Chương 22: Uống Trà

Trên đỉnh Tuyết Phong Sơn, Vũ Long đang đứng đo đạc nhằm thu thập số liệu cho việc xây dựng.

Dựa theo địa thế của Tuyết Phong Sơn, có thể xây dựng ba khối kiến trúc chính lần lượt từ cao xuống thấp.

Phía dưới cùng sẽ là nơi rộng nhất, nhiều kiến trúc cần xây dựng nhất. Ở giữa thì diện tích nhỏ hơn nhưng kiến trúc cần xây cầu kì và tốn thời gian hơn. Phía trên cùng một tòa tháp lớn sẽ được xây dựng, Thần Long Đạo tồn tại và phát triển như thế nào phụ thuộc vào tòa tháp này rất nhiều.

" Đạo Chủ, nghỉ ngơi uống chút trà đi." Từ phía sau, Hàn Nguyệt bước tới với ly trà nóng trên tay khẽ nói.

Thời tiết ở đây lúc nào cũng dưới mức nước có thể đóng băng, mặc dù có linh lực hộ thân nhưng không thể chủ quan mà vẫn phải giữ ấm cơ thể.

Mấy ngày nay Hàn Nguyệt khá bận bịu, nhìn đôi má đào bị cái lạnh làm cho đỏ lên của nàng Vũ Long lần đầu tiên có cảm giác khó tả đối với nàng.

Ngay từ đầu, Vũ Long đã xem Hàn Nguyệt như một người bằng hữu và cho đến nay điều đó vẫn không thay đổi.

Hắn có thể nhận ra chút tình ý mà Hàn Nguyệt giành cho mình nhưng chưa đủ, chưa đủ để kết luận rằng nàng có thực sự thích hắn.

Vũ Long gật đầu rồi đưa tay nhận lấy ly trà nóng còn đang bốc khói nghi ngút từ tay Hàn Nguyệt rồi cười nói : " Cảm ơn nha!"

Hàn Nguyệt cúi đầu : " Đạo Chủ khách sáo rồi."

Sau đó nàng nhìn tấm bản vẽ nguệch ngoạc như tranh của trẻ con lên 3 trong tay Vũ Long, Hàn Nguyệt tò mò hỏi : " Đạo Chủ, ngài định xây hồ bơi ở đâu?"

Vũ Long ngạc nhiên hỏi : " Ủa! Có vụ hồ bơi nữa hả?"

Hàn Nguyệt gật đầu đáp : " Tử Lan Tiểu Thư nói nhất định phải có một hồ bơi mà còn phải là hồ nước nóng, hơn nữa phải đặt ở một nơi kín đáo tuyệt đối không lộ thiên."

Vũ Long cười khổ, hắn nhìn về phía Chu Tử Lan đang đứng bên vách đá ngắm cảnh, gió lớn làm y phục nàng bó sát vào thân thể tuyệt mỹ không tỳ vết lồi lõm mê hoặc kia.

Tử Lan dường như cũng cảm giác được Vũ Long nhìn mình, nàng khẽ hơi quay đầu rồi trao cho hắn ánh mắt hình viên đạn.

" Ặc!" Vũ Long rùng mình sợ té đái, sau đó liền lập tức vẽ thêm một hồ nước nóng trong bản thiết kế.

Vẽ xong, Vũ Long hài lòng rồi giao việc cho Hàn Nguyệt : " Sở Nhi xuống núi đón Hàn Phong hai ngày rồi chưa thấy trở lại, ngươi đi xem thử đi."

" Hai người họ tự lo được mà!" Hàn Nguyệt bĩu môi.

Vũ Long liền nghiêm mặt : " Ngươi kháng lệnh ta à? Có tin tối nay nghỉ tắm không?"

" Hức! Ta đi."

Dưới chân núi, nhóm thợ xây cùng cha con Thanh Nhã đang dựng lều nhóm lửa nghỉ ngơi sau quãng hành trình dài.

Còn Hàn Phong đâu ư, đương nhiên hắn bận...

Sâu trong một khe suối, một đôi nam nữ đang quấn lấy nhau không rời.

Người nam ôm người nữ đứng thẳng, dương vật và âm đạo nhấp nhả không ngừng.

Người nữ ôm chặt lấy tấm lưng săn chắc của người nam, rên lên từng tiếng thống khoái.

Sau bảy bảy bốn chín cú nhấp, tinh dịch người nam bắn sang âm đạo người nữ, người nữ cũng rùng mình lên đỉnh rồi cả hai gục xuống thở hồng hộc.

Cái đôi nam nữ mờ ám này còn ai ngoài Hàn Phong và Sở Nhi.

Sau cuộc ái ân mặn nồng, Sở Nhi nằm nép vào ngực Hàn Phong cảm nhận hơi ấm từ cơ thể rắn chắc. Nàng khẽ thỏ thẻ : " Nhớ ngươi quá!"

Hàn Phong ghẹo : " Nhớ ta hay nhớ cậu bé của ta?"

" Đáng ghét!" Sở Nhi giận đỏ mặt đấm vào ngực Hàn Phong.

" Haha, không trêu nàng nữa. Tình hình mọi người vẫn ổn chứ?"

" Rất ổn, chỉ chờ ngươi đưa vật liệu và thợ xây tới là có thể bắt đầu ngay."

Hàn Phong nghĩ lại khung cảnh máu me dưới chân núi, hắn rùng mình cảm thán : " Không Ngờ Chu Tử Lan tàn bạo đó lại có thể bị Đạo Chủ thu phục, thật là hâm mộ."

Sở Nhi bĩu môi : " Vũ Long giỏi đấy nhưng ta thấy Chu Tử Lan mới là người thu phục hắn."

Hàn Phong liền phản bác : " Rồi nàng sẽ thấy, Đạo Chủ tuổi còn rất nhỏ tương lai là vô lượng. Ta đã quyết định đi theo Đạo Chủ cả đời, tuyệt đối không sai được. Mấy người như Đạo Chủ thường là nhân vật chính, không thì cũng có cường giả hậu thuẫn, không đùa được đâu."

" Nhân vật chính?" Sở Nhi tỏ vẻ khó hiểu trước câu nói của Hàn Phong.

Hàn Phong cười rồi giải thích : " Giống như nàng vậy, nàng là nữ chính trong cuộc đời của ta, ta và nàng sẽ viết lên một câu chuyện lưu mãi ngàn đời sau."

" Thôi sến quá đi! Chúng ta cũng nên quay lại rồi kẻo mọi người đợi." Sở Nhi đỏ mặt xấu hổ sau đó nói sang chuyện khác.

Khi bóng lưng Hàn Nguyệt khuất dần, Vũ Long mới dám mon men lại gần chỗ Tử Lan đang đứng.

" Tránh xa ta ra không thì ngươi sẽ mất khả năng duy trì nòi giống đấy." Tử Lan hừ lạnh, chút sát khí bốc lên quanh thân thể.

Vũ Long rén, hắn dừng chân lại khi còn cách Tử Lan vài bước chân rồi nói : " Ta thấy Tiểu Thư gần đây không vui, có tâm sự sao?"

Tử Lan lạnh lùng nói : " Không phải việc của ngươi."

Dựa theo thái độ của nàng, dù có hỏi nữa cũng vô ích thậm trí còn mang họa vào thân. Vũ Long không hỏi việc đó nữa, hắn chuyển sang vấn đề khác : " Còn việc ta đã đề xuất với Tiểu Thư, người suy nghĩ đến đâu rồi?"

Nhắc tới chuyện đó, Tử Lan chậm rãi lắc đầu : " Tùy ngươi!"

Một câu nói tưởng chừng như là giao mọi quyền quyết định vào tay Vũ Long, nhưng thực tế không phải vậy. Nữ nhân này tính khí thất thường, không biết khi nào nàng vui hay buồn nên Vũ Long rất lo lắng, cái gọi là Tùy Ngươi kia thực ra là để xem xem Vũ Long đối với Tử Lan thế nào.

Nếu nàng cảm thấy hài lòng thì không sao, còn nếu nàng không vừa ý? Nhẹ thì bị đánh một trận còn nặng hơn thì lên bàn thờ ngồi.

" Cứ thế này bao giờ mới thịt được nàng? Hazzz!" Vũ Long buồn rầu nghĩ thầm.

Nhiệm vụ chính của hắn vẫn còn chưa hoàn thành, nội trong vòng một năm nữa nếu còn không hoàn thành thì cái mạng nhỏ này của hắn khó dữ.

Gặp được nữ nhân tu vi Nguyên Anh Kì đã khó, còn vớ phải nữ nhân tính tình thất thường như Tử Lan thì lại càng khó làm việc.

Vũ Long không chắc trong vòng một năm tới hắn có gạ gẫm được nàng cùng song tu không nữa.

Vũ Long đã từng tính đến việc lừa Tử Lan uống Mê Hồn Hương để dễ bề hành sự. Nhưng theo sự tính toán của Tiểu Bạch thì sau khi quan hệ khả năng Vũ Long bị giết bởi Tử Lan là 99 phần trăm nên cách này không thể dùng được.

Chỉ còn một cách, tuy cần thời gian nhưng hiệu quả đến từ từ.

" Tiểu Bạch, ta còn bao nhiêu điểm kinh nghiệm?" Vũ Long hỏi.

Tiểu Bạch đáp : " còn 1000 điểm!"

" Ặc! Sao ít vậy?"

" Ngài đã dùng 3000 điểm đổi Càn Khôn Chỉ, còn dùng 2000 điểm đổi Bạch Y Chiến Giáp. Còn 1000 điểm là đúng rồi." Tiểu Bạch phân tích.

Vũ Long tặc lưỡi : " Tốn kém thật, nhiệm vụ thì khó thấy bà còn điểm kinh nghiệm thì rõ ít."

Tiểu Bạch nói : " Đây toàn là nhiệm vụ phụ thì lấy đâu ra nhiều điểm kinh nghiệm hả Chủ Nhân."

Vũ Long lắc đầu ngán ngẩm, sau đó tìm kiếm trong không gian hệ thống có thứ gì tốt trong tầm giá 1000 điểm kinh nghiệm.

Cuối cùng Vũ Long chọn một sợi dây chuyền với mặt dây được làm bằng gỗ hết sức bình thường. Giá cũng cực bèo chỉ 50 điểm kinh nghiệm.

" Chủ nhân chọn thứ đồ đểu này làm gì?" Tiểu Bạch hỏi.

" Tặng Tử Lan!"

Tiểu Bạch liền nói : " Trong số vàng bạc châu báu người chôm ở Bát Cực Tông có đầy dây chuyền vào kim cương đắt tiền, tặng đi một món người cũng đâu thất thoát gì."

Bị nghĩ là kẻ keo kẹt bủn xỉn, Vũ Long thản nhiên giải thích : " Nữ nhân luôn thích những thứ đắt đỏ, nhưng lại càng thích những thứ xuất phát từ tấm lòng, nhìn nhé."

Vũ Long bỏ sợi dây chuyền đểu kia vào túi rồi lấy ra một sợi dây chuyền có mặt kim cương lấp lánh.

Hắn dùng ánh mắt chân thành nhìn Tử Lan rồi nói : " Tiểu Thư, ta có món quà tặng người."

Tử Lan khẽ đưa mắt nhìn về món quà trên tay Vũ Long, sống trong Bát Cực Tông hùng mạnh một thời, vàng bạc đá quý đối với nàng cũng chỉ như những món đồ tầm thường.

" Tên nhóc này tính giở trò gì đây?" Tử Lan nghi hoặc, vàng bạc đối với nàng quả thực không có giá trị.

Nhìn ánh mắt lạnh nhạt của Tử Lan là biết nàng không hứng thú gì với món quà này. Vì thế Vũ Long đã chuẩn bị, hắn móc dây chuyền bằng gỗ đểu kia ra rồi nói : " Thựa ra ta có chuẩn bị 2 món quà, vì không biết Tiểu Thư thích món nào nên..."

Ngược lại với sự thờ ơ khi nhìn dây truyền kim cương, Tử Lan lại khá tò mò về sợi dây chuyền rẻ mạt trong tay Vũ Long.

Hắn giải thích : " Đây là món đồ do ta tự làm, là một lá bùa đem lại sự may nắm và hạnh phúc nếu người tin là như vậy."

" Tặng ta? Tại sao lại tặng ta?" Tử Lan hỏi.

" Cho đến thời điểm hiện tại người không giết ta nên ta rất mừng, chỉ thế thôi." Vũ Long chậm rãi nói.

Tử Lan chầm chậm đưa tay ra lấy mặt dây chuyền gỗ kia rồi vội thu tay lại đem thứ đồ rẻ tiền kia nắm chặt trong lòng bàn tay : " Không giết ngươi vì ngươi còn giá trị đối với ta, đừng có tự mình suy diễn lung tung."

Vũ Long đáp : " Ta nào có suy diễn, còn sợi dây chuyền kim cương này thì sao?"

Tử Lan lắc đầu : " Ngươi cứ giữ lấy."

Tiểu Bạch ở trong đầu Vũ Long không chịu được mà lên tiếng cảm thán : " Chủ Nhân lợi hại, sao người biết Chu Tử Lan sẽ nhận món đồ rẻ tiền đó thay vì trang sức đắt tiền."

Vũ Long nhún vai đắc ý đáp : " Đó gọi là biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng."

" Ủa, hai việc đâu có liên quan?"

" Hahaha."

Vài ngày sau, Hàn Phong, Hàn Nguyệt dẫn nhóm thợ xây cùng cha con Thanh Nhã lên tới nơi Vũ Long đang ngồi.

" Đạo Chủ!" Nhìn thấy Vũ Long, Hàn Phong liền lao tới khoác vai hắn như huynh đệ tốt rồi tự hào nói : " Ta đã đem đến những thợ xây giỏi nhất Sương Mù Trấn, còn có cả cha con Lâm Thanh Nhã theo đúng ý người."

" Tốt!" Vũ Long gật đầu.

Hàn Phong ghé sát vào tai Vũ Long thì thầm : " Phần thưởng của ta thì....!"

Vũ Long nói : " Yên tâm, ta thân là Đạo Chủ há lại nuốt lời."

Nghe vậy Hàn Phong cười tươi rói rồi hướng những người thợ xây mà giới thiệu : " Mọi người chú ý, đây là Đạo Chủ của Thần Long Đạo."

Nghe vậy, tất cả mấy chục tay thợ xây đều đồng loạt quỳ xuống với một thái độ hết sức cung kính.

Vũ Long vì đã chuẩn bị tinh thần trước nên không quá bất ngờ, những người thợ xây này đều có tay nghề rất cao nhưng hoàn cảnh éo le và nhà nghèo. Lý do là bởi họ bị lợi dụng làm những công trình vĩ đại nhưng với mức lương rẻ mạt, họ không có cách phản kháng bởi kẻ thuê họ đều là những kẻ có chức có quyền, hé răng ra kêu ca là bị ăn đòn.

Họ thường bị giam lỏng tại một nơi cố định, khi nào có việc thì mới được thả làm và sẽ bị nhốt lại khi hết việc. Cuộc sống không khác gì phạm nhân đi đầy ải.

Tính mạng của người thân họ đều trong tay kẻ thuê họ, nếu họ bỏ trốn hoặc làm ra những việc không vừa ý thì sẽ nhận kết cục bi thảm.

Cứ nghĩ cuộc đời sẽ mãi như vậy thì Hàn Phong xuất hiện, hắn bỏ ra một số tiền để mua lại sự tự do cho nhóm thợ xây và gia đình họ.

Bị bóp giá tương đối cao nhưng với số vàng bạc mà mình mang theo thì đối với Hàn Phong nó chỉ như muỗi đốt. Ban đầu gặp họ Hàn Phong cũng không tin được rằng họ là thợ xây lành nghề mà Vũ Long nói tới.

Sau khi giải thoát cho nhóm thợ xây và được nhóm thợ xây cảm ơn rối rít, Hàn Phong mới kể rằng thực ra người sai hắn tới đây là Đạo Chủ của Thần Long Đạo.

Đối với nhóm thợ xây lúc này, Đạo Chủ Thần Long Đạo giống như vị thần cứu thế.

Nhìn nhóm thợ xây quỳ rạp trước mặt mình, Vũ Long không vội gọi họ đứng dậy. Hắn nhìn theo hai bóng người còn lại, là Lâm Thanh Dương và Lâm Thanh Nhã.

Thanh Nhã thấy Vũ Long thì trong lòng cảm xúc vô cùng phức tạp, yêu ư? Không hề hoặc là chưa đủ để nói là yêu, nhưng từ khi hắn đi nàng luôn có cảm giác hắn là một tên khốn, ăn mình xong lại trốn mất. Mãi cho tới khi Hàn Phong tới tìm nàng và nói muốn nàng tới Tuyết Phong Sơn theo lời của Vũ Long thì nàng tức tốc muốn đi, thứ nhất vì hắn đã húp lần đầu của nàng, nàng nhất định phải gả cho hắn. Thứ 2 là vì hắn bất phàm, đi theo hắn chắc chắn sẽ tốt hơn.

Vũ Long cũng cảm giác được một chút ấm ức từ trong mắt nàng, hắn dang tay ra rồi nói với nhóm thợ xây : " Từ giờ trở đi, các ngươi sẽ làm việc cho ta. Ta sẽ cho các ngươi hưởng những đãi ngộ mà các ngươi xứng đáng được hưởng."

" Đạo Chủ đại ân đại đức!"

" Được rồi đứng dậy đi!"

" Đa tạ Đạo Chủ."

Hàn Nguyệt nhanh nhảu chạy tới bên cạnh Vũ Long nói : " Đạo Chủ, ngài nhớ bảo họ xây hồ bơi lớn lớn một chút nha."

Nhìn Hàn Nguyệt xinh xắn hớn hở hóng chờ chiếc hồ bơi, Vũ Long bất giác trong lòng hiện lên chút yêu thích mà đưa tay xoa đầu nàng khiến Hàn Nguyệt cứng đờ cả người mất vài giây rồi xấu hổ chạy mất.

Hàn Phong cùng Sở Nhi thì lại mất tích. Nhóm thợ xây được Vũ Long đưa cho bản thiết kế, nguyên liệu cũng đã có đủ. Bọn họ bắt tay vào việc ngay.

Vũ Long tiến tới phía Lâm Thanh Dương cùng Thanh Nhã đang đứng, hắn bỏ qua nàng mà liền chào hỏi Lâm Thanh Dương.

" Lâm Thúc đi đường xa vất vả, mời thúc vào đây uống ly trà nóng."

Lâm Thanh Dương nhìn tên nhóc thuê phòng nhà mình mà không rời, một tên nhóc tưởng chừng bình thường lại hết sức phi thường.

Rồi hai người dẫn nhau vào lều uống trà tâm sự bỏ mặc Thanh Nhã bên ngoài. Vũ Long khâm phục tài nấu ăn của Lâm Thanh Dương nên muốn hắn trở thành đầu bếp ở đây, tiền sẽ trả đầy đủ.

Chưa cần biết có được trả tiền hay không nhưng từ khi quyết định rời Sương Mù Trấn tới đây thì Lâm Thanh Dương đã xác định mục tiêu rồi, vì thế hắn không do dự mà đồng ý.

Xong đâu vào đấy, Vũ Long mới tìm tới Thanh Nhã. Bên ngoài trời tuyết rơi dày, Thanh Nhã đứng co ro, hai má đỏ lên vì cái lạnh.

Chợt một bàn tay đặt lên vai nàng khiến nàng giật mình quay lại rồi lại hậm hực quay đi vì đó là Vũ Long.

" Vào trong lều đi ngoài này lạnh lắm." Vũ Long nhắc nhở.

" Mặc kệ ta." Thanh Nhã đáp.

Trời tuyết rơi mỗi lúc một lớn, Vũ Long liền bế nàng lên rồi đi về phía lều trong sự giãy giụa của Thanh Nhã : " Thả ta xuống, ngươi mau thả ta xuống!"

Giãy giụa là vậy nhưng trong lòng Thanh Nhã thầm cười, tên này cũng không tệ đến mức mặc kệ nàng ngoài đó.

Đưa nàng vào một căn lều nhỏ chỉ có hai người, Vũ Long rót một ly trà nóng cho nàng rồi ngồi xuống đối diện đưa ánh mắt ngắm nhìn Thanh Nhã.

Thanh Nhã bị nhìn chằm chằm thì ngại ngùng quay mặt hướng khác, tay nâng ly trà nóng đưa lên miệng nhấp một ngụm nhỏ.

" Nàng uống xong rồi nghỉ ngơi đi, ta chợp mắt trước đây." Vũ Long mỉm cười đầy ẩn ý, sau đó leo lên giường nằm.

Thanh Nhã bất giác đỏ mặt, hai người trong lều chỉ có một giường, chẳng lẽ là...ngủ chung. Mặc dù cả hai đã phát sinh quan hệ nhưng đó là bất đắc dĩ.

Thanh Nhã bỗng cảm thấy cơ thể hơi khó chịu, hơi thở có chút gấp gáp. Dưới hạ thân, dâm thủy bắt đầu rỉ ra.

" Ngươi...ngươi cho gì vào trà?" Thanh Nhã biết những biểu hiện của nàng là do uống trà mà ra, nàng tức giận hỏi.

Vũ Long vươn tay kéo mạnh nàng xuống giường rồi leo lên người nàng, cảm nhận thân thể mềm mại thơm tho rồi nói nhỏ : " Là Xuân Dược!"