Chương 18: Ác Nữ Hồi Sinh

Tên béo tỉnh lại sau một khoảng thời gian bị đánh bất tỉnh, xung quanh hắn là ba bức tường đá lạnh lẽo rêu phong, phía trước là song sắt, hắn đang bị nhốt trong ngục.

" Sao lại thế này?" Tên béo hoảng loạn bật dậy sau đó lao về phía song sắt, rồi hắn nhận ra bản thân không còn chút sức lực nào.

" Không dùng được Linh Lực?" Tên béo nhận ra bản thân không hề còn chút linh lực nào.

Bên ngoài khung cảnh còn đáng sợ hơn, hàng ngàn tượng đá đang đứng ngay ngắn thành hàng, không chỉ có mình hắn mà còn rất nhiều người khác bị bắt nhốt.

Tất cả đều để chuẩn bị cho một nghi thức... Hiến Tế.

Tên béo hoảng sợ lùi lại, nhưng sau đó tò mò nên lại tiến ra song sắt để nhìn về hướng những bức tượng đá nhìn về.

Đó là một bậc thang cao hàng trăm bậc, bên trên có đặt một ngai vàng, trên ngai vàng có một vật hình người đang ngồi xếp bằng xung quanh quấn vải băng trắng kín mít, dựa vào độ bẩn của vải cũng đoán được nó đã có từ cách đây hàng trăm năm.

Tên béo hoang mang vô cùng, đang lúc không biết làm gì thì chợt có hai bức tượng đá đi thẳng về phía nơi giam giữ hắn...không phải, là bên cạnh hắn.

" Thả ra...mau thả ta ra!" Tiếng kêu thất thanh của một cô gái bị tượng đá lôi từ lồng giam bên cạnh, tên béo chỉ biết im lặng trong sợ hãi nhìn cô cái bị lôi đi.

Cô gái này là một trong số những ma nữ của Hợp Hoan Tông, là chị em tốt với Sở Nhi.

Trước sự chống cự quyết liệt nhưng vô ích của cô gái, hai tượng đá kia vẫn như không mà mang cô gái đi.

Nhiều người chứng kiến nhưng không một ai dám phản kháng.

Cô gái bị hai tượng đá mang lên bậc thang rồi ném xuống trước ngai vàng. Cô gái ngước lên nhìn thứ ngồi trên ngai vàng, một bộ xác ướp.

Cô gái run rẩy : " Các...các ngươi muốn làm gì ta...?"

Tất nhiên không ai trả lời cô gái, bỗng dưng bàn tay trơ xương bó vải của xác ướp tóm chặt lấy cổ của cô gái khiến cô gái hoảng sợ vùng vẫy nhưng cũng giống như những bức tượng đá, nàng hoàn toàn không thể gây chút sát thương nào cho xác ướp kia.

Rồi thì bên dưới lớp vải cũ kĩ, hốc mắt của xác ướp phát ra thứ ánh sáng màu tím ma mị, cô gái cảm thấy cơ thể mình mất dần sức sống, cơ thể bắt đầu lão hóa từ một cô gái trẻ đẹp mơn mởn trở thành một bà lão rồi trở thành một cái xác khô, mọi thứ diễn ra chỉ trong vài giây khiến cô gái chỉ kịp kêu lên một tiếng.

Cảnh tượng kinh hãi này được rất nhiều người bị nhốt chứng kiến trong đó có cả tên béo, hắn lập tức điên cuồng phá song sắt nhưng bất thành ngược lại còn gây sự chú ý.

Ném xác cô gái đã khô sang một bên, xác ướp kia bắt đầu từ từ đứng dậy. Đôi mắt vẫn không ngừng tỏa ra thứ ánh sáng màu tím quỷ dị.

Theo đó, tất cả tượng đá đồng loạt quỳ xuống trước người cai trị của bọn chúng, vị vua, kẻ thống trị, kẻ gieo rắc những nỗi kinh hoàng.

Chỉ thấy xác ướp chỉ tay về hướng tên béo, hai tượng đá lập tức tiến tới mang hắn đến trước mặt xác ướp.

Tên béo run rẩy quỳ trước xác ướp, miệng không ngừng van xin : " Tha cho ta, ta còn mẹ già con nhỏ không ai chăm sóc...óe!"

Tên béo còn chưa kịp nói hết câu, xác ướp đã thò tay vào trong lồng ngực hắn rồi moi ra trái tim đang đập, máu tuôn xối xả, tên béo trợn ngược con mắt, miệng há ra tột cùng đau đớn rồi hắn gục xuống tắc thở.

Cầm quả tim còn đang đập trên tay, xác ướp kia dùng tay còn lại xé đi lớp vải băng quấn quanh đầu để lộ ra gương mặt cực kì kinh dị, cái đầu lâu chỉ còn nham nhở những mảng thịt thối rữa bốc mùi hôi tanh khủng khiếp. Nó gá miệng nuốt lấy trái tim đang đập kia.

Sau khi nuốt lấy trái tim, cả cơ thể khô héo của nó như bừng lên sức sống.

" Sinh lực....ta cần nhiều hơn!"

Tiếng nói ghê rợn của xác ướp vang vọng, vậy là từng người một bị đem lên cho xác ướp kia moi tim và ăn sống. Nhưng cũng có sự phân biệt giữa nam và nữ, nam sẽ bị moi tim rồi ném xác đi, nữ thì sẽ bị trực tiếp hút đi sinh lực giống như cô gái đầu tiên.

Sau khi ăn đến quả tim của người thứ mười ba, xác ướp bắt đầu biến đổi.

Lớp vải băng khắp cơ thể bắt đầu bung hết ra, những lớp thịt thối rữa dần biến thành những lớp thịt tươi mới, những phần xương bị thiếu cũng mọc lại hoàn chỉnh.

Thịt rồi đến da, da rồi đến tóc, quá trình biến đổi giống như một thước phim tua ngược quá trình quân hủy của xác chết.

Từ một cái xác khô khốc biến thành một...cô gái cực kì xinh đẹp, thân thể trắng nõn lõa lồ không mảnh vải che. Gương mặt thanh tú, ngũ quan sắc sảo, dáng người cân đối đẹp chuẩn từng đường nét.

Mái tóc dài xõa xuống ngang hông, đôi mắt từ từ mở ra, một đôi mắt với con ngươi màu tím ma mị. Cô gái sau khi hoàn thành quá trình biến đổi thì nở một nụ cười thỏa mãn trên môi.

Nàng nhìn xuống thân thể mình, đưa tay lên vuốt ve gương mặt, quả thực là hoàn hảo. Nàng bước đến tên nam nhân đang chết mê chết mệt nhìn nàng với con mắt dâm dê rồi nổ bằng giọng nói vô cùng quyến rũ : " Ta có đẹp không?"

Tên nam nhân kia bị sắc đẹp của nàng mê hoặc, liền lập tức gật đầu lia lịa đáp : " Đẹp, rất đẹp!"

Cô gái mỉm cười, một cước đá bay đầu tên nam nhân xấu số sau đó thọc tay vào ngực hắn moi tim ra đưa lên miệng nuốt chửng.

Rồi nàng đến bên cạnh một cô gái đang run rẩy sợ hãi, đưa tay bóp cổ rồi hút hết sinh lực của cô gái đó rồi lấy luôn y phục của cô gái đó khoác lên mình.

Năm xưa, thiên hạ đồn rằng Bát Cực Tông có một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, sắc đẹp của nàng khiến cho những đóa hoa cũng phải ủ rũ, nàng là vợ của Tông Chủ đời cuối cùng, Bát Cực Tông Đệ Nhất Mỹ Nữ - Chu Tử Lan.

Nhưng theo sự lụi tàn một cách đầy bí ẩn của Bát Cực Tông, Chu Tử Lan cũng tuyệt tích không còn xuất hiện. Có người nói nàng ta đã cùng phu quân của mình quy ẩn giang hồ, có người lại cho rằng có kẻ ám hại phu phụ bọn họ nhưng tất cả chỉ là suy đoán.

Hiện giờ đây, Chu Tử Lan đã từ cõi chết trở về. Trùng sinh nhờ những sinh mạng đã chết trong tay mình, Chu Tử Lan không cảm thấy mình nhẫn tâm, nàng nở một nụ cười đầy tự mãn : " 500 năm thời gian, Bát Cực Tông đã lụi tàn...đáng đời ngươi kẻ ta từng gọi là phu quân."

Tử Lan hít thở một hơi, linh lực bộc phát ra xung quanh, nàng cảm nhận tu vi của mình không được như xưa liền nói : " Ngưng Mạch Cửu Đoạn? Không ngờ sau chừng ấy năm tu vi mình lại tụt giảm nghiêm trọng như vậy, cần phải bồi bổ ngay."

Rồi nàng tiếp tục ra lệnh cho những thuộc hạ tượng đá của mình mang từng người lên một để nàng giết và hấp thụ vu vi của họ.

Ngồi trên ngai vàng, Tử Lan vừa nhâm nhi quả tim trong miệng vừa quan sát tình hình của cả khu phế tích này.

Ngai vàng nàng đang ngồi được thiết kế ra để có thể cai quản cả Bát Cực Tông, chỉ cần ngồi trên đó, mọi việc xảy ra trong Bát Cực Tông đều có thể nắm trong lòng bàn tay.

Nàng cảm nhận được sự hiện diện của bốn kẻ hai nam hai nữ đang di chuyển về hướng lối ra. Con mồi béo bở để nàng tăng tu vi sao có thể để chúng thoát đi dễ dàng như vậy.

Tử Lan lập tức ra lệnh cho đám thuộc hạ người đá đi bắt họ về đây.

Đã đến lúc cần phải ra khỏi nơi này, Vũ Long dẫn đường cho cả bọn .

Hàn Phong cùng Sở Nhi dường như đã trở thành một cặp, không lúc nào rời nhau.

Hàn Nguyệt âm thầm quan sát người ca ca lúc nào cũng bám dính lấy mình giờ đang vui vẻ bên người con gái khác, nàng cảm thấy tủi thân. Tủi thân hơn nữa là vì trong mắt nàng Sở Nhi là một ma nữ Hợp Hoan Tông dâm đãng chỉ muốn lợi dụng để hút dương khí của Hàn Phong.

Hàn Nguyệt đã cảnh cáo Sở Nhi nhưng dường như là vô ích. Nàng chỉ biết thầm cay nghiệt nói : " Thứ ma nữ đáng ghét không chút liêm sỉ."

Vũ Long sớm nhận ra định kiến mà Hàn Nguyệt giành cho Sở Nhi, hắn hỏi nhỏ : " Ngươi nghĩ thế nào là người tốt?"

Hàn Nguyệt suy nghĩ một lát, sau đó đáp : " Người tốt là người giống như Đạo Chủ vậy!"

Vũ Long ngạc nhiên : " Ta tốt? Haha đừng làm ta buồn cười."

Hàn Nguyệt đáp : " Đạo Chủ đối đãi với bọn ta rất tốt, lúc ca ca ta bị thương nặng còn ra tay cứu giúp dẫn đến bản thân bị kiệt sức...ngài còn...!"

Vũ Long cắt ngang lời của Hàn Nguyệt : " Đó là đối với các ngươi, ta chưa từng nói với ngươi ta đã dùng tay không giết chết một người trong lúc mất kiểm soát, ta khiến cha mẹ hắn phải thống khổ, gia tộc hắn náo loạn. Vậy ngươi nói xem đối với bọn họ ta là người tốt hay người xấu?"

Hàn Nguyệt nghe xong sững sờ, nàng nhìn vị Đạo Chủ với thân hình nhỏ bé kia mà không thể tin được hắn từng làm ra những chuyện đó.

Thấy nàng không trả lời, Vũ Long cũng không ép nàng phải nói, hắn đặt tay lên vai nàng rồi nói : " Tốt hay xấu còn tùy vào hoàn cảnh, giống như Sở Nhi vậy. Ngươi tự mình suy nghĩ đi. "

Vũ Long vỗ vỗ lên vai Hàn Nguyệt, sau đó quay lại nhìn hai người Hàn Phong cùng Sở Nhi đang vừa đi vừa trò chuyện.

Hàn Nguyệt vẫn là không nói gì, nhưng nội tâm nàng bắt đầu có những luồng suy nghĩ. Vũ Long nói không sai, tốt xấu tùy hoàn cảnh, nhưng nàng vẫn có ác cảm với Sở Nhi.

Hàn Phong đang nói chuyện với Sở Nhi một cách vô cùng chăm chú, chợt hắn nhớ ra điều gì rồi hỏi Vũ Long : " Đạo Chủ! Chúng ta cứ thế mà rời đi sao?"

Vũ Long nhíu mày : " Ý ngươi là gì?"

Hàn Phong cười giải thích : " Chúng ta chẳng phải đã nói tới đây lịch luyện và phô trương thanh thế sao? Cứ thế rời đi thì sao mà phô trương được."

Vũ Long nghe cũng có lý, từ lúc tiến vào tới giờ gặp duy nhất có mình Sở Nhi là người ngoài, hơn nữa cũng chả được đánh nhau nhiều, ngoại trừ việc vơ vét được một đống của cải. Như thế này gọi là đi hôi của chứ đâu phải đi lịch luyện.

Hàn Nguyệt cũng có cùng ý kiến với Hàn Phong, nàng cũng muốn nhân cơ hội hiếm có này mà thử thách bản thân.

Hàn Phong nhìn Sở Nhi bằng ánh mắt đầy trìu mến, sau đó quay sang nói với Vũ Long : " Hơn nữa, ta cũng muốn đi tìm lại các tỷ muội cho Sở Nhi, chúng ta một công đôi việc Đạo Chủ thấy ổn chứ!"

Nhìn ánh mắt hai người trao nhau, Vũ Long biết có đồng ý hay không tên Hàn Phong này vẫn sẽ cùng Sở Nhi đi tìm các tỷ muội của nàng.

" Thôi được rồi!" Vũ Long bất đắc dĩ gật đầu sau đó hỏi Tiểu Bạch xem nơi nào đang tụ tập đông người nhất để di chuyển tới đó.

Một giây sau, lối đi tới khu vực đông người đã được vẽ ra trong đầu Vũ Long kèm theo một câu nhắc nhở của Tiểu Bạch : " Chủ Nhân nhớ cẩn thận!"

Vũ Long đáp : " Yên tâm đi, ta không xảy ra chuyện gì được đâu."

Vậy là theo lối đi được vẽ ra sẵn, Vũ Long dẫn nhóm người đi qua những cạm bẫy, những lối đi phức tạp mà rất nhiều người có thể lạc đường.

Những chướng ngại này là quá sức với một người bình thường, nhưng Vũ Long có sự trợ giúp của Tiểu Bạch. Những cạm bẫy đều bị hắn phá một cách đơn giản, những lối đi chết chóc, những đường vòng lặp đi lặp lại hoàn toàn không làm khó được hắn.

Hàn Nguyệt đồng hành cùng Vũ Long một thời gian tuy không dài nhưng đủ để biết được sự phi thường này của Vũ Long vậy nên nàng không quá bất ngờ, chỉ có Hàn Phong và Sở Nhi là mắt chữ A mồm chữ O khi chứng kiến Vũ Long vượt qua những cạm bẫy khác nhau dễ như chính hắn là người đặt bẫy.

Sở Nhi dùng nét thán phục quay sang nói với Hàn Phong : " Thiếu niên này quả thực làm ta ấn tượng."

Hàn Phong nói với vẻ tự hào : " Đạo Chủ của Thần Long Đạo há lại tầm thường."

Sở Nhi nghe mấy người này luôn nhắc về cái thế lực gọi là Thần Long Đạo, nhưng nàng chưa nghe qua bao giờ, nàng hỏi : " Thần Long Đạo là tổ chức nào vậy?"

Hàn Phong vỗ ngực bành bạch ra vẻ đáp : " Hây! Là thế lực do ta và Đạo Chủ đồng sáng lập, hiện tại nhỏ yếu với chỉ 3 thành viên nhưng tương lai vô lượng, rất có thể sẽ trở thành Siêu Cấp Thế Lực."

Nhìn vẻ mặt Hàn Phong nói phét không chớp mắt, Sở Nhi không nhịn được mà nở một nụ cười xinh đẹp khiến Hàn Phong nhìn mà như ngây dại.

" Sao? Nàng không tin à! Ta sẽ chứng minh cho nàng thấy." Hàn Phong biết nụ cười của Sở Nhi ít nhiều là đang chế nhạo hắn nói phét, hắn quyết tâm nói.

Sở Nhi đáp : " Được rồi được rồi ta tin ngươi."

Chợt Sở Nhi khựng lại khi thấy Hàn Phong nhìn mình chăm chú, ánh nhìn của hắn khiến nàng ngại ngùng. Hai gò má xinh đẹp khẽ ửng đỏ nàng nói khẽ : " Ngươi nhìn gì!"

Hàn Phong cười ngây ngô không trả lời, hiển nhiên là lúc này trong đầu hắn đang thầm khen ngợi nàng xinh đẹp.

" Sở Nhi này!"

" Sao vậy?"

" Sau khi rời khỏi di tích này nàng tính đi đâu?"

" Đương nhiên là về Hợp Hoan Tông rồi."

" Ồ!"

Trong khi hai người đang vừa đi vừa nói chuyện, Vũ Long ở phía trước chợt được Tiểu Bạch nhắc nhở có nguy hiểm.

" Chủ Nhân mau tìm chỗ nấp, có rất nhiều tượng đá đang tiến về phía này."

Đồng thời bản đồ trong đầu của Vũ Long cũng vẽ ra một lối thoát dẫn vào một căn phòng kín khác.

" Chúng ta vượt qua quá nhiều bẫy, bị phát hiện rồi." Vũ Long lấy tạm một lí do để cảnh báo cho những người khác về nguy hiểm đang tới.

" Sao người biết?" Hàn Nguyệt tò mò.

Vũ Long nói : " Không có thời gian giải thích, giữ mạng trước đã."

Hàn Phong không một chút nghi ngờ đối với Vũ Long, hắn nói : " Vậy thì mau tìm chỗ nấp."

Chỉ chờ có câu này, Vũ Long dẫn cả bọn vào một căn phòng kín để tránh sự truy bắt của những tên người đá.