Chương 25: Giết 100 Người

Trước tình hình chuẩn bị đón tiếp bảy người kia, Vũ Long hơi lo lắng rồi bảo Thanh Nhã lên đỉnh núi gọi Tử Lan.

" Nàng lên đỉnh núi gọi Tử Lan tiểu thư, ta ở đây cầm chân bọn chúng."

" Nhưng...ngươi thì sao? Ta lo cho ngươi!"

" Ngốc, ta sẽ không xảy ra chuyện gì đâu mau đi đi. Nếu nàng chậm trễ thì ta sẽ sao thật đấy."

Thanh Nhã cắn môi, sau đó vội vã chạy đi với lỗi lo cho sự an nguy của Vũ Long.

Khi Thanh Nhã vừa rời khỏi, Vũ Long kiếm một tảng đá mà ngồi xuống ung dung thư thái.

" Chủ Nhân, sao ngài ung dung quá vậy?" Tiểu Bạch tò mò hỏi.

Vũ Long đáp : " Mặc dù sợ thật nhưng không được để địch thấy mình sợ, đây là chiêu trò khiến đối thủ khó nắm bắt ta hơn."

Rất nhanh bảy người gọi là Giang Nam Thất Quái đã tới, ai nấy đều khí thế hừng hực, sát khí tỏa ra khiến những bông tuyết cũng phải sợ sệt mà rơi lệch đi hướng khác.

Bảy người này ăn mặc như cái bang và cả bảy đều là nam giới tuổi tác không chênh nhau là bao khoảng từ 30 tới 40 tuổi, mặt mày bặm trợn nhìn như muốn đồ sát người ta vậy.

Người đứng đầu Giang Nam Thất Quái danh xưng Lão Đại, hắn tiến lên hai bước rồi lớn tiếng với giọng ồm ồm : " Mặc bạch y, đeo mặt nạ nửa bên trái, khí chất hơn người, xem ra ngươi đúng là Bạch Vũ Long mà Bạch Gia miêu tả trong giấy truy nã."

Mấy tên này tên nào cũng có tu vi cao hơn Vũ Long, hắn sợ đến nín ỉa nhưng vẻ ngoài vẫn tỏ ra hết sức ung dung mà đáp : " Chính là ta, các vị đường sá xa xôi tới đây để lấy cái mạng nhỏ của ta đấy ư!"

Lão Đại cười lớn : " Haha...trong giấy truy nã có nói ngươi vì phế vật nên không đủ điều kiện khảo sát gia tộc, năm nay 13 tuổi. Nhưng ta thấy ngươi không phế vật như lời đồn, cả ngữ khí của ngươi cũng không giống một đứa nhóc 13 tuổi."

Vũ Long cười khểnh, hắn nghĩ rằng những tên này đến đây với mục đích nào đó, vì nếu đến để giết hắn thì giờ đầu hắn đã lìa khỏi cổ rồi.

Hắn đáp rồi chỉ tay lên phía đỉnh núi : " Nhiều lời làm gì, muốn ta tiếp các ngươi ở đây hay mời lên trên kia cho mát mẻ."

Vũ Long nghĩ đúng, Lão Đại nghe thấy ngữ khí có phần ngạo mạn của Vũ Long thì liền cười to sau đó tiến lên thêm vài bước rồi tất cả bảy người bọn họ đồng loạt quỳ xuống đồng thanh hô to : " Vũ Long công tử, xin thu nạp chúng ta."

Màn này Vũ Long cũng không tính được, hắn giật mình nhưng ngay sau đó lấy lại bình tĩnh ung dung mà hỏi : " Chúng ta từng quen sao?"

Lão Đại bắt đầu đem mọi chuyện kể ra, hóa ra Giang Nam Thất Quái trước đây là bảy tên ăn mày, được mẹ của Vũ Long là Bạch Ngọc Phượng cưu mang và truyền cho công pháp tu luyện. Khi đạt chút thành tựu thì còn được Bạch Ngọc Phượng giao cho trọng trách bảo vệ vùng Giang Nam và mới đây nhất là việc đầu quân vào Thần Long Đạo.

" Bọn ta mang ơn với Bạch Phu Nhân, ơn nghĩa này khó lòng báo đáp, chỉ mong công tử thu nhận bọn ta bọn ta nguyện vì Thần Long Đạo dốc hết sức tàn." Lão Đại chắp tay khẩn cầu tha thiết.

Vũ Long hỏi Tiểu Bạch về mẹ mình, Tiểu Bạch đáp : " Bạch Ngọc Phượng, 34 tuổi, tu vi không rõ, linh lực hệ không rõ, vị trí hiện tại không rõ,...."

Nhận được kết quả như vậy, Vũ Long đoán mẹ mình là một nhân vật không tầm thường, từ việc sai nhóm Giang Nam Thất Quái đến Thần Long Đạo và khiến chúng răm rắp nghe theo là đủ hiểu, vì là người của mẹ hắn tiến cử nên chắc không cần quá đề phòng.

Vũ Long nhún vai : " Nể tình mẹ ta, ta nhận các ngươi. Có điều Thần Long Đạo đang trong quá trình xây dựng, điều kiện của ta là đến khi nào xây xong Thần Long Đạo thì các ngươi mới chính thức trở thành người của Thần Long Đạo."

Bảy người đồng loạt quỳ rạp đầu xuống đất : " Đa tạ công tử...à nhầm đa tạ Đạo Chủ."

Thanh Nhã do vẫn chưa khống chế được linh lực bản thân nên thể lực khá yếu, mới leo lên được mấy trăm mét đã mệt lả nhưng nàng vẫn cố leo lên, nàng sợ nếu chậm trễ thì tính mạng Vũ Long sẽ nguy hiểm.

Rồi nàng vấp vào viên đá và bị trượt xuống vài mét, đầu gối bị đá cứa vào bật máu, nàng đau đớn nhưng cắn răng chịu đựng rồi cố leo tiếp nhưng chân đã tê cứng.

Thanh Nhã bật khóc : " Hu Hu Mình đúng là vô dụng mà. Ngay cả việc cỏn con thế này cũng làm không xong."

Bỗng một bóng người xuất hiện ngay trước mặt nàng, Vũ Long lấy thảo dược ra nhai nát rồi đắp vào vết thương đồng thời xé một phần áo ra băng bó cho nàng sau đó bế nàng lên.

Thấy Vũ Long không sao còn dẫn theo bảy người, Thanh Nhã mừng vì hắn ổn nhưng nàng lại buồn vì bản thân chẳng làm được gì cho hắn cả.

Vũ Long bế nàng thấy gương mặt buồn bã đó thì hỏi : " Nghĩ gì vậy?"

" Không có gì." Thanh Nhã lắc đầu.

Vũ Long an ủi nàng : " Cơ thể nàng chưa quen với linh lực, khó khống chế là điều bình thường nên không có gì phải tự ti cả. Đợi sau khi vết thương này khỏi ta sẽ dạy nàng cách khống chế linh lực thành thục, đến lúc đó việc leo núi không làm khó được nàng."

Nghe những lời an ủi ấm lòng của Vũ Long, Thanh Nhã cảm thấy đỡ tự ti hơn hẳn nhưng nàng quyết tâm từ nay trở đi bản thân cũng phải cố gắng nhiều hơn nữa.

Giang Nam Thất Quái đi phía sau nghe đôi trẻ thì thầm to nhỏ không khỏi hóng hớt.

Sau khi dẫn nhóm người Giang Nam Thất Quái lên đỉnh núi và giới thiệu, Vũ Long phân cho họ những công việc phù hợp. Vì bây giờ xây dựng là việc cấp thiết nên hầu hết công việc đều liên quan đến xây dựng và hậu cần.

Tử Lan đứng bên vách đá, nàng nhìn nhóm Giang Nam Thất Quái mới tới kia tu vi cũng khá, vậy mà bị Vũ Long thu phục dưới chướng.

" Nếu cứ để hắn phát triển, e rằng không quá 3 năm tên tuổi hắn sẽ vang khắp Ngự Long Vương Triều."

Tử Lan cũng có tính toán của mình, nàng sớm đã không màng tới quyền lực nhưng và địa vị thì có. Với địa vị còn cao hơn cả Vũ Long hiện tại thì khi Thần Long Đạo phát triển nàng sẽ đề xuất hắn cho nàng vào chức trưởng lão không làm mà vẫn có ăn, không phải nhận đệ tử, không phải làm gì chỉ việc ăn rồi ngủ ngủ rồi đi chơi.

Nghĩ là làm, Tử Lan gọi Vũ Long tới nói chuyện.

Vũ Long hỏi : " Tiểu Thư có gì sai khiến?"

Tử Lan đáp : " Từ nay không cần gọi ta là tiểu thư, gọi là tỷ tỷ được rồi."

Dấu hiện tiến xa hơn một mối quan hệ là cách xưng hô, Vũ Long hớn hở trong lòng. Hắn biết kiểu gì biểu hiện tốt của hắn cũng được Tử Lan chú ý.

Vũ Long đáp : " Vậy thì Tử Lan tỷ tỷ có gì sao bảo."

Tử Lan nói : " Việc ngươi muốn ta thành Trưởng Lão của Thần Long Đạo, ngươi tính thế nào?"

Hóa ra là vấn đề này, Vũ Long đã suy nghĩ rất lâu dựa theo tính cách của Tử Lan thì nàng khá là bất cần, chính vì vậy giao cho nàng mấy việc quan trọng rất dễ toang, hắn liền đề xuất : " Ta nghĩ kĩ rồi, chức Trưởng Lão Đặc Biệt là dành cho tỷ tỷ. Cái gọi là Đặc Biệt đó chính là không phải làm gì, chỉ có ăn, ngủ, chơi, uống đan dược,..."

Tử Lan nghe vậy sắc mặt khẽ biến, không ngờ nàng chưa cần nói ra thì Vũ Long đã thu xếp rồi, nàng gật gù hài lòng : " Tốt lắm, ta đánh giá cao suy nghĩ của ngươi."

" Tỷ tỷ quá khen rồi haha." Vũ Long gãi đầu, cũng may là nàng ta hài lòng chứ nếu không thì lại một phen lo mà giữ mạng.

Tử Lan chuyển chủ đề : " Sáng nay ta có đi nghe ngóng chút tin tức, nhóm người cùng các ngươi tiến vào di tích Bát Cực Tông bị ta giết đều đang được các thế lực tìm kiếm, nhất là nhóm nữ tử tới từ Hợp Hoan Tông."

" Vậy thì gay rồi." Vũ Long bất an.

Tử Lan nói tiếp : " Mấy thế lực kia ta phủi một cái là chết nhưng với Hợp Hoan Tông thì không chắc, bọn chúng ẩn giấu thực lực quá ghê nên không thể làm liều. Không sớm thì muộn chúng sẽ kéo tới đây để tìm Sở Nhi."

Sở Nhi là người của Hợp Hoan Tông, lại xinh đẹp như vậy nào có dễ trốn. Riêng tội tự ý bỏ theo trai của nàng cũng đủ để xử chết, mục đích nữa của Hợp Hoan Tông là sợ Sở Nhi nói ra bí mật tông môn. Hợp Hoan Tông xưa nay vẫn vậy nên không khó để đoán, có điều bây giờ Sở Nhi đã là người của Hợp Hoan Tông, là một cặp với Hàn Phong, Hàn Phong lại như huynh đệ của Vũ Long nên hắn không thể không lo lắng.

Vũ Long hỏi Tiểu Bạch : " Có kế sách gì không?"

Tiểu Bạch đáp : " Bây giờ ngoài Tử Lan ra thì cả Thần Long Đạo chỉ là rác so với Hợp Hoan Tông, trong thời gian ngắn không thể tăng sức chiến đấu của mọi người nhưng có thể tăng phòng ngự."

" Ý ngươi là trận pháp?" Vũ Long hỏi.

Trận pháp, là những kiến trúc vô hình được xây dựng bằng linh lực cùng một số nguyên liệu đặc biệt. Trận pháp có nhiều loại nhưng chia làm ba loại chủ yếu, trận pháp tấn công, trận pháp phòng ngự, trận pháp gia tốc.

Trận pháp cũng chia đẳng cấp bao gồm sơ cấp, trung cấp, cao cấp, địa cấp, thiên cấp.

" Đúng vậy, một trận pháp bảo vệ sẽ là tối ưu nhất trong tình thế hiện tại. Nhưng để có trận pháp thì cần làm một nhiệm vụ."

" Nói."

" Nhiệm vụ tàn sát : giết 100 người, phần thưởng là một cuốn trận pháp phòng ngự cao cấp."

Ở thế giới cá lớn nuốt cá bé này, giết người là không thể tránh khỏi. Nhưng việc giết một lúc nhiều người không có lý do thì có hơi ác ôn.

Vũ Long tới gặp Tử Lan, giao phó cho nàng bảo vệ Thần Long Đạo trong vòng vài ngày. Tử Lan ban đầu cũng tò mò lí do Vũ Long rời đi vài ngày nhưng khi thấy hắn ngập ngừng không muốn trả lời thì nàng cũng không ép.

" Đi đâu thì đi, lành lặn trở về là được." Tử Lan lạnh lùng nói, nhưng lại khiến Vũ Long cảm thấy nàng có chút quan tâm đến hắn.

" Tỷ tỷ yên tâm, cái mạng này của ta lớn lắm không phải để chết một cách lãng xẹt đâu." Vũ Long cười đầy vui vẻ nói.

Sau đó hắn lẳng lặng rời đi trong đêm mưa tuyết, không một lời nhắn với ai khác kể cả Thanh Nhã.

Nhưng trước khi rời đi hắn đã ngắm Thanh Nhã ngủ yên bình trong chăn ấm, nàng đẹp quá, trong sáng quá, hắn thề rằng sẽ không bao giờ để nàng phải khổ.

" Thanh Nhã, ta biết nàng tự ti về bản thân nhất là khi thấy ta quá xuất sắc, nhưng nàng đừng lo ta sẽ khiến nàng trở thành một kẻ còn siêu việt hơn cả ta, chỉ có một vị thế cao mới khiến nàng gỡ bỏ đi sự tự ti đó."

Không gian tĩnh mịch đêm tối, tại một thị trấn thưa dân cư. Nơi này gần vùng biên giới của Ngự Long Vương Triều với một vương triều khác có thể nói là ngang hàng tên là Tần Hoàng Vương Triều. Vùng biên giới gần thị trấn này là vùng tranh chấp giữa hai vương triều nên thường xuyên xảy ra xung đột nhỏ lẻ giữa các binh lính trấn giữ biên ải.

Vũ Long sau khi có sự chỉ đường của Tiểu Bạch đã tới được vùng này sau vài ngày đường, nơi này cách Tuyết Phong Sơn hơn 200 dặm, cũng có thể nói nếu sau này chiến tranh xảy ra thì Thần Long Đạo của hắn sẽ là chốt chặn của Ngự Long Vương Triều.

Đứng trước cổng thành có phần cũ nát đề hai chữ lớn " Biên Thành". Vũ Long chầm chậm tiến vào bên trong.

Biên Thành là nơi đóng quân của 5000 ngàn binh mã và 1 vạn dân thường.

Cuộc sống nơi biên ải hoang vu này không thể nói là tốt nhưng cũng không quá tệ, chí ít tránh xa được những tệ nạn nơi sầm uất ví dụ như Lầu Xanh, sòng bạc,...

Ở đây, việc chính của người dân là làm nông và dệt vải. Vũ Long thay bộ y phục trắng thường ngày bằng bộ y phục màu nâu có phần bụi bặm kèm theo chiếc áo choàng đen dài có mũ chùm đầu để khiến mình giống với người trong giang hồ hơn.

Hắn dừng chân tại một quán nước, thay chiếc mặt nạ bạc thành mặt nạ gỗ rồi gọi một ly trà đá.

Sau khi tiểu nhị mang nước ra, Vũ Long ung dung ngồi uống và vểnh tai lên nghe ngóng.

Ngồi cách chỗ Vũ Long không xa, có ba tên lính đang uống nước giải lao sau khi đổi ca gác thành, nhìn vẻ mặt của bọn họ rất mệt mỏi.

Một người thở dài nói : " Tình hình căng rồi, không chừng vài ngày nữa sẽ có biến."

Người bên cạnh tự tin nói : " Có gì phải sợ, chúng tấn công thì chúng ta đánh lại, chúng ta có thế địa hình sợ gì không cản được chúng."

Người kia cười nhếch : " Ngươi mới tòng quân sao hiểu được, quân địch người đông, hơn nữa mỗi người bọn chúng có thể chấp ba người chúng ta, có chống trả cũng không được."

Người kia nghe vậy toát mồ hôi lạnh, lo lắng hỏi : " Bọn chúng lợi hại như vậy sao? Chúng dùng tà thuật gì à?"

Người còn lại nãy giờ không lên tiếng bây giờ mới lên tiếng : " Bọn họ được rèn luyện bài bản, có thầy dạy, có công pháp rèn luyện riêng. Còn chúng ta thì người lại, căn cơ thấp kém, công pháp còn chẳng có, luyện cả đời không qua nổi Ngưng Mạch Cảnh."

Người kia thất vọng nói : " Chúng ta thảm như vậy ư!"

" Chấp nhận sự thật đi, nếu chúng ta có một tướng quân tốt hơn thì....!"

Ngồi nghe đám lính nói chuyện, Vũ Long cũng nắm được chút tình hình.

Biên Thành do một vị tướng quân tên Biên Giả Tư, tài năng tầm thường, lại đam mê sắc dục. Mặc dù Biên Thành không có những nơi thỏa mãn nhục dục của hắn nhưng hắn từ lâu đã lén nuôi một đám nữ nhân để hầu hạ bản thân.

Vì là nơi biên cương nên chịu rất ít sự viếng thăm của các quan thần, chính vì thế đây coi như là thế giới riêng của hắn.

Biên Giả Tư tuy đam mê sắc dục nhưng về binh pháp cũng biết đủ dùng, cái gì hắn cũng dừng lại ở mức bình thường nên người dân cũng không quá bất mãn.

Nếu hòa bình kéo dài thì có lẽ chức tướng quân của Biên Giả Tư sẽ vững vàng mãi, nhưng thời thế thế thời, tình hình biên ải căng thẳng khiến Biên Giả Tư cũng lo lắng. Nhưng lo lắng của hắn sớm bị dập tắt bởi những cuộc vui hoan lạc cùng vô số giai nhân.

" Chủ Nhân, tên Biên Giả Tư này cũng không tốt lành gì, chi bằng giết hắn đi rồi tìm người khác đủ tài đức đưa lên thay thế." Tiểu Bạch gợi ý.

" Không tệ, nhưng phải xem xem tên Biên Giả Tư này còn dùng được không đã." Vũ Long trầm giọng nói, sau đó trả tiền nước rồi đứng dậy rời đi.

Nhưng mới đi được mấy bước thì hắn bị gọi lại.

" Ê tên kia, đứng lại chút." Một trong ba tên lính ban nãy chú ý đến Vũ Long, nhìn dáng vẻ thần thần bí bí rất đáng nghi.

Vũ Long không muốn gây rắc rối lúc này nên dừng lại rồi chầm chậm xoay người hợp tác hỏi : " Các vị gọi ta ư?"

Ba tên lính tiến về phía Vũ Long, một trong ba nói : " Đúng rồi, ta lần đầu thấy ngươi nên khá tò mò, gỡ mặt nạ xuống."

Việc cảnh giác không bao giờ là thừa, có mấy vụ sát thủ của phe địch đã cải trang thành dân thường và trà trộn vào thành, cũng may không có gì quá nghiêm trọng.

Vũ Long đưa thao tháo mặt nạ xuống để lộ gương mặt đầy sẹo khiến ba tên lính ngạc nhiên.

" Ta từ nhỏ đã bị như vậy, sợ người khác sợ nên đeo mặt nạ." Vũ Long từ từ giải thích.

Nhìn vết sẹo khủng khiếp của Vũ Long, ba tên lính cũng gợn người. Thấy hắn hợp tác như vậy ba tên lính cũng không làm khó hắn nữa.

" Thôi được rồi ngươi đi đi!"

" Vậy xin cáo từ ba vị."

" Đi đi."

Vũ Long xoay người rời đi, hắn hướng thẳng về phía có một vụ hấp diêm sắp xảy ra cách đó hai con ngõ nhỏ.

" Chủ Nhân, có một cô gái đang sắp bị bốn tên côn đồ cưỡng hiếp, mấy tên cưỡng hiếp nên giết luôn." Tiểu Bạch lên tiếng hối thúc.