồng vàng?"
Tên chủ quán trở mặt : " Nói phét không biết ngượng, ai ở đây chả biết ngươi nghèo kiết xác, lấy đâu ra 1 đồng vàng đưa cho ta...nếu đúng như vậy thì ngươi là đồ ăn cắp."
" Ta...ta không ăn cắp." Chỉ Hạc không biết giải thích ra sao.
Tên chủ quán được đà lấn tới : " Thế thì mau xéo đi, bán thịt cho ngươi là ta làm phúc rồi đấy."
Người qua đường không ai có ý định vào giúp Chỉ Hạc tội nghiệp, ở đây ai cũng biết Chỉ Hạc không có ti vi, là kẻ mang đến rắc rối, ai ai cũng muốn xa lánh.
Chỉ Hạc tủi thân, chỉ biết đưa cặp mắt ẩn ẩn nước nhìn tên chủ quán, bàn tay nhỏ bấu chặt miếng thịt phải đánh đổi bằng 1 đồng vàng.
" Chủ quán, bán cho nửa cân thịt." Vũ Long đi tới hướng chủ quán hỏi mua thịt.
Chỉ Hạc định gọi công tử nhưng Vũ Long đã liếc mắt khiến nàng rùng mình không dám mở miệng.
Chủ quán ban nãy còn thái độ với Chỉ Hạc giờ thay đổi hoàn toàn khi nói với Vũ Long : " Quý khách muốn ăn chỗ nào, nhiều mỡ, nhiều nạc nay nửa nạc nửa mỡ?"
"Chỗ nào nhiều máu ấy!" Vũ Long đáp và nhấn mạnh.
Tên chủ quán cười : " Hề hề quý khách cứ đùa, thịt này ta mổ từ sáng sớm, làm gì còn máu. Ngài muốn ăn máu thì ta bán cho ngài ít tiết canh."
Vũ Long không đùa nữa, hắn trừng mắt với tên chủ quán rồi gằn giọng : " Trả cô gái này chỗ tiền ngươi đã lấy, bằng không thịt bán trong quầy này ngày mai không phải thịt lợn mà là thịt ngươi đấy."
Tên chủ quán nghe vậy cũng có chút sợ sệt, nhưng nhìn lại thì Vũ Long còn nhỏ, tu vi còn thấp hơn hắn một bậc, có gì phải sợ.
" Quý khách à, nói có sách mách có chứng. Bảo ta lấy tiền của cô bé kia là vu khống rồi." Tên chủ quán vẫn tiếp tục già mồm.
Vũ Long mất kiên nhẫn, những lời có thể nói cũng đã nói, bây giờ thì mọi chuyện sẽ được giải quyết bằng nắm đấm. Vũ Long nhún chân phóng về phía tên chủ quán, tên chủ quán không phải dạng vừa ngay lập tức cầm con dao mổ lợn nên phòng thủ.
Rầm.
Binh.
Bốp.
Choang.
Xoảng xoảng
Vũ Long đưa Chỉ Hạc về tới nhà, Chỉ Hạc vẫn còn nghĩ tới cảnh hắn và tên bán thịt ác chiến một trận. Sau đó Vũ Long còn trấn lột hết tiền của tên chủ quán và mấy yến thịt lợn cho hắn nếm mùi bị trấn lột là như thế nào.
Vũ Long đặt một giỏ thịt heo lớn, vài bó rau, một bao gạo lên bàn rồi nói : " Đem đống này đi làm gì thì làm đi, ta đói rồi."
" Dạ dạ ta đi ngay."
Chỉ Hạc nhanh nhẹn xách giỏ thịt xuống bếp, nàng vừa làm vừa nghĩ về ngày hôm nay.
Sắp bị hiếp dâm thì Vũ Long xuất hiện cứu nàng, còn chữa bệnh xương khớp cho bà nội nàng, sau đó giúp nàng đòi lại công đạo với tên chủ quán, bây giờ còn mang về vô số đồ ăn.
" Cha trên trời có linh thiêng, cha gửi công tử tới để bảo vệ con sao?" Chỉ Hạc trầm tư suy nghĩ, trong lòng không khỏi có chút xúc động.
Một lát sau, Chỉ Hạc đem đồ ăn lên rồi nàng suýt thì đánh rơi khi thấy bà nội của nàng đang ngồi và nói chuyện vui vẻ với Vũ Long.
" Bà nội!" Chỉ Hạc chạy tới đặt đồ ăn lên bàn rồi đưa tay sờ tay chân lưng của bà.
" Bà ngồi dậy được sao? Bà có thấy đau không?" Chỉ Hạc bật khóc trong hạnh phúc hỏi.
Bà lắc đầu : " Bà không đau."
Chỉ Hạc nhìn sang Vũ Long đang ngồi ung dung, nàng biết chỉ có Vũ Long mới khiến bà ngồi dậy được như bây giờ, nàng vô cùng cảm kích định quỳ xuống cảm ơn lần nữa.
Nhưng Vũ Long như biết trước, hắn nói : " Không cần quỳ."
Chỉ Hạc không biết phải làm sao để bày tỏ sự biết ơn này, nàng chỉ khẽ cúi đầu sau đó mang bát đũa lên cả ba người cùng ăn. Đã rất lâu rồi trong căn nhà nhỏ mới có một bữa cơm đầy đủ như vậy.
Sau khi ăn xong, Vũ Long dùng thảo dược và cách đặc biệt xoa bóp xương khớp cho bà cụ, bà cụ ngồi đó thỉnh thoảng lại kêu lên một tiếng vô cùng thoải mái.
" Á...đúng chỗ đó."
" Đúng rồi...mạnh lên!"
" Chính nó...ấn sâu vào...á!"
Chỉ Hạc ngồi phía đối diện, tay không ngừng may vá chiếc áo cũ, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn Vũ Long với cảm xúc khó tả.