Trong di tích ngập tràn những điều bí ẩn của Bát Cực Tông, Hàn Phong cùng Sở Nhi đang đồng hành cùng nhau trên một hành lang chật hẹp chỉ đủ hai người đi song song nhau.
Sau lần phát sinh quan hệ, cộng thêm mấy ngày đồng hành. Hàn Phong nảy sinh tình cảm với Sở Nhi, mà ngược lại Sở Nhi cũng có chút tình cảm với Hàn Phong.
Hắn dần gạt bỏ thân phận là ma nữ Hợp Hoan Tông của nàng sang một bên mà đối xử với nàng như một người con gái bình thường.
" Sở Nhi cẩn thận đấy!" Hàn Phong chợt nắm lấy tay Sở Nhi kéo nàng lại khi phía trước hành lang là một tượng đá bất động.
Hành động của Hàn Phong làm Sở Nhi đỏ mặt thẹn thùng, dẫu nàng đã sớm hư thân, nhưng cái cảm giác được một nam nhân tình nguyện quan tâm mình là lần đầu được trải nghiệm.
Năm đó nàng gia nhập Hợp Hoan Tông là bất đắc dĩ, việc này khiến nàng luôn canh cánh trong lòng, nàng gần như đã xác định cả đời này sẽ không thể nào quay đầu, một cuộc sống bình thường là điều nàng luôn mong ước, có gia đình, có con cái,...
Sở Nhi nhìn tượng đá phía trước sau đó quay sang Hàn Phong rồi nhìn lại cái nắm tay của hắn giành cho mình nàng không khỏi xúc động.
Đúng lúc này tượng đá cử động, đôi mắt dần chuyển thành màu đỏ rồi ngay lập tức điên cuồng lao về phía hai người họ.
Hàn Phong rút kiếm ra, lao tới vung kiếm chém vào đầu tượng đá nhưng bị bật ngược lại. Hắn kinh ngạc khi công kích của mình không hề làm tượng đá bị sứt mẻ.
Lúc này Sở Nhi mới giải thích : " Những tượng đá này căn bản không bị ảnh hưởng bởi linh lực, dùng sức mạnh vật lý xem sao."
Rồi nàng xoắn tay áo lên, cánh tay trắng nõn bỗng hóa thành màu đen, khi này một luồng sức mạnh to lớn từ cánh tay nàng bạo phát khiến Hàn Phong cũng phải run rẩy. Sở Nhi lao về phía tượng đá, nàng nhanh nhẹn né được công kích của tượng đá rồi tung một cú đấm ngay giữa bụng bức tượng.
Rầm!
Bức tượng bị đánh lùi vài mét, trên bụng xuất hiện nhiều vết nứt, đôi mắt đỏ cũng trở nên đỏ hơn.
Nhìn đòn công kích có hiệu quả của Sở Nhi, Hàn Phong kinh ngạc nhìn nàng rồi thốt lên : " Lợi hại!"
Sở Nhi vừa thủ thế trước bức tượng đá vừa nói với Hàn Phong : " Hợp Hoan Tông đâu phải ai cũng chỉ nghĩ về sắc dục! Để ta cho ngươi thấy, bọn ta cũng rất chăm chỉ rèn luyện."
Dứt câu, từ cơ thể của Sở Nhi bốc lên một làn khói màu hồng nhàn nhạt mờ ảo, miệng nhỏ khẽ hô lên ba chữ : " Hợp Hoan Sinh!"
Sau đó nàng lao tới tấn công tượng đá với tốc độ nhanh hơn trước khá nhiều, cả đòn đánh cũng đầy uy lực hơn trước.
Hợp Hoan Sinh là bí pháp tăng sức chiến đấu của ma nữ Hợp Hoan Tông, càng quan hệ với nam nhân nhiều thì bí pháp này càng mạnh. Luyện tới cực hạn là khi quan hệ đủ chín ngàn chín trăm chín mươi chín lần. Khi đó có thể sánh ngang với Bát Cực Công của Bát Cực Tông.
Nhìn Sở Nhi hoàn toàn chế ngự được tượng đá, Hàn Phong không khỏi ngưỡng mộ, ấn tượng của hắn về nàng ngày càng rõ rệt.
Sở Nhi liên tục tấn công tượng đá bằng tốc độ vượt trội của mình, nhưng sau một lúc nàng bắt đầu thấy không ổn, tượng đá chỉ bị đẩy lùi chứ không hề bị vỡ nát, con mắt đỏ của nó cũng càng ngày càng phát sáng hơn.
Những vết nứt trên cơ thể nó tự động hồi phục lại, rồi bất ngờ nó vung tay chặn đường di chuyển của Sở Nhi với tốc độ khủng khiếp khiến nàng bất ngờ rồi vấp té.
Tượng đá đột ngột tăng gấp đôi sức mạnh, nó túm tóc Sở Nhi nhấc bổng lên mặc cho nàng vùng vẫy cũng vô dụng.
" Sở Nhi!" Thấy nàng bị tượng đá lật kèo, Hàn Phong lập tức rút kiếm lao tới.
Hắn vung kiếm chém vào cổ tay của tượng đá với hi vọng nó buông Sở Nhi ra nhưng không, nó không những không buông mà còn bẻ gãy kiếm của Hàn Phong rồi đấm cho hắn một cú trời giáng vào đầu khiến hắn gục xuống đất, máu me be bét.
" Hàn Phong!" Sở Nhi kêu lên một tiếng đầy thê lương. Mãi mới gặp được một nam nhân không khinh rẻ xuất thân của mình, giờ lại chứng kiến hắn bị đánh trong khi bản thân bất lực, nàng không thể chịu được.
" Ta liều với ngươi!" Sở Nhi không còn tỉnh táo để suy nghĩ, nàng chỉ biết vùng vẫy thoát khỏi cánh tay đá rắn chắc kia nhưng vô lực, nàng càng vùng vẫy nó càng siết chặt.
Hàn Phong chưa gục hẳn, nàng còn mơ hồ có thể gượng dậy. Hắn ôm lấy chân bức tượng đá, nén cơn đau mà gầm lên : " Buông nàng ra...bằng không ta liều mạng với ngươi."
Binh
Nắm đấm của tượng đá lại dã vào đầu khiến Hàn Phong bất tỉnh thực sự, đầu vỡ ra một mảng lớn, máu không ngừng chảy ra từ miệng vết thương và mắt.
" KHÔNG!" Sở Nhi hét lên đầy đau khổ, chẳng lẽ số phận của cả hai đến đây là hết, một mối tình nhen nhóm còn chưa hình thành đã phải lụi tàn hay sao.
Khi nàng tuyệt vọng nhất, phía đầu kia của hành lang xuất hiện ánh lửa, rồi một bóng người lao tới nhanh như một tia sét.
" Bát Cực Chưởng!"
Tiếng hét của một thiếu niên, kèm theo là một chưởng cực mạnh đem người đá đánh bay ra xa, Sở Nhi cũng bị thả xuống đất.
Nàng hít thở không thông, sau đó nhìn về phía thiếu niên vừa xuất hiện, là thiếu niên đeo mặt nạ gương mặt trái lúc bên ngoài bọn nàng có trêu ghẹo.
Vũ Long nhìn Hàn Phong thê thảm nằm trên đất, sau đó nhìn sang Sở Nhi cũng chẳng kém, hắn quay lại nhìn bức tượng đá đang đứng dậy rồi nói : " Dám đả thương người của Thần Long Đạo! Cho dù ngươi có là thứ vô tri ta cũng phải giết ngươi."
Hàn Nguyệt tức tốc chạy tới bật khóc ôm lấy Hàn Phong đang nằm bất động trên đất.
Vũ Long lao về phía tượng đá, tượng đá tung đấm nhưng Vũ Long né được rồi vòng ra phía sau lưng tượng đá đồng thời lấy một tấm vải phủ lên đầu nó.
Ngay lập tức bức tượng đá dừng hoạt động, Vũ Long thò tay vào hốc mắt của tượng đá lấy ra hai viên ngọc màu đỏ, chính là hai con mắt của tượng đá.
Lấy ra xong hắn gạt chân một cái khiến bức tượng đá đổ cái rầm rồi vỡ vụn.
Sau đó hắn vội lao tới can ngăn khi thấy Hàn Nguyệt liên tục lắc cơ thể Hàn Phong gọi hắn dậy.
" Ca ca không được chết, mau tỉnh lại đi."
" Đừng lắc hắn mạnh như thế, văng não ra ngoài bây giờ."
" Hức! Mau cứu ca ca đi Đạo Chủ."
" Được rồi, băng bó vết thương cho hắn rồi tìm chỗ kín đáo ẩn nấp đã." Vũ Long nói, sau đó quay sang nhìn Sở Nhi rồi nhắc : " Cả ngươi nữa, đi theo bọn ta."
Sở Nhi đương nhiên đi theo, vì nàng muốn đảm bảo rằng Hàn Phong không chết.
Cả ba đưa Hàn Phong vào một căn phòng nhỏ nhưng kín đáo, Sở Nhi nhóm lửa lên, Hàn Nguyệt vừa khóc vừa đỡ Hàn Phong ngồi thẳng dậy trong khi ở phía trước Vũ Long đang chuẩn bị chữa trị.
" Chủ nhân chắc chứ? Nó có thể khiến ngài kiệt sức đấy." Tiểu Bạch hỏi lại khi thấy quyết tâm chữa thương của Vũ Long.
Vũ Long không do dự mà gật đầu, hắn thầm nói : " không còn thời gian, mau làm đi."
Rồi Vũ Long đặt tay lên ngực Hàn Phong, ngay lập tức một vầng hào quang màu xanh lục bao phủ lấy cả hai.
Tiểu Bạch có một chiêu thức trong lúc nguy cấp có thể cứu mạng Vũ Long đó là Sinh Mệnh Bí Pháp. Chiêu thức này có thể khiến Vũ Long hồi phục những vết thương chí mạng nếu còn sống. Và chiêu thức này cũng có thể dùng cho người khác nếu Vũ Long tự nguyện, đổi lại là hắn sẽ bị kiệt sức.
Hàn Phong tính ra cũng là người đồng sáng lập ra Thần Long Đạo, hắn chết đi thì Hàn Nguyệt chắc chắn sẽ bỏ đi khỏi thế lực non trẻ này. Vũ Long đã đưa ra một quyết định sáng suốt, vừa cứu được Hàn Phong vừa khiến Hàn Nguyệt đặt niềm tin hoàn toàn vào hắn.
Tạo niềm tin rất quan trọng, đặc biệt đối với những người quen biết.
Trong lúc đó Sở Nhi chỉ biết đứng một bên quan sát, nàng không biết Vũ Long đang dùng sức mạnh gì để chữa trị cho Hàn Phong nhưng nàng mong hắn sẽ thành công.
Một giờ sau, Hàn Phong mơ màng tỉnh dậy, hắn vừa trải qua một giấc mơ.
Thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là gương mặt đầy nước mắt của Sở Nhi, hắn đang gối đầu nên đùi nàng.
" Ngươi tỉnh rồi!" Sở Nhi bật khóc rồi nghẹn ngào nói.
Hàn Phong định ngồi dậy nhưng khi thấy đùi Sở Nhi êm quá hắn bèn nghĩ lại rồi cứ nằm im đó hỏi : " Ngươi đánh bại tượng đá và cứu ta ư? Cảm ơn ngươi."
Sở Nhi lắc đầu : " Là Vũ Long cứu ngươi, ta...ta chẳng làm được gì cả."
Hàn Phong nắm lấy bàn tay trắng trẻo của Sở Nhi rồi bắt đầu thả thính : " Thấy ngươi quan tâm ta như vậy, ta vui lắm."
Sở Nhi trong lòng vui sướng, nàng thích được nắm tay Hàn Phong hơn là nắm dương vật hắn. Không phải vì nàng chê hàng của hắn mà vì khi hắn nắm tay nàng nàng cảm nhận được tình cảm của hắn.
Trong thoáng chốc cả hai dần sát gương mặt lại với nhau, nhưng ngay lúc môi sắp kề môi thì có người phá đám.
" Hèm! Ta không phải người tàng hình nha." Vũ Long ngồi một góc, gương mặt xanh xao mệt mỏi. Ở gần đó Hàn Nguyệt vì mệt quá nên đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Nghe tiếng Vũ Long, Hàn Phong mừng rỡ bật dậy trong khi Sở Nhi đỏ mặt vì xấu hổ.
Hàn Phong cảm thấy cơ thể mình khỏe mạnh, vết thương chí mạng trên đầu cũng không còn, hắn tiến đến chỗ Vũ Long cảm kích nói : " Ta vừa tỉnh lại liền đoán ngay là Đạo Chủ đã cứu mạng ta, quả không sai"
Nghe vậy Sở Nhi bật cười, còn Vũ Long thì lườm Hàn Phong một cái nói : " Chứ không phải ban nãy ngươi nói Sở Nhi cứu ngươi à?"
" Người cũng biết tên nàng sao? Cả hai làm quen khi nào vậy?"
" Khi ngươi bất tỉnh đó, là Vũ Long đã dùng một chiêu thức đặc biệt cứu ngươi." Sở Nhi liền đáp.
Hàn Phong cười sảng khoái rồi hỏi nhỏ : " Haha có thế chứ! Ta quả nhiên không nhìn lầm Đạo Chủ, ngài có hôi được chút bảo vật nào không?"
Chuyên mục chính giờ mới bắt đầu, Vũ Long lấy ra một túi vải nhỏ, hắn mở miệng túi vải rồi dốc ngược đem những thứ bên trong cho ra ngoài.
Nhìn túi vải nhỏ như vậy nhưng bên trong đổ ra cả đống vàng bạc châu báu xém chút nữa lấp đầy cả căn phòng.
Hàn Phong và Sở Nhi trợn mắt kinh hãi, cả hai chưa từng nhìn thấy nhiều vàng bạc châu báu tới vậy.
Hàn Phong mừng như được mùa, hắn lao vào đống vàng khiến chúng văng tung tóe : " Haha, Đạo Chủ thật là cao tay, ta còn chưa hốt được món nào mà người đã hốt luôn cả cái di tích rồi. Thần Long Đạo chúng ta chuyến này một bước quật khởi rồi haha."
Thế là hai tên tham tiền ngồi phân loại châu báu, Sở Nhi ngồi một bên không khỏi tự hỏi cái Thần Long Đạo là tổ chức nào, sao nàng chưa nghe thấy bao giờ.
Vì số châu báu quá lớn nên thời gian phân loại khá là lâu, Vũ Long tìm và để những vật có giá trị cao sang một bên, số vàng bạc đơn thuần còn lại để Hàn Phong giữ.
Trong khi đó, Hàn Nguyệt đã tỉnh ngủ và cùng Sở Nhi chuẩn bị đồ ăn.
Mặc dù cùng là nữ nhân, nhưng Hàn Nguyệt lại kì thị xuất thân từ Hợp Hoan Tông của Sở Nhi và cho rằng tất cả người của Hợp Hoan Tông đều là ma nữ dâm dục chuyên đi quyến rũ đàn ông. Nếu không phải có mặt Hàn Phong và Vũ Long ở đây thì nàng đã nói thẳng mặt Sở Nhi rồi.
Sở Nhi thì ngược lại, nàng có ấn tượng khá tốt với Hàn Nguyệt.
" Hàn Nguyệt muội muội khéo tay ha!" Sở Nhi bắt chuyện khi thấy Hàn Nguyệt chuẩn bị đồ ăn mang theo một cách thành thạo.
Hàn Nguyệt không trả lời, chỉ lẳng lặng làm tiếp.
" Để ta giúp một tay!" Sở Nhi đưa tay định đụng vào số đồ ăn đó thì Hàn Nguyệt lườm nàng một cái sau đó hừ lạnh : " Không cần!"
Sở Nhi biết vì sao mình bị ghét, bởi vì nàng xuất thân dơ bẩn. Trong mắt nhiều người nàng cho dù có xinh đẹp lương thiện đến đâu cũng chỉ là ma nữ chuyên đi quyến rũ đàn ông.
" Muội không thích ta sao?" Sở Nhi hỏi.
Hàn Nguyệt liền gật đầu đầy nghi kị nói : " Ma nữ Hợp Hoan Tông mấy người có ai tốt đẹp chứ! Ca ca ta là bị ngươi mê hoặc, liệu thì tránh xa ca ca một chút."
Nghe những lời của Hàn Nguyệt, Sở Nhi cảm thấy bị tổn thương ghê gớm. Nhưng nàng hiểu cô bé chỉ lo ca ca mình bị người phụ nữ xấu xa lợi dụng, về điều này Sở Nhi không thể trách Hàn Nguyệt, cô bé vẫn chỉ là tấm chiếu mới mua chưa từng trải.
Sở Nhi cười gượng rồi nói : " Có những thứ bề ngoài tốt đẹp nhưng bên trong ngược lại, còn những thứ tưởng chừng như xấu xí vô cùng nhưng bên trong lại vô cùng tốt đẹp, mong muội sẽ hiểu lời ta nói."
Hàn Nguyệt hừ lạnh : " Không nghe, sau khi rời khỏi đây thì đừng đi theo bọn ta, nếu không đừng trách ta."
Sau đó nàng đem hai phần đồ ăn tới cho Hàn Phong và Vũ Long, còn phần nàng và Sở Nhi thì không có.
Vũ Long định đưa thức ăn vào miệng thì ánh mắt lướt qua chỗ Hàn Nguyệt cùng Sở Nhi, không thấy phần ăn của hai nàng đâu bèn hỏi : " Phần của hai ngươi đâu?"
Hàn Nguyệt liền đáp : " Bọn ta không đói, Đạo Chủ thì vừa dùng sức cứu ca ca, ca ca thì vừa trọng thương hồi phục, hai người vẫn nên tẩm bổ thì hơn."
Hàn Phong nghe vậy liền khen Hàn Nguyệt : " Muội muội quả nhiên hiểu chuyện, người làm ca ca như ta cảm thấy hãnh diện vô cùng."
Rồi Hàn Phong đưa đồ ăn lên miệng nhai ngon lành, sau đó hắn bị Vũ Long đá một cái vào chân.
" Ui da! Đạo Chủ đá ta làm gì?" Hàn Phong hỏi.
Vũ Long vỗ trán, sau đó liếc mắt về hướng Sở Nhi cùng Hàn Nguyệt ra dấu cho Hàn Phong.
Hàn Phong nhìn sang, hắn thấy không phải là hai nàng không đói mà vì hết đồ ăn rồi.
Vũ Long tiện tay túm lấy Hư Nhật Thử bị trói ở bên hông ra rồi nói với Hàn Phong : " Con chuột béo này chắc cũng đủ!"
Hư Nhật Thử kêu lên đầy thê lương và sợ hãi : " Hai ngươi định làm gì ta? Thịt ta không ngon đâu, mau thả ta ra."
Hàn Nguyệt bèn giật lấy Hư Nhật Thử từ trong tay Vũ Long, sau đó bĩu môi nói : " Không cho Đạo Chủ thịt sủng vật của ta!"
" Ặc! Ai là sủng vật của nhà ngươi, mau thả ta ra." Hư Nhật Thử bất lực kêu la.
Vũ Long cười cười, đưa phần ăn của mình cho Hàn Nguyệt.
Hàn Nguyệt thấy vậy lắc đầu xua tay : " Ta không đói, Đạo Chủ người ăn đi."
Nhưng cái bụng của nàng phát ra tiếng kêu biểu tình, Hàn Nguyệt xấu hổ cúi đầu.
Vũ Long ôn tồn nói : " Ăn đi, không ăn là ta đuổi ngươi khỏi Thần Long Đạo đấy."
" Ặc! Người nhẫn tâm quá!"
" Vậy thì mau ăn đi!"
Một bên khác, Hàn Phong sau khi thấy hành động ga lăng của Vũ Long cũng học theo, hắn đem phần ăn của mình tới chỗ Sở Nhi rồi nói thật tình cảm : " Chúng ta cùng ăn nhé!"