Vậy mà giờ cô lại mơ thấy ngôi nhà trước tận thế rõ ràng như vậy, sạch sẽ gọn gàng, trong không khí còn có mùi hoa nhài. Kiều Thanh Thanh không muốn tỉnh lại, giấc mơ này quá đẹp. Cho đến khi một tiếng nhạc vừa quen thuộc vừa xa lạ vang lên, đánh thức cô khỏi sự đau buồn của những kí ức đẹp đẽ đã qua.
Ngồi dậy nhìn trái phải, Kiều Thanh Thanh lấy điện thoại di động trên tủ đầu giường, ID người gọi là "Văn Văn".
Văn Văn, người bạn tốt Viên Hiểu Văn nhiều năm không gặp. Trong mộng còn có thể nhận được điện thoại của bạn bè, ông trời đối xử với cô không tệ, Kiều Thanh Thanh ấn nút trả lời, đối diện truyền đến giọng nói hoạt bát vui vẻ của bạn thân: "Thanh Thanh rời giường chưa đó, tớ đi đón cậu, hôm nay có kế hoạch lớn, chúng ta phải đi dạo phố cả ngày! Cậu dậy chưa, cậu muốn ăn sáng món gì? ...”
Trong lòng Kiều Thanh Thanh chấn động, cuộc đối thoại này rất quen thuộc.
Cổ họng cô căng thẳng: "Tớ, cậu, cậu có thai rồi?"
“...... A a a a Thanh Thanh làm sao cậu biết vậy tớ còn chưa nói cho cậu biết mà cậu làm sao biết được!”
"Có phải mới một tháng hay không?"
"Ôi vãi! Thanh Thanh à làm sao cậu biết được! Tớ cũng đến bệnh viện xét nghiệm máu mới xác định ra, chỉ nói cho chồng tớ biết, anh ấy không biết cậu nên nhất định không phải anh ấy nói với cậu, làm sao cậu biết?”
Kiều Thanh Thanh thở gấp: "Cậu, chờ một chút."
Cô cúp điện thoại chạy ra khỏi phòng, mở cửa ban công ra, hai tay chống ban công nhìn xuống. Đây là một tiểu khu cao cấp hai mươi năm trước, cơ sở vật chất sinh hoạt gần như toàn diện, có quảng trường thể dục và trường mẫu giáo, sau khi qua con đường phía trước chính là chợ nông sản và siêu thị sinh hoạt, mỗi buổi sáng đều có xe cộ qua lại rất náo nhiệt.
Nhìn xuống, cô thấy một chiếc xe buýt vừa vặn rời khỏi bục đối diện, một người nhân viên áo trắng cắn bánh bao bước nhanh đuổi theo: "Chờ tôi! Tôi vẫn chưa lên xe buýt!”
Bà già đưa cháu đến trường mẫu giáo nắm tay đứa trẻ, chậm rãi đi qua vạch qua đường.
Ba đứa trẻ bảy tám tuổi cười đùa và chạy ra khỏi khu dân cư, hai bím tóc đuôi ngựa của bé gái tạo ra một vòng cung vui vẻ.
Đồng tử Kiều Thanh Thanh co rút lại, cô cúi đầu nhìn tay, cô nắm chặt lan can ban công, cảm nhận nhiệt độ lạnh lẽo, lại dùng sức nắm chặt, trên tay có thể cảm nhận được cảm giác đau đớn chân thật.
Cô tát mình một cái thật mạnh, há to miệng muốn lớn tiếng kêu lên, nhưng âm thanh đều nghẹn ở cổ họng, nửa chữ cô cũng không kêu được, chỉ có thể nắm chặt lan can, lệ rơi đầy mặt.
Cô không thể tin rằng cô đã trở lại quá khứ, đó thật sự là quá khứ không phải là tương lai!
Những quá khứ đen tối và đau đớn đó vẫn chưa xảy ra.
Nhớ lại điều gì đó, cô ngay lập tức gọi một cuộc gọi.
"Này Thanh Thanh, bây giờ không phải em nên cùng Hiểu Văn đi dạo phố mua đồ sao, còn có thời gian gọi điện cho anh à."
Là giọng nói quen thuộc, giọng điệu nhanh như đúc trong trí nhớ. Kiều Thanh Thanh rơi lệ, vẻ mặt bi thương, nghe chồng ở đầu dây bên kia thân mật hỏi thăm, cô hít sâu một hơi, giọng điệu rất bình tĩnh: "Thiệu Thịnh An! Anh lập tức xin nghỉ phép về nhà, không xin được sao? Vậy thì anh đi nói với sếp của anh là vợ anh sẽ nhảy lầu!"
Sau đó cô bấm ngắt cuộc gọi, ngồi xổm xuống khóc lớn.
Khóc vài tiếng, Kiều Thanh Thanh lại cười, vừa cười vừa khóc, đứng lên quay video gửi qua.