Chương 11: Chấn Động Toàn Trường!

Một lão già lục tuần đôi mắt nhỏ, gương mặt xảo trá tức giận đập bàn quát:"Lục Tuấn tên chết yểu đó mà lại có một đứa con trai. Thật nực cười!"

Lão giả này chính là gia chủ hiện tại của Trịnh gia một trong ba nhà nắm quyền trong Chúc Vân Thành này. Hắn tức giận không phải vì Lục gia có con trai nối dõi mà là sắp xếp bao nhiêu năm trong Lục phủ mà lại thất bại.

"Chờ xem, ta sẽ để con trai ngươi mang nhục với con, cháu nhà ta!" Trịnh lão gia chủ híp mắt nói thầm:

Ngày hôm sau, ở Lục gia kết đèn hoa, mở bàn tiệc khắp ở phủ. Gia đinh trong phủ đứng trước cửa nhận lễ vật từ các gia tộc lớn nhỏ.

Người vây quanh lớn giọng nghị luận:

"Các ngươi có nghe nói không Trương quản gia Lục gia muốn giết gia chủ để mưu quyền đoạt vị mà Nhị phu nhân cũng mang thai với lão Trương bị giết chết đem xác quăn lên núi rồi!"

"Hứ, đáng đời giang phu, dâm phụ chết là đáng. Nhưng ta còn nghe nói Nhị công tử của Lục gia hôm nay làm lễ nhận tổ quy tông các gia tộc trong thành đến chúc mừng không thiếu một nhà nào cả!" Một người trong đám đông đó nói:

Cùng lúc đó, sảnh đường Lục gia đang ngồi có Lục Tuấn đang ngồi ở vị tri trung tâm hai bên trái, phải là người cầm quyền của các gia tộc lớn nhỏ trong thành.

Lục Tuấn chấp tay nhìn về bốn phía cười to nói:

"Cảm ơn các vị gia chủ, các vị bằng hữu và hương thân phụ lão đã đến với lễ của tiểu nhi."

Hắn lại nói tiếp: "Tiểu nhi, từ khi còn nhỏ đã được một cao nhân nhận làm đồ đệ tới nay đã trở về gia tộc. Mong các vị ở đây làm chứng, sau này dạy bảo cho tiểu nhi nhiều hơn!"

"Hừ, lão Lục không cần nhiều lời bọn ta thân là gia chủ không ăn hiếp hậu bối nhà ngươi đâu mà lo!" Trịnh gia chủ híp mắt nói:

Lục Tuấn cười to, không nói gì bắt đầu nghi lễ nhận tổ quy tông. Cánh cửa chính điện từ từ mở ra Vương Trung từ từ bước vào.

Làm các gia chủ giật mình là trước mắt họ một tiểu tử khoảng 13-14 tuổi nhưng lại có một khuôn mặt mang vẻ đẹp yêu dị như vậy phải nói bọn hắn thân là nam tử nhìn cũng phải si mê, yêu thích nói chi con cháu nữ nhi của họ.

Không phụ lòng suy nghĩ của các gia chủ, các nữ nhi trong nhà họ đều nhìn si mê đối với Vương Trung, bằng tuổi hắn thì nhìn thấy yêu thích, lớn hơn thì chỉ muốn sau này gả cho nam tử như vậy.

Lục Tuấn thu hết những điều này vào trong mắt, nhìn Vương Trung nói: "Vân nhi, đây là các trưởng bối trong thành con đi hành lễ với họ đi. Sau này nhận tổ quy tông Lục gia là người của Lục gia."

"Tiểu tử Lục Vân, tham kiến các vị tiền bối!" Vương Trung chấp tay hành lễ nói:

Gia chủ các gia tộc đều một thốt lên một chữ Tốt! Riêng Trịnh gia chủ sắc mặt âm trầm đang tính toán bước tiếp theo.

Lục Tuấn thì vui mừng nhất, đúng là đại nạn không chết ắt có hậu phúc. Nghĩa tử này không những gương mặt tuấn tú phi phàm mà thực lực cũng không thua gì cường giả đệ nhất trong thành.

Hắn cũng đang đợi, các lão hồ ly này sẽ có biểu cảm gì!

Đánh tan những lời khen ngợi từ các gia chủ và lời cưa cẩm của các vị con cháu nữ nhân của các gia tộc, Trịnh gia chủ nói:

"Tiểu tử, ngươi tuy tuấn tú phi phàm khiến mọi người mở mang tầm mắt, nhưng ở thế giới này nhan trị không nói lên được gì chỉ có thực lực mạnh mới có tiếng nói!"

Ngưng một chút hắn nhìn các vị gia chủ rồi lại nhìn Lục Tuấn nói:

"Con trai này của ngươi không xứng danh là long, phượng của Lục gia. Nhưng không biết thực lực ra sao có thể đối đầu với con cháu gia tộc bọn ta không?"

"Hay là thế này đi, ta bỏ ra mười nghìn hạ phẩm linh thạch làm phần quà cho hậu bối các gia tộc tỷ thí với nhau nếu ai có thể lấy được tất cả linh thạch."

Hiểu được ý đồ gây sự của Trịnh gia, hai gia tộc còn lại cũng không có điều gì bất mãn, mà bỏ ra mười nghìn hạ phẩm linh thạch làm phần thưởng. Các tiểu gia tộc nhịn đau, mỗi người đưa ra năm ngàn hạ phẩm linh thạch.

Vui mừng nhất là Lục Tuấn, hắn bề ngoài ra vẻ khổ sở nhưng trong lòng thì mừng như điên. Haha! Bọn ngươi đã lộ nanh vuốt muốn tính kế con ta được ta cho các ngươi thua sạch!

Lục Tuấn tỏ ra bất đắc dĩ: "Nay là ngày vui của tiểu nhi, nếu các vị gia chủ có hứng như vậy cũng không phải không được nhưng mỗi nhà cử ra đại diện tỷ thí với tiểu nhi.

Lục gia ta thua thì đền mỗi nhà năm vạn linh thạch hạ phẩm nhưng nếu tiểu nhi ta có thể thắng Lục gia ta chỉ lấy phân nửa thôi không biết các vị thấy sao."

Đôi mắt các vị gia chủ hiện lên sự tham lam, nhất là các tiểu gia tộc mỗi năm các đại gia tộc trong thành thu nhiều nhất là mười ngàn lính thạch hạ phẩm thôi nhưng nếu thắng có thể thu được năm năm thu nhập các đại gia tộc rồi.

Riêng ba đại gia tộc thì trầm mặc, không phải chỉ là một tên tiểu tử tuấn mỹ thôi sao Lục gia lại có tự tin cá cược.

Nhưng lỡ leo lên lưng hổ rồi, họ đành gật đầu chấp thuận.

Ngoài sân, các vị gia chủ ngồi ghế ở phái gần cửa trước sân là hai thiếu niên một là một thiên tài của gia tộc nhỏ trong thành một là Vương Trung.

Tên thiếu niên gia tộc trong lòng khinh thường, chỉ là một tên tiểu bạch kiểm mà đòi thắng hắn. Hắn thấy quá dễ dàng.

"Thụ giáo!" Hắn chấp tay về phía Vương Trung sau đó liền xong tới.

Vương Trung chỉ đứng đó chấp tay, khi thấy đối phương chỉ cách hai bước chân, hắn đấm ra một quyền.

Một cái bóng bay từ giữa sân văng ra xa.

Mọi người đều giật mình nhất là các gia chủ. Họ không nghĩ tới thanh niên này lại cường đại như thế chỉ một đấm họ cũng không nhìn ra cách đối phương ra đòn!

Họ đều nhìn nhau, trong mắt còn sự chấn kinh như cùng nhau quyết định điều gì!

Kể từ lúc đó, từng gia tộc đều gọi các tiểu tử khoảng thành niên từ 17-18 tuổi để thay nhau tỷ thí.

Nhưng Vương Trung vỏn vẹn mỗi trận một quyền kết thúc trận đấu. Tới phiên Trịnh gia ra sân tất cả đều nhìn về Trịnh gia chủ.

"Hứ! Trịnh Bạch, ngươi ra tiếp chiêu với Lục nhị công tử đi!" Trịnh gia chủ híp mắt nói:

Trịnh Bạch một thanh niên được gọi bước ra: "Dạ!"

Mọi người ồ lên, ai không biết Đệ nhất thiên tài của Chúc Vân Thành này có thể tương lai trở thành Đại Khí Sư trở thành tồn tại nắm quyền lực trong thành.

"Lục thiếu gia, ta đã là Khí Sư trung kỳ nếu nặng tay quá sợ làm tổn thương ngươi nên ngươi đầu hàng đi đừng bắt ta phải ra tay." Trịnh Bạch hất đầu, khinh thường nhìn Vương Trung nói:

Vương Trung khoan tay trước ngực:

"Nếu vậy ta khuyên ngươi nên đầu hàng tránh Trịnh gia mất mặt."

Trịnh Bạch híp mắt, sát khí nổi lên. Lần đầu tiên có người trong thế hệ con cháu gia tộc dám nói như thế với hắn mà còn là một tên nhóc chưa bằng tuổi với hắn.

"Nếu đã vậy cho ta lãnh giáo cao chiêu của Lục thiếu gia!" Hắn quát lên một tiếng, vừa dứt lời:

Dùng toàn lực xuất kiếm đánh về phía Vương Trung.