Chương 30: Ta không phải là phàm nhân!

Toàn bộ con đường đã có trên trăm tên đệ tử vây xem. Toàn trường lúc này trở nên yên tĩnh dị thường.

Bọn hắn cứ như vậy mà đứng nhìn Lý Văn Cường độc bá nhất phương ở nơi đó.

Đương nhiên là không có một người dám lên tiếng.

Lúc này trong mắt tất cả mọi người ở đây đều hiện lên một vẻ chấn động. Bọn hắn chấn động là do không ngờ Lý Văn Cường dám cuồng như thế, dám lấy một người để đi đối mặt với nhiều đệ tử của Cửu Lý chân nhân như vậy, hắn hoàn toàn là không sợ bất kỳ cái gì.

Nhưng nguyên nhân lớn nhất khiến bọn hắn rung động chính là Lý Văn Cường chỉ dùng một cái bạt tai mà đã đánh cho Trương Vân Long không hề có lực hoàn thủ.

Lý Văn Cường này mới đạt tới cảnh giới gì chứ?!!

Hắn mới Luyện Khí tầng bốn a!

Nhưng Trương Vân Long này thế nhưng liền đã tiến vào Luyện Khí tầng sáu vào mấy năm trước, hắn đang làm chuẩn bị cho việc đột phá vào Ngưng Khí kỳ nha!

Chính là khác biệt hai tiểu cảnh giới như vậy mà Trương Vân Long lại không thể tránh né, không thể ngăn trở, mà đành phải cứng rắn chịu lấy một bạt tai từ Lý Văn Cường.

Một bạt tai này không chỉ quất vào trên mặt Trương Vân Long, mà cũng đã quất vào trên mặt của Cửu Lý chân nhân. Rồi nó lại càng hung hăng quất vào sâu trong nội tâm của tất cả mọi người ở đây.

Đây là lần thứ nhất tên phế vật không có linh căn kia bộc phát ra lực lượng a!

Một hồi lâu sau, Trương Vân Long đứng lên. Hắn đỏ cả mắt lên mà cuồng loạn bạo rống một tiếng:

"Ngươi dám quất lão tử hảảả???"

"Ngọa tào! Mẹ nó! Đánh đi! Đánh chết hắn cho ta! Hôm nay dù cho có ai tới đi nữa thì ta cũng đều mặc kệ! Đánh hắn cho ta!"

Trương Vân Long nói xong thì hắn liền giống như bị điên mà nhào về phía Lý Văn Cường.

Lúc này, có một ít nữ đệ tử nhát gan đang vây xem nhìn thấy tình huống có chút không đúng thì liền kinh hô một tiếng:

"Cái này muốn xảy ra án mạng a!"

"Nhanh! Nhanh đi gọi trưởng bối tới đây ngay!"

"Đi gọi người của Chấp Pháp đường tới đi!"

"Nhanh lên đi! Nhanh đi gọi Chấp Pháp đường! Hôm nay sợ là muốn xảy ra án mạng a!"

". . ."

Theo một tiếng gào thét của Trương Vân Long, các đệ tử vây xem náo nhiệt không chê sự tình lớn mà liền dồn dập lui về sau một đoạn. Nhưng vẫn có một số đệ tử vội vàng chạy đi để đi tìm trưởng bối tới khuyên ngăn.

Đây không phải là một trận đánh nhau đơn giản.

Đây là muốn liều mạng a!

Bởi vì một bạt tai này quá mức vang dội. Tu Chân giới là nơi đầy huyết tính, do đó ai có thể nhịn được loại sỉ nhục này chứ?

Trương Vân Long hướng phía trước xông lên, và các đệ tử khác của Cửu Lý chân nhân cũng đều phản ứng lại. Bọn hắn dồn dập cắn răng nghiến lợi mà nhìn xem Lý Văn Cường và gào thét:

"Đánh chết hắn đi các huynh đệ!"

"Mẹ ngươi! Còn dám động thủ trước cơ à?"

"Hôm nay dù cho ai tới thì cũng đều không cản được chúng ta đâu! Hôm nay chúng ta muốn đánh chết ngươi!"

"Lý Văn Cường! Ngươi xong đời rồi! Ngươi đã gây ra đại họa a! Hôm nay ngươi đã thọc ra một cái lỗ thủng rồi đó!"

"Lý Văn Cường! Dù hôm nay sư phụ của ngươi có tới đây thì cũng đều vô dụng! Chúng ta sẽ đánh chết ngươi ngay trước mặt sư phụ của ngươi! Sư phụ của ngươi mà dám nói cái gì thì chúng ta liền đánh luôn sư phụ của ngươi cùng một chỗ!"

"Nắm cỏ! Đánh hắn cho ta! Sư phụ chúng ta hiện tại đã có thể chen mồm vào được cùng với đại trưởng lão, do đó chúng ta không sợ đem sự tình này làm lớn chuyện! Các huynh đệ không cần thu lại tay chân, cứ cho hắn vào chỗ chết mà làm! Mà hắn chỉ là một tên phế vật không có linh căn, vẫn là đồ đệ của tên phế vật Cửu Huyền kia, do đó hắn bị đánh chết là đáng đời a!"

". . ."

Cả đám lớn đệ tử của Cửu Lý chân nhân gầm rú vang dội rồi cùng nhau tiến lên.

Lý Văn Cường vẫn giữ khuôn mặt lạnh mà không hề nói ra một câu, và hắn cũng không hề lui lại một bước.

Người khác ném phân ném nước tiểu vào bên trên phòng của hắn thì hắn có thể nhẫn chịu, thậm chí hắn có thể giả vờ như không biết.

Cả môn phái, trừ hai huynh đệ Văn Cường kia cùng với Cửu Huyền bên ngoài, thì không ai chịu chào đón hắn. Hắn có thể nhẫn chịu chuyện này, thậm chí hắn còn có thể tu luyện tại trong căn phòng tràn đầy vật dơ bẩn này. Hắn một ngày sống là hai ngày nghịch ngợm, do đó hắn không thèm suy nghĩ gì, không hề tức giận gì, cũng chẳng đi gây phiền toái với ai.

Nhưng mà hiện tại, hắn đã muốn đánh một trận đã đời.

Hắn muốn dùng nắm đấm để chứng minh với những ai đang xem thường Cửu Huyền trên thế gian này. Bởi vì ánh mắt của Cửu Huyền là không sai!

Lão tử Lý Văn Cường đây không phải là phàm nhânnn!!!

Trương Vân Long là tên thứ nhất xông lên. Hắn xuất thủ ra một quyền thẳng đến mặt Lý Văn Cường.

Bị một quyền của Tu chân giả Luyện Khí tầng sáu lao thẳng tới mặt thì đây chính là sát chiêu.

Bởi vì Tu chân giả không giống phàm nhân.

Nếu luận bàn cùng đánh nhau bình thường, thì trên cơ bản là không được đánh vào mặt. Bởi vì uy lực của một quyền này không phải kẻ yếu ớt có thể chống lại. Nếu bị một quyền này đập xuống dưới thì tuyệt đối sẽ bị nát đầu.

Đánh vào mặt chính là dấu hiệu muốn đưa người bị đánh vào chỗ chết!

Trương Vân Long hét lên một tiếng chói tai:

"Ngươi đi chết cho lão tử!!!"

Trong mắt hắn có từng tia sát cơ bắn ra bốn phía.

Tuy Lý Văn Cường mặt không đổi sắc, nhưng trong mắt hắn thì đang đè nén vô biên lửa giận.

Lý Văn Cường đột nhiên vọt tới phía trước, dĩ nhiên là hắn đã tránh né được một quyền này của Trương Vân Long

Né tránh!

Cứ như vậy mà đã né tránh!

Cú né tránh này của Lý Văn Cường liền khiến cho Trương Vân Long đều thấy sững sờ:

“Như vậy mà đều có thể né tránh được sao? Tốc độ của hắn nhanh đến bao nhiêu đây?!!”

“Chính mình thế nhưng là Luyện Khí tầng sáu, còn hắn chỉ là Luyện Khí tầng bốn mà thôi. Chênh lệch hai tầng cảnh giới mà thật không ngờ hắn lại có thể né tránh được một quyền của mình a!”

Thời khắc Trương Vân Long vẫn còn đang kinh ngạc, thì Lý Văn Cường cũng đã đánh tới một quyền hướng vào mặt Trương Vân Long.

Tê!!!

Con ngươi của Trương Vân Long liền co rụt lại. Hắn tỏ ra kinh hãi mà chảy ra mồ hôi lạnh khắp toàn thân. Hắn sợ hãi vì hắn phát hiện ra Lý Văn Cường cũng đang muốn giết mình.

Hô!!!

Nắm đấm của Lý Văn Cường phát ra tiếng gió vừa trầm thấp mà vừa kinh khủng, hướng thẳng đến đỉnh đầu của Trương Vân Long mà đập xuống. Nếu Trương Vân Long bị Một quyền này đập trúng, thì đầu của hắn có thể bị nện đến lún xuống bên trong lồng ngực.

Một tiếng kinh hô vang lên, Trương Vân Long theo bản năng giơ lên tay trái để bảo vệ đầu, đồng thời hắn điên cuồng lui về phía sau.

Một tiếng bànhhh vang lên.

"Á!!!"

Sau đó là một tiếng kêu thảm vô cùng thê lương vang vọng toàn bộ nơi đây.

Cờ rắc một tiếng, đó là âm thanh của xương cốt bị đứt gãy.

Lúc này cánh tay trái của Trương Vân Long đã hoàn toàn bị gãy méo tới một góc độ quái lạ. Năm ngón tay của hắn đung đưa mềm oặc, hiển nhiên là đã bị vỡ nát đứt gãy.

Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này thì đều run lên trong lòng.

Lý Văn Cường...

Hắn. . . hắn thật là có lực lượng lớn a!

Từ lúc nào mà lực lượng của Luyện Khí tầng bốn đã trở nên lớn như vậy rồi chứ?!!