Ngự Long Vương Triều - Bạch Gia...
Từ sau khi xảy ra vụ bê bối giữa Vũ Long và Vũ Văn Hoài. Bạch Gia và Vũ ra trở mặt thành thù và thường xuyên gây hấn với nhau.
Xét theo cấp bậc thì cả hai gia tộc đều là Vương Hầu, nhưng xét theo thực lực thì Vũ Gia vẫn nhỉnh hơn một chút.
Vì mất đi đứa con thiên tài, tộc trưởng Vũ Gia rất căm phẫn, hắn thề rằng sẽ khiến Bạch Gia lụi tàn.
Vũ Gia làm càn bằng cách cho người tới địa bàn của Bạch Gia rồi gây sự, phá việc làm ăn, thậm trí là chặn đường giết người.
Bạch Chính Quy và các trưởng lão biết thừa là do Vũ Gia phá hoại và đã nhiều lần cho người cảnh báo Vũ Gia không được làm càn nhưng vô nghĩa.
Đông Phấn Nguyên là hảo bằng hữu với Bạch Chính Quy nhưng sau khi biết tin Bạch Gia gây chuyện cũng im hơi lặng tiếng.
Phía Hoàng Thất cũng làm căng, ban bố lệnh hạn chế quyền lực của Bạch Gia trong vòng 5 năm. Tịch thu
Với một gia tộc lớn như vậy, 5 năm là quá ngắn. Nhưng đối với những gia tộc cạnh tranh thì lại là thời điểm thuận lợi để đè đầu cưỡi cổ Bạch Gia.
Sâu trong hậu viên Bạch Gia, một cô bé đang luyện kiếm. Cô bé có dáng người nhỏ nhắn chừng 10 tuổi, tuy nhỏ tuổi nhưng lại cực kì xinh đẹp, nét đẹp trong trẻo ngây thơ khiến người lớn cũng phải xiêu lòng.
Cô bé có làn da trắng bóc, mái tóc dài đen óng ả, từng đường kiếm đầy thanh thoát và uyển chuyển vô cùng giống như đang múa.
Cô bé không ai khác chính là Bạch Linh Nhi, con gái độc nhất của tộc trưởng Bạch Gia, muội muội tốt của Vũ Long.
Từ ngày Vũ Long rời đi không rõ tung tích đến nay cũng đã 3 tháng. Không ngày nào cô bé không nhớ hắn, mặc dù mọi người lời ra tiếng vào nói rằng bởi vì Vũ Long nên cả Bạch Gia mới bị liên lụy nhưng cô bé không tin, trong lòng cô bé thì Vũ Long không làm chuyện đó, chắc chắn có kẻ hãm hại Vũ Long.
" Muội không tin, ca ca tuyệt đối không phải người như vậy!" Linh Nhi vung mạnh nhát kiếm cuối cùng chém bay nửa tảng đá cách đó không xa, môi nhỏ khẽ hấp háy.
Trùng hợp cảnh tượng này được một người nhìn thấy, là một thiếu niên nhìn lớn hơn Vũ Long một chút, ngoại hình cao ráo tuấn tú. Hắn lập tức phát ra tiếng động để tránh bị Linh Nhi nghi ngờ là mình rình trộm.
" Công kích hay lắm!"
Nghe thấy giọng của người vừa tới, Linh Nhi lập tức quay sang với ánh mắt oán trách : " Sao huynh lại tới đây? Ta đã nói không ai được làm phiền lúc ta luyện công mà."
Dù chỉ mới 10 tuổi nhưng tính tình và cách ứng xử của Linh Nhi không khác gì một thiếu nữ. Khác hoàn toàn với lúc nàng lẽo đẽo theo chân Vũ Long hoặc làm nũng cha nàng.
Thiếu niên kia tên Bạch Chính Thuần năm nay 16 tuổi, cũng là một người trẻ tuổi ưu tú trong gia tộc. Hắn không có ác cảm với Vũ Long mà thậm trí còn cảm thông cho hoàn cảnh éo le của Vũ Long.
Hắn muốn thay thế Vũ Long bảo vệ cho Linh Nhi, chính vì vậy suốt 3 tháng qua hắn vẫn luôn âm thầm tìm cách làm thân với nàng.
" Tất nhiên ta không muốn làm phiền muội, ta chỉ muốn chắc chắn muội vẫn ổn." Chính Thuần nói.
Linh Nhi đáp : " Muội rất ổn."
Vừa nói cô bé vừa thu kiếm rồi đi tới ngồi xuống một thân cây gãy nằm ngang hướng mắt về phía xa xăm.
Chính Thuần không nghĩ ngợi liền tiến tới, cách ba bước chân từ tốn nói : " Từ ngày Bạch Gia xảy ra chuyện, ta thấy muội lúc nào cũng lủi thủi một mình, ta lo lắm."
Linh Nhi buồn bã, ánh mắt trực như sắp khóc nhìn Chính Thuần rồi hỏi nhỏ : " Huynh chắc là cũng rất giận Vũ Long ca ca phải không?"
Chính Thuần muốn gây ấn tượng tốt với Linh Nhi, hắn biết thừa nàng rất tôn sùng Vũ Long nên hắn tuyệt đối sẽ không xúc phạm Vũ Long trước mặt nàng.
" Mọi chuyện còn chưa được sáng tỏ, ta tin Vũ Long không phải kẻ như vậy." Chính Thuần từ từ ngồi xuống bên cạnh Linh Nhi rồi đáp.
Trên dưới Bạch Gia ai ai cũng ghét Vũ Long, Linh Nhi ngây thơ nhìn Chính Thuần, nàng không ngờ lại còn có người khác không ghét Vũ Long.
" Huynh thật là nghĩ thế sao?" Linh Nhi hỏi lại cho chắc.
Chính Thuần cười rồi đáp : " Đương nhiên, mặc dù ta không tiếp xúc nhiều với hắn nhưng ta có thể chắc chắn hắn không phải kẻ giết người vô cớ, chắc chắn trong việc này có uẩn khúc."
Trong khi đó tại phòng của mình, Bạch Chính Quy đang rầu não chống tay xuống bàn, tách trà bên cạnh cũng đã nguội ngắt.
Thời gian qua đúng là mệt mỏi đối với hắn, hiếm khi hắn có dịp ngồi nghỉ ngơi như vậy.
Dù có rất nhiều việc cần giải quyết nhưng trong lòng hắn luôn có một chỗ cho Vũ Long, hắn rất lo lắng cho đứa cháu trai tội nghiệp của mình.
" Chàng đang nhớ tới Vũ Long sao?" Một giọng nói hiền dịu, chất chữa sự buồn bã cất lên kèm theo đó là bóng hình xinh đẹp bước vào, trên tay Ngọc Lan cầm một cuộn giấy đóng gói cẩn thận.
Nhìn người vợ hiền thục bước vào, Bạch Chính Quy đáp : " Chỉ nương tử hiểu ta, trên tay nàng cầm gì vậy?"
Ngọc Lan đưa cuộn giấy cho chồng rồi nói với giọng buồn chán : " Đây là quyết định tịch thu tài sản của Bạch Gia từ phía Hoàng Thất, nội trong 3 ngày một nửa số đất đai chúng ta hiện có sẽ bị thu hồi."
Bạch Chính Quy mở cuộn giấy ra xem, sau đó tùy ý vứt sang một bên rồi thở dài nói : " Đành vậy! Chúng ta đang trong thế bị động không thể làm khác."
Ngọc Lan tiến đến ngồi lên đùi chồng, khẽ vòng tay qua cổ Bạch Chính Quy rồi nói : " Phía Vũ Gia và Hoàng Thất đều đang gây bất lợi cho chúng ta, mục đích của họ chỉ muốn Bạch Gia lụi tàn, hay chúng ta đi nhờ vả người đó...!"
" Người đó!" Bạch Chính Quy nghe nương tử nhắc tới người đó, sắc mặt khẽ thay đổi. Bàn tay đặt lên làn eo thon tinh tế mà lắc đầu : " Ta cũng đã nghĩ tới trường hợp đó nhưng không ổn chút nào, một khi người đó ra mặt thì chắc chắn sẽ có thảm sát."
Sau khi vào trong một căn phòng kín để tránh sự truy sát của những bức tượng đá, Vũ Long tò mò hỏi Tiểu Bạch : " Kẻ nào đang điều kiển chúng vậy?"
Tiểu Bạch đáp : " Thưa Chủ Nhân, là Tông Chủ Phu Nhân của Bát Cực Tông - Chu Tử Lan."
" Ặc! Tên tông chủ chết còn bộ xương khô, vậy mà vợ hắn vẫn sống sao?" Vũ Long nghe vậy thì xanh mặt nuốt nước bọt hoang mang hỏi.
Tiểu Bạch trả lời : " Nàng ta chết lâu rồi, nhưng đã hồi sinh nhờ khả năng đặc biệt."
Khả năng đặc biệt chỉ xuất hiện trên những người đặc biệt, cũng có thể nói người bình thường dù có muốn cũng chẳng thể có được khả năng đặc biệt.
" Nói như vậy, nàng ta là một người đặc biệt!" Vũ Long lầm bầm, sau đó hắn nhìn lại bản thân mình, một kẻ bị sét đánh không chết, mang một con mắt có thể đọc thấu tu vi người khác, liệu hắn có phải người đặc biệt.
" Ta thì sao? Ta có phải người đặc biệt hay không?" Vũ Long không thể nhịn được mà hỏi.
Tiểu Bạch trả lời : " Chủ nhân ngay từ khi sinh ra đã rất đặc biệt, con mắt của người có tên Ma Nhãn. Là một trong năm loại mắt bá đạo nhất thế gian. Khả năng đặc biệt của người chưa được thức tỉnh nên ta cũng không thể biết chính xác nó là gì."
Vũ Long nghe xong cũng ngỡ ngàng, hắn không ngờ mình lại bá đạo đến thế. Ma Nhãn, con mắt giúp người sở hữu có thể nhìn thấu tu vi của một người mà chẳng cần đến sự trợ giúp của Tiểu Bạch, khả năng này nếu sử dụng đúng thời điểm thì vô cùng hữu dụng. Hơn nữa hắn còn có khả năng đặc biệt, chỉ là chưa được thức tỉnh.
" Vậy khả năng đặc biệt của Chu Tử Lan là hồi sinh sao?" Vũ Long quay lại vấn đề chính hỏi.
Tiểu Bạch trả lời : " Vâng thưa chủ nhân, khả năng đặc biệt của Chu Tử Lan là Kẻ Bất Tử, cho dù có bị giết chết theo bất kì hình thức nào thì nàng ta cũng có thể hồi sinh cả linh hồn lẫn thể xác."
" Ặc! Bá đạo vậy? Nàng ta tu vi chắc hẳn bá đạo lắm." Vũ Long kinh hô, sau đó hỏi. Hắn vẫn nhớ cái nhiệm vụ chính của mình cần thực hiện.
Tiểu Bạch cũng hiểu vì sao Vũ Long hỏi về tu vi của Chu Tử Lan, nàng trả lời : " Không có thông tin!"
Vũ Long đang tính xem nếu gặp được mỹ nhân tu vi Nguyên Anh Kì ở đây thì làm cách nào để cho nàng ta uống Mê Hồn Hương để cùng Song Tu, từ đó làm biến đi vết sẹo của hắn.
Còn sau đó thì sẽ là cách để giữ mạng, còn tùy thuộc vào tính cách của nữ nhân đó nữa.
Nhưng khi nghe Tiểu Bạch nói không có thông tin về tu vi của Chu Tử Lan, mặt Vũ Long méo đi có vẻ rất đau khổ.
Thấy bản mặt đau khổ của Vũ Long, Hàn Phong đứng cạnh khẽ hỏi nhỏ : " Đạo Chủ người bị đau bụng à?"
" À không, ta hơi căng thẳng chút thôi." Vũ Long giật mình quay sang cười gượng.
Qua bản đồ mà Tiểu Bạch cung cấp, Vũ Long đã biết được vị trí của Chu Tử Lan, hơn thế nữa còn biết được có rất nhiều người cũng đang ở cùng vị trí với nàng ta, nhưng mỗi một khắc trôi qua sẽ có một người mất đi.
Vũ Long cũng lờ mờ đoán ra cách thức hồi sinh của Chu Tử Lan.
Nhìn lại ba người Hàn Phong, Hàn Nguyệt cùng Sở Nhi. Vũ Long không muốn dẫn họ vào nơi nguy hiểm.
Hàn Phong lúc này đang áp tai vào tường nghe ngóng, thấy bên ngoài không còn động tĩnh gì thì mới mở miệng : " Có vẻ như chúng đi rồi, ra ngoài thôi."
" Vẫn còn muốn đi à? Bây giờ ra ngoài vẫn còn kịp đấy." Vũ Long nhìn Hàn Phong rồi hỏi.
Hàn Phong lắc đầu : " Muốn đi chứ, không xông pha sao có được kết quả, kẻ nhát chết chỉ mãi mãi muốn bình yên."
Vũ Long nghe như Hàn Phong đang ám chỉ mình, hắn chợt có chút tức giận. Quay sang Hàn Nguyệt và Sở Nhi cũng thấy sự sẵn sàng của hai nàng, dường như chẳng ai muốn ra khỏi di tích lúc này cả.
Thấy họ không quản nguy hiểm mà sẵn sàng đương đầu, lòng Vũ Long cũng đang lên chút cảm xúc mãnh liệt, tuổi trẻ cần những lần liều mạng như vậy.
" Rất tốt, vậy thì chúng ta lên đường." Vũ Long gật đầu hài lòng sau đó dẫn cả bọn tiến về phía căn phòng khổ lồ nơi Chu Tử Lan đang ngự.
Chu Tử Lan ngồi trên ngai vàng cũng đã cảm nhận được sự có mặt mỗi lúc một gần của nhóm người Vũ Long, nàng lập tức ra lệnh cho thuộc hạ không truy sát họ nữa mà để họ tự tìm đến.
Bốn con người cũng là một bữa ăn nhẹ đối với nàng.
Trên đường đi Vũ Long cứ một đoạn lại dừng lại rồi dùng sức cậy một viên gạch trên tường ra khiến cho Hàn Phong, Hàn Nguyệt, Sở Nhi hết sức khó hiểu.
" Đạo Chủ người đang làm gì vậy?" Hàn Phong tò mò vì hành động lạ lùng của Vũ Long bèn hỏi.
Vũ Long vừa tiện tay vứt một viên gạch xuống đất, hắn thần bí đáp : " lát nữa các ngươi sẽ biết!"
" Tên này...có bình thường không vậy?" Sở Nhi nghĩ thầm, mặc dù nàng có hảo cảm với Vũ Long nhưng thời gian tiếp xúc chưa lâu, chưa thể chắc chắn rằng mọi hành động của hắn đều là bình thường.
Cứ như vậy sau vài giờ, cả bọn đã tới được căn phòng rộng lớn kia.
Vũ Long không biết Chu Tử Lan có thể theo dõi mình, Chu Tử Lan cũng không hề biết có kẻ biết nàng tồn tại ở đây. Hai kẻ hack map gặp nhau không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Chu Tử Lan lúc này ngồi hiên ngang trên ngai vàng, đôi chân dài thẳng vắt chéo nhau. Gương mặt xinh đẹp tà mị được nâng đỡ bởi bàn tay trắng trẻo, đôi mắt lim dim nhắm lại nghiệm ngân nga một câu hát vu vơ.
Phía dưới cùng của những bậc thang, xác khô của hàng chục người đã bị nàng hút đi sinh lực nằm la liệt.
Chỉ còn một người, một cô gái đang quỳ run rẩy chờ tới lượt mình phải chết.
Chợt đôi mắt với đồng tử màu tím đẹp đến ma mị của Chu Tử Lan mở ra, cuối cùng thì bốn kẻ kia cũng đã xuất hiện tại căn phòng này.
Chỉ một cái phẩy tay của nàng, hàng trăm tượng đá lập tức di chuyển tạo thành một lối đi dẫn từ phía ngai vàng tới phía nhóm người Vũ Long.
Hàn Phong, Hàn Nguyệt lập tức rút vũ khí ra phòng thủ. Vũ Long hướng mắt về phía ngai vàng xa xa nơi Chu Tử Lan tại vị.
Sắc đẹp của nàng khiến Vũ Long không thể rời mắt, nên nhớ Vũ Long không phải kẻ mê gái, vậy mà cũng không thể rời mắt khỏi nàng ta là đủ hiểu Chu Tử Lan có mị lực đến mức nào.
Mà Hàn Phong vẫn không chút nao núng, bởi vì Sở Nhi đang nhanh tay dùng một miếng vải mờ bịt mắt hắn lại.
" Nàng làm gì vậy?" Hàn Phong hỏi.
Sở Nhi đáp : " Ở đây có một đại mỹ nhân, mị lực của người này quá lớn ta sợ ngươi mất kiểm soát."
Về phần này Hàn Nguyệt vô cùng tán thành, nàng nói thêm : " Ta cũng thấy vậy."
Hàn Phong bị che mắt mà chưa kịp nhìn thấy mỹ nhân nên tỏ ra khó chịu, hắn định tháo vải bịt mắt ra nhưng bị Sở Nhi và Hàn Nguyệt kịch liệt ngăn cản.
Mà lúc này Vũ Long đang từng bước đi trên lối đi tạo ra bởi những bức tượng đá, vẻ mặt hắn vô cùng bình tĩnh, tay chắp sau đít ung dung tiêu sái.
Chu Tử Lan cũng lấy làm lạ, một tên nhóc lại có thể biểu cảm như vậy khi trực tiếp nhìn nàng, mị lực của nàng mạnh đến mức khiến cho nam nhân yếu sinh lý lập tức bị cướp cò, vậy mà lại không thể làm động tâm một tên nhóc nhìn vô cùng trẻ.
Cảm thấy bị xúc phạm, Chu Tử Lan hướng ánh mắt tà mị của mình về nhóm người rồi cất giọng : " Đến đi, rồi các ngươi sẽ được ban phước."