Chương 14: Cổng Di Tích

" Di tích cổ?" Hàn Phong Hàn Nguyệt bốn mắt nhìn nhau ngạc nhiên thốt lên.

Vũ Long gật đầu : " Chính xác, hai ngươi liệu có hứng thú?"

Hàn Phong nghe vậy thì vội quỳ một gối xuống, phàm là những người có thông tin về những di tích cổ đều có lai lịch không tầm thường. Càng lúc Hàn Phong càng tin rằng Vũ Long chính là một kẻ như vậy.

" Vậy bọn ta nên gọi ngươi là Đạo Chủ, ngài thấy thế nào?" Hàn Phong nói với sự tôn kính.

Hàn Nguyệt thấy ca ca mình quỳ, nàng cũng quỳ xuống chắp tay thành khẩn hướng Vũ Long chào to hai chữ : " Đạo Chủ!"

Nghe hai từ Đạo Chủ, Vũ Long sướng phổng cả mãi. Mới khi nào hắn vẫn còn là tên phế vật cả gia tộc coi thường, vậy mà giờ đã có kẻ quỳ dưới chân xưng hắn là Đạo Chủ, đúng là không ai nói trước được điều gì.

Vũ Long sảng khoái nói : " Nghe ổn đấy, vậy từ giờ hai ngươi cứ gọi ta là Đạo Chủ. Hai ngày nữa chúng ta xuất phát, các ngươi tranh thủ hấp thụ đan dược đề cao tu vi, di tích cổ nguy hiểm đầy rẫy nhưng kì ngộ cũng không ít, nhiều người mơ cả đời cũng không có xuất tiến vào."

" Vâng thưa Đạo Chủ!" Hàn Phong Hàn Nguyệt cung kính chắp tay nói, sau đó ra về.

Sau khi hai người họ rời đi, Vũ Long nằm dài trên giường nghỉ ngơi.

Hai ngày sau...

Vũ Long tắm rửa sạch sẽ, thay lên mình bộ y phục màu trắng mới mua, bộ y phục hoàn hảo với dáng người của hắn.

Sau đó hắn từ tốn bước xuống cầu thang, vừa xuống bắt gặp ngay Thanh Nhã đang đứng ở cửa phòng nàng.

" Chủ nhân! Thanh Nhã chắc định táng cho chủ nhận một trận đấy!" Tiểu Bạch lên tiếng trêu ghẹo.

Vũ Long gầm gừ cứ đi đi qua Thanh Nhã, không chú ý đến nàng mà mắng Tiểu Bạch : " Ta táng ngươi trước đấy."

Thấy Vũ Long lướt qua mình mà không thèm nhìn một cái, Thanh Nhã trong lòng cảm thấy chút hụt hẫng.

Nàng lại nhớ tới đêm đó, trong cơ nửa tỉnh nửa mê nàng còn nhớ mình và Vũ Long đang làm tình rất mãnh liệt.

Nàng rất xấu hổ và tự trách vì đã để mất đi tấm thân trong trắng. Nàng giận Vũ Long vì sau khi cả hai quan hệ hắn không thèm hỏi thăm đến nàng, nam nhân tồi, ăn xong không chịu trách nhiệm.

Dù vậy sâu trong thâm tâm hình bóng của hắn đôi lúc xuất hiện, kẻ đã cướp đi sự trong trắng của nàng.

Nàng vẫn giận hắn, nhưng nếu hắn chủ động bắt chuyện và xin lỗi nàng có lẽ nàng sẽ xem xét và tha lỗi cho hắn, rồi sau đó mối quan hệ của hai người có thể tiến triển. Thanh Nhã từ nhỏ đã muốn chỉ yêu và lấy một người, nàng đã thất thân với Vũ Long rồi, dù bất đắc dĩ nhưng nàng vẫn đang chờ lời xin lỗi của hắn.

Vũ Long sau khi đi lướt qua nàng, hắn ngồi xuống bàn rồi nơi Hàn Nguyệt và Hàn Phong đang chờ sẵn.

" Đạo Chủ! Chúng ta dùng bữa thôi." Nhìn bàn thức ăn trước mặt, Hàn Phong không chịu được nói sau đó gắp ăn lia lịa.

Vũ Long tùy tiện gắp thức ăn lên bỏ vào miệng, hắn vừa nhai vừa lén nhìn Thanh Nhã đang chạy vạy làm việc.

Bên ngoài tỏ ra không quan tâm nhưng bên trong Vũ Long vẫn luôn để ý đến nàng.

" Xin lỗi xuông thì chưa chắc nàng ấy hết giận, điểm kinh nghiệm thì dùng con mẹ nó hết rồi. Xem ra lần lịch luyện này phải kiếm một món quà về tặng nàng kèm theo lời xin lỗi, như thế chắc ổn." Vũ Long vừa ăn vừa suy nghĩ xem nên tặng Thanh Nhã món quà gì.

Sau khi dùng bữa xong, Vũ Long cùng Hàn Phong Hàn Nguyệt tiến về phía nam của Sương Mù Trấn.

Trên đường đi Vũ Long phổ biến cho hai người về sự nguy hiểm của di tích cổ, chỉ cần sơ sẩy một chút là ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ.

Hàn Phong Hàn Nguyệt nghe xong sợ tái mặt, nhưng vì quyết tâm trở lên mạnh mẽ không có gì có thể cản bước họ.

" Đạo Chủ, người nói xem lần này có nhiều người biết tới di tích không?" Hàn Nguyệt đi sau lưng Vũ Long, từ tốn hỏi.

Vũ Long hỏi Tiểu Bạch, sau đó trả lời : " Di tích tuy cổ nhưng không phải hiếm, chắc cũng có vài ba chục người biết."

" Thế thì chúng ta lại càng phải cẩn thận, Đạo Chủ yên tâm ta sẽ bảo vệ người." Hàn Phong nghe nói có nhiều người cùng đi, chiến ý bùng phát vỗ ngực bành bạch nói.

" Tốt, rất có lòng!" Vũ Long vỗ vai Hàn Phong nói.

Hàn Phong cảm thấy mình rất được tín nhiệm, liền cười cười gian xảo nói : " Bảo vật chúng ta thu được, ngài nhớ để ta giữ cho...ở chỗ ta tuyệt đối an toàn."

Vũ Long nghe vậy cũng chỉ biết lắc đầu chào thua, tên Hàn Phong này chưa gì đã tính tới việc vơ vét bảo vật trong di tích, tham đến thế là cùng.

Ở một nơi miệng hố sâu hun hút giữa rừng thiêng nước độc. Có vài nhóm người đã có mặt, hiển nhiên miệng hố kia chính là cổng tiến vào di tích.

Nhóm của Vũ Long vừa có mặt, Hàn Phong nhìn mọi người xung quanh rồi tấm tắc nói : " Đều là người trẻ tuổi cả."

Hàn Nguyệt phụ họa : " Nhìn họ không tầm thường chút nào, xem ra toàn là anh tài."

Vũ Long gian manh gật đầu nói : " Hầu hết người ở đây đều thuộc về những thế lực khá có tiếng. Chuyến này đi thu hoạch lớn đây hehe."

Hàn Phong như hiểu ý của Vũ Long, hắn liền ra dấu : " Ý Đạo Chủ là...?"

Vũ Long gật đầu đáp : " Ngươi cũng hiểu nhanh đấy."

Sau đó hai tên này cười như phản diện khiến Hàn Nguyệt đứng một bên cũng phải rùng mình lui lại mấy bước.

Bỗng một bàn tay thô kệch đen thui đặt lên bờ vai trắng trẻo của nàng khiến Hàn Nguyệt giật mình vì cảm thấy nguy hiểm.

Nàng hất bàn tay kia ra khỏi vai rồi xoay người lùi lại, trước mặt nàng lúc này là một tên đàn ông to béo, râu tóc lởm chởm ăn mặc lòe loẹt.

Người đàn ông kia nhìn bàn ray mình rồi nhìn Hàn Nguyệt liếm môi nói : " Cô nương xinh đẹp, cũng tới thử vận may sao?"

Hàn Phong và Vũ Long thôi cười khi thấy Hàn Nguyệt đang có chuyện, Hàn Phong liền tiến đến đứng che cho Hàn Nguyệt rồi nói với tên to béo : " Ừ!"

Tên bén trợn mắt nói : " Thằng này cút, ta không nói chuyện với ngươi."

Rồi tên béo vung tay chưởng về phía Hàn Phong, Hàn Phong lập tức tung chưởng đáp trả. Cả hai tu vi ngang ngửa nên đều bị đẩy lùi.

Tên béo không hề nao núng sau đòn vừa rồi, hắn phủi tay không để Hàn Phong vào mắt mà nói với Hàn Nguyệt : " Di tích này nguy hiểm lắm, cô nương đây xinh đẹp như vậy rất dễ làm mồi cho những kẻ không ra gì, chi bằng đồng hành cùng ta, một người tốt cô có thể tin tưởng."

Vũ Long nghe vậy xém thì bật cười, Hàn Nguyệt thì vừa nhìn tên béo kia đã buồn nôn nên liền lắc đầu cự tuyệt : " Cảm ơn ngươi đã có ý tốt nhưng ngươi không phải gu của ta."

Tên béo nghe vậy cười nhạt : " Nữ nhân đều vậy, đều không thích ta...!"

Rồi mặt mày tên béo u ám lại sau đó hắn đi ra chỗ khác.

Hàn Phong kiếm cớ trêu tức Hàn Nguyệt, liền tiến đến hích vai nàng nói đểu : " Muội muội của ta hôm nay được nam nhân để ý, người làm ca ca như ta cảm thấy vô cùng hãnh diện."

Hàn Nguyệt tức giận một cục, nàng đáp trả : " Còn ca ca thì sao? Sao vẫn chưa làm muội hãnh diện đi."

Nghe là biết Hàn Nguyệt nói ý mình không có nữ nhân nào để ý, Hàn Phong biểu cảm khó đỡ bắt đầu rồi biện hộ : " Muội hôm nay không thấy ta cố tình không chải tóc à, để giảm độ tuấn tú xuống. Đi di tích mà bị nữ nhân bám lấy thì mệt lắm...ta nói đúng không Đạo Chủ." Hàn Phong tìm sự trợ giúp của Vũ Long nhưng quay ra đã thấy Vũ Long bị một đám nữ nhân vây quanh.

Đám nữ nhân này y phục sặc sỡ, mặt che màn mỏng, vòng eo để lộ ra thon thả trắng nõn. Đứng gần họ thì liền cảm thấy thơm tho hưng phấn.

Hàn Phong há hốc mồm : " Đạo Chủ đang bị nữ nhân của Hợp Hoan Tông quyến rũ!"

Hợp Hoan Tông, tông môn có cách tu luyện sung sướng nhưng cũng nguy hiểm, chỉ nhận nữ tu.

Vũ Long đang bị một thiếu nữ cao ráo trắng trẻo mời gọi : " Thiếu niên này, lần đầu đi di tích phải không, vậy đi cùng tỷ tỷ nhé."

Nhìn thiếu nữ mặc y phục trên là áo hở rốn, dưới là váy khoe hông, da dẻ trắng nõn ngực tấn công mông phòng thủ, chân dài thẳng tắp, mắt phượng cực kì dụ hoặc, dù che màn mỏng trên mặt nhưng chắc chắn xinh đẹp. Vũ Long không khỏi động tâm, nhưng biết mấy nữ nhân này là người của Hợp Hoan Tông nên dục vọng là không có.

Để được gia nhập Hợp Hoan Tông, nữ nhân đều phải cùng một đỉnh lô tự phá trinh tiết của mình, sau đó trong quá trình tu luyện liên tục lấy dương bổ âm, quan hệ với không ít nam nhân cho đến chết.

Vũ Long không coi thường họ vì thân thể họ không trong sạch, hắn chỉ không muốn dính dáng gì đến đám nữ nhân mở miệng là nhắc đến tình dục này.

" Xin lỗi, ta có bạn gái rồi." Vũ Long lắc đầu nói.

Nghe vậy đám nữ nhân kia bật cười khúc khích tựa như việc đó các nàng biết từ lâu.

" Ta sớm đã nhận ra ngươi không còn là xử nam, nhưng có sao đâu, tỷ tỷ đây chấp nhận mà. Còn gì sung sướng hơn khi được vui vẻ cùng một bầy tiên nữ chứ đúng không các tỷ muội."

" Đương nhiên rồi, tiểu đệ ngoan hay là chúng ta tìm chỗ nào đó kín đáo để tâm sự, chờ di tích mở ra."

Được những lời mời gọi nhiệt tình của mấy nữ nhân Hợp Hoan Tông, Vũ Long chuẩn bị từ chối thì Hàn Phong đã bước ra, dáng vẻ oai phong nhưng đấng cứu thế.

Rồi trước ánh mắt của mọi người Hàn Phong liền lộ ra gương mặt dâm dê rồi nói : " Các vị cô nương, tiểu đệ của ta còn nhỏ tuổi chưa hiểu chuyện mong mọi người thông cảm."

Thiếu nữ kia nhìn sang Hàn Phong cao ráo sáng sủa, mắt phượng toát lên vẻ thèm khát nhìn xuống hạ bộ của hắn rồi nói : " Công tử đây hay là ngươi thay cho đệ đệ mình, tìm chỗ kín đáo cùng tâm sự."

Vừa nói thiếu nữ kia bày ra dáng vẻ khiêu gợi rồi thả ra hương thơm ngào ngạt.

" Việc này...không thành vấn đề!" Hàn Phong nhỏ dãi gật đầu ngay lập tức.

Bốp!

" Ui da!" Hàn Phong ôm đầu kêu lên khi bị nắm đấm nhỏ nhắn của Hàn Nguyệt đánh vào đầu.

Hàn Nguyệt tức giận mắng : " Ca ca háo sắc!"

Hàn Phong quay sang biện hộ với muội muội : " Nguyệt nhi à, ta là thân nam nhân cường tráng, không háo sắc chẳng lẽ trổ bông. Ta háo sắc không phải vì ta muốn thế mà vì ta tôn trọng sắc đẹp của nữ nhân, muội nhìn xem những cô gái này đã phải ăn mặc mát mẻ để ta ngắm, ta không ngắm các nàng ấy sẽ buồn thế nào!"

Tiểu Bạch trong đầu Vũ Long cũng phải thốt lên : " Tên Hàn Phong kia văn vở thật đấy, chủ nhân nên xin theo học một khóa từ hắn."

Hàn Nguyệt không thể nói lại Hàn Phong, nàng bực mình nhìn sang mấy thiếu nữ kia sát ý nổi lên lạnh lùng nói : " Mấy người tránh xa ca ca ta ra một chút!" Nhìn cô gái hung hăng, mấy nữ nhân Hợp Hoan Tông lại bật cười khúc khích.

" Tiểu muội nhan sắc xinh đẹp, rất hợp vào Hợp Hoan Tông ta tu luyện. Hợp Hoan Tông ta trọng nhất là những người có nhan sắc như muội đây."

Nghe Hàn Nguyệt bị dụ dỗ, Hàn Phong liền lên tiếng : " Không được, muội muội ta còn nhỏ...chi bằng để ta thay thế!...ui da!"

Bốp!

Hàn Phong lại bị Hàn Nguyệt đánh vào đầu.

Đúng lúc này, từ dưới miệng hố sâu bất ngờ truyền ra những âm thanh rên rỉ rợn người.

Rồi không gian giữa miệng hố bỗng vặn vẹo, một cánh cổng bằng đá phủ đầy rêu phong xuất hiện.

Mọi sự chú ý đều đổ dồn về cánh cửa đá.

Hàn Phong thấy vậy liền định lao lên nhưng bị Vũ Long lôi lại.

Một vài người cũng ngay lập tức lao lên, họ dễ dàng nhảy ra chiều dài từ mép miệng hố tới cổng đá, tuy nhiên khi đến nơi họ va vào một lớp phòng ngự vô hình bao bọc cửa đá.

Có người nhanh tay chưởng xuống dưới tạo phản lực để quay trở lại, có người dùng vũ khí của mình cắm vào miệng hố, có kẻ thì phản xạ chậm bị rợ xuống hố sâu không thấy đáy.

Tiếng kêu thảm thiết của kẻ vừa rơi làm mọi người căng thẳng.

Cách cửa đá được một lớp phòng ngự bảo vệ, nếu muốn tiến vào phải phá vỡ lớp bảo vệ.

Sau khi hỏi Tiểu Bạch, cách duy nhất để phá bỏ lớp bảo vệ là tấn công vào nó. Vũ Long không nói gì mà lặng lẽ quan sát xem có ai phát hiện ra không.

Nhờ có mấy tên không não ban nãy mà những người còn lại mới nhận ra lớp phòng ngự.

Thiếu nữ ban nãy quyến rũ Vũ Long nở một nụ cười quyến rũ, sau đó lấy ra một quả cầu đặt xuống đất, chân ngọc co lên đá vào quả cầu khiến quả cầu lao đi như tên bắn va đập với lớp phòng ngự của cánh cửa rồi nảy ra.

Tên béo thấy vậy, linh lực màu vàng tụ lên cánh tay to lớn của hắn rồi hắn lao lên đấm thẳng vào lớp phòng ngự.

Rầm!

Lớp phòng ngự xuất hiện một vết nứt rất nhỏ, tên béo thấy vậy cười một cái rồi nói lớn : " Vào thì ai cũng muốn vào, phòng ngự lại quá chắc. Mỗi người một chiêu đem phòng ngự này phá bỏ đi, không làm mà đòi có ăn chỉ có ăn đầu bòi ăn cứt."