Chương 5: Chương 5

Sau khi đăng tải xong video, Kiều Thanh Thanh lại gọi điện cho mẹ: "Mẹ ơi, con nhớ mẹ rất nhiều, ngày mai mẹ đến thăm con được không."

Kiếp trước ngày mai, mẹ cô sẽ đến Hoa Thành thăm cô, cô phải đảm bảo tất cả mọi thứ sẽ không thay đổi.

"Mẹ cũng nhớ con, thật sự rất mong ngày mai quá đi, cậu con có đưa cho mẹ một thùng hải sản, mẹ làm sao ăn được hết chứ, ngày mai mẹ đưa qua cho con. Thịnh An đâu, đi công tác về chưa?”

Kiều Thanh Thanh đè nén cảm xúc, cười nói: "Anh ấy sẽ trở về, đến lúc đó cùng nhau ăn hải sản. Ngày mai khi nào mẹ xuống xe và nói với con, con sẽ ra đón mẹ.”

"Không cần, mẹ đi xe buýt thẳng đến cửa tiểu khu, không cần con đón, a, có khách đến, mẹ cúp máy đây."

"Vâng."

Sau khi Kiều Thanh Thanh chấp nhận sự thật mình tái sinh, nỗi đau thắt chặt 10 năm trong lòng rốt cuộc cũng có chút buông lỏng.

Người yêu của cô, những người thân yêu của cô vẫn còn sống vào thời điểm này!

Cô đi tới đi lui trong phòng khách, điện thoại di động lại vang lên, vẫn là bạn thân Viên Hiểu Văn.

Áy náy nghe điện thoại, Kiều Thanh Thanh nói tạm thời có việc không đi được: "Đường ống nước trong nhà bị nổ, tớ phải nhờ người đến sửa chữa, đúng rồi, vừa rồi tớ nhận được một tin tức, nói là bão lớn trăm năm khó gặp, tớ phải đi mua chút thức ăn về nhà, cậu cũng mua một ít đi."

"Không có bão, dự báo thời tiết không nói vậy mà. Ai da Thanh Thanh, bão thì sợ cái gì chứ, chúng ta ở đây cũng không phải là bờ biển, không sợ. Vậy cậu sửa ống nước đi, tớ và Manh Manh đi mua trước nha.”

Vừa kết thúc cuộc gọi, điện thoại của chồng Thiệu Thịnh An gọi tới. Nghe đầu kia nói đã đặt vé máy bay xong, Kiều Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm, lại uy hiếp thêm một câu nữa mới cúp máy. Mở phần mềm trò chuyện ra, quả nhiên nhìn thấy ảnh chụp màn hình vé máy bay.

"Như vậy là đủ rồi, tối nay Thịnh An về nhà, ngày mai mẹ cũng về nhà." Kiều Thanh Thanh rưng rưng nở nụ cười.

Hai người quan trọng nhất sẽ trở về với cô, Kiều Thanh Thanh hoàn toàn bình tĩnh lại, cô phải tranh thủ thời gian chuẩn bị.

Cô trải qua mười năm trong tận thế, mười năm kia rất vất vả, trải qua mấy lần tuyệt cảnh, mỗi lần cô đều cho rằng mình sắp chết, muốn buông xuôi tất cả, nhưng mỗi lần cô đều sẽ nhớ đến chồng, nhớ mẹ cô, sau đó cắn răng tiếp tục sống.

Cho dù sống không giống một con người, cũng phải sống sót.

Trở lại mười năm trước, hay nói đúng ra là trước tai nạn kinh hoàng đó, đây là phần thưởng của ông trời ban tặng cho vô số ngày đêm thành kính cầu nguyện của cô sao?

Nghĩ như vậy, Kiều Thanh Thanh đột nhiên lấy lại tinh thần, cô nhắm mắt rồi từ từ mở ra, nhìn thấy không gian của mình.

Tại thời điểm này, cô bước vào một cảnh giới huyền diệu, nghe không gian bên trong "nói chuyện". Nó nói với cô rằng nó đã thỏa mãn nguyện vọng của cô, để cô sống lại đến mười năm trước, tất cả bi kịch vẫn chưa bắt đầu, đến lúc này nó và nhân quả của cô kết thúc, duyên phận chấm dứt, chờ sau khi cô chết, nó sẽ hoàn toàn rời đi.

Cô đột nhiên mở mắt, loại cảm giác này trong nháy mắt biến mất, nhưng cỗ ý chí không gian kia vững vàng khắc ở trong đầu cô.

"Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã đưa tôi trở về, còn nguyện ý tiếp tục trợ giúp tôi." Kiều Thanh Thanh thật lòng cảm ơn. "Cậu thích hoàng kim ngọc thạch đúng không? Sau này có cơ hội tôi nhất định sẽ tìm cho cậu thật nhiều thật nhiều, để cho cậu trở nên lớn hơn.”