Chương 33: Kiểm Kê Thu Hoạch

Ở ngoài Mã Lưu Trại, hai bên vẫn đang giao chiến kịch liệt! Hồng Bá Nguyên phun một ngụm máu, đứng trước cường giả còn sống của Hồng gia, nhìn về phía đối phương. Mã Hoàng Lưu cũng dẫn đầu đám thổ phỉ, thân mang trọng thương cũng nhìn về phía bên này.

"Hồng lão cẩu, ngươi còn muốn đánh nữa không? Nếu muốn, Mã gia gia ngươi phụng bồi tới cùng!" Tuy thân mang thương thế, nhưng do bản tính giặc cướp đã ăn sâu vào trong máu, hắn cười gằn, trêu tức, nói:

Hồng Bá Nguyên tức giận, hôm nay không thể sang bằng Hoàng Lưu Trại, trả thù mối nhục bản thân, lấy lại bảo vật trong bảo khố, mà còn mất một cánh tay.

Tuy không cam lòng, nhưng hắn biết dù có đánh tiếp đôi bên cũng không làm được gì nhau, nên trừng mắt dẫn những người còn sống trở về Thương Không Thành.

Mã Hoàng Lưu nhìn số huynh đệ còn sống sót, hô to: "Về trại!"

Cách Thái Mông Sơn khoảng trăm dặm hướng về Thương Không Thành, Vương Trung không lập tức về tửu lâu, mà tìm một ngọn núi nhỏ, kín kẽ dùng linh kiếm mở một động phủ.

Ở trong động phủ, hắn lấy ra các giới chỉ đựng tài phú của Hồng gia và Hoàng Lưu Trại sắp xếp, lại một phen.

Công pháp cấp Linh cấp thấp hơn trăm bộ, cấp Địa có khoảng vài chục bộ. Các nguyên liệu luyện khí, linh dược Linh cấp thì hàng ngàn loại, Địa cấp cũng có khoảng mười mấy loại khác nhau.

Hiện tại, linh thạch trong người Vương Trung có thể duy trì cả một môn phái nhỏ hàng trăm năm rồi.

Hắn nghĩ đi, nghĩ lại, khi nào trở về Lục gia sẽ đem các công pháp và linh dược không dùng cho nghĩa phụ và nghĩa tỷ. Thêm vài ức linh thạch hạ phẩm, có thể giúp Lục gia phát triển mạnh!

Khi kiểm kê xong tài phú, hắn theo đường mòn trong rừng đi về phía Thương Không Thành, tránh gặp mặt người của Hồng gia.

Thương Không Thành, ở trong tửu lâu khi thấy Vương Trung từ bên ngoài trở về. Tiểu cô nương đã khóc lớn, chạy đến nhảy lên ôm cổ hắn, nói:

"Ca ca, muội tưởng huynh đã bỏ lại tiểu Thủy rồi chứ! Hức...hức!"

Được cô bé như vậy, hắn cảm thấy ấm áp, cứ như ôm lấy người thân của mình vậy. Hắn lấy tay kẹp lấy chiếc mũi nhỏ của nàng, lắc nhẹ, nói:

"Ca ca làm sao bỏ rơi tiểu Thủy được chứ! Ca ca dẫn muội, đi ăn kẹo đường ngọt có được không?"

Tiểu Thủy lấy tay lau nước mắt, cười như một đoá hoa nhỏ, gật đầu.

Hồng gia lúc này lại không được yên tĩnh, Y Linh Sư ở trong thành điều được mời đến chữa thương cho các tộc nhân tham gia cuộc chiến. Trong phòng, một vị Dược Linh Sư đang nhìn vết thương trên người Hồng Bá Nguyên, nói:

"Hồng gia chủ, thương tích khác trên người của ngươi ta có thể trị khỏi. Riêng cánh tay bị đứt, thì phải có Phục Nhân Đan cấp Thiên trung phẩm mới có thể phục hồi! Lão phu cũng lực bất tòng tâm!"

Hồng Bá Nguyên ngồi trên giường, đứng hai bên là hai đứa con trai hắn, Hồng Bá Hải và Hồng Bá Sơn, hắn hỏi:

"Đại sư, không biết linh dược đó có thể tìm được ở đâu? Dù mất bao nhiêu linh thạch, Hồng gia ta cũng không tiếc!"

Vị lão giả Dược Linh Sư vuốt râu, thở dài:

"Haizz, Phục Nhân Đan chỉ có thể nghe, không thể cầu! Nếu tìm được Dược Linh Sư cấp Thiên, trong tay có đan phương, thì còn một chút cơ hội!"

Hắn nghe lão nói như vậy, thì lắc đầu việc chỉ có thể bỏ qua. Dù sao, Dược Linh Sư cấp Thiên như thần long thấy đầu, không thấy đuôi!

Nếu có thì, cũng được các môn phái lớn cung phụng, hơi đâu vì một gia chủ một gia tộc nhỏ mà xuất thủ.

Hồng Bá Hải thấy vậy chấp tay, nói:

"Phụ thân, hay là ta trở về tông môn nhờ các vị sư bá của Dược Linh Phong, giúp phụ thân luyện chế!"

Hồng Bá Nguyên nghe vậy, không vui lườm hắn, nói:

"Dược liệu cấp Thiên trân quý, mà theo luật của Dược Linh Phong, phải chuẩn bị hai phần dược liệu. Chưa kể, nếu luyện thất bại thì người nhờ đan dược phải tự chịu! Bảo khố vừa bị trộm, thì lấy đâu ra tài phú mà nhờ cậy bọn họ!"

Hồng Bá Hải nghe vậy, xấu hổ chấp tay thể hiện mình đã hiểu. Đệ đệ hắn thì đứng đó khinh thường, cười một tiếng.

Thái Mông Sơn, Hoàng Lưu Trại sát khí trùng thiên!

Mã Hoàng Lưu ngồi trên bảo toạ nhìn về phía tên đội trưởng phụ trách bảo khố, đang quỳ phía dưới.

"Giỏi cho Hồng gia đã giết huynh đệ trại ta hơn trăm người, còn lấy trộm hết tất cả bảo vật trong bảo khố, tích góp hàng chục năm nay!" Mã Hoàng Lưu tay gõ xuống mặt bàn, mắt hiện sát khí nói:

Sau đó, hắn vươn tay đánh ra một chỉ về phía mi tâm của tên đội trưởng đang quỳ, nói:

"Người làm việc, không hoàn thành chức trách của mình! Chết!"

Tên đội trưởng bị nổ tung, biến thành làn sương máu, bay về phía các đội trưởng và thành viên khác đang đứng ở dưới, khiến họ hoảng sợ!

Một người trong số đội trưởng thấy vậy, chấp tay nói:

"Thủ lĩnh, Hồng gia đã ép chúng ta như vậy? Chả lẽ, bỏ qua hay sao!"

Một luồng uy áp thả ra chấn hắn lui về phía sau, Mã Hoàng Lưu đập tay khiến bàn và tất cả vật ở trên đó, biến thành bột phấn, quát:

"Hồng gia, ta quyết phải san bằng, tiêu diệt cả gia tộc các ngươi!"

Ở trong phòng, sau khi dỗ cho tiểu Thủy lên giường. Vương Trung ngồi ở bàn, mở cửa sổ nhìn về hướng của Hồng gia, hớp một ngụm trà, suy nghĩ:

"Không lâu nữa, Thương Không Thành đã không còn Hồng gia nữa rồi! Hoàng Lưu Trại, cũng sẽ biến mất trên đời này. Các vị hương thân, Vương Trung ta đã làm hết khả năng, giờ chỉ xem ý trời mà thôi!"

Nói xong, hắn đóng lại cửa sổ, tắt đèn trên bàn, leo lên giường, ngủ một giấc. Mấy hôm nay, vì suy nghĩ cách trả thù cho thôn dân vô tội, hắn đã lao lực tinh thần lắm rồi. Nên khi vừa nằm xuống, đã ngủ một giấc thật sâu.

Hai ngày sau, hàng trăm nhân mã phóng như bay đi, vào trong thành. Khi đến trước cửa phủ, kẻ cầm đầu dùng linh lực truyền khắp Hồng phủ, quát:

"Hồng lão cẩu, hôm nay Mã Hoàng Lưu ta sẽ san bằng Hồng gia các ngươi! Gà, chó không tha!"

Một luồng uy áp từ trong phủ chấn ra, làm ngựa và các thổ phỉ thành viên dưới Khí Tông Cảnh, choáng váng!

"Tặc khấu nhà ngươi! Ta không đến tiêu diệt các ngươi! Các ngươi lại dám, tìm đến Hồng gia ta! Ai cho các ngươi gan chó này!" Hồng Bá Nguyên cùng các cao tầng, cường giả trong phủ từ từ bước ra.

Ngay cả hai huynh đệ Hồng Bá Hải, Hồng Bá Sơn cũng bước ra giằng co với bọn người Mã Hoàng Trại.

Trong tửu lâu, Vương Trung đang ngồi trên bàn ăn cùng tiểu Thủy. Hắn ngấp môi ly linh trà trên tay, nhìn tiểu Thủy đang thưởng thức các món ăn trên bàn. Rồi lại, nhìn về phía nhân mã hai bên ở trước cửa Hồng phủ.