Trong căn lều nhỏ, Vũ Long cùng Thanh Nhã đang mặc lại y phục để chuẩn bị ra ngoài.
Vũ Long cầm chiếc mặt nạ lên đang định đeo lên mặt thì Thanh Nhã nhanh tay ngăn lại, nàng từ từ cầm lấy chiếc mặt nạ rồi nói : " Để ta!"
Cử chỉ nhẹ nhàng, Thanh Nhã đeo mặt nạ cho Vũ Long rồi chỉnh lại cho ngay ngắn.
Vũ Long hỏi nàng : " Nàng không ghê sợ vết sẹo của ta sao?"
Thanh Nhã đáp : " Có sợ, nhưng không đến nỗi không thể nhìn."
Vũ Long cười, sau đó hắn cùng nàng rời khỏi lều. Lúc này đội thợ xây đang làm việc rất năng xuất, họ dựa theo bản vẽ của Vũ Long mà làm.
Hàn Phong và Sở Nhi chịu trách nhiệm xuống núi săn thú làm thức ăn. Gì chứ để hai người này đi với nhau thì không biết có được con thú nào không.
Hàn Nguyệt thì tháo vát chạy qua chạy lại làm những công việc lặt vặt.
Còn Lâm Thanh Dương và Tử Lan thì đang ngồi uống trà rưỡi trời tuyết rơi. Nhìn Lâm Thanh Dương hôm nay thần sắc cực tốt, không giống như mọi ngày đau ốm liên miên. Nhìn Tử Lan chỉ như gái 18 nhưng Vũ Long đã nhắc nhở Lâm Thanh Dương nàng lớn tuổi hơn rất nhiều so với ngoại hình vậy nên không được vô lễ.
" Đa tạ cô nương đã giúp ta trị khỏi bệnh! Không biết lấy gì báo đáp." Lâm Thanh Dương vô cùng cảm kích nói.
Tử Lan khẽ nhấp một ngụm trà, cái lưỡi nhỏ khẽ liếm bờ môi đỏ mọng rồi gật đầu.
" Cô nương, không biết cô và Vũ Long có quan hệ thế nào?" Lâm Thanh Dương từ khi đến đây đã rất tò mò về Tử Lan, về xuất thân, về những thứ khác.
Tử Lan khẽ liếc mắt về phía Vũ Long và Thanh Nhã đang đi tới, nàng chỉ nói khẽ một câu : " Là bằng hữu."
" Ồ!" Lâm Thanh Dương gật gù, hắn rất ưng Vũ Long và tính sẽ gả Thanh Nhã cho tên này, Tử Lan nói như vậy thì hắn cũng yên tâm rồi vì nếu như Tử Lan và Vũ Long thực sự có tình cảm với nhau thì Thanh Nhã sao có thể cạnh tranh lại, xét về nhan sắc cùng khí chất thì Thanh Nhã đều thua Tử Lan.
" Ta hơi lo xa rồi!" Lâm Thanh Dương thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc này Vũ Long dẫn Thanh Nhã đi tới bắt chuyện và cùng ngồi xuống.
Tử Lan nhấp tiếp một ngụm trà nhỏ, sau đó nhìn ngắm những bông tuyết đang rơi trước mặt mà nói với Vũ Long : " Tu vi của ngươi sụt giảm chỉ trong một đêm, có bất thường quá không?"
Lâm Thanh Dương cũng nhận ra con gái mình sao đột nhiên lại có tu vi, hắn liền kiểm tra bằng cách cầm lấy cổ tay của Thanh Nhã và cảm nhận, quả thực là có tu vi. Từ nhỏ tới lớn Thanh Nhã không thể tu luyện, cớ làm sao chỉ sau một đêm tu vi lại tăng lên nhanh đến vậy?
Thanh Nhã lập tức đỏ mặt, chuyện xấu hổ đêm qua khiến nàng vừa vui vừa mắc cỡ.
" Cha, con đi hái thuốc." Thanh Nhã không biết phải làm sao, nàng viện cớ rồi chạy mất.
Nhìn bộ dạng cô con gái bình thường rất trầm tư của mình nay bỗng tỏ ra cái tâm tình thiếu nữ, Lâm Thanh Dương không khỏi nghi ngờ quay sang nhìn Vũ Long.
Trước sự nghi ngờ của Lâm Thanh Dương, Vũ Long cười khổ rồi giải thích : " Chuyện này...bọn ta...!"
Nhưng chưa kịp giải thích, Lâm Thanh Dương đã vỗ vai Vũ Long rồi nói với giọng điệu vui vẻ : " Tuyết rơi ngày một nhiều, con bé đi hái thuốc một mình hơi nguy hiểm."
Hiểu ý tứ trong câu nói của Lâm Thanh Dương, Vũ Long ngẩn ra, hóa ra Lâm Thanh Dương ủng hộ việc hai người tới với nhau. Hắn liền cười tươi rồi xin phép đuổi theo Thanh Nhã.
Sau khi Vũ Long và Thanh Nhã đi mất, Tử Lan mới lên tiếng : " Cứ nghĩ ngươi sẽ giáo huấn hắn một trận! Xem ra ngươi quá dễ dãi."
Lâm Thanh Dương chỉ cười rồi đáp lời : " Dựa theo những gì Vũ Long thể hiện ra thì hắn là một nhân tài hiếm có, Thanh Nhã nhà ta xuất thân tầm thường không dám mơ tưởng tới Vũ Long, nhưng nếu hai đứa đã phát sinh quan hệ thì ta tuyệt đối không cấm cản, một người con rể như vậy ai mà không ao ước."
Tử Lan khẽ lắc đầu : " Một người buôn bán nhỏ lẻ lại có tầm nhìn xa cho tương lai, ta đánh giá cao ngươi."
" Cô nương quá khen, ta cũng chỉ vì nghĩ cho đứa con gái nhỏ của mình thôi." Lâm Thanh Dương đáp.
Thanh Nhã chạy đến sườn núi rồi thận trọng đi xuống bên dưới, tuyết rơi dày nên đường đi khá là khó đi. Do mới có tu vi nên nàng còn chưa khống chế được linh lực bản thân để chống lại cái lạnh nên mới đi được một đoạn thì hai má đã đỏ lên, tay chân lạnh cóng.
" Phải đưa linh lực ra bảo vệ cơ thể!" Thanh Nhã thầm tự nhủ, nàng nhớ lại những lời Vũ Long căn dặn về việc khống chế linh lực.
Dần dần cơ thể nàng ấm trở lại, đúng lúc này Vũ Long cũng đi tới thì cảm nhận được linh lực của nàng đang không ngừng tỏa ra một cách mất kiểm soát.
Hắn tiến tới rồi nhắc nhở : " Mau thu lại linh lực, nàng đang để thất thoát quá nhiều ra ngoài."
" Ta....!" Thanh Nhã tập trung, nhưng nàng chưa thể khống chế được linh lực của bản thân vì vậy linh lực vẫn đang không ngừng rò rỉ ra bên ngoài, nếu cứ kéo dài nàng sẽ rất nhanh bị kiệt sức.
Vũ Long nhanh chóng tiếp cận nàng rồi đưa tay vòng qua làn eo thanh mảnh, đồng thời linh lực bản thân tỏa ra truyền vào cơ thể nàng giúp nàng áp chế linh lực dư thừa.
Chỉ một thoáng, linh lực trong cơ thể Thanh Nhã đã ổn định trở lại, nàng quay sang Vũ Long với ánh mắt trìu mến khẽ nói : " Cảm ơn!"
Rồi nàng khẽ thoát khỏi tay Vũ Long với gương mặt đỏ bừng, thân hình mảnh mai đẹp đẽ chạy xuống sườn núi nhưng bị vấp té.
"Oái!"
Thanh Nhã đã nằm gọn trong lòng Vũ Long, hắn bế nàng chạy xuống sườn dốc.
Khi chạy qua một tảng đá mỏng to bản, Vũ Long nhảy lên tảng đá rồi dùng sức đôi chân khiến nó trượt xuống sườn núi, còn bản thân hắn giống như đang trượt tuyết.
" Mở mắt ra đi!" Vũ Long khích lệ Thanh Nhã khi thấy nàng đang bám chặt mình đôi mắt nhắm tịt.
Còn Thanh Nhã thì sợ hãi không dám mở mắt, gió tuyết thổi qua gương mặt khiến nàng rét run. Nàng có thể cảm thấy rằng mình và Vũ Long đang di chuyển với tốc độ cực nhanh.
" Đừng sợ, ngoan nào...nàng sẽ thích đó." Vũ Long tiếp tục kích lệ.
Sau khi được động viên thì Thanh Nhã mới dám he hé mắt ra, một thân cây lớn đang tiến rất nhanh về phía người, không phải. Là Vũ Long đang trượt tuyết với tốc độ cực cao, do sườn núi nhiều cây cối nên hắn liên tục điều khiển khối đá né tránh rất chuyên nghiệp.
Nhìn từ phía dưới chân núi chỉ thấy có một đốm đen đang lạng lách đánh võng qua các thân cây.
Thanh Nhã lúc này đã hoàn toàn mở mắt, tuy còn sợ nhưng cảm giác này khiến nàng thích thú vô cùng.
" Thế nào? Thích không!" Vũ Long hỏi.
" Nhanh quá, ta sợ!" Thanh Nhã sợ hãi nói.
" Vậy thế này thì sao...haha."
Vũ Long lái khối đá sang một sườn dốc thẳng đứng nhô cao, bên dưới là thung lũng sâu vô cùng. Cả hai vọt lên cao rồi như mũi tên lao xuống bên dưới, khối đá nặng hơn đã rơi xuống trước còn cả hai vẫn tiếp tục văng xa trước khi hướng xuống bên dưới.
Thanh Nhã bị một màn này làm cho thót tim, ôm chặt Vũ Long hơn nữa miệng không ngừng hét lớn.
" AAAAA!"
Khi cả hai sắp chạm vào những ngọn cây, Vũ Long lập tức lộn một vòng đạp chân vào ngọn cây cao khiến ngọn cây cong xuống rất sâu, sau đó mượn lực đàn hồi mà bật lên lần nữa. Hắn nhảy hết thân cây này đến cành cây khác rồi cuối cùng tiếp đất ở một vị trí an toàn.
Cú đáp đất của Vũ Long khiến một khoảng tuyết xung quanh văng tứ tung, những động vật nhỏ cũng bị dọa cho sợ chạy té khói.
Nhưng hắn chẳng quan tâm xung quanh, hắn đang nhìn ngắm gương mặt xinh đẹp của Thanh Nhã. Nàng cũng đang dùng đôi mắt đẹp nhìn hắn, vừa rồi là cảm giác mạnh mà nàng chưa từng trải qua, nàng rất thích.
Bốn mắt nhìn nhau, gương mặt tiến sát lại, môi hờ hững hé mở, hôn.
" Á Đù Đạo Chủ!"
Một giọng nói quen thuộc phá ngang bầu không khí lãng mạn của hai người khiến cả hai giật mình buông đối phương ra.
Kẻ đến là Hàn Phong và Sở Nhi, hai người đang ngắm được một con hươu lớn chuẩn bị bắt thì có tiếng động lớn khiến con hươu hoảng sợ chạy mất. Hàn Phong muốn tìm xem kẻ nào phá đám thì nhìn thấy cảnh này.
Bị bắt quả tang, Vũ Long và Thanh Nhã bối rối vô cùng. Hàn Phong thì được nước làm tới, hắn nói : " Đạo Chủ có làm gì thì cũng đừng gây ra tiếng động lớn như vậy chứ."
" Ngươi nói linh tinh gì đấy?" Vũ Long ho khan rồi nói.
" Ta thấy hết rồi giả bộ làm gì, đêm qua hai người làm ta và Sở Nhi mất ngủ đó biết không." Hàn Phong tiến tới gần rồi khoác vai Vũ Long cười đùa.
Nghe Hàn Phong nói vậy, Thanh Nhã lại càng xấu hổ, nàng muốn tìm cái lỗ nào đó chui xuống. Sở Nhi thấy vậy tươi cười đi tới chỗ Thanh Nhã khẽ nói : " Hàn Phong, chàng hơi lỗ mãng rồi đó."
Hàn Phong cười khổ, sau đó kéo Vũ Long sang một bên rồi nói nhỏ : " Ta có việc giờ cần đi gấp, ngài thay ta kiếm thức ăn cho mọi người nhé."
" Lại bận à? Có dẫn Sở Nhi theo không?" Vũ Long dè bỉu hỏi.
Hàn Phong gãi đầu : " Hê hê, việc này quan trọng lắm tất nhiên phải dẫn theo nàng ấy rồi."
Vũ Long nhún vai : " Mất bao lâu?"
" Vài ngày thôi."
" Không được."
" Èo! Đạo Chủ có tình yêu ta cũng có tình yêu chứ, thông cảm đi mà..."
" Hazzzz! Hết cách với ngươi."
" Haha đa tạ Đạo Chủ, vậy thì bọn ta đi trước đây." Hàn Phong sau khi năn nỉ và thành công thì liền kéo Sờ Nhi đi mất.
Chạy được một khoảng thì hắn bế Sở Nhi lên rồi nhảy như bay qua các ngọn cây.
Vũ Long và Thanh Nhã thấy vậy cũng cười mỉm. Những người có tình yêu thật là lạ.
" Vậy giờ chúng ta hái thuốc hay săn thú?" Thanh Nhã hỏi Vũ Long.
Vũ Long đáp : " Cả Hai."
Hai người ở trong rừng cùng nhau săn thú, cùng nhau hái thuốc, vui vẻ vô cùng. Thanh Nhã thường ngày là cô gái nhút nhát ít nói nhưng khi ở cùng Vũ Long thì lại giống như người khác, vô tư tươi cười rạng rỡ, nụ cười của nàng khiến Vũ Long không thể rời mắt.
Vũ Long giành cho nàng thứ tình cảm hắn cho là đáng quý nhất, và đáp lại hắn thì nàng cũng vậy.
Nhìn thiếu nữ nô đùa dưới trời tuyết rơi trắng xóa tựa như thiên thần, Vũ Long không khỏi bồn chồn trong lòng, hắn muốn cưới nàng làm thê tử.
" Chủ Nhân, người đừng quên nhiệm vụ chính." Dòng suy nghĩ bay bổng của Vũ Long bị tiếng nhắc nhở của Tiểu Bạch cắt ngang.
Vũ Long chột dạ nhớ tới nhiệm vụ chính của mình, trong vòng một năm tới hắn phải cùng nữ nhân tu vi Nguyên Anh Kì quan hệ tình dục, nhưng chưa kịp làm thì hắn đã có hai người con gái mà hắn để tâm.
Một Thu Thủy xinh đẹp tuyệt trần, thể chất Tiên Linh Thể đặc biệt, tính tình hơi khó đoán. Một Thanh Nhã xinh đẹp chẳng kém, thể chất tầm thường, tính tình thiện lương.
Hai người mỗi người một vẻ, một tính cách, Vũ Long thích cả hai.
Nếu có cơ hội hắn rất muốn cưới cả hai nàng làm thê tử, sống một cuộc sống tiêu diêu tại Thần Long Đạo. Nhưng để thực hiện được việc đó, Vũ Long cần phải mạnh hơn, thiên đạo ưu ái hắn khi cho hắn sở hữu hệ thống cùng Tiểu Bạch. Nghĩa là cuộc sống của hắn sẽ không tầm thường như bao kẻ khác.
"Phải rồi, nhiệm vụ không thể không làm...nhưng khoảnh khắc tươi đẹp không thể bỏ lỡ." Vũ Long thầm nói, ánh mắt đắm đuối nhìn thiếu nữ chạy nhảy dưới trời mưa tuyết.
" Vũ Long, ra đây chơi đuổi bắt cùng ta." Thanh Nhã thấy Vũ Long đứng lì một chỗ thì vẫy gọi.
Vũ Long mỉm cười rồi tiến tới vui đùa cùng nàng, cả hai chơi ném tuyết sau đó nặn người tuyết, Thanh Nhã nặn rất nhiều người tuyết nhỏ rồi dùng cành cây khô làm tay, đòn đá làm mắt cho chúng.
Nàng nhìn sang Vũ Long thì không khỏi ngạc nhiên khi hắn nặn một người tuyết rất to, to hơn cả chính hắn.
" Oa, sao ngươi nặn to thế?" Thanh Nhã tiến tới thích thú hỏi.
Vũ Long nắm lấy tay Thanh Nhã, hắn trao cho nàng cái nhìn trìu mến rồi dùng văn tán gái của Hàn Phong nói với nàng : " Người tuyết này to như tình cảm ta giành cho nàng vậy."
Nghe những lời sến sẩm của Vũ Long, Thanh Nhã bất giác hai má ửng đỏ vì xấu hổ và thầm hạnh phúc. Đầu nàng hơi cúi xuống né tránh ánh mắt của hắn vì không biết nên nói gì để đáp lại câu nói của Vũ Long.
Bộ dáng xấu hổ thẹn thùng của Thanh Nhã khiến Vũ Long bần thần cả người, hắn ngắm nàng không rời mắt rồi chỉ tay về phía những người tuyết nhỏ mà Thanh Nhã nặn : " Sao nàng lại nặn nhiều người tuyết như vậy?"
Thanh Nhã định đáp ngay nhưng nàng bỗng suy nghĩ lại, hơi đảo mắt lém lỉnh rồi nói trong sự thẹn thùng đáng yêu : " Đó...đó là những đứa trẻ đáng yêu mà ta giành cho ngươi."
Nói xong Thanh Nhã xấu hổ quá rụt tay lại rồi chạy mất, Vũ Long hiểu ý của nàng là sau này muốn sinh cho hắn thật nhiều đứa con, hắn liền lập tức đuổi theo bóng hình mảnh mai dưới trời mưa tuyết.
" Đứng lại, đừng hòng chạy."
" Lêu lêu, đố ngươi bắt được ta."
Đột nhiên Vũ Long không đuổi theo Thanh Nhã nữa, gương mặt hắn trở nên căng thẳng rồi nhìn về một hướng.
Cách đó vài giây Tiểu Bạch đã phát hiện và thông báo cho hắn về một việc : "Chủ Nhân, có một nhóm bảy người đang tiến về phía chúng ta. "
" Bọn chúng là ai?" Vũ Long hỏi.
Tiểu Bạch đáp : " Là một nhóm cướp khét tiếng vùng này gồm bảy thành viên, giang hồ mõm gọi họ với danh xưng Giang Nam Thất Quái."
" Giang Nam Thất Quái? Bọn chúng tới vì mục đích gì?" Vũ Long nhíu mày.
Hắn có nghe qua về danh tiếng của nhóm cướp này lúc còn ở Bạch Gia, tại vùng Giang Nam nơi Bạch Gia từng quản lý, nơi này dân cư đông đúc phát triển về mọi mặt, dân chúng sống cuộc sống ấm no hạnh phúc.
Tuy nhiên bỗng từ đâu mọc ra bảy tên cướp, chúng xưng là Giang Nam Thất Quái, không ai biết thân phận thực sự của chúng, chỉ biết chúng hay cướp những gia đình giàu có rồi đem đi nơi khác.
Những kẻ giàu có trong vùng rất sợ hãi nhóm cướp này và thường thuê người tới canh giữ tiền của, tuy nhiên dẫu có thuê bao nhiêu đi chăng nữa cũng không thể ngăn Giang Nam Thất Quái tới cướp bóc.
Đó là những thông tin về Giang Nam Thất Quái mà Vũ Long nghe được khi còn ở Bạch Gia, có điều nó chỉ đúng một nửa.
Thanh Nhã thấy sắc mặt Vũ Long thay đổi, nàng dừng lại rồi tiến đến cạnh hắn hỏi : " Ngươi sao vậy?"
Vũ Long đáp : " Chúng ta có khách."