Chương 15: Ném Tiền

Mọi người bắt đầu công kích vào lớp phòng ngự, nhóm Vũ Long cũng góp chút sức.

Sau hàng loạt những đòn công kích đủ đa đựng, lớp phòng ngự không chịu nổi mà vỡ tan.

" Phòng ngự vỡ rồi!"

Thấy lớp phòng ngự không còn, mọi người lập tức xông lên rồi từng người biến mất qua cánh cửa đá.

Ở đây hầu hết đều là những người trẻ tuổi, mà tuổi trẻ thì thường ít trải sự đời.

Nhìn đám người như ong thấy mật lao vào cánh cửa Vũ Long lắc đầu ngao ngán, rồi hắn bỗng không thấy Hàn Phong đâu.

" Hàn Phong đâu?" Vũ Long nhìn quanh rồi phát hiện Hàn Phong vừa biến mất sau cánh cửa đá.

" Hê hê bảo vật đều thuộc về ta!" Hàn Phong vì háo hức quá nên đã quên mất lời dặn của Vũ Long là cả ba phải đi cùng nhau.

Vũ Long vỗ chán cái bẹp, sau đó chán nản nhìn Hàn Nguyệt.

Hàn Nguyệt dậm chân bực mình, ca ca của nàng lúc nào cũng như vậy. Hám gái, tham tiền, lại còn hay bỏ rơi nàng. Sau vụ này nhất định nàng phải tẩn cho hắn một trận.

Vũ Long định chờ cho mọi người vào gần hết rồi với vào, ai dè bị đám nữ nhân của Hợp Hoan Tông ra ve vãn tiếp.

Hàn Nguyệt cũng bị tên to béo kia gạ gẫm đi cùng.

" Chúng ta đi!" Vũ Long kéo Hàn Nguyệt chạy thật nhanh rồi cả hai lấy đà nhảy tới cửa đá.

Rất nhanh cả hai đã biến mất.

Vừa tiến vào trong lập tức khung cảnh thay đổi đột ngột, Vũ Long và Hàn Nguyệt rơi từ độ cao mấy chục mét xuống dưới một bề mặt trống trải.

Cả hai đều có thực lực tương đối nên không hề bị thương, nơi cả hai đang đứng là một nền đá lạnh lẽo, xung quanh rộng lớn và âm u, ngoài hai người ra không còn ai cả.

" Mọi người đâu hết rồi nhỉ?" Hàn Nguyệt không thấy bóng người nào thì bỡ ngỡ hỏi. Vũ Long cũng có cùng câu hỏi đó và được Tiểu Bạch giải thích, cổng đá kia là một cổng dịch chuyển ngẫu nhiên, nó sẽ dịch chuyển mỗi người tới một vị trí khác nhau. Do Vũ Long và Hàn Nguyệt nắm tay nhau nên cả hai cùng dịch chuyển đến một chỗ.

Tiểu Bạch lập tức đưa ra thông tin cho Vũ Long nắm bắt : " Di Tích Cổ - Phế Tích Bát Cực Tông. Một trong những tông phái mạnh nhất Ngự Long Vương Triều, 500 năm trước bị diệt vong một cách bí ẩn."

Ngoài hoàng tộc và các gia tộc lớn thì không thể không nhắc tới những tông phái, nhiều tông phái thậm trí còn mạnh hơn cả hoàng tộc, chỉ là họ ít quan tâm đến chính trị chỉ một lòng tu hành.

Một tấm bản đồ được vẽ ra trong đầu Vũ Long, qua tấm bản đồ hắn có thể biết được tường tận khu phế tích này rộng thế nào, có bao nhiêu lối đi, chỗ nào có bảo vật, chỗ nào có nguy hiểm.

Vũ Long muốn khám phá hết, dựa theo bản đồ thì nơi hắn đứng là vùng an toàn nhất, không có nguy hiểm gì cả.

Chợt giọng Tiểu Bạch vang lên trong đầu : " Nhiệm vụ phụ mới - thu được 3 bảo vật bất kì nhận ngay 1000 điểm kinh nghiệm."

Vũ Long liền đi về hướng một nơi mà trên bản đồ chỉ dẫn có bảo vật, không xa nơi bọn hắn đứng lắm. Hắn quay lại nhắc nhở Hàn Nguyệt : " Đi sát ta, trong này nguy hiểm trùng trùng đấy."

Hàn Nguyệt lần đầu đi tầm bảo kiểu này, bỡ ngỡ là điều đương nhiên, vậy nên nàng lẽo đẽo theo sau Vũ Long, không phải nàng cần hắn bảo vệ mà vì nàng sợ ma.

Cả hai cứ thế đi trong vùng an toàn, được một lát thì gặp ngay một bức tường đá sừng sững.

Do được Tiểu Bạch mách nên Vũ Long biết đây là một cánh cửa, một cánh cửa dẫn đến một căn phòng có bảo vật.

Hàn Nguyệt chỉ thấy Vũ Long tiến lại gần sờ mó lên tường như thằng biến thái, bỗng dưng mặt đất rung nhẹ rồi bức tường đá từ từ thụt vào trong để lộ lối đi nhỏ.

" Đạo Chủ quả không bình thường chút nào!" Hàn Nguyệt thầm nói sau đó cùng Vũ Long tiến vào bên trong, khi cả hai đã vào trong cánh cửa đá tự động đóng lại như cũ.

Bên trong tiếp tục là một lối đi dài và nhỏ, khi đi đến cuối thì Vũ Long nhìn thấy một thứ ánh sáng hắt ra từ phía đó thì bước chân nhanh nhẹn hẳn lên, hiển nhiên hắn cũng rất hóng bảo vật.

Khi ánh sáng càng ngày càng rõ, Vũ Long mới sáng bừng mắt vì cảnh tượng trước mắt. Hàn Nguyệt cũng là đứng ngây ra ngỡ ngàng.

Trước mặt họ lúc này là một căn phòng không lớn chứa đầy ắp vàng bạc châu báu kim cương ngọc bội.

" Giàu to rồi!" Vũ Long mắt sáng hơn sao, liếm mép một cái rồi lao vào vơ vét.

Trong khi đó Hàn Phong đang ở trong một căn phòng đầy rẫy tượng đá có kích thước tương đương người trưởng thành, những bức tượng đá này có ngoại hình giống như những chiến binh mặc giáp tay cầm gươm giáo, do đã 500 năm trôi qua nên các bức tượng có dấu hiệu nứt vỡ.

Hàn Phong một thân một mình chẳng tìm kiếm được thứ gì tốt trong này, lại vô tìm đạp chân vào một viên đá nhô lên khỏi mặt đất khiến cho căn phòng rung chuyển.

Sau đó những bức tượng đá giống như được khởi động, đôi mắt của chúng lập tức hóa đỏ, tay chân cử động rồi rời khỏi vị trí.

" Bỏ mẹ! Chạy." Hàn Phong sợ xanh mặt, hắn chạy như bay ra khỏi căn phòng mà quên đóng cửa lại. Nhờ có sự óc chó của Hàn Phong mà đám tượng đá được thả ra, chúng tràn đi khắp nơi với tốc độ cực nhanh.

Hàn Phong bị dí theo bởi hàng chục tượng đá, hắn chạy bán sống bán chết đến một nơi thì bỗng cảm thấy bất thường, nơi này ngập tràn mùi của nữ nhân.

Rồi một bóng hình xinh đẹp xuất hiện từ căn phòng khác mời gọi Hàn Phong, là nữ nhân của Hợp Hoan Tông hắn gặp bên ngoài.

" Đù, được trốn cùng người đẹp!" Hàn Phong mừng rỡ lao tới đẩy cô gái vào trong phòng rồi đóng chặt cửa ngay khi đám tượng đá ập tới.

Đám tượng đá kia hoàn toàn có thể phá cửa, nhưng kì lạ là khi không nhìn thấy Hàn Phong nữa thì bọn chúng trở nên bất động tại chỗ.

" Phù nguy hiểm quá! Cô nương không sao chứ?" Hàn Phong nằm đè lên người cô gái, hắn vội vã đứng dậy rồi kéo cô gái lên rồi hỏi.

Cô gái đỏ mặt lập tức ôm chặt Hàn Phong, giọng nói cùng mùi hương từ cơ thể nàng tỏa ra khiến hắn ngây ngất.

" Công tử bảo vệ Sở Nhi, Sở Nhi cảm kích vô cùng!" Cô gái chu môi nói, giọng nói ngọt ngào như đường mật pha lẫn sự sợ hãi khiến cho mọi nam nhân không thể cầm lòng.

Hàn Phong bản tính hám gái, vậy nên khi được mỹ nhân ôm thì sướng khoái, dương vật cũng bắt đầu cứng.

" A...công tử biến thái!" Sở Nhi cảm nhận thấy bụng dưới của mình bị thứ gì đó chọc vào thì đỏ mặt mắng một câu, sau đó liền ngồi xuống mặt đối mặt với hạ bộ của Hàn Phong rồi mút ngón tay thèm thuồng.

" Công tử, chỗ này của ngươi khó chịu phải không? Để Sở Nhi giúp ngươi một tay coi như là trả ơn cứu mạng." Sở Nhi đưa bàn tay trắng nõn vuốt ve lấy dương vật của Hàn Phong qua lớp vải quần, nàng ngước mắt lên long lanh nói.

Biết nàng ta là ma nữ của Hợp Hoan Tông, đã mất đi tấm thân trong trắng, lại đã cùng với vô số nam nhân quan hệ xác thịt, là một nữ nhân hư hỏng. Nhưng mỡ dâng đến miệng mà không húp thì chỉ có bị điên hoặc bê đê.

" Công tử, từ từ thôi...A!"

Sở Nhi bị Hàn Phong bế thốc lên, hắn tham lam hôn tới bờ môi đỏ mọng của nàng.

Hơi thở nàng gấp gáp, bị bàn tay Hàn Phong sờ mó hạ thân khiến Sở Nhi không khỏi rùng mình.

" A...Sở Nhi sướng!"

Tiếng rên ngọt ngào của Sở Nhi như liều thuốc kích dục làm Hàn Phong hưng phấn hơn nữa, hắn ép sát nàng vào tường sau đó hung hăng vạch áo nàng ra để chiêm ngưỡng bộ ngực căng tròn trắng trẻo như bánh bao.

" Sở Nhi...ngược nàng thật đẹp!" Hàn Phong vừa hôn lên cổ Sở Nhi vừa dùng tay bóp lấy bộ ngực thơm ngon của nàng.

Sở Nhi tiếp tục rên rỉ trong khoái lạc, mang tiếng là ma nữ của Hợp Hoan Tông nhưng cái cảm giác được nam nhân yêu chiều kiểu này đây là lần đầu nàng được trải nghiệm. Những Đỉnh Lô nàng từng quan hệ chỉ là những nô lệ tình dục không hơn không kém, khi quan hệ chúng sẽ bị trói chặt và hoàn toàn bị động, chẳng khác nào tự lấy dương vật giả để thủ dâm.

Cả hai quấn lấy nhau mà không hề biết những bức tượng đá bên ngoài đang bắt giữ những người tiến vào đây.

Tên to béo đang bị ba tượng đá bao vây, những bức tượng đá này vô cùng cứng chắc, đao kiếm không làm chúng trầy xước, ngay cả đòn tấn công đầy uy lực của tên béo cũng vô dụng.

Rất nhanh tên béo đã bị đấm cho bầm mắt rồi bị ba tượng đá lôi đi đâu đó.

Rầm!

Vũ Long đang vơ vét châu báu thì nghe tiếng động lớn bên ngoài, hắn hỏi Tiểu Bạch : " Bên ngoài có chuyện gì thế?"

Tiểu Bạch đáp : " Những bức tượng đá canh giữ nơi này đã thức tỉnh, chúng mất đi thủ lĩnh và đang chạy loạn khắp nơi."

" Ở trong này an toàn chứ?" Vũ Long hỏi.

" Tuyệt đối an toàn!" Tiểu Bạch xác nhận.

Nghe vậy Vũ Long thở phào, rồi tiếp tục vơ vét. Lượng châu báu này có thể tiêu cả đời không hết, rất hữu dụng để Thần Long Đạo lớn mạnh.

Hàn Nguyệt không tham như Vũ Long, nàng chỉ đi quanh nhìn xem những vật nào ưng mắt thì mới lấy. Nàng nhìn trúng một mặt dây truyền lấp lánh hình tam giác, nàng đưa tay cầm nó lên thì căn phòng bỗng rung lên một cách dữ dội, bức tường phía sau lùi lại để lộ một lối đi ngập tràn ánh sáng.

" Đù!" Vũ Long thấy vậy há hốc mồm.

Hàn Nguyệt giải thích : " Ta chỉ nhặt thứ này, không ngờ nó lại mở ra mật đạo."

Vũ Long nhanh tay vơ vét nốt số vàng còn vương trên đất, sau đó hắn cùng Hàn Nguyệt bước vào lối đi kia sau khi xác nhận an toàn.

Đang đi được nửa đường, Tiểu Bạch lên tiếng khiến Vũ Long tái mặt : " Chủ nhân ơi, hôm nay có lẽ ta chỉ phục vụ người tới đây thôi, ta mệt lắm rồi."

" Ủa?" Vũ Long hỏi chấm.

" Thường ngày có rất ít thông tin cần xử lý nên ta có thể hoạt động thông suốt, nhưng hôm nay tiến vào di tích này có nhiều thông tin quá, ta dùng hết sức của mình rồi....!"

Tiểu Bạch đang nói thì bỗng im lặng, Vũ Long dừng bước khiến Hàn Nguyệt đi sau lơ đễnh va vào lưng hắn.

" Xin lỗi Đạo Chủ!" Hàn Nguyệt nói.

Vũ Long gật đầu cho qua, hắn nuốt một ngụm nước bọt vì hoang mang. Khi không còn Tiểu Bạch để giao tiếp thì hắn cảm thấy mình bỗng mất đi phương hướng.

" Đạo Chủ! Chúng ta có nên đi tìm ca ca không? Ta thấy nơi này bắt đầu không ổn rồi." Hàn Nguyệt ở phía sau Vũ Long, nàng lo lắng nói.

Không còn Tiểu Bạch nữa, Vũ Long phải tự đưa ra quyết định của mình.

" Ta phải tự xoay sở, không thể ỉ lại vào Tiểu Bạch được." Vũ Long nghĩ thầm, ánh mắt kiên nghị nhìn về phía trước nói với Hàn Nguyệt : " Ca ca ngươi tuy hám gái và tham lam nhưng cũng rất lươn lẹo, chắc không xảy ra chuyện gì đâu. Mặt dây truyền trên tay ngươi là vật không tầm thường, nếu nó đã mở ra thông đạo này thì chắc chắn có mục đích."

Nghe vậy Hàn Nguyệt nhìn lại mặt dây truyền trong tay, tuy nhìn hơi đơn giản nhưng lại làm nàng liên tưởng đến...một chiếc chìa khóa. Mục đích tiến vào di tích vừa để lịch luyện, vừa để tầm bảo, may nắm hơn lại còn có được kì ngộ nào đó.

" Ừm!" Hàn Nguyệt cất sự lo lắng cho Hàn Phong sang một bên rồi tiếp tục đi theo Vũ Long.

Sâu bên trong lối đi mà Vũ Long cùng Hàn Nguyệt tới, một đôi tắm đỏ ngầu trong bóng tối mở ra kèm theo sát ý hung hiểm.

Cả hai nhanh chóng đi hết lối đi và bước vào một căn phòng rộng thênh thang ngập tràn ánh sáng, ánh sáng này phát ra từ những ngọn đèn treo khắp nơi.

Khi bước vào căn phòng thì lối vào trước đó cũng bị cửa đá chèn lên không thể quay lại.

Căn phòng rộng lớn nhưng trống trải có một cây cột chạm trần cắm sừng sững chính giữa, nền gạch cũng sáng bóng như ngày nào cũng có người dọn dẹp.

Cả hai chưa dám tiến xa mà chỉ thận trọng quan sát.

Nhờ con mắt đặc biệt mà Vũ Long đã phát hiện nơi cây cột giữa phòng kia có một phần hơi lõm vào, phần hơi lõm vào đó tựa như hình một ổ khóa. Rồi hắn nhìn mặt dây truyền lúc này được Hàn Nguyệt đeo trên cổ và đoán rằng đó chính là chìa khóa.

Hắn đem suy đoán của mình nói cho Hàn Nguyệt, nàng nghe xong cũng gật gù tán đồng vì nàng cũng có cùng suy nghĩ.

Đặt chìa khóa nằm giữ đống vàng, phải chăng đó là cách ngụy trang của vị cao nhân nào đó của Bát Cực Tông.

" Chúng ta thử cắm chìa vào khóa thử xem!" Vũ Long đề nghị.

Hàn Nguyệt nói : " Căn phòng lớn như vậy, chắc chắn có bẫy, Đạo Chủ nên cẩn thận một chút."

Vũ Long cười, sau đó móc ra một đồng tiền vàng rồi ném nó về phía trước, ngay khi đồng tiền dừng lại ở một viên gạch thì đột nhiên viên gạch tụt xuống bên dưới, để lộ ra một màu đỏ rực cùng hơi nóng bốc lên khủng khiếp, bên dưới là một hồ dung nham sôi sục.

Cả hai không hẹn mà cùng rùng mình, bẫy ở đây cũng thật là quá đáng rồi.

Vũ Long móc thêm ra mấy đồng xu rồi đặt ngay trước những viên gạch gần hắn, rồi hắn đặt xa hơn một hành gạch. Cả hai hàng gạch cùng không có động tĩnh gì.

Hắn lấy can đảm bước bên hai hàng gạch đó, quả nhiên chẳng sao cả.

Thấy Vũ Long đang dùng đống tiền ban nãy vơ vét để dò bẫy, Hàn Nguyệt thầm tự trách đã hiểu lầm Vũ Long, hắn chỉ lấy vàng bạc châu báu để dùng vào việc này mà nàng lại tưởng hắn là tên tham lam giống ca ca mình.

Những viên gạch có thể đứng lên gọi là gạch sống, còn những viên gạch sau khi ném tiền lên bị tụt xuống dung nham gọi là gạch chết.

" Xin lỗi Đạo Chủ, ngài tâm cơ sâu xa mà ta dại dột không hiểu!" Hàn Nguyệt vẻ mặt vô cùng có lỗi thầm tự trách bản thân, nàng tự hứa lần sau sẽ không nghi kị Vũ Long nữa.

Trái với suy nghĩ của Hàn Nguyệt, Vũ Long vừa ném tiền vừa chết trong lòng một ít, hắn xót xa nhìn những đồng tiền vàng ném phải những viên gạch chết rơi xuống dung nham.

" Con mẹ nó, cứ thế này hết tiền mất." Nếu không phải vì còn mỗi tiền để ném thì Vũ Long đâu phải tiếc nuối như vậy. Hắn tự trách bản thân tại sao ban nãy không nhặt thêm đá để đến bây giờ dùng.