Chương 23: Xuân Dược

Trong căn lều nhỏ, Thanh Nhã bị Vũ Long hung hăng làm càn thì vô cùng hốt hoảng, cộng thêm Xuân Dược bắt đầu ngấm vào cơ thể khiến nàng khó khăn chống cự.

" Ngươi...buông ta ra tên xấu xa!" Thanh Nhã vừa giận vừa sợ hãi, nàng vùng vẫy nhưng bản thân không có chút tu vi nên hoàn toàn không thể kháng cự lại Vũ Long.

Thực ra cho nàng uống Xuân Dược là biện pháp hiệu quả nhất mà Vũ Long nghĩ ra để khẳng định lại mối quan hệ của hai người.

Hắn không dẻo mồm được như Hàn Phong nên nghĩ nếu nói chuyện đơn thuần sẽ không giải quyết được việc gì. Tiểu Bạch cũng đã đưa ra một thông số cụ thể, nếu ngồi nói chuyện rõ ràng thì khả năng 2 người đến với nhau là một nửa, còn hấp diêm thì tỷ lệ thành công cao hơn một chút, một chút đó cũng đủ để phải suy nghĩ.

" Ta đây thích đánh nhau rút gọn, cứ chơi Xuân Dược vào rồi tính."

Hai tay Vũ Long lúc này đang khống chế hai tay của Thanh Nhã, hắn cúi xuống hôn lên chiếc cổ trắng ngần của nàng. Cảm giác nhồn nhột từ chiếc lưỡi ướt át của Vũ Long khiến Thanh Nhã rùng mình, cảm giác không tệ nhưng nàng đang bị hấp diêm, đương nhiên phải phản kháng.

" Ta ghê tởm ngươi...tên khốn!" Mặc dù bị Xuân Dược làm cho mơ hồ, nhưng Thanh Nhã vẫn đủ tỉnh táo để mắng chửi.

Cả hai vật lộn trên giường không biết bao lâu cho đến khi Thanh Nhã buông xuôi, nàng mệt lắm rồi không còn sức vùng vẫy đành mặc cho số phận.

" Ta thích nàng!" Vũ Long thấy Thanh Nhã bắt đầu ngoan ngoãn, hắn cởi y phục của nàng đồng thời thì thầm vào tai.

Thanh Nhã nghe vậy, trong lòng chỉ còn lại sự ghê tởm. Đây là hành động mà nam nhân sẽ làm với người mình thích sao? Rõ ràng là hắn ngụy biện.

Nước mắt Thanh Nhã khẽ rơi, giọt nước mắt của sự thất vọng. Hắn có thể là Đạo Chủ Thần Long Đạo, là người mà Hàn Phong Hàn Nguyệt vô cùng tôn kính. Là người mà cha nàng hết mực khen ngợi, là cứu tinh của những người thợ xây bị bóc lột sức lao động, hắn thật tuyệt vời nhưng hắn đối với nàng thật tệ, nàng rất thất vọng về hắn.

" Thích ta? Thích ta mà ngươi lại làm như vậy với ta sao? Ngươi khao khát cơ thể của ta ư...được thôi." Thanh Nhã từ thất vọng chuyển sang căm thù, Xuân Dược đã chiếm lấy chút ý thức còn sót lại của nàng. Lúc này đây nàng muốn báo thù, báo thù bằng tình.

Thay vì nằm im chịu trận, Thanh Nhã lúc này chủ động rướn lên tìm môi của Vũ Long mà hôn, hai tay nàng vòng qua ôm cứng cổ hắn. Bị hôn bất ngờ khiến Vũ Long ngây ra mất vài giây sau đó thì nhiệt tình đáp trả.

Vì đã có kinh nghiệm hơn lần trước nên Vũ Long nhanh chóng dùng lưỡi luồn lách vào cái miệng nhỏ thơm tho của Thanh Nhã để khuấy đảo.

Y phục của cả hai nhanh chóng được trút bỏ, cả chiếc mặt nạ cũng được tháo xuống.

Thanh Nhã lúc này giống như một người hoàn toàn khác, nàng vứt quần lót đã ướt nhẹp dâm thủy sang một bên rồi banh chân từ từ ngồi lên đùi Vũ Long, tay nhỏ cầm dương vật cương cứng của Vũ Long mà đút vào âm đạo tươi ngon ẩm ướt của mình.

Ọt một tiếng, dương vật đã vào sâu trong nàng, vừa vặn và ấm áp. Thanh Nhã sướng khoái bặm môi thở gấp đồng thời ôm chặt lấy Vũ Long.

Âm đạo bóp chặt dương vật khiến Vũ Long rùng mình, hắn sung sướng ôm lấy vòng eo mảnh mai tinh tế của Thanh Nhã, ngực nàng ở ngay trước mặt tội gì không thưởng thức.

Nhìn cặp vú tuy không to nhưng quyến rũ đung đưa trước miệng, Vũ Long liền ngoạm lấy giống như một đứa trẻ.

Lưỡi hắn liếm lên đầu ti nhỏ xíu hồng hào, tuy chẳng có chất lỏng màu trắng ngọt ngào nào tiết ra nhưng cũng đủ khiến hắn mê mệt.

" Ưm!" Thanh Nhã rên lên trong khoái cảm dâng trào, mông bắt đầu nhấp nhô khiến âm đạo và dương vật liên tục ra vào.

" A...sướng quá.....a....ư!" Tiếng rên của Thanh Nhã cực kì dâm đãng khiến máu nóng trong người Vũ Long nổi lên cực độ.

Hắn càng bú càng hăng, bú đến hai vú nàng đỏ cả lên rồi mới chịu nhả ra, suốt cả quá trình đó Thanh Nhã liên tục cong người đón nhận từng đợt kích thích của hắn.

Mông Thanh Nhã vẫn không ngừng nhấp nhô trên đùi Vũ Long, dâm thủy của nàng tiết ra càng lúc càng nhiều do tác dụng của Xuân Dược.

" Nàng sướng không?"

" Ta sướng....a nữa đi...ta muốn nữa!"

Tiếng rên rỉ của Thanh Nhã bị cơn bão tuyết bên ngoài làm át đi hầu như không ai biết, hầu như thôi bởi có một người vẫn nghe thấy.

Tử Lan đứng bên vách đá nhìn xuống một mảng đen tối phía dưới, bão tuyết thổi qua cũng phải tránh chạm vào nàng. Bên tai nàng nghe rất rõ tiếng Thanh Nhã và Vũ Long đang quan hệ tình dục, nàng siết chặt mặt bùa bình an bằng gỗ đeo trên cổ mà không hiểu vì sao.

Trong căn lều nhỏ ấy, đôi nam nữ vẫn đang không ngừng quấn quýt nhau.

Chán tư thế hiện tại, Vũ Long vật Thanh Nhã nằm ngửa ra sau đó hắn nhấc hai chân của nàng lên ngang đầu mình rồi khép lại, lúc này thì bờ mông tròn lẳn trắng như trứng gà bóc cùng động thiên thai của nàng phơi phới lộ liễu trước dương vật của hắn.

Hắn kề dương vật vào rồi thúc mạnh một cái, Thanh Nhã thiếu điều muốn rên to cho cả thế giới biết mình sướng như thế nào.

" AAAA SƯỚNG SƯỚNG QUÁ...MẠNH NỮA LÊN AAAA ĐÂM NÁT CHỖ ĐÓ CỦA TA ĐI!"

Thanh Nhã bày ra dáng vẻ mê người, kèm theo gương mặt cùng giọng rên rỉ phê pha cực độ khiến Vũ Long cảm thấy mình như kẻ chinh phục, làm con mồi rên lên trong sự tê tái đó mới là kẻ thành công.

" Nàng đúng là một dâm nữ, ta sẽ cho nàng toại nguyện." Vũ Long một tay giữ hai chân nàng, tay còn lại vuốt ve khắp thân thể nàng rồi dừng lại ở gương mặt xinh đẹp đang ửng đỏ trong cơn dâm loạn.

" A...TA CHÍNH LÀ DÂM NỮ...HIẾP CHẾT TA ĐI...TA MUỐN CHẾT TRONG SUNG SƯỚNG."

dương vật liên tục vào ra trong âm đạo chọc ngoáy vào từng thớ cơ cùng dây thần kinh sung sướng khiến Thanh Nhã sướng muốn phát điên, nàng đưa tay lên nắm lấy bàn tay của Vũ Long đang đặt trên má mình rồi cầu xin : " Ư...ta sướng sắp chết rồi....cho ta được chết...sướng quá ta không chịu nổi!"

Rồi bỗng cái nắm tay ấy chặt hơn, gương mặt của Thanh Nhã lộ ra nét biểu cảm sướng khoái cực độ, cơ thể run lên bần bật. Hạ thể liên tục co bóp, nàng lên đỉnh, thâm thủy ào ạt tuôn ra làm ướt nhẹp cả một mảng giường. Khóe miệng nhỏ chảy ra dòng nước miếng trong vắt.

Vũ Long cũng dốc hết sức mà đút vào trong nàng mục đích để xuất tinh. Nhưng lúc này Thanh Nhã vùng vẫy như muốn thoát ra khỏi cơn dâm loạn này.

Tưởng như cuộc chiến đã kết thúc nhưng không, Thanh Nhã vùng ra là để quay ngược lại thay thế âm đạo bằng miệng của mình trực tiếp ngậm lấy dương vật của Vũ Long mà bú liếm như một gái điếm đào tạo chuyên nghiệp.

" Xuân Dược làm nàng ra như vậy hay vốn dĩ nàng đã như vậy?" Vũ Long thầm tự hỏi, nhưng bị chiếc lưỡi cùng bờ môi quyến rũ của Thanh Nhã làm cho không suy nghĩ được quá nhiều.

Nàng nằm dài theo tư thế nghiêng, cơ thể cong thành đường nét tuyệt diễm, miệng nhỏ vẫn liên tục ngậm rồi nhả dương vật một cách đam mê giống như đó là báu vật của nàng vậy.

Chưa đủ kích thích, nàng còn vừa bú dương vật vừa liếc nhìn Vũ Long với ánh mắt gợi dục.

Vũ Long không chịu nổi nữa, dương vật hắn co giật rồi đem tinh dịch trắng đục nóng hổi tuôn ra lấp đầy cái miệng nhỏ của Thanh Nhã.

Thanh Nhã cũng cảm nhận được, nàng trân mình đón nhận dòng tinh túy nóng hổi kia, vị ngai ngái của tinh dịch, nàng ngậm lấy toàn bộ rồi nuốt xuống bụng.

Cuộc chiến đến đây là kết thúc? Không đâu, bởi vì nó chỉ là màn khởi đầu.

Thanh Nhã vẫn đang bị Xuân Dược làm cho khát tình, Vũ Long thì vẫn rất sung sức nên cả hai sau vài giây nghỉ ngơi một lần nữa lại lao vào nhau.

Vũ Long một lần nữa đè Thanh nhã ra, lần này cả hai như giành cho nhau vậy, từng nụ hôn nồng nàn, từng cái vuốt ve đối phương đầy tình cảm nhưng không kém phần kích thích.

Âm đạo và dương vật một lần nữa hòa vào nhau. Lần này quen thuộc hơn, thích thú hơn, mãn nguyện hơn.

Rồi Vũ Long bắt đầu vận công, Thái Cực Âm Dương Quyết không có tác dụng trong quá trình hấp diêm, chỉ khi nào hai người thực sự hòa hợp thì công hiệu của Thái Cực Âm Dương Quyết mới bộc lộ.

Trong khi quan hệ, có một luồng điện chạy dọc sống lưng của Vũ Long rồi chạy xuống dương vật, rồi qua đó chuyển sang cho Thanh Nhã.

Âm dương giao hòa, thái cực cộng hưởng, quyết giải tu vi, đề thăng thực lực.

Linh lực trong cơ thể của Vũ Long truyền qua cơ thể Thanh Nhã khiến nàng sướng muốn phát điên, sau đó luồng linh lực này lại từ cơ thể nàng trở về cơ thể Vũ Long.

Thái Cực Âm Dương Quyết, âm dương cùng hưởng. Đem linh lực của cả hai giao thoa, rèn luyện, mài dũa trong quá trình quan hệ tình dục từ đó khiến cả hai cùng tăng tiến tu vi, lẽ dĩ nhiên người sử hữu công pháp sẽ hưởng lợi nhiều hơn.

Nhưng đó là trường hợp cả hai người đều có tu vi, còn trường hợp này chỉ một trong hai có. Vì vậy sẽ có một người phải bị giảm tu vi để bồi dưỡng tu vi cho người kia.

Vũ Long biết việc này, hắn chấp nhận điều đó.

Chẳng biết cả hai đã lên đỉnh bao nhiêu lần, chỉ biết rằng cho đến khi trời gần sáng bão tuyết tan đi thì Tử Lan mới không nghe thấy tiếng rên rỉ phát ra từ trong lều của hai người họ nữa.

Vừa chợp mắt được một lát, Vũ Long đã bị tiếng gỗ đập của những người thợ xây làm cho tỉnh giấc.

Cảm nhận đầu tiên sau khi tỉnh lại là cơ thể mệt mỏi, tu vi suy giảm mà Vũ Long ước lượng rằng bị giảm còn có Ngưng Mạch Nhất Đoạn.

Kế đó, hắn cảm thấy một thân thể mềm mại đang ôm chặt lấy một bên thân thể của hắn, hơi thở nhỏ đều đều, mùi hương tóc thoang thoảng dễ chịu.

Nhìn Thanh Nhã ngoan ngoãn như chú mèo con trong lòng mình, trong lòng Vũ Long hiện rõ sự yêu thương.

Hắn có thể cảm nhận được tu vi của nàng, Thất Đoạn Luyện Khí, chỉ trong một đêm một người không có tu vi có thể tăng tiến tới mức này, dù là cho dã trải qua quá trình gì thì như thế cũng là quá mức tưởng tượng.

" Tiểu Bạch!"

" Dạ?"

" Lát nàng tỉnh lại ta nên nói gì để nàng không giận?"

Tiểu Bạch còn chưa kịp trả lời thì mí mắt với hàng mi cong vút của Thanh Nhã khẽ động rồi từ từ mở ra.

Vũ Long căng thẳng nuốt nước bọt, hắn đã chuẩn bị hứng chịu mọi phẫn nộ của nàng.

Thanh Nhã thấy mình và Vũ Long đang ôm nhau nằm trên giường, cả hai cùng quấn chung tấm chăn dày ấm áp, cả hai đều không một mảnh vải che thân.

Những kí ức đêm qua bỗng ùa về, những tư thế nóng bỏng, những lời ngọt ngào cả hai giành cho nhau.

" Tên khốn!" Thanh Nhã vẫn nằm im tại vị trí, miệng nhỏ khẽ cong lên với giọng điêu tủi hờn.

Vũ Long vẫn rất căng thẳng, hắn chưa bao giờ rơi vào tình thế hiện tại nên không biết xử lý ra sao, Tiểu Bạch thì im lặng.

Hắn đánh liều mở miệng : " Chào buổi sáng!"

Thanh Nhã im lặng, bàn tay trắng trẻo bấu chặt vào bắp tay của Vũ Long suýt thì bật máu.

Nàng đang xấu hổ và giận, giận vì tên Vũ Long này quá đầu đất. Đêm qua đã nhiệt tình như vậy tại sao bây giờ lại như chưa hề xảy ra chuyện gì. Một cái hôn buổi sáng cũng khó khăn vậy sao? Nếu hắn thể hiện tình cảm thì nàng cũng chấp nhận.

Vũ Long bị véo khá đau nhưng hắn không kêu, hắn nhớ lại những lúc nghe lỏm Hàn Phong và Sở Nhi tâm sự thân mật. Ngôn từ sến súa của Hàn Phong làm cho Sở Nhi thích thú vô cùng nhưng Thanh Nhã và Sở Nhi có chung sở thích với nhau hay không thì hắn không biết.

Đành liều mạng, Vũ Long bỗng xoay người vòng tay ra ôm chặt thân thể mềm mại trần trụi của Thanh Nhã vào lòng khiến nàng bất ngờ sắc mặt bỗng đỏ bừng lên.

" Ngươi...ta...ngươi...ta...!" Thanh Nhã bối rối không nói lên lời.

Vũ Long cũng hoang mang chẳng kém, hắn hít một hơi thật sâu rồi thì thầm vào tai nàng : " Ta thích nàng!"

Không biết Thanh Nhã sẽ cảm thấy thế nào, Vũ Long tiếp tục nói : " Ta xin lỗi vì chuyện đêm đó, nàng nuốt Tẩy Tủy Đan khi không có tu vi, nếu ta không hút dược tính ra thì tính mạng nàng sẽ nguy hiểm. Song tu là cách duy nhất để cứu nàng, ta thật là tồi tệ."

" Nói dối!" Trong tư thế bị ôm chặt, Thanh Nhã ấm ức nói nhỏ. Hiển nhiên là nàng mong chờ sự giải thích của hắn, ít nhất cũng phải như vậy chứ đừng trốn tránh.

" Ta nói thật, sau khi bị nàng tát ta đã nghĩ cách để xin lỗi. Vì muốn nàng vui ta đã cùng Hàn Phong Hàn Nguyệt tiến vào di tích cổ với hi vọng sẽ tìm được món đồ tốt về làm quà tặng nàng. Nhưng nào ngờ lúc về thấy khách điếm chỉ còn là đống đổ nát...ta đã rất lo lắng!"

Vũ Long vừa dứt câu thì vội im lặng bởi hắn cảm thấy thân thể Thanh Nhã đang run lên, nàng đang khóc.

" Tên khốn, nếu ngay từ đầu ngươi chịu giải thích thì tốt biết mấy, ngươi có biết từ hôm đó đến nay ta cảm thấy khó chịu thế nào không...ngươi đúng là tên đê tiện, tên háo sắc, tên bại hoại, tên đáng ghét,..." Thanh Nhã òa khóc nức nở như một đứa con nít, hóa ra hắn cũng thích nàng. Vậy mà lại đến bây giờ mới chịu nói, có biết bao nhiêu người chỉ vì không dám mở lời với đối phương mà mất nhau.

" Vậy là nàng cũng thích ta? Tốt rồi." Vũ Long hỏi lại cho chắc, sau đó khẽ vỗ về tấm lưng mảnh mai của nàng an ủi.

" Nhưng sao ngươi không giải thích ngay? Hay là ngươi lừa ta?"

" Ặc! Ta có kịp giải thích đâu nàng đã táng ta sấp mặt rồi bỏ đi."

" Ta không nghe...không nghe, bây giờ ngươi tính thế nào cho phải lẽ đi." Thanh Nhã càng khóc to hơn.

Vũ Long thở phào vuốt vuốt lưng nàng nói : " Tính gì nữa, đợi ta chữa được vết sẹo trên mặt rồi chúng ta tổ chức hôn lễ."

Thanh Nhã nghe vậy lập tức cảm thấy choáng váng : " A...có hơi quá nhanh không."

" Vậy thì thôi!" Vũ Long nhún vai.

" Á không được."

" Vậy là nàng đồng ý rồi nhé!"

" Để ta suy nghĩ đã."