Khi nhìn thấy diện mạo của người ra tay, người của Lục gia và bốn tên tặc khấu đều giật mình!
Chỉ là một tên ăn mày tiểu tử, mà có thể dùng một cành cây đánh ngất một tu sĩ Khí Sư sơ kì.
Thấy đối phương còn nhỏ mà lại có bản lĩnh như vậy, gã cầm đầu không dám khinh thường nói:
"Vị tiểu huynh đệ này, bọn ta đang làm nhiệm vụ nếu không phải chuyện của ngươi, mong huynh đệ đừng xen vào!"
"Hai vị tỷ tỷ và lão bá này có ơn với ta. Tiểu tử ta không thể không giúp!" Vương Trung nhìn tên cầm đầu nói:
Tên có tu vi Khí Sư trung kì quát:
"Tiểu tử, gia gia đang làm việc ngươi lại là thứ gì dám xem vào việc của ta!"
"Gia gia là ngươi gọi ai vậy?" Vương Trung trào phúng cười khẽ hỏi:
Hắn trả lời cảm thấy gì đó không đúng lúc sao gương mặt cảm thấy nóng gan: "Gia gia là gọi..tiểu tử khốn kiếp dám lừa ta!"
"Tiểu huynh đệ, nếu hôm nay ngươi muốn xen vào chuyện này thì phải để huynh đệ ta thọ giáo cao chiêu!" Tên cầm đầu lấy tay đẩy nhẹ ngực tên tu sĩ đang bị mắng nhìn về Vương Trung nói:
Vừa dứt lời, hắn vận dụng lực lượng chém về Vương Trung, nhưng chưa kịp tới Vương Trung đã biến mất, cảm thấy không ổn nhưng phản ứng đã không kịp chỉ thấy Vương Trung dùng một cành cây đánh về phía hắn.
Vương Trung kịp thân pháp nhất cành cây dưới đất, sử dụng chiêu "Tiêu Nhân Chỉ Lộ" trong kiếm quyết đánh vào hắn, kiếm quyết thiên hạ đệ nhất sao có một Khí Sư nho nhỏ có thể đỡ được. Hắn bị đánh ngất ngay lúc đó.
Chưa tới một hơi, Vương Trung dùng kiếm quyết đánh ngất cả ba tên còn lại.
Lục gia đứng đó há hốc mồm kinh ngạc nhất là Lữ Mông và Thạch Phương.
Thân là phó, trưởng hộ vệ họ biết sự cường đại của địch nhân. Nhưng trong tay vị tiểu tử này lại dễ dàng đánh bại như vậy. Cảm thấy sống mũi có chút chua chua.
Lục Tuấn và Lục Tuyết, Tiểu Phí đều nhìn về phía Vương Trung tạ lễ, hắn nói:
"Đa tạ tiểu hữu, không ngờ ngươi lại là một thân tu vi giải cứu cho chúng ta nguy nan lúc nãy! Không biết tiểu hữu có tiện không về phủ của ta, để Lục gia ta thuận trả ơn!"
Vương Trung suy nghĩ, hắn hiện tại cũng mới tới thế giới này không quen biết ai trước hết đến Lục gia coi như xem trước tình hình rồi tính tiếp.
"Vậy ta xin đa tạ đại bá!" Vương Trung chấp tay nói:
"Tốt,tốt!" Hai cha con Lục Tuấn, Lữ Mông và Thạch Phương đều cười nói:
Nói xong, họ trói năm tên đạo khấu lại dùng nước tạt vào mặt họ. Lữ Mông lấy đao kê cổ tên cầm đầu nói: "Nói! Là ai sai các ngươi đến giết lão gia và tiểu thư."
Tên cầm đầu khóc như cha, mẹ chết nhiều năm nói:"Bẩm các vị đại nhân, là Trương quản gia của Lục gia sai khiến, hắn nói nếu xong việc sẽ trả cho bọn ta một ngàn nguyên tinh hạ phẩm."
"Lời này của người là thật." Lục Tuấn hỏi:
Tên cầm đầu vừa khóc mếu máo vừa gật đầu:"Dạ, phải! Dạ, phải!"
Lục Tuấn trầm mạc, Lữ Mông hỏi:"Lão gia năm tên này phải làm sao!"
"Hai người các ngươi tự quyết định đi" Lục Tuấn nói với Lữ Mông và Thạch Phương rồi quay người bỏ đi:
Lữ Mông và Thạch Phương nhìn nhau rồi gật đầu. Tiếp sau đó những tiếng thét thảm những suối máu phun thẳng lên trời.
Lục Tuấn đến trước mặt Vương Trung chấp tay nói:
"Tiểu hữu, nhìn ngươi không phải người ở địa phương này. Không biết đến nơi đây có việc gì!"
"Lão bá, ta đúng là không phải người ở đây nhưng ta sống từ nhỏ trong khu rừng kia vừa mới ra ngoài nên không biết phải làm sao!" Vương Trung vừa nhìn Lục Tuấn vừa nói lấy tay chỉ về một hướng của khu rừng:
Lục Tuấn nghe xong giật mình, từ nhỏ mà sống trong rừng lại có thể tu vi cao thâm thế không biết phải trải qua những gì.
Hắn nhìn Vương Trung hỏi: "Ngươi có tên không?" Vương Trung đáp: "Ta không?"
"Vậy ta đặt tiểu hữu một cái tên. Ưm, thôi như vầy đi ngươi gặp ta là duyên cứ lấy theo họ ta còn tên thì lấy một chữ Vân ngươi thấy như thế nào?" Lục Tuấn hỏi
Vương Trung lẩm bẩm: "Lục Vân, Lục Vân..". "Cảm ơn tiền bối ban tên!" Hắn chấp tay về phía Lục Tuấn nói:
"Tốt, rất tốt vậy giờ ngươi là người Lục gia ta. Ngươi có muốn làm nghĩa tử của ta không?" Lục Tuấn lấy hai tay nâng hai tay hắn hỏi:
Vương Trung gật đầu đáp ứng không chút chần chờ!
Lục Tuấn thấy vậy cười to, gọi mọi người lại thông báo việc này giới thiệu nghĩa tử. Lục Tuyết thì vừa mừng, vừa sợ có một đệ đệ cường đại như vậy việc làm ăn của Lục gia có tiến triển rồi.
Trúc Vân Thành tòa thành cao tới 3 trượng, kiên cố vững chắc. Trong thành là do ba đại gia tộc Liễu - Trịnh - Hạ nắm quyền điều hành.
Thật ra trước đây là bốn nhà, nhưng từ khi Lục gia lão tổ vẫn lạc, không có cường giả tọa trấn Lục gia bị cắt đi quyền lực trong thành chỉ bị đưa vào danh sách gia tộc phụ thuộc.
Đoàn xe của Lục gia rất nhanh vào thành, quân giữ thành rất nhanh chặn lại nhưng khi thấy cờ hiệu của Lục gia cũng cho qua.
Về đến trước cổng Lục gia, gia đinh chạy ra tiếp đón phu nhân và quản gia cũng đi ra. Chưa kịp nói gì Lục Tuấn quát: "Trói quản gia lại cho ta."
Gia đinh không hiểu chuyện gì thì đã thấy hộ vệ xông tới trói Trương quản gia còn ra tay đánh ông ấy quỳ xuống đất. Nhị Phu nhân vợ lẻ của Lục Tuấn thì giật mình quản sợ.
"Haha, Lục Tuấn ngươi có tài đức gì mà hưởng gia sản đồ hộ, mà ta chỉ có thể là một quản gia. Thắng làm vua, thua làm giặc cùng lắm một nhà ba người chúng ta cùng xuống hoàng tuyền!" Trương quản gia cười to nhìn vào Lục Tuấn lại nhìn vào nhị phu nhân của ông:
Lục Tuấn nhìn cả vào mặt, xoay người tát thật mạnh vào Nhị phu nhân quát:"Tiện nhân, dù ngươi ti tiện thế nào cũng không thể thông đồng người ngoài để giết phu quân của mình!"
"Lão gia, lão gia! Xin hãy tha cho nô gia là hắn, hắn bắt buộc ta là hắn!"Bà ta nắm lấy ống quần của Lục Tuấn van xin rồi lại chỉ vào Trương quản gia ánh mắt thâm độc.
Lục Tuấn dùng chân đá ả ra thuận tay kéo kiếm thị vệ bên cạnh chém chết ả nói:
"Tiện nhân, nếu không giết ngươi làm sao còn danh dự Lục gia ta!"
Rồi dùng kiếm đâm xuống ngực của Trương quản gia đang nằm dưới đất.
"Đem hai cái xác này quăn vào rừng cho sói ăn đi, rồi kêu phòng gia sư trong phủ viết một tấm thiệp đến Lục gia ăn mừng ta đón con trai thứ hai của Lục gia về kế nhiệm gia chủ ta sau này." Lục Tuấn nhìn người Lục gia nói sau đó quay lưng đi vào trong phủ.
Vài ngày sau, ba gia tộc lớn và năm tiểu gia độc đều có thiệp mời của Lục gia cử hành vào ngày mai lễ đón con thứ hai của Lục gia về.