Sở Nhi thấy nếu bản thân không ra tay thì có thể hai người họ sẽ chết, còn nếu nàng ra tay thì cũng chẳng thay đổi được tình hình, nhưng nàng vẫn ra tay.
Sở Nhi lao tới, nhưng dễ dàng bị Tử Lan chặn đứng. Ánh mắt Tử Lan nhìn Sở Nhi với vẻ kinh thường rồi thiêu đốt nàng trong Tử Vong Hỏa.
Tử Vong Hỏa bốc cháy dữ dội, Sở Nhi đau đớn thống khổ nhưng không cách nào thoát khỏi sự thiêu đốt của Tử Vong Hỏa, cuối cùng là gục ngã trên đất.
Chu Tử Lan sau đó cũng ho ra một ngụm máu tươi rồi gục xuống không rõ sống chết.
Vũ Long bất tỉnh, Hàn Phong bị đánh bay hàng trăm mét không rõ sống chết, Sở Nhi cũng không còn sức lực.
Hàn Nguyệt nhìn Tử Lan suy yếu nằm trên đất, đây là cơ hội để nàng ra tay kết liễu đi người đàn bà độc ác này.
Hàn Nguyệt rút kiếm ra, từ từ tiến tới chỗ Tử Lan. Nhưng Vũ Long đã tỉnh dậy và nhìn ra ý định của nàng vội vã ngăn cản : " Hàn Nguyệt đừng!"
Hàn Nguyệt giật mình khi lưỡi kiếm đã kề sát cổ Tử Lan. Nàng không biết Tử Lan là Kẻ Bất Tử nên mới đưa ra quyết định được xem là dại dột này.
" Nàng ta không hề có ý xấu, nhìn đi!" Vũ Long vừa nói vừa đưa tay mình lên, hoàn toàn không có một vết bỏng nào.
Hàn Nguyệt còn cảm thấy tu vi của Vũ Long gia tăng. Hàn Phong cũng là đi từ phía rừng cây ra, tuy y phục có phần rách nát nhưng thương thế gần như là không có, linh lực còn mạnh hơn trước một chút.
Sở Nhi cũng từ từ đứng dậy, nàng nhìn lại bản thân, sau khi bị Tử Vong Hỏa thiêu đốt không chết thậm trí cảm nhận được những thứ tạp chất dơ bẩn trong cơ thể đã bị loại bỏ tương đối.
Vũ Long giải thích : " Ta nghĩ Tử Lan muốn truyền linh lực dư thừa của nàng sang cho chúng ta mà thôi."
Quả thực là vậy, cơ thể mới tái sinh của Tử Lan không thể chứa được nhiều sinh lực từ mấy chục mạng người cùng lúc. Nên nàng quyết định truyền cho nhóm Vũ Long mỗi người một ít, nhưng thay vì giải thích rõ trước khi làm nàng lại trực tiếp ra tay khiến cả bọn còn tưởng nàng muốn giết sạch.
Hàn Nguyệt lưỡng lự rồi thu kiếm lại, sau đó nàng tự cảm nhận linh lực của mình nhưng không cảm thấy chút tăng tiến nào, tại sao lại vậy chứ?
Vũ Long cũng phát hiện tu vi của Hàn Nguyệt không tăng tiến sau khi được Tử Lan truyền linh lực cho, hắn hỏi Tiểu Bạch : " Sao lại vậy?"
Tiểu Bạch đáp : " Không có kết quả!"
Vũ Long sững người, những gì Tiểu Bạch không lý giải được thường là những điều bất thường. Không ngờ Hàn Nguyệt lại làm một trong số những điều bất thường đó.
Cả bọn quyết định trở về khách điếm cũ, cũng đã một tuần kể từ lúc họ rời đi.
Để mang theo Tử Lan đang bất tỉnh không chút nghi ngờ, Vũ Long thuê một cỗ xe ngựa đưa cả bọn về khách điếm.
Nhưng khi đến nơi thì họ bị cảnh tượng trước mặt làm cho ngây người, khách điếm Lâm Gia lúc họ rời đi còn tấp nập nay trở thành một đống đổ nát, không chỉ có khách điếm này mà cả dãy phố đều giống như có một thứ gì đó to lớn phá hoại.
" Nơi này xảy ra chuyện gì vậy?" Vũ Long hỏi Tiểu Bạch.
"Thưa chủ nhân, đây là vết tích để lại sau đi hai cường giả Nguyên Anh kì va chạm." Tiểu Bạch đáp.
Cường giả đánh nhau không phải hiếm, mà họ thường chọn những nơi vắng vẻ để giao thủ. Không biết hai kẻ nào lại chọn nơi sầm uất như vậy để đánh nhau dẫn đến thiệt hại về người và của cho người dân nơi này.
Nhìn cả dãy phố dài mấy trăm mét bị nghiền nát, Vũ Long thất kinh khi biết ở tu vi Nguyên Anh kì người ta có thể làm ra những việc này.
" Tiểu Bạch, cho ta vị trí của cha con Thanh Nhã." Vũ Long nói.
Sau khi nắm được vị trí và biết cha con Thanh Nhã vẫn an toàn, Vũ Long chưa vội đến tìm họ mà giao cho Hàn Phong một nhiệm vụ.
Sau đó Vũ Long bảo Tiểu Bạch tìm ra một chỗ đắc địa để đặt địa bàn Thần Long Đạo.
Tiểu Bạch đáp : " Tông phái thường hay được xây dựng trên những ngọn núi cao, vừa hay cách đây 100 dặm có ngọn núi Tuyết Phong Sơn cao 7000 mét, địa thế thích hợp để xây dựng Thần Long Đạo."
Tuyết Phong Sơn nằm trong vùng lãnh thổ vô chủ vì địa hình rừng rậm nhiệt đới khó đi lại, mùa đông thì phủ tuyết trắng xóa mùa hè thì nóng ẩm dễ chịu.
Nghe cũng có vẻ hợp lý, Vũ Long liền bàn bạc với Hàn Phong Hàn Nguyệt.
Mọi người đều là những kẻ lang bạt nay đây mai đó, Hàn Phong vẫn luôn hình dung ra cảnh tượng Thần Long Đạo sau khi phát dương quang đại, thu hút hàng trăm đệ tử, hắn thì nắm giữ chức trưởng lão đầy uy tín đi khè đám nhóc mới nhập môn, nghĩ thôi đã thấy oai phong biết bao.
Hàn Nguyệt lại có suy nghĩ khác, nàng muốn Thần Long Đạo trở thành một thế lực lớn, sau đó nàng sẽ trở về gia tộc và cho những lão già khó ưa của Hàn Gia thấy quyết định trục xuất hai huynh muội nàng đi là một sai lầm.
Sở Nhi lại có ý nghĩ giản đơn hơn, nàng mong muốn Thần Long Đạo kia giống như một ngôi nhà nơi mọi người đều yêu thương nhau.
Một kẻ giết người chạy trốn khỏi sự truy sát, hai kẻ bị trục xuất khỏi gia tộc, một kẻ rời bỏ tông môn chán ghét, bọn họ đều là những thành phần bất hảo đối với những người khác, một đám ô hợp không ai giống ai. Nhưng đám ô hợp này tương lai sẽ khiến cả Ngự Long Vương Triều chao đảo.
Hàn Phong vì nhiệm vụ Vũ Long giao cho nên đã tách ra, còn nhóm bốn người Vũ Long thì tiến thẳng về Tuyết Phong Sơn.
Đi được chừng mười mấy dặm, Tử Lan tỉnh lại thì thấy bản thân trong xe ngựa. Trên người còn được phủ một lớp chăn mỏng, phía ngoài có tiếng nói chuyện.
Nàng vẫn còn khá mệt sau khi truyền linh lực cho nhóm Vũ Long, nàng làm như vậy không hi vọng được báo đáp, chỉ là khi đó không còn cách khác.
" Đám nhóc này, xem ra cũng biết điều." Nhìn tấm chăn đang đắp trên mình cùng ly nước bên cạnh, Tử Lan thầm cảm thán.
Tử Lan dụi mắt, sau đó mệt mỏi ngồi dậy uống hết ly nước vì nàng khát, sau đó nàng vén màn che của xe ngựa ra thì thấy Vũ Long, Hàn Nguyệt đang nhóm lửa nướng cá, phía xa xa Sở Nhi đang tắm dưới sông.
Mấy trăm năm trước nàng cũng từng có quãng thời gian vui vẻ như vậy, đột nhiên cảm thấy thân thể ngứa ngáy, đã 500 năm rồi không tắm rửa ngứa ngáy là điều đương nhiên, nhìn lại lớp y phục không sạch sẽ trên cơ thể Tử Lan tặc lưỡi rồi bước xuống xe ngựa hướng thẳng bờ sông.
Vũ Long nhìn thấy Tử Lan tỉnh lại thì hơi rén, dẫu sao nữ nhân này tính tình nóng lạnh thất thường ai biết được nàng ta nổi hứng muốn đồ sát lúc nào, đề phòng vẫn là ưu tiên hàng đầu.
Nhưng khi thấy Tử Lan dừng lại ở phía bờ sông rồi từ từ chút bỏ y phục, Vũ Long hớn hở tay thì nướng cá nhưng mắt thì dán vào thân hình tuyệt mỹ kia.
Hàn Nguyệt thấy ánh mắt không đứng đắn của Vũ Long, nàng bực mình dùng thanh gỗ gõ vào chân hắn rồi hỏi : " Đạo Chủ cá chín chưa?"
Tử Lan biết Vũ Long đang nhìn mình, nàng cười một nụ cười quyến rũ sau đó chút bỏ y phục rồi tưng bước xuống bờ sông, nàng xem Vũ Long không khác gì một đứa trẻ, mà trẻ con thì hay tò mò vậy nên nàng cũng không quá quan trọng việc hắn có nhìn thấy thân thể của mình hay không.
Vũ Long phải đấu tranh mãi mới rời mắt khỏi được tấm lưng trắng nõn cùng bờ mông cao gợi cảm của Tử Lan, hắn quay sang cười khổ với Hàn Nguyệt rồi đáp lại câu hỏi của nàng ban nãy : " Một chút nữa!"
Hàn Nguyệt nhìn con cá đang dần cháy xém một mặt trong khi mặt còn lại vẫn sống, nàng biết Vũ Long vẫn còn đang mê mệt trước nhan sắc của Tử Lan, bất giác nàng cảm thấy khó chịu. Rồi nàng vùng vằng đứng dậy đi ra chỗ khác.
Vũ Long thấy nàng như vậy cũng chỉ biết lắc đầu, sau đó hắn nhận ra con cá mình đang nướng cháy mất một mặt, hắn liền ném đi rồi nướng con khác, cũng may hắn bắt được khá nhiều cá.
Ở dưới sông, Tử Lan bơi ra chỗ Sở Nhi đang ngâm mình. Cả hai nhìn nhau không nói gì, đến khi Tử Lan là người bắt chuyện trước thì cả hai mới thu hẹp khoảng cách.
" Làm ma nữ của Hợp Hoan Tông không dễ chịu nhỉ?" Tử Lan vừa tưới nước lên làn da căng bóng vừa hỏi.
Sở Nhi bất giác tự ôm lấy cơ thể mình trong nước, trước khi gặp Hàn Phong nàng cứ nghĩ việc quan hệ tình dục chỉ đơn giản giúp nàng thải dương bổ âm tăng tiến tu vi. Nhưng sau khi gặp và có quan hệ với Hàn Phong nàng có suy nghĩ hoàn toàn khác về điều đó, nàng cảm thấy những lần quan hệ cùng Đỉnh Lô của mình thật là nhơ nhớp và kinh tởm. Mặc dù Hàn Phong vẫn chấp nhận nàng nhưng tự bản thân nàng thấy mình dơ bẩn.
" Ngoài việc bị người đời gièm pha ra thì cũng không có gì không tốt!" Sở Nhi đáp.
Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng Sở Nhi nghĩ khác, Tử Lan biết thừa. Nàng nói : " Ngươi nói dối rất tệ, cảm giác mặc cảm của ngươi ta chưa trải qua nhưng ta có thể giúp ngươi hết mặc cảm."
" Giúp ta? Sao người lại giúp ta?" Sở Nhi ngạc nhiên hỏi.
Tử Lan đáp : " Ngươi giờ coi như cũng là nữ nhân của tên Hàn Phong kia, mà Hàn Phong lại là cấp dưới của tên nhóc Vũ Long, tên nhóc Vũ Long lại là cấp dưới của ta...cấp trên của cấp trên giúp nữ nhân của cấp dưới của cấp dưới cũng là chuyện bình thường."
Sáng hôm sau cả bọn tiếp tục lên đường.
Trải qua mấy ngày cuối cùng họ cũng đến chân núi. Nhìn ngọn Tuyết Phong Sơn hùng vĩ mà cả bọn không khỏi rùng mình, so với thiên nhiên vĩ đại thì con người thật nhỏ bé.
" Ta không đi đâu!" Nhìn đỉnh núi cao không thấy đỉnh, Tử Lan hờ hững nói.
" Tiểu Thư sợ lạnh à?" Vũ Long hỏi.
" Ta không sợ gì cả."
" Vậy sao người không đi?"
" Không thích đi, ngươi hỏi nhiều vậy có thích ta moi tim ngươi không?"
" Ặc! Thôi ta không hỏi nữa, vậy người ở đây nhớ bảo trọng nhé." Vũ Long sợ xanh mặt sau đó ra hiệu cho Hàn Nguyệt theo mình.
Sở Nhi thì phân vẫn giữa việc đi và không đi vì lời hứa với Tử Lan. Nàng hỏi Tử Lan : " Đã tới đây rồi sao tự dưng người lại đổi ý?"
Tử Lan nhìn về hướng một nhóm người ăn mặc như thổ phỉ đang tiến về phía này rồi nói : " Từ lúc chúng ta đến đây đám người kia luôn bám theo, toàn đám nam nhân lông lá hôi hám."
" Là thổ phỉ? Bọn chúng theo chúng ta từ đầu sao?" Sở Nhi kinh ngạc, giờ nàng mới nhận ra có cả mấy trăm tên thổ phỉ phía xa xa.
Trong rừng thường có rất nhiều thổ phỉ, số lượng này xem ra là một thế lực không nhỏ.
" Người là muốn bảo vệ bọn ta khỏi đám thổ phỉ này nên mới nán lại?" Sở Nhi chợt hiểu ra lý do Tử Lan không chịu đi.
Tử Lan lắc đầu : " Đừng hiểu lầm, mạng của các ngươi đối với ta không chút giá trị. Ta là muốn hút sạch sinh lực của đám kia, vì cảnh tượng kinh dị nên không muốn các ngươi nhìn thấy."
Tử Lan nói xong thì đẩy Sở Nhi lên cao còn bản thân thì đi ngược lại tiến thẳng về phía đám thổ phỉ.
Với sức mạnh của Tử Lan, Sở Nhi ngược lại lo lắng cho đám thổ phỉ nhiều hơn. Nàng vội bám theo Vũ Long và Hàn Nguyệt.
Đỉnh núi tuy sao nhưng không dốc, chính vì vậy không có quá nhiều khó khăn cho bọn Vũ Long để có thể leo tới đỉnh. Nhưng thời gian cũng mất tới 2 ngày mặc dù có linh lực hộ thân.
Càng lên cao thì nhiệt độ càng hạ thấp, dù là mùa hè nhưng trên đỉnh núi vẫn bị bao phủ bởi những lớp tuyết dày đặc.
Lên đến đỉnh núi, Vũ Long chạy ngay ra vách đá nhìn xuống một khoảng thiên nhiên hùng vĩ thu gọn trong tầm mắt, cảm giác chinh phục mà con người luôn khao khát.
Từ bây giờ trở đi, nơi này sẽ là Thần Long Đạo. Vũ Long cùng mọi người bắt tay vào việc dựng lều nhóm lửa, sau một hành trình dài nghỉ ngơi luôn cần thiết. Sáng hôm sau hắn bắt đầu vẽ ra một bản thiết kế cho kiến trúc của Thần Long Đạo.
Nhìn bản thiết kế đồ sộ, Sở Nhi nhạc nhiên tột độ hỏi : " Bộ ngươi tính bao giờ mới xây xong? 100 năm à?"
Vũ Long lắc đầu đáp : " Trong vòng 5 năm, toàn bộ chỗ này sẽ trở thành Thần Long Đạo hàng thật giá thật, quy mô không hề kém cạnh những tông phái lớn khác."
" 5 năm?" Hàn Nguyệt, Sở Nhi kinh ngạc trợn tròn mắt. Đùa như vậy có phải hơi quá rồi không.
Nhưng Vũ Long không nói đùa, hắn đã tính toán mọi thứ. Hắn đặt niềm tin tuyệt đối vào sự gian manh cùng tài ăn nói của Hàn Phong nên mới giao cho Hàn Phong nhiệm vụ đi tìm thợ xây giỏi và nguyên liệu tốt.
Lúc này từ phía xa xa Tử Lan xuất hiện, thân thể y phục nàng nhuộm đỏ một màu máu, hiển nhiên là một cuộc thảm sát đã diễn ra và toàn bộ đám thổ phỉ bị nàng giết sạch. Nếu có ai đó vô tình đi qua nơi đó sẽ chỉ còn thấy những vũng máu loang lổ, xác chết khô đã được nàng phi tang hoàn hảo.
Vũ Long tính là vài năm nữa mới xây dưng căn cứ Thần Long Đạo, tuy nhiên sự có mặt của Tử Lan khiến hắn gấp rút thực hiện ngay.
Có cường giả chống lưng hậu thuẫn như Tử Lan, trong vùng này có ai dám ngăn cản bọn họ xây dựng thế lực nữa.
Vũ Long như biết trước Tử Lan sẽ có bộ dạng thế kia, hắn đã đun sẵn một nồi nước nóng còn dựng cho nàng một phòng tắm lộ thiên.
Tử Lan hài lòng bước vào tắm rửa, nàng nói : " Rất vừa ý ta!"
Vũ Long cười đáp : " Tiểu Thư thích là được, mời người tự nhiên, có gì căn dặn cứ gọi ta."
Sau khi lo cho Tử Lan vào tắm rửa, hắn quay sang thấy Hàn Nguyệt cùng Sở Nhi cả hai đều mang nét mặt nặng nề.
Hắn ngửi thấy có mùi không ổn, định kiếm cớ đi chỗ khác nhưng bị Hàn Nguyệt kéo lại : " Đạo Chủ người thấy ta cả ngày nay cũng rất vất vả, rất cần tắm rửa."
" Cả ta nữa!" Sở Nhi cũng lên tiếng.
" Ơ kìa, có con chim trụi lông đang đậu trên cành cây." Vũ Long ngây ngô nhìn sang hướng khác coi nhưng không nghe thấy hai người họ nói gì .
" Đừng có mà đánh trống lảng."
Trong lúc đó, Hàn Phong đã tìm được những thợ xây giỏi nhất vùng theo sự chỉ điểm của Vũ Long từ trước, hắn cũng đem một chút vàng mót được trong di tích ra mua khá nhiều vật liệu xây dựng tốt.
Với số vật liệu lớn như vậy việc vận chuyển sẽ rất khó khăn, nhưng mà Vũ Long đã tính trước nên đặc biệt giao cho Hàn Phong một chiếc nhẫn có khả năng chứa đồ vô hạn. Là món bảo vật hắn dùng điểm kinh nghiệm để đổi trong cửa hàng hệ thống.
Có nguyên liệu và thợ xây, Vũ Long không quên tới tìm cha con Thanh Nhã rồi gửi cho nàng một bức thư tay do chính Vũ Long viết.
Chẳng biết nội dung thư viết cái quần què gì mà sau khi đọc Thanh Nhã lập tức đem đốt để phi tang sau đó nằng nặc đòi đi theo Hàn Phong tới Tuyết Phong Sơn, cả Lâm Thanh Dương cũng cùng đi.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Hàn Phong đưa tất cả tới Tuyết Phong Sơn.
Trong lúc nhóm Hàn Nguyệt đang đòi tắm rửa thì Hàn Phong đã dẫn cha con Thanh Nhã cùng hội thợ xây đến chân núi, nhìn thấy vết máu loang lổ khắp nơi hắn cảm thấy vô cùng lo lắng vội vã thúc dục mọi người lên đỉnh.