Trong những người bán tán chỉ trích này thì đệ tử của Cửu Lý chân nhân càng là những người có phản ứng kịch liệt nhất.
Sau đó một tên đệ tử của Cửu Lý chân nhân có cảnh giới Luyện Khí tầng sáu dẫn theo mười tên đệ tử Luyện Khí kỳ khác hướng tới phòng ký túc xá của Lý Văn Cường mà đi. Cả đám người lúc này đều vén tay áo lên với khí thế hùng hổ. Tên Luyện Khí tầng sáu kia kích động sĩ khí:
"Các sư huynh đệ, gã Cửu Huyền chân nhân kia hôm nay cũng đã tới tìm sư phụ của chúng ta! Ta còn không rõ hắn tìm sư phụ của chúng ta làm cái gì, nhưng sau khi ta nghe người khác nói thì mới biết được là hắn tìm sư phụ của chúng ta để hỏi mượn Hồi Nguyên Đan từ Cửu U chân nhân! Gã lão cẩu không cần mặt này đều đã có quan hệ kém như vậy cùng với sư phụ của chúng ta, thế mà hắn vẫn còn không biết xấu hổ mà lại đến hỏi mượn đan dược với sư phụ a!”
"Hắn đã tới mượn đan dược của Cửu U chân nhân, nhưng ta không biết hắn còn mượn đan dược của ai nữa không! Và ta không cần nghĩ cũng biết, Cửu U chân nhân đại độ lượng kia tám thành là sẽ cấp cho Cửu Huyền a!"
"Trong lòng ta thật phiền muộn a! Tài nguyên tu luyện của mạch chúng ta còn không đủ để dùng, vậy mà nàng lại có thể cho Cửu Huyền mượn đi rồi!"
"Chúng ta đi tìm Lý Văn Cường kia để đòi lại đi!"
"Hắn cắn thuốc đến nổi đột phá vào Luyện Khí tầng bốn, kết quả. . . kết quả là hắn lại đang dùng tài nguyên tu luyện của chúng ta a!"
"Phàm nhân mà cũng xứng có tốc độ tu luyện nhanh đến như vậy sao?"
". . ."
Kỳ thật Cửu Huyền chỉ hỏi mượn đan dược từ Cửu U mà thôi. Hắn có tìm gặp Cửu Lý, nhưng căn bản hắn không hề mở miệng mượn đan dược từ Cửu Lý, mà hắn chỉ muốn Cửu Lý xử lý việc làm lệnh bài chứng minh thân phận giúp cho Lý Văn Cường. Bởi vì khi Lý Văn Cường có được lệnh bài chứng minh thân phận này, thì về sau nếu hắn có đi ra Kê Lung Sơn hay đi đến các địa phương khác, thì việc chứng minh hắn là đệ tử của Tử Vân Phái sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Mỗi người đệ tử của Tử Vân Phái đều có lệnh bài chứng minh thân phận như vậy.
Cửu Huyền chỉ nhờ Cửu Lý có thế thôi.
Nhưng Cửu Huyền lại bị đệ tử của Cửu Lý cho rằng là hắn tới để mượn đan dược.
Bọn hắn không phục nên bọn hắn muốn đi đánh Lý Văn Cường.
Do đó bọn hắn đi một mạch với khí thế hung hăng giết tới trước cửa phòng ký túc xá của Lý Văn Cường.
Mà cái bộ dáng khí thế hung hăng cùng nhau đi tới này cũng đã hấp dẫn không ít đệ tử đến đây vây xem. Dù sao thì ở đâu cũng đều có không ít loại người thích đi xem những sự việc náo nhiệt này.
Một tiếng bạo rống vang vọng khắp toàn bộ khu ký túc xá:
"Lý Văn Cường đâu, đi ra đây cho lão tử!!!"
Vô số đệ tử mới bên trong khu ký túc xá đều dồn dập đi ra ngoài và thò đầu ra quan sát:
"Lý Văn Cường đã làm ra chuyện gì rồi?!!"
"Hắc hắc, đây là đệ tử của Cửu Lý chân nhân phải không? Nhìn bộ dạng này của bọn hắn thì dường như là Lý Văn Cường đã đắc tội với người ta rồi a!"
"Hắn xong đời rồi!!!"
"Trước kia đệ tử Cửu Lý chân nhân chê hắn quá yếu, do đó thật không tiện nếu muốn bắt nạt hắn. Nhưng hiện tại Lý Văn Cường đã là Luyện Khí tầng bốn rồi. Xem ra thời gian khổ cực của hắn sẽ được chấm dứt a!"
"Cửu Lý chân nhân là một người bá đạo từ xưa tới nay, mà đệ tử của hắn cũng đều đã xưng vương xưng bá. Lý Văn Cường hôm nay liền gặp phải xui xẻo!"
". . ."
Lý Văn Cường đang ngủ dưỡng thần trong phòng bỗng tỉnh lại. Hắn nghe thấy ồn ào ngoài cửa nên không khỏi nhướng mày hỏi:
"Người nào đang ồn ào ngoài cửa phòng ta đấy?!!"
Đệ tử Luyện Khí tầng sáu Trương Vân Long của Cửu Lý chân nhân lãnh duệ quát một tiếng:
"Gia gia của ngươi tới!!! Cút ra đây cho ta!!!"
Lúc này sắc mặt Lý Văn Cường dần dần trở nên nghiêm túc. Cửu Lý chân nhân đã hại sư phụ hắn thảm như vậy, nhưng hắn còn không có đi tìm đệ tử của Cửu Lý chân nhân để gây phiền phức. Thật không nghĩ tới bây giờ những phiền toái này lại tự chủ động đưa tới cửa.
Lý Văn Cường mặc quần áo tử tế, sau đó đứng tại bên trong đình viện mà nói ra:
"Có việc gì thì vào phòng hẳn nói!"
Trương Vân Long nghe vậy liền tỏ ra ghét bỏ mà liếc mắt nhìn lên trên tường phòng của Lý Văn Cường. Sau khi quan sát các vật dơ bẩn trên cửa thì hắn bỗng cười nhạo một tiếng nói:
"Cái chỗ chết tiệt này của ngươi mà cũng xứng để ta đi vào hay sao? Cút ra đây cho ta! Ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng này đó!"
Nói xong, Trương Vân Long nhìn hai bên một chút. Khi hắn thấy không có trưởng bối ở nơi này thì hắn liền cười lạnh rồi giảm âm thanh thấp xuống một chút mà nói:
"Sư phụ của ngươi hỏi mượn Hồi Nguyên Đan từ sư phụ chúng ta để cấp ngươi tu luyện đúng không? Ngươi cũng không cảm thấy ngại khi tự xưng mình là đại quỷ đầu ở đây với ta à? Luyện Khí tầng bốn sao? Còn giả ra uy phong tại Tử Vân Phái cơ à? Cười chết người a!"
"Lão tử chỉ cảnh cáo ngươi một lần! Ngươi mau bảo tên phế vật Cửu Huyền kia ngoan ngoãn phun ra Hồi Nguyên Đan mà hắn đã mượn đi! Nếu không về sau ta sẽ đánh ngươi mỗi ngày đó! Chờ lão tử đột phá vào Ngưng Khí kỳ thì ngay cả lão già sư phụ của ngươi ta cũng đánh như. . ."
Lời nói của Trương Vân Long còn chưa dứt, thì cửa phòng ký túc xá tràn ngập đồ vật dơ bẩn kia bỗng nhiên mở ra.
Rồi sau đó là một tiếng sưuuu xé gió vang lên.
Trước mắt mọi người bỗng hiện ra một đạo tàn ảnh phi ra từ cửa phòng.
Lông măng toàn thân Trương Vân Long đột nhiên căng cứng. Hắn muốn lui lại nhưng đã không còn kịp nữa.
Đúng lúc này một tiếng bốppp thanh thúy vang lên.
Cuối cùng đã thấy Trương Vân Long lảo đảo một cái tại chỗ rồi đặt mông ngồi uỵch trên mặt đất. Nửa bên mặt của hắn lúc này bỗng sưng lên ngày càng cao.
Mà ngay tại địa phương Trương Vân Long đã đứng trước đó đã xuất hiện một người.
Hắn mặc một thân đạo bào, đầu tóc rối bời giống như là đã mấy ngày không có chải qua.
Lý Văn Cường cứ đứng ở nơi đó, hắn bình tĩnh vô cùng mà nhìn xem Trương Vân Long. Tay phải của hắn đang nhẹ nhàng run rẩy.
Giờ khắc này toàn trường đều trở nên yên tĩnh.
Tất cả mọi người tỏ ra vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy hết thảy mọi chuyện vừa diễn ra.
Trương Vân Long Luyện Khí tầng sáu mà lại bị Lý Văn Cường quăng một bạt tai nhưng không hề có lực hoàn thủ sao?!!
Tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy choáng váng.
Chính bản thân Trương Vân Long cũng cảm thấy choáng váng. Hắn ngồi dưới đất và trong ánh mắt hắn lúc này đang lóe lên một vệt kinh hãi:
“Hắn. . . hắn mà là Luyện Khí tầng bốn ư?!!”
“Vừa rồi chính mình cũng chỉ có thể nhìn thấy một đạo bóng người ẩn ẩn hiện hiện, sau đó liền bị quăng một bạt tai vào mặt! Nếu như. . . Đây không phải là một cái bạt tai mà là một đao thì sao? Vậy thì chính mình liền kết thúc ở chỗ này rồi a!”
Nghĩ đến đây khiến cho trái tim Trương Vân Long đập loạn lên, hắn đã có một chút dự cảm bất an.
Lý Văn Cường dùng một loại ánh mắt vô cùng bình tĩnh để nhìn xem Trương Vân Long. Nhưng Trương Vân Long lại có thể trông thấy, phía dưới ánh mắt bình tĩnh này đang đè nén vô biên Nghiệp Hỏa. Chính lúc này, Lý Văn Cường mở miệng nói ra:
"Từ hôm nay trở đi, cho đến một vạn năm về sau, sẽ không có người có thể chửi bới bất luận kẻ nào bên cạnh ta! Nhất là Cửu Huyền!"
"Hãy đóng lại miệng của ngươi, nếu không ta sẽ xé rách nó! Ta không nói đùa đâu! Lý Văn Cường ta đã nói là sẽ làm!"
Nói xong câu này, Lý Văn Cường cứ như vậy mà đứng tại trước cửa tràn đầy ô uế của phòng mình mà chỉ vào mặt Trương Vân Long. Rồi hắn khẽ hô lên:
"Quỳ xuống!"
Lý Văn Cường lại đưa đầu ngón tay đảo qua mỗi một tên đệ tử của Cửu Lý chân nhân và nói:
"Bao quát tất cả các ngươi!"
". . ."