Chương 16: Bát Cực Công

Sau khi ném không ít tiền vàng và làm rơi vô số đá chết, chỉ còn lại đá sống.

Vũ Long đã tạo ra một đường tới vị trí ổ khóa.

Cả hai nhanh chóng chạy theo lối đó mà tới thẳng chân cột nơi có chứa ổ khóa.

Đến lúc này cả hai lại nhận ra một vấn đề, điều gì sẽ xảy ra nếu như chìa khóa được đút vào ổ? Một cách cửa khác sẽ mở ra hay toàn bộ nơi này sẽ sụp đổ.

Dung nham phía dưới bắt đầu có dấu hiệu sục lên, những bong bóng không ngừng nổ khiến dung nham văng tung tóe, nhiệt độ trong căn phòng bỗng chốc tăng lên rất nhanh.

Vũ Long và Hàn Nguyệt dùng linh lực bảo vệ cơ thể tránh khỏi sức nóng nhưng cũng chỉ là tạm thời.

Vũ Long nhìn mặt dây chuyền trên cổ Hàn Nguyệt, hắn nói : " Có lẽ chúng ta phải đút khóa vào ổ thôi."

Hàn Nguyệt nhanh tay tháo mặt dây chuyền ra rồi không biết là mình hay Vũ Long sẽ là người cắm.

Vũ Long liền nhận lấy dây chuyền rồi nói : " Để ta! Ngươi lùi lại một chút kẻo nguy hiểm."

" Cẩn thận!" Hàn Nguyệt không khỏi lo lắng nói.

Vũ Long tiến đến không do dự mà đặt mặt dây chuyền nên phần lõm hình tam giác, vừa khít.

Khi mặt dây chuyền đặt vào đó, cả cây cột lóe sáng những đường vân kì lạ, nhìn kĩ thì mới nhận ra đó là những chữ được khác trên đó.

Đồng thời cột đá cũng di chuyển dần lên phía trên giống như một chiếc thang máy.

Nhờ đó mà Vũ Long và Hàn Nguyệt thoát khỏi kiếp thành heo quay.

Nhưng tránh vỏ dưa thì gặp vỏ dừa, cả hai theo cột đá lên trên thì lại tới một căn phòng khác, căn phòng này có rất nhiều tượng đá đang lúc nhúc chạy loạn vì không có kẻ cầm đầu. Bọn chúng chỉ biết đánh nhau và đập phá.

Vũ Long và Hàn Nguyệt tái xanh mặt khi vừa ló đầu lên. Cột đá di chuyển lên cao không nhanh lắm nên đám tượng đá hoàn toàn có thể đu bám theo nếu muốn.

Nhưng kì lạ thay chúng mặc dù biết nhưng không hề có ý muốn tấn công bọn họ, ngược lại còn nhìn về hướng cột đá mà quỳ lạy.

Trước biểu hiện của chúng, Vũ Long và Hàn Nguyệt cũng chỉ biết lắc đầu nhìn nhau không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Khi cả hai sắp đụng trần thì mới biết lại có một căn phòng nữa.

Trên căn phòng thứ ba đó, có một bộ xương khô khoác cẩm bào ngồi chễm chệ trên một chiếc ngai bằng đá cực lớn.

Xung quanh là vô vàn bộ xương khô nằm la liệt giống như một nghĩa địa. Tử khí của căn phòng dày đặc, Vũ Long và Hàn Nguyệt được một phen thất kinh khi chứng kiến cảnh tượng đó.

Cột đá cũng dừng lại thay vì di chuyển tiếp khiến cả hai đành phải khám phá một phen.

Căn phòng này còn rộng hơn cả căn phòng đầu tiên, nhìn lượng hài cốt này Vũ Long đoán cũng trên dưới 1000 người.

" Một vụ thảm sát?" Hàn Nguyệt rùng mình run rẩy trước những bộ hài cốt trắng xóa, những cái đầu lâu há hốc mồm, nàng nghi hoặc.

Vũ Long không nghĩ vậy, hắn tiến tới gần chỗ bộ hài cốt mặc cẩm bào kia rồi quan sát, bộ hài cốt màu có màu đậm hơn so với những bộ hài cốt còn lại. Tử khí từ nó phát ra cũng nồng đậm hơn.

" Ể!" Hắn đột nhiên phát hiện trên xương của bộ hài cốt này cũng có chữ, giống với trên cột đá.

" Hàn Nguyệt tới đây xem này." Vũ Long vẫy tay gọi Hàn Nguyệt lại gần hơn.

Hàn Nguyệt thấy vậy cũng tới gần, Vũ Long chỉ tay vào phần xương sườn của bộ hài cốt rồi nói : " Nhìn đi!"

Hàn Nguyệt nhìn kĩ rồi ánh trợn tròn nên với vẻ mặt kinh ngạc, miệng nhỏ thốt lên : " Bát Cực Công!"

Bát Cực Công là công pháp trấn tông của Bát Cực Tông, môn công pháp lấy việc luyện xương tủy làm chủ, tổng cộng có 8 tầng, luyện đại thành có thể cùng cường giả mạnh hơn 3 cái cảnh giới không phân cao thấp.

Ngàn người có trăm, trăm người có một người có thể luyện được Bát Cực Công. Còn phải xem căn cơ cùng thiên phú như thế nào, mỗi đời Bát Cực Tông thì chỉ có Tông Chủ là người có thể luyện Bát Cực Công.

Tông Chủ cho ai luyện thì người đó mới được phép luyện, nếu lén luyện trộm sẽ bị xử phạt rất nặng thậm trí là giết chết làm gương.

Khi luyện tới tầng thứ năm gọi là Ngũ Cực Cốt, khi đó xương cốt sẽ tự động khắc công pháp lên trên đó, mỗi lần khắc là một lần đau đớn, nhưng sau khi trải qua đau đớn thì thực lực không ngừng tăng lên.

" Nghe nói Bát Cực Công rất lợi hại, luyện thành tầng một tay không cũng có thể bóp nát mũi giáo lưỡi gươm mà không cần linh lực." Hàn Nguyệt nói ra những gì mình biết, vì từng là Tông Môn mạnh nhất Ngự Long Vương Triều nên ít nhiều cũng để lại tiếng vang cho hậu thế.

Nhưng 500 trước Bát Cực Tông bỗng tuyên bố rút khỏi giang hồ rồi đóng cửa sơn môn, rồi kể từ đó không còn bóng dáng bất kì đệ tử nào của Bát Cực Tông xuất hiện, từ đó tới nay cũng đã 500 năm.

Không ai nghĩ rằng Bát Cực Tông lại có kết cục như bây giờ.

" Kì ngộ đúng là kì ngộ!" Vũ Long cười nhẹ, có con mắt đặc biệt nên việc đọc hiểu của Vũ Long nhanh và hiệu quả hơn người thường rất nhiều.

Chỉ mất một canh giờ hắn đã đọc hết chữ trên bộ hài cốt, hơn nữa còn không quên một chữ nào.

Ngay lập tức hắn ngồi xếp bằng xuống và luyện Bát Cực Công.

Thấy Vũ Long chỉ một lúc đã ngồi vận công, Hàn Nguyệt càng cố gắng đọc và thuộc hết từng chữ.

" Đạo Chủ! Ta quyết không thể thua ngươi." Hàn Nguyệt đầy quyết tâm thầm nói.

Cứ thế cả hai ở lại đây học Bát Cực Công quên luôn để ý thời gian, thoắt cái đã ba ngày trôi qua.

Hàn Nguyệt không thể học thuộc nhanh như Vũ Long nên đành mang giấy bút ra chép lại toàn bộ.

Vũ Long thì dù có học nhanh tới đâu cũng chỉ nắm được sơ qua tầng thứ nhất chứ chưa thực sự đạt tới. Cũng đúng thôi, công pháp trấn tông của người ta chứ có phải cuốn truyện bài báo đâu nói học thuộc là học thuộc.

Sau khi ghi chép toàn bộ Bát Cực Công trên xương của bộ hài cốt có vẻ như là Tông Chủ kia, Hàn Nguyệt cùng Vũ Long tìm lối ra.

Trong khi cả hai tìm lối ra, có một con chuột lông trắng đang cố gắng gỡ mặt dây chuyền tam giác kia ra khỏi ổ khóa.

Sau ba này nỗ lực thì nó cũng gỡ được, gỡ xong nó mang mặt dây truyền đeo lên cổ của bộ hài cốt mặc cẩm bào.

" Lối ra kia rồi!" Vũ Long vui mừng nhìn về phía cánh cửa đá phía trước nói.

Bỗng một cảm giác lạnh sống lưng ùa tới làm hắn đề cao cảnh giác, sự đe dọa này tới từ đâu?

Hàn Nguyệt lúc này bất giác quay lại rồi hốt hoảng muốn xỉu khi thấy bộ hài cốt ngồi im lìm trên ngai bỗng dưng đứng dậy, trong hốc mắt bốc ra tử khí nồng nặc màu tím.

Một giọng nói ghê rợn vang lên khiến Vũ Long và Hàn Nguyệt cùng run rẩy : " Hai con chuột nhắt học trộm công pháp trấn tông của bổn Tông Chủ lại muốn chạy?"

"Chạy!" Vũ Long kéo tay Hàn Nguyệt lao nhanh về phía cửa nhưng không kịp, những bộ xương nằm im lìm cả mấy trăm năm bỗng dưng cử động rồi đứng bật dây. Chúng lao tới chặn lối thoát duy nhất của hai người.

Nhanh như chớp Vũ Long lấy Đại Lực Kim Cang Chảo ra bổ thẳng vào đầu một bộ xương khiến nó tách rời. Sau đó hắn xoay người bổ tiếp vào hai bộ xương khác, chúng bị đánh rời từng bộ phận nhưng sau đó rất nhanh lại tự hồi phục nguyên trạng.

Hàn Nguyệt cũng vung kiếm tấn công những bộ xương, nàng chém rời tay chân chúng ra một cách dễ dàng nhưng ngay sau đó chúng cũng tự hồi phục.

Lúc này có hai bộ xương khác lao về phía Hàn Nguyệt rồi tung đấm, cú đấm không hề có chứa chút linh lực nào.

Binh!

Hàn Nguyệt nhanh nhẹn thu kiếm về cản đòn rồi bị đẩy lùi mấy mét, nàng kinh hô : " Chúng khỏe quá!"

Ở một bên Vũ Long đang bị một bộ xương ba đầu tấn công, nó là từ ba bộ xương bình thường lắp vào nhau sau khi bị hắn đánh rời.

Bộ xương ba đầu này cao tới hơn 2 mét, tốc độ tấn công cùng uy lực cú đấm cực nhanh và mạnh. Vũ Long phải tránh né một cách trật vật. Cũng may có Tiểu Bạch chỉ điểm nếu không hắn đã bị đo đất.

Binh binh binh!

Liên tục là hàng loạt những cú đấm đầy uy lực của bộ xương giáng vào đầu, Vũ Long chỉ còn biết đưa Đại Lực Kim Cang chảo ra chống chịu.

Cứ thế này thì sẽ kiệt sức mất, Vũ Long liền nhìn về hướng bộ xương của vị Tông Chủ quá cố kia, Tiểu Bạch cũng liền nhắc nhở : " Chủ nhân chắc vừa đoán ra đúng không? Phải rồi, gỡ mặt dây chuyền trên cổ bộ hài cốt đó ra là nó sẽ mất khả năng điều khiển xương cốt ở đây."

" Bà mẹ, sao không nói sớm!" Vũ Long bực mình nói, sau đó hắn cố hết sức đẩy nắm đấm của bộ xương ba đầu kia lệch sang một bên rồi mượn cơ thể cao lớn của nó mà lao lên nhảy về phía Hàn Nguyệt.

Vũ Long từ trên cao bổ xuống đánh văng hai bộ xương đang có ý đánh lén nàng, Hàn Nguyệt thấy Vũ Long chỉ bị sây sát nhẹ cũng an tâm.

" Chúng ta phải hợp sức để tháo mặt dây chuyền trên cổ bộ xương kia." Vũ Long gấp gáp nói.

Hàn Nguyệt nheo mắt, từ lúc nào mặt dây chuyền đó lại ở trên cổ bộ hài cốt vậy?

" Không có thời gian nghĩ ngợi đâu, hành động." Vũ Long giục giã, sau đó hắn lập tức lao về phía bộ xương Tông Chủ kia.

Hàn Nguyệt theo sát phía sau, cả hai bị vô số bộ xương cản lại nhưng đã bọc lót cho nhau rất tốt, những bộ xương phía trước bị Vũ Long đập chảo vào đầu lăn lông lốc, Hàn Nguyệt ở phía sau ngăn cản những bộ xương có ý định đánh lén, kẻ công người thủ, di chuyển nhịp nhàng đồng nhất.

Mặc dù đây là lần đầu tiên cả hai chiến đấu cùng nhau nhưng cả Vũ Long và Hàn Nguyệt đều thấy đối phương cùng mình phối hợp ăn ý, giống như sinh ra là giành cho nhau vậy.

Cứ như vậy cả hai vượt một đoạn dài với đầy rẫy xương trắng, Vũ Long dùng toàn lực bổ mạnh xuống đất tạo ra một trận xung kích mạnh đẩy lùi những bộ xương xung quanh, Hàn Nguyệt từ phía sau dùng vai Vũ Long làm bàn đạp, chân ngọc khẽ nhón đưa thân thể lao nhanh về phía bộ xương Tông Chủ.

" Bây giờ!" Vũ Long quát to một tiếng như để khích lệ và nhắc nhở.

Lưỡi kiếm sắc bén trong tay múa một đường, mũi kiếm cắt phăng sợi dây chuyền khiến nó rơi khỏi cổ của bộ xương. Nàng nhanh tay bắt lấy mặt dây chuyền.

Nàng xoay người trên không trung rồi tiếp đất trong tư thế không thể ngầu hơn, cùng lúc đó tiếng xương cốt rơi lả tả vang lên, toàn bộ những bộ xương kia đều mất đi sự điều khiển trở thành những bộ xương vô hại.

Hàn Nguyệt nhìn mặt dây truyền trong tay mình, sau đó nhìn về phía những bộ xương nằm lăn lóc trên mặt đất, gương mặt căng thẳng cùng hồi hộp biến mất thay vào đó là nụ cười rạng rỡ.

" Đạo Chủ! Chúng ta làm được rồi." Hàn Nguyệt vui mừng nói, nhìn nàng lúc này giống như một cô bé đang hạnh phúc khi làm được việc gì đó có ích.

" Cẩn thận!" Vũ Long hét lên một tiếng cảnh báo, hắn lao về phía nàng.

Hàn Nguyệt khó hiểu, nguy hiểm đã qua rồi kia mà. Nhưng ngay lúc sau nàng đã hiểu tại sao, một bàn tay xương cốt túm lấy cổ nàng rồi nhấc bổng lên, nó bóp chặt tới mức nàng không thể thở được.

Nàng vung kiếm chém nhưng hoàn toàn vô dụng, bởi đó là bộ xương của Tông Chủ quá cố Bát Cực Tông, khi còn sống hắn đã luyện Bát Cực Công vượt qua Ngũ Cực Cốt, xương cốt cứng rắn vô cùng.

Vũ Long lao tới, Đại Lực Kim Cang Chảo đem một nửa lượng linh lực mà hắn đó tích tụ lại vào đòn đánh này.

Hắn điên cuồng vung chảo lên rồi đập xuống thẳng vào đầu của vị Tông Chủ quá cố kia.

Rầm!

Cú đập mạnh vượt xa tưởng tượng, kình phong nó tạo ra khiến xương cốt nằm xung quanh bị thổi bay, chiếc ngai đá phía sau bộ xương cũng vỡ nát.

Nhưng bộ xương lại không hề trầy xước, Vũ Long trợn mắt vì sợ hãi, đòn đánh toàn lực của mình cũng không thể khiến bộ xương lay động.

Binh!

Bộ xương tùy tiện tung đấm vào bụng Vũ Long khiến hắn ngay lập tức ói máu rồi văng ra xa hàng trăm mét.

Hắn đập lưng vào tường rồi rơi xuống đống xương, ngực bị lõm lại hình nắm đấm của bộ xương, máu me be bét nhuộm đỏ y phục trắng, mặt nạ cũng văng sang một bên để lộ gương mặt trái đầy sẹo.

" Đạo...Đạo Chủ!" Hàn Nguyệt khó khăn kêu lên, nhìn cảnh Vũ Long bị đánh bay một cách đầy thảm thương khiến nàng ứa nước mắt, dẫu sao cả hai cũng đồng hành cùng nhau trong mấy ngày qua.

Bộ xương với đôi mắt phát ra tử khí tím ma mị vẫn đứng đó và dường như đã bất động, từ phía sau gáy bộ xương một con chuột trắng to gấp đôi chuột bình thường bò ra theo cánh tay của bộ xương mà bò lên vai Hàn Nguyệt.

Hàn Nguyệt rất sợ đám động vật nhỏ kiểu như chuột hoặc dơi vậy nên khi thấy có con chuột to bất thường trên vai mình thì sợ đến phát ngất. Nàng cố vùng vẫy nhưng không thể nào thoát khỏi bộ xương vì nó quá cứng và chắc chắn.

" Haha...ngoan ngoãn đi!" Con chuột mở miệng cất giọng ồm ồm khiến Hàn Nguyệt sợ đến run bần bật.

Thấy Hàn Nguyệt sợ hãi, con chuột cười khoái trí rồi nói : " Tiểu mỹ nhân, lâu lắm rồi ta mới có cơ hội ăn thịt một tiểu mỹ nhân...haha."

Rồi con chuột dùng mũi ngửi ngửi lên má Hàn Nguyệt khiến nàng muốn né tránh, nó nói tiếp : " Xin tự giới thiệu ta là Hư Nhật Thử, trước kia là sủng vật của Tông Chủ quá cố Bát Cực Tông, chính là bộ xương này đây."

Hàn Nguyệt vẫn đang vô cùng sợ hãi, nàng kêu lên : " Mau thả ra...ta không thở được!"

Hư Nhật Thử cười gian xảo : " Được thôi"

Rồi bàn tay đang nắm cổ của nàng khẽ nới lỏng nhưng chỉ một chút. Hàn Nguyệt lập tức hít thở gấp gáp đem không khí vào trong miệng.

Hư Nhật Thử leo lên đầu của Hàn Nguyệt rồi nói : " Ngươi nhìn xem, những bộ xương này đều là tông đồ của Bát Cực Tông năm đó bị tên Tông Chủ bạo chúa này tước đi mạng sống. Hắn cũng phải trả giá đắt là bị phong ấn cùng toàn bộ Bát Cực Tông, hắn tu luyện điên cuồng rồi tẩu hỏa nhập ma mà chết, ta là sinh vật sống duy nhất còn tồn tại trong khu phế tích này."

"Óe!" Hư Thật Thử vừa nói dứt câu đã bị bàn tay trắng trẻo của Hàn Nguyệt tóm lấy thật chặt.

Nó vùng vẫy nhưng bị nắm rất chặt, Hàn Nguyệt đồng thời dùng cả hai tay bóp nó chặt hơn.

Hư Nhật Thử kêu lên đầy phẫn nộ : " Chó chết, mau thả ra bằng không cổ ngươi cũng không còn!"

Hư Nhật Thử điều khiển bàn tay đang bóp cổ Hàn Nguyệt siết chặt lại, Hàn Nguyệt nghẹt thở gần như mất đi ý thức, nhưng tay nàng vẫn nắm chặt lấy cơ thể của Hư Nhật Thử.

Hư Nhật Thử cắn chảy máu tay nàng nhưng nàng vẫn đang siết chặt hơn, biết nếu tiếp tục thì mình sẽ là đứa chết trước nên Hư Nhật Thử lập tức cầu xin : " Tha cho ta, ta sẽ thả ngươi đi."

Miệng thì nói xin tha nhưng cánh tay xương kia vẫn không ngừng siết chặt cổ Hàn Nguyệt, Hàn Nguyệt cũng tăng nhịp siết khiến Hư Nhật Thử ói máu.

Nó biết nếu không thả Hàn Nguyệt ra thì mình sẽ nát bét trong tay nàng, vậy nên nó đành phải thả nàng ra.

Hàn Nguyệt được thả ra thì vội đập mạnh Hư Nhật Thử xuống đất khiến nó choáng váng rồi nàng lấy một sợi dây mảnh trói chân nó lại phía sau khiến nó không thể chạy được.

Nàng kéo theo Hư Nhật Thử một nhanh chóng chạy tới chỗ Vũ Long bị đánh bay.

Lúc này Vũ Long nằm giữa đống xương trắng bất tỉnh, nàng hoảng hốt đưa hắn ra khỏi đó rồi bắt Hư Nhật Thử chữa trị cho Vũ Long nếu không nàng sẽ nấu nó lên.

Hư Nhật Thử lúc đầu tỏ ra không sợ nhưng sau khi thấy chiếc chảo vàng sáng bóng trên tay Hàn Nguyệt thì sợ mất mật.

" Được rồi, hắn bị gãy xương, chỉ cần nắn lại là được." Hư Nhật Thử nói.

" Củ thể hơn!" Hàn Nguyệt hung hăng dí chảo vào đầu Hư Nhật Thử đe dọa.