Dưới một gốc cây, một thiếu niên khoảng 12-13 tuổi gương mặt đẹp như ngọc, quần áo bẩn thiểu có nhiều vết rách đang nằm.
Trên miệng là một cọng cỏ, nhìn lên bầu trời như có chuyện gì suy nghĩ!
Cách đó không xa, một đoàn xe ngựa và một nhóm người đang di chuyển về hướng này.
Trên xe, có hai người đang ngồi một lão nhân khoảng lục tuần và một vị cô nương khoảng 17-18 tuổi gương mặt thanh tú.
Vị cô nương dường như bất mãn điều gì nói:
"Cha, Khai Phương Lâu thật quá đáng. Chúng ta mua nguyên liệu của tiệm họ bao nhiêu năm, bây giờ họ lại tăng giá bán lên một phần năm. Họ có muốn làm ăn với Lục gia ta nữa không!"
Lão nhân lấy tay xoa đầu cô nương, đôi mắt ngập tràn sự thương yêu nói:
"Tuyết nhi, không thể trách bọn họ. Kể từ khi gia gia của ngươi mất hai năm trước, ta đã đoán sẽ ngày này."
"Hứ, nếu gia gia còn sống lão nhân gia đã cho bọn họ biết tay rồi!" Tuy nói như vậy nhưng nét mặt của thiếu nữ buồn rười rượi.
Cũng không thể trách nàng, nàng thuộc Lục gia một tiểu gia tộc ở Trúc Vân Thành thuộc Nam Kha Đế quốc chuyên nhuộm phường tơ lụa nổi tiếng.
Trước khi gia gia của nàng có tu vi Đại Khí Sư Sơ Kì, nên các mối làm ăn ở các thành thị lân cận ai cũng phải nể mặt Lục gia.
Nhưng từ khi gia gia nàng mất do thọ nguyên đã tận, các mối làm ăn trước đó đã không còn ưu ái đến Lục gia như trước nữa.
Cha của nàng là gia chủ hiện tại của Lục gia tên Lục Tuấn cũng chỉ có tu vi Khí Sư sơ kỳ.
Còn nàng là Đại tiểu thư của Lục gia tu vi Ngưng Khí trung kỳ nên dù có tài làm ăn, buôn bán cũng không thể, xoay chuyển tình hình của gia tộc họ.
Một tiểu nha hoàn mở rèm cửa xe ngựa nói:
"Lão gia, tiểu thư phía trước hình như có một tên tiểu khất cái người mau nhìn xem!"
Lục Tuyết vén màn cửa sổ xe ngựa nhìn về phía trước thấy đúng có một tiểu khất đang nằm, nói:
"Thật đáng thương, sao một đứa trẻ, lại có một cuộc sống như vậy!"
Lục Tuấn quay đầu nhìn qua cửa sổ nói:
"Thiên tai, hạn hán thêm nữa chiến trường Nhân-Ma hai tộc nổ ra nhiều năm có rất nhiều cô nhi lang thang không nơi nương tựa. Đứa bé này chắc là một trong số đó rồi!"
"Tiểu Phí, ngươi đem một ít bánh bao, lương khô cho vị tiểu huynh đệ đó đi." Lục Vân nói:
Vị nha hoàn tên Tiểu Phí gật đầu: "Dạ, tiểu thư!"
Vị nha hoàn này cũng hiểu, gia tộc mà nàng đang ở tuy xuống dốc nhưng lão gia và tiểu thư của họ rất yêu thương người có hoàn cảnh khó khăn. Thường xuyên làm việc thiện phát gạo, lương thực cho bá tánh bị nạn đói, thiên tai.
Vương Trung đang nằm trong lòng suy tư suy nghĩ về những lời Hoả Kỳ Lân căn dặn trước đi. Bỗng nhiên, hắn xoay đầu nhìn về hướng người đang đi tới.
"Tiểu ca, lão gia và tiểu thư nhà ta kêu ta đem cho ngươi một ít bánh bao và lương khô. Ngươi giữ lấy mà dùng, trong túi này cũng có vài bộ quần áo của gia đinh nhà ta ngươi cầm lấy mà thay." Tiểu Phí đưa ra hai cái túi đưa cho Vương Trung nói:
"Cho ta?" Vương Trung ngẫn người, từ khi hắn ra khỏi động phủ cũng đã hai ngày. Đói thì bắt yêu thú nướng lên ăn, mệt thì leo lên cây để ngủ.
Đây là lần đầu tiên, hắn tiếp xúc với người sống từ khi đến thế giới này trong những năm nay.
Hắn cũng không từ chối, dùng hai tay nhận lấy còn nói:
"Cảm ơn tỷ tỷ!"
Đoàn xe không vì vậy mà dừng lại vì hắn quá lâu mà tiếp tục lên đường.
Hắn nhìn theo đoàn xe cũng nhìn thấy Lục Tuyết đang nhìn mình mỉm cười. Hắn cảm thấy ấm áp, nói gì thì nói dù sao hắn cũng là nhân tộc, mà còn là người của Trái Đất nên cảm giác được tình người mà lâu rồi chưa được cảm nhận.
"Họ đúng là người tốt, nhưng lại như coi ta là một tên ăn mày rồi!" Vương Trung cười khổ, dù sao ở trong động phủ hơn mười năm, đúng là hắn chưa từng tiếp xúc con người lâu như vậy.
Quần áo cũng là từ Trái Đất khi xuyên không, quần áo trong giới chỉ của Chấn Thiên Chân Quân thì quá to so với hắn nên cũng chỉ thể dùng những mảnh vải khâu sơ để mặt.
Cách đó khoảng một dặm, một nhóm người gồm năm tên ở trên một gò núi chứng kiến hết thảy.
Tên cầm đầu nói: "Người đó đã báo tuyến đường Lục gia sẽ đi qua thật không sai."
"Đại ca, chuyến này chúng ta lời to, nghe nói Đại tiểu thư Lục gia cũng là một mỹ nhân. Tối nay huynh hưởng dụng rồi, cho huynh đệ chúng ta một chén canh!" Một tên trong số bọn họ nói:
"Haha, các huynh đệ yên tâm đã theo ta không có chuyện thiệt thòi cho các ngươi." Tên cầm đầu cười to:
Không lâu sau, một luồng đao quang đánh thẳng vào đội xe của Lục gia. Đạo lưu quang cắt đứt đầu ba thị vệ, đánh xuống trước đầu xe ngựa.
"Có tặc khấu!" Người trong đoàn xe hô to lên:
Hộ vệ trưởng Lữ Mông quát: "Là sơn tặc núi nào, không biết đây là đoàn xe của Lục gia ta, dám chặn đường cướp của giết người!"
Năm bóng người hiện ra, dẫn đầu là một năm tử cao to có vết sẹo dày trên ngực vừa cười, vừa nói:
"Nam giết hết, nữ tử bắt lại cho ta."
"Vâng!" Bốn người cùng nhau xông lên!
Tên cầm đầu cũng không rảnh rỗi, dùng trường đao chém về phía Lữ Mông. Hai người không ngừng va chạm đao kiếm, thần thông đánh về phía đối phương.
Ở bên này, do tên cầm đầu đang đối chiến với Lữ Mông. Còn lại mười mấy người ngoại trừ ba người Lục Tuấn, Lục Tuyết và Tiểu Phí ra các hộ vệ cũng lấy ra binh khí đối chiến với bốn tên tặc khấu.
Nhưng do chênh lệch về tu vi bốn người bọn họ hai người là Khí Sư trung kì và sơ kì, hai người còn lại là Tĩnh Khí hậu kì.
Còn bên phía Lục gia chỉ có Lục Tuấn và Phó hộ vệ Thạch Phương là Khí Sư sơ kì, nên rất nhanh Lục gia thị vệ đã chết năm người chỉ còn lại Thạch Phương đang chống chọi.
Thân là gia chủ Lục Tuấn nhìn thấy tình hình này ông không quản mà lớn tiếng hỏi: "Các vị đạo hữu, Lục gia và các ngươi không thù, không quán tại sao lại chặn đường giết Lục gia ta?"
"Thu người tiền tài, thay người tiêu tai." Tên tu vi cao nhất trong bốn người mở miệng nói:
Dứt lời, bốn tên lại xách trường đao chém về phía người Lục gia.
Lục Tuyết sắc mặt trắng bệch đẩy Tiểu Phí về phía sau xe ngựa nói: "Ngươi đi nhanh, ở đây rất nguy hiểm!"
"Tiểu thư, ta sẽ không bỏ lại người và lão gia đừng đuổi ta đi!" Tiểu Phí vừa khóc, vừa kêu lên:
"Ngươi ở đây cũng không giúp được gì, chạy đi tìm một con đường sống, đừng để bọn tặc khấu này lăng nhục!" Lục Tuyết quát:
Tiểu Phí hỏi: "Tiểu thư, vậy còn người!"
"Ta phải cùng sống chết với cha!" Lục Vân gấp gáp nói:
"Nhưng mà, tiểu thư."
"Đi!" Không đợi Tiểu Phí nói dứt lời, Lục Tuyết đẩy Tiểu Phí về phía sau xe ngựa, còn nàng thì ở trong xe, nhìn ra ngoài cuộc chiến.
"Kết thúc rồi!" Tên tặc khấu cười to, dùng đao chém xuống.
Nhưng đột nhiên, một cành cây to bay thẳng vào đầu hắn, khiến hắn bất tỉnh nhân sự.
Tất cả người đang chiến đấu, kể cả tên cầm đầu và Lữ Mông cũng nhìn theo, hướng cành cây bay tới.
Một thiếu niên 12-13 tuổi, thân mặc một bộ đồ đen rách rưới, khuôn mặt dính đầy bùn đất, nhìn về hướng bên này.
Không ai khác, đó chính là Vương Trung, hắn vừa chứng kiến tất cả mọi chuyện.