Vào lúc này, một tên đệ tử khác đạt tới Luyện Khí tầng năm của Cửu Lý chân nhân nhìn thấy cảnh tượng vừa mới xảy ra thì liền tê cả da đầu. Trong lòng hắn kinh dị không thôi:
“Gã Lý Văn Cường này thật sự chỉ là Luyện Khí tầng bốn thôi sao?!! Hắn có thật là một tên phàm nhân không linh có căn không đây?!!”
"Á!!!"
Trương Vân Long vẫn đang kêu thảm như cũ. Hắn điên cuồng lui lại, một bên lui lại và một bên gào thét như kẻ điên:
"Bảo hộ ta nhanh!!!"
"Nhanh! Bảo hộ ta! Hắn muốn giết ta a!"
"Bảo hộ ta ngay!!!"
". . ."
Toàn trường yên tĩnh lại và lặng ngắt như tờ.
Một quyền! Chỉ là một quyền!
Không ngờ Lý Văn Cường đã đánh cho Trương Vân Long tàn phế tại chỗ!
Tất cả mọi người nhìn xem Lý Văn Cường đứng tại trước cửa phòng ký túc xá tràn đầy cứt đái đang lẻ loi một mình ngăn cản mười mấy người thiếu niên tấn công. Lần đầu tiên trong mắt bọn họ xuất hiện một chút kính sợ.
Trương Vân Long tàn phế nên các đệ tử của Cửu Lý chân nhân cũng đều có chút hoảng sợ mà lui về sau hai bước.
Bọn hắn trầm mặc một lát, rồi sau đó có một người đệ tử bỗng nhiên hét lớn một tiếng:
"Lấy ra binh khí đi các huynh đệ!!!"
Một tiếng rống to làm cho đám người phản ứng lại.
Soạt soạt soạt!
Một trận tiếng đao binh rời khỏi vỏ vang lên.
Mười tên đệ tử của Cửu Lý chân nhân liền rút ra kiếm, hoặc là đao, hoặc là song mâu, hoặc là chủy thủ, hoặc đủ loại pháp khí khác từ trên thân mình.
Nhất thời sát khí lóe lên lóng lánh bắn ra bốn phía từ binh khí.
Lý Văn Cường thấy vậy liền hơi híp con mắt và không khỏi siết chặt nắm đấm.
Bởi vì hắn biết, những vũ khí này cũng không phải là binh khí của phàm nhân, mà chính là pháp khí của tu chân giả.
Đại bộ phận đệ tử Luyện Khí kỳ đều sẽ nắm giữ một kiện pháp khí. Từ thời điểm có tu vi Luyện Khí kỳ thì bọn hắn liền bắt đầu uẩn dưỡng kiện pháp khí này, rồi đợi đến khi tiến vào Ngưng Khí kỳ thì sẽ thu pháp khí đó vào đan điền để nó trở thành pháp bảo của mình.
Lực sát thương của Pháp khí rất là kinh người.
Do đó Lý Văn Cường đã biết quan khẩu hôm nay sẽ không dễ chịu cho hắn lắm. Bởi vì bọn họ đang muốn nhanh chóng giết hắn trước khi có người đến ngăn cản.
Nếu đã như vậy thì hắn liền giết cho thống khoái. Dù hắn có chết thì khí tiết vẫn còn lưu lại. Vậy hắn liền kéo thêm mấy cái đệm lưng a!
Từ một khắc đám đồ đệ của Cửu Lý chân nhân rút ra pháp khí kia trở đi, toàn bộ ánh mắt của các đệ tử mới trong khu ký túc xá đang xem náo nhiệt kia đều biến hóa trong nháy mắt.
Trước đó bọn hắn tới để xem náo nhiệt, để xem kịch vui. Nhưng giờ khắc này, trong mắt bọn hắn đều lóe lên thần sắc băng lãnh.
Cho dù ở giữa các đồng môn có tiểu đả tiểu nháo, nhưng vẫn chưa từng tự mình giết hại tay chân mình. Do đó sẽ không có chuyện động binh khí. Huống chi. . . Mười tên có pháp khí lại đi bắt nạt Lý Văn Cường tay không tấc sắt a!
Tất cả mọi người đều cảm thấy nhìn không được.
Bởi vì đám đồ đệ của Cửu Lý chân nhân đã xúc phạm đến ranh giới cuối cùng của tất cả mọi người!
Lúc này, bỗng nhiên có một sư tỷ mang trong lòng đầy sự căm phẫn mà yêu kiều quát lên một tiếng:
"Các ngươi không cảm thấy mình quá vô sỉ hay saooo?!! Mười tên đánh không lại một người, rồi hiện tại còn muốn sự dụng cả pháp khí ư?!!"
"Các ngươi quả là quá mức a! Pháp khí là để giết địch! Còn Lý Văn Cường lại là người Tử Vân phái chúng ta! Hắn không phải là địch nhân đâu!"
"Buông xuống pháp khí ngay!!!"
"Các ngươi đứng có quá bắt nạt người khác a! Buông xuống pháp khí ngay!"
" Các ngươi đừng có động binh khí làm thương tổn tới mình huynh đệ tại bên trong khu ký túc xá người mới của chúng ta!"
"Buông xuống pháp khí ngay!!!"
". . ."
Liên tiếp từng tiếng phản đối vang lên từ bốn phương tám hướng từ toàn bộ những người mới ở bên trong khu ký túc xá.
Lúc này đám đệ tử của Cửu Lý chân nhân đã ngơ ngẩn cả người rồi hai mặt nhìn nhau.
Có mấy người đã do dự một chút và sau đó yên lặng thu hồi pháp khí. Nhưng có nhiều tên vẫn như cũ từng bước đi tới gần Lý Văn Cường.
Trương Vân Long thấy vậy liền che lấy tay cụt rồi mắng lên kích liệt:
"Mẹ nó!!! Huynh đệ đừng nghe bọn kia nói nhảm! Hắn chỉ là một tên phế vật mà cũng xứng được coi là huynh đệ với chúng ta sao? Đừng quan tâm đến đám người mới này! Đánh đi! Đánh chết Lý Văn Cường cho ta!"
Vị nữ đệ tử mới kia quát lên:
"Trương Vân Long! Ngươi dám ngỗ nghịch môn quy sao? Buông xuống pháp khí ngay!!!"
Trương Vân Long lạnh lùng nói:
"Làm càn! Tên của ta mà ngươi cũng dám kêu như vậy sao? Ngươi là đồ đệ của ai? Ai cho ngươi gan chó để nói chuyện với ta dạng này hả? Ngươi còn dám vì Lý Văn Cường mà bênh vực kẻ yếu sao? Ngươi có tin là chúng ta liền giết ngươi cùng một chỗ với hắn hay không?!!"
Lúc này vị nữ đệ tử trong lòng đầy căm phẫn kia đành cúi đầu mà không dám nói lời nào nữa.
Thây vậy Trương Vân Long mới hài lòng mà hừ lạnh một tiếng nói:
"Hừ!!! Cho ta. . ."
Lời nói của hắn còn chưa dứt thì bỗng nhiên, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía một đầu kia của con đường.
Cộc cộc cộc!
Một loạt tiếng bước chân đang vang lên.
Tại phía cuối con đường, một đám đệ tử đang vây xem liền nhường ra một con đường nhỏ.
Sau đó đã thấy thân ảnh Lưu Văn Cường xách ngược một thanh bảo kiếm trên vai đi ra. Đi theo phía sau hắn là hơn hai mươi người thiếu niên mang theo côn bổng đang bước nhanh chạy tới.
Trương Vân Long hơi híp con mắt lại rồi hét lớn một tiếng:
"Các ngươi là ai?!!"
Nhưng không có ai đáp lại lời hắn.
Lưu Văn Cường cùng hơn hai mươi người thiếu niên phía sau hắn chỉ là lạnh lùng nhìn xem Trương Vân Long.
Chính lúc này!
Đinh đinh đinh!
Một đầu khác của con đường cũng vang lên từng đợt tiếng sắt thép va chạm.
Đám đệ tử đang vây xem kia lại tách ra một con đường nhỏ lần nữa.
Sau đó đã thấy gã mập mạp Trương Văn Cường cũng xách ngược lấy một cây trường thương trên vai. Đi theo phía sau hắn là mười người thiếu niên mang theo trường thương đang một đường mà đi tới.
Âm thanh sắt thép va chạm kia là âm thanh ma sát do đầu mũi thương cày trên mặt đất.
Hiện tại tất cả mọi người vây xem ở đầy đều nhìn mà mộng bức:
Đây là những người nào?!!
Hai băng nhóm giang hồ sao?!!
Toàn bộ Tử Vân Phái mà lại có băng nhóm dám đi ngạnh hám cùng với đám đệ tử của Cửu Lý chân nhân ư?
Yên tĩnh!
Bầu không khí lúc này thật sự rất yên tĩnh!
Toàn bộ mấy trăm người mới trong khu ký túc xá lúc này đều trở nên yên tĩnh.
Bọn hắn lặng ngắt như tờ mà trừng to mắt nhìn xem một màn này. Cho tới bây giờ, Tử Vân Phái đều chưa từng xuất hiện tình huống như vậy. Chưa từng có đoàn kết như vậy a!
Lúc này, tại phía đông, tây của hai đầu con đường đều đồng thời truyền ra tiếng gầm rú của đám thiếu niên:
"Lão Lý, chúng ta tới rồi đây!"
Lý Văn Cường bỗng nhiên thu tay lại, rồi ánh mắt hắn bỗng lóe lên một vệt ý cười.
Sau đó Lý Văn Cường đắm chìm vào cảm xúc trong một khắc.
Không có đối mặt, không có giao lưu ánh mắt, không có một câu hàn huyên cùng chào hỏi.
Nhưng ba gã Văn Cường đồng thời trợn tròn con mắt rồi bạo rống một tiếng:
"Chiếnnn!!!"
. . .