Chương 20: Nguy Hiểm

Thấy Vũ Long từng bước tiến về phía trước, Hàn Nguyệt vội chạy tới định kéo hắn lại : " Đạo Chủ, đừng nhìn vào mắt ả."

Nhưng Vũ Long đưa tay ra ngăn cản nàng rồi nói trong khi bản thân vẫn bước tiếp : " Mị lực của ả không có tách dụng với ta, đừng lo. Các ngươi tìm cách ra ngoài trước đi."

Hàn Nguyệt nhận thấy sự đáng sợ của người phụ nữ ngồi trên ngai vàng kia, nàng rùng mình một cái sau đó lo lắng không dám bước tiếp.

Sở Nhi cũng có cảm giác y như Hàn Nguyệt, nàng cũng sởn da gà bước chân như muốn quay trở lại.

" Cảm giác này...lạ quá" Hàn Nguyệt nói với giọng lo lắng.

Sở Nhi nói : " Người ngồi trên ngai vàng kia dường như biết chúng ta sẽ đến nên mới chuẩn bị thế này, xem ra lành ít dữ nhiều."

Khi nhìn thấy những xác người khô khốc nằm la liệt, linh cảm mách bảo Sở Nhi rằng không còn hi vọng nào cho các tỷ muội của nàng.

Hàn Phong vẫn đang bị mảnh vải mờ che mắt, hắn có thể nhìn thấy đường đi nhưng không rõ. Linh tính mách bảo hắn phải ngay lập tức rời khỏi chỗ này.

Vũ Long vẫn từng bước tiến về phía ngai vàng, càng gần thì càng thấy sự lộng lẫy của nó, người ngồi trên ngai vàng cũng thật là tuyệt thế, từ nhan sắc lẫn khí chất đều ngút trời.

Chu Tử Lan thấy Vũ Long tiến gần về phía mình, nàng bỗng ngạc nhiên. Ngạc nhiên vì nàng cảm nhận được từ cơ thể của thiếu niên này có một thứ thu hút nàng.

" Không những khánh được mị lực của ta lại còn tỏa ra thứ đó...tên nhóc này rốt cuộc là ai?" Chu Tử Lan thầm tự hỏi.

Bỗng nhiên nàng nàng thấy tên tiểu tử này có chút thú vị, nụ cười ma mị khẽ nở trên đôi môi đỏ mọng. Nàng khẽ cất tiếng : " Tiểu Tử, muốn làm đồ đệ của ta không?"

Một lời mời ngẫu hứng, tất nhiên là Vũ Long sẽ không đồng ý, hắn có Tiểu Bạch hậu thuẫn cần gì phải bái kẻ nào làm sư phụ. Nhưng với tình thế hiện tại câu trả lời của Vũ Long có thể quyết định sống chết của cà bốn người.

Trước khi bước vào nơi này, Vũ Long đã xác định rằng không thể đánh bại được Chu Tử Lan bằng bất kì cách nào. Đã không thể đánh bại nàng thì tuyệt đối không nên gây thù.

Vũ Long dừng bước giữa đống xác khô bị mất hết sinh lực, hắn giữ gương mặt bình tĩnh nhất có thể rồi đáp : " Ta cũng xứng làm đệ tử của ngươi sao?"

Câu hỏi của Vũ Long khiến Chu Tử Lan có chút suy nghĩ, chắc tên này đang muốn nịnh hót nàng, vậy thì nàng muốn xem xem tên nhóc này làm được đến đâu.

Nàng phất tay một cái, lập tức ba tên người đá lao ra bắt giữ nhóm Hàn Phong.

Vũ Long thấy nhóm Hàn Phong bị khống chế, biết là bản thân sẽ phải đánh cược vào những câu nói tiếp theo của mình để toàn mạng, hắn hít một hơi thật sâu.

Chu Tử Lan nhìn Vũ Long một cách hời hợt, sau đó nói : " Ngươi nói như ngươi biết thân phận của ta vậy!"

Vũ Long gật đầu : " Ngươi là Tông Chủ Phu Nhân của Bát Cực Tông - Chu Tử Lan."

Thấy đối phương nhận ra thân phận của mình, Chu Tử Lan ngạc nhiên một phen sau đó hỏi : " Sao ngươi biết, xét theo thời gian thì ta đủ tuổi làm tổ tiên của ngươi đó."

Vũ Long đáp : " Đó là xét cả tuổi chết của ngươi, còn tuổi sống thì chắc ngươi cũng chỉ ngoài 20 tuổi...ta nói không sai chứ!"

Chu Tử Lan lại được một phen kinh ngạc, tên nhóc này rốt cuộc là thần thánh phương nào, sao lại biết được cả những việc đó.

Đôi mắt tím đẹp mê người bắt đầu tỉ mỉ quan sát Vũ Long từ trên xuống dưới, cảm có thể cảm thấy Vũ Long không có gì khác thường ngoài việc gây cho nàng cảm giác muốn gần gũi.

" Rốt cuộc ngươi là ai?" Chu Tử Lan hỏi.

Vũ Long bình tĩnh đáp : " Ta chỉ là một tên nhóc 13 tuổi bình thường mà thôi."

Chu Tử Lan không thích kiểu thần thần bí bí của Vũ Long, nàng phất tay một cái đem Vũ Long quỳ gối xuống đất.

Vũ Long bị một luồng uy áp mạnh mẽ đè xuống khiến đầu gối dính chặt xuống đất, cho dù hắn cố gắng thế nào cũng không đứng lên nổi.

" Ta quả thực đã ngạc nhiên khi ngươi biết chút ít về ta, nhưng cũng chỉ có vậy. Chi bằng ngươi dâng sinh lực của ngươi cho ta, ta sẽ chôn cất ngươi cẩn thận." Chu Tử Lan nở một nụ cười ma mị, tận sâu bên trong đôi mắt đẹp kia là sự nghi ngờ.

Vũ Long bị uy áp làm cho choáng váng nhưng hắn vẫn cố ngẩng đầu lên nhìn Chu Tử Lan, chiếc mặt nạ cũng theo đó mà rơi xuống để lộ vết sẹo khủng khiếp trên gương mặt.

Con mắt bên gương mặt bị sét đánh của Vũ Long chuyển sang màu xanh, Chu Tử Lan bị dọa cho giật mình bởi vết sẹo xấu xí kia, rõ ràng nửa bên mặt này khá là tuấn tú.

Trong giây lát Chu Tử Lan cảm nhận được Vũ Long cũng giống như mình, là người có khả năng đặc biệt.

" Khả năng đặc biệt của hắn đến từ con mắt kia sao? Đó là lý do khiến mặt hắn bị hủy như vậy!" Vô số thắc mắc trong đầu được đặt ra, Chu Tử Lan lập tức giải bỏ áp chế rồi tạo ra một làn khói tím nhấc bổng Vũ Long về phía mình gần hơn nữa.

" Tên nhóc này rất đặc biệt, nếu được bồi dưỡng tốt thì tương lai nhất định sẽ trở thành cường giả. Chi bằng đem hắn làm thuộc hạ sau này có chân sai vặt uy tín." Chu Tử Lan nghĩ thầm.

Vũ Long nở một nụ cười thả lỏng, vậy là hắn đã đúng. Chu Tử Lan không phải kẻ thù.

Khi đưa Vũ Long lại gần mình, Tử Lan mới nhìn kĩ gương mặt bị sẹo kia, quả thực nó quá kinh dị ngay cả đối với nàng.

Nàng hỏi : " Ngươi rất đặc biệt giết đi thì uổng quá, từ giờ trở đi ngươi sẽ là thuộc hạ của ta."

Dựa vào thái độ của nàng, từ chối là điều bất khả kháng. Vì vậy Vũ Long nở nụ cười tươi rói rồi gật đầu.

" Vậy thì xưng hô thế nào?"

" Gọi Tiểu Thư đi."

" Tử Lan Tiểu Thư!"

" Tốt, rất tốt."

Năm đó, Tử Lan là một cô gái được biết bao nam nhân theo đuổi, là con gái của Tông Chủ đời trước, tài sắc nàng đều có đủ.

Tuổi thơ nàng trôi qua rất êm đẹp, cho đến một ngày cha nàng ép nàng cưới một kẻ xa lạ, kẻ này là con của bằng hữu của cha nàng. Cũng chính là kẻ sau này giết chết cha nàng cướp lấy chức Tông Chủ.

Chính hắn đã gây ra sự diệt vong của Bát Cực Tông, tu luyện tà thuật dẫn đến tẩu hỏa nhập ma đồ sát tất cả.

Cũng may năm đó Tử Lan sớm tự tử để bảo toàn trinh tiết nên không bị tên điên đó làm vấy bẩn.

Vũ Long được Tử Lan thả xuống, nàng cũng thả nhóm của Hàn Phong ra vì quả thực nàng đã hút đủ sinh lực.

Trong đầu Vũ Long lúc này đã lên hết kế hoạch cho một buổi song tu hoàn hảo.

Hắn nhìn Tử Lan rồi hỏi : " Tử Lan Tiểu Thư, vậy bây giờ người tính làm gì tiếp theo?"

Tử Lan ánh mắt nhìn một lượt nơi này, đã chỉ là phế tích. Trong lòng nàng hiện nên những kí ức tốt đẹp hiếm hoi sau đó cũng dần tan biến, nàng tùy tiện nói : " Ta muốn nhìn ngắm thế giới bên ngoài, phá hủy nơi này đi."

" Vậy còn những bức tượng đá này?" Vũ Long nhìn lại những bức tượng đá tuy thô kệch mà cực kì được việc tiếc nuối hỏi.

Tử Lan không hề do dự lấy một giây mà đáp : " hủy!"

Hàn Phong đứng một bên nghe mà cũng thấy tiếc, một nơi cổ kính như vậy, công sức hàng trăm năm nói hủy là hủy. Nhưng hủy đi nơi này thì phải cần rất nhiều sức, e là không phải ngày một ngày hai là hủy được.

Tử Lan bảo Vũ Long hủy nơi này cũng có lý do của nàng, nàng muốn xem xem khả có khả năng đặc biệt từ đôi mắt như Vũ Long có thể làm gì trong tình huống này.

Chỉ thấy Vũ Long nhìn quanh sau đó hỏi : " Có chỗ nào thoát ra nhanh nhanh không? Ta sợ nơi này bị hủy nhanh quá chạy không kịp."

Chu Tử Lan bật cười : " Ngươi tự tin quá đấy, ngai vàng này chính là nơi thoát ra trong nháy mắt."

Tử Lan biết Vũ Long không tầm thường nhưng nàng ghét kẻ tự tin thái quá.

Vũ Long gật đầu, sau đó chạy đến chỗ bậc thang thứ 20 rồi tung một đấm phá vỡ nó. Ngay lập tức cả di tích rung chuyển dữ dội.

Hàn Phong, Hàn Nguyệt, Sở Nhi, Tử Lan được một phen hết hồn. Từ những nơi bị rút gạch trên đường mà Vũ Long đi qua bắt đầu xuất hiện những vết nứt, chúng liên kết với nhau thành những vết nứt lớn hơn.

Vũ Long vừa đấm vỡ bậc thang thì cũng vội vã chạy về phía ngai vàng.

Cả khu di tích rung chuyển như có động đất, gạch đá rơi xuống như mưa.

Giờ thì Sở Nhi mới hiểu tại sao Vũ Long trên đường đi lại rút những viên gạch ra khỏi tường, khu di tích này được xây dựng bằng gạch xếp chặt chẽ vào nhau tạo thành cấu trúc bền vững suốt hàng trăm năm. Tuy nhiên vì là một khối thống nhất nên khi bị thiếu đi những viên gạch quan trọng tại những vị trí trọng điểm thì cấu trúc tưởng chừng như bền chắc đó lại trở nên vô cùng lỏng lẻo.

Sở Nhi kinh hãi nhìn Vũ Long thầm nói : " Tên này đúng là quái vật, mình đã quá xem nhẹ hắn rồi."

Hàn Phong và Hàn Nguyệt dù biết Vũ Long giỏi nhưng tới mức này thì quá đáng lắm rồi, cả hai không ngừng khen ngợi tâng bốc khiến Vũ Long đỏ cả mũi.

Không có thời gian, cả bọn cùng nhau đứng xung quanh ngai vàng. Tử Lan giành cho Vũ Long ánh mắt thán phục sau đó thì nàng khởi động một cơ quan, ngai vàng lập tức được đẩy lên cao hướng thẳng ra ngoài.

Trong khu di tích lúc này, những tảng đá lớn rơi xuống làm sập những khu kiến trúc kiên cố, Bát Cực Tông từng lừng lẫy một thời chính thức bị xóa sổ.

Ở phía trên hố sâu nơi cánh rừng rậm rạp vắng vẻ, một ngai vàng to tướng cùng 5 người lao ra.

Ngai vàng rơi mạnh xuống đất, nhóm người Vũ Long cũng sây sẩm mặt mày.

Chỉ có Tử Lan là bình thường, nàng đưa mắt nhìn khung cảnh rừng rú xung quanh sau đó hít thở một hơi thật sảng khoái, không khí ở bên ngoài vẫn là trong lành gấp bội phần.

Hàn Nguyệt vui mừng khi cuối cùng cũng đã thoát ra, chuyến lịch luyện này tuy nàng không đạt được chút thành tựu nào nhưng cũng đủ để biết tương lai nàng sẽ về đâu.

" Đạo Chủ người không sao chứ?" Hàn Nguyệt vội đỡ Vũ Long đứng dậy.

" Ta không sao, chỉ hơi choáng chút thôi." Vũ Long lắc đầu nói.

Tiểu bạch thông báo : " Chúc mừng chủ nhân đã hoàn thành nhiệm vụ sống sót trở ra khỏi di tích Bát Cực Tông với phần thưởng 5000 kinh nghiệm."

Hàn Phong khoác vai Vũ Long rồi cười to : " Haha Đạo Chủ, màn hủy hoại di tích của người làm ta bất ngờ đó, ta còn tưởng ngài thích xếp hình nên mới đi rút gạch lung tung ai dè ngài đã tính toán hết rồi."

Nhìn ba người bọn họ nói chuyện một cách vui vẻ, Sở Nhi đứng một bên cũng vui thay cho họ. Nhưng rất nhanh sau gương mặt của nàng trở nên buồn bã, nàng tới đây với mục đích lịch luyện cùng với các tỷ muội nhưng bọn họ đều đã chết. Hợp Hoan Tông kia không còn gì để khiến nàng lưu luyến nữa.

Hàn Phong đang cười nói với Vũ Long bất giác nhìn về phía Sở Nhi đang đứng một mình, hắn tiến tới và nói : " Xin lỗi nhé!"

Sở Nhi hỏi : " Sao ngươi lại xin lỗi ta?"

Hàn Phong gãi đầu đáp : " Vì không thể cứu được tỷ muội của nàng."

Sở Nhi buồn bã quay mặt đi, biết kẻ giết tỷ muội của mình ở ngay bên cạnh nhưng không thể ra tay, nàng bất lực siết chặt nắm tay nhỏ nhắn đến bật máu.

Cảm thấy sự bi thương qua đôi mắt của nàng, Hàn Phong từ từ đưa tay nắm lấy tay Sở Nhi, mắt hắn nhìn vào mắt nàng một cách hết sức chân thành : " Về Thần Long Đạo cùng ta nhé!"

Câu nói khiến Sở Nhi ngây người, cơ thể cứng đờ bất giác không thể cử động. Nàng xuất thân từ Hợp Hoan Tông, đã thải bổ qua vô số nam nhân tầm thường, cơ thể đã sớm không còn sạch sẽ. Vậy mà có người ngỏ ý muốn nàng theo hắn mặc dù biết xuất thân không tốt đẹp của nàng. Nàng có vui không? Có chứ. Nàng có muốn theo hắn không? Tất nhiên rồi. Nàng có muốn quay về Hợp Hoan Tông không? Nơi đó giờ chẳng còn gì lưu luyến nàng.

Mọi suy nghĩ của nàng đều hướng về sự đồng ý, nhưng vẫn có một rào cản vô hình khiến nàng không thể đồng ý, vì nàng cảm thấy bản thân không sứng với Hàn Phong.

Hàn Phong dường như cũng đoán ra sự mặc cảm của nàng. Hắn ôm chặt lấy Sở Nhi, cảm nhận cơ thể mềm mại đang run lên từng cơn. Ngay lúc này đây, hắn muốn từ nay về sau nàng mãi mãi thuộc về hắn, hắn không quan tâm nàng xuất thân thế nào...vì hắn yêu nàng.

Nhìn đôi trẻ phát cơm chó, Chu Tử Lan chán ghét nhìn sang hướng khác sau đó gọi Vũ Long ra : " Tên kia, ngươi tên là gì ấy nhỉ?"

" Bạch Vũ Long ạ!"

" Ồ! Ngươi là người của Bạch Gia sao? Nơi đó giờ sao rồi?" Chu Tử Lan ngạc nhiên rồi hỏi.

Vũ Long cũng ngạc nhiên không kém, hắn hỏi lại : " Tiểu Thư có quan hệ gì với Bạch Gia sao?"

Chu Tử Lan lườm một cái rồi lên giọng bề trên : " Mới làm thuộc hạ của ta nên còn chưa biết quy củ, để ta dạy ngươi."

Ngay lập tức một luồng uy áp đè mạnh lên đầu khiến Vũ Long quỳ gối, mặt đất dưới chân hắn nứt ra vì sức ép khủng khiếp đó.

Hàn Nguyệt run sợ, nhưng nàng không muốn nhìn thấy Vũ Long bị hành hạ. Nàng mạnh dạn tiến đến rồi hướng ánh mắt không chút sợ sệt nhìn thẳng vào Chu Tử Lan rồi nói : " Mau thả Đạo Chủ ra!"

Tử Lan liếc sang Hàn Nguyệt, môi hồng khẽ cong lên giọng vô cùng đáng ghét : " Ồ! Dám thể hiện thái độ lồi lõm với ta, ta cho ngươi chết."

Chỉ thấy một làn khói tím từ phía Tử Lan bay tới bao vây lấy Hàn Nguyệt đem nàng trói chặt. Đồng thời một ngọn lửa tím bốc lên bao phủ khắp cơ thể nàng.

" Đây là Tử Vong Hỏa!" Vũ Long thốt lên với vẻ đầy lo lắng, theo thông tin Tiểu Bạch cung cấp thì Tử Vong Hỏa là một loại hỏa biến dị, ngoài có sức nóng khủng khiếp ra thì còn có khả năng thiêu đốt sinh mệnh của kẻ khác.

" DỪNG TAY!" Vũ Long hét lớn, ánh mắt hắn trở nên điên cuồng nhìn về phía Chu Tử Lan.

Tử Lan thì chẳng thèm quan tâm, nàng tùy ý phất tay một cái khiến Hàn Phong đang trên đà lao tới tấn công nàng bị đánh bay ra xa hàng trăm mét vào rừng cây, sau đó nàng nở nụ cười tà mị hướng Hàn Nguyệt nói : " Ngươi như một thứ dư thừa ở chỗ này vậy, nhưng có thể hiến dâng sinh lực cho ta, ta đảm bảo sẽ không để nó lãng phí."

Hàn Nguyệt bị thiêu đốt bởi Tử Vong Hỏa, nàng hét lên đầy đau đớn rồi khó khăn nói : " Ta...ta đồng ý...nếu ngươi không làm phiền đến bọn họ nữa."

Tử Lan cười nhếch mép : " Chết đến nơi rồi còn ra điều kiện sao? Ngươi thấy thế nào?" Vừa nói Tử Lan vừa quay sang thăm dò ý kiến của Vũ Long.

Rồi nàng ngạc nhiên khi thấy Vũ Long đang dần đứng dậy khỏi áp chế của nàng, hắn đang đứng chứ không phải quỳ.

Giống như lần đầu Vũ Long tiếp nhận hệ thống, bây giờ hắn lại rơi vào trạng thái mất kiểm soát, đôi mắt hắn đỏ ngầu như ác ma địa ngục.

Hắn nhanh chóng thoát khỏi áp chế của Tử Lan rồi lao tới nhanh như một tia chớp ôm lấy Hàn Nguyệt đang bị Tử Vong Hỏa thiêu đốt.

" Đạo Chủ...đừng!" Hàn Nguyệt yếu ớt kêu lên.

Tử Vong Hỏa lan sang cả cơ thể Vũ Long rồi bùng cháy một cách mãnh liệt, Tử Lan thấy vậy định thu lại Tử Vong Hỏa nhưng điều làm nàng ngạc nhiên là Tử Vong Hỏa đang bị cơ thể Vũ Long hấp thụ.

Hắn hấp thụ cả Tử Vong Hỏa trên người Hàn Nguyệt sau đó vì quá sức mà gục xuống bất tỉnh.

Chu Tử Lan tiến tới với vẻ mặt nghi hoặc, Hàn Nguyệt ôm Vũ Long đang bất tỉnh trong lòng vội vã che chở hắn khi thấy Tử Lan bước đến.