Trước cửa Hồng gia, không ai chủ động ra tay trước, mà đứng nhìn nhau giương cung, bạt kiếm.
Hồng Bá Nguyên nhìn nhân mã đối phương, nói:
"Mã Hoàng Lưu, thù chặt tay, tính sổ một lần luôn đi! Ngươi và ta, hôm nay hoặc là ta chết, hoặc là ngươi vong!"
Nói xong, hắn lăng không, xuất chưởng về phía nhân mã đối phương. Mã Hoàng Lưu thấy vậy chém ra một đao, ngăn chặn công kích đối phương, rồi cùng đối phương bay ra khỏi hướng cửa cổng thành, vừa đi, vừa giao thủ.
Các tên đội trưởng thổ phỉ, cũng nhảy xuống ngựa, phát lệnh cho đồng bọn ở phía sau, tấn công người của Hồng gia.
Hai bên giao chiến, lần này dù là sân nhà của người khác. Nhưng vì bản tính đánh cướp, bọn thổ phỉ như tiếp máu điên cuồng tấn công người Hồng gia.
Máu rơi vãi khắp nơi, do không cần phòng thủ doanh trại Khí Tông Cảnh của Hoàng Lưu thổ phỉ nhiều hơn Hồng gia đến ba người. Điên cuồng, giết các tộc nhân tu vi thấp của đối phương.
Hồng Bá Hải và Hồng Bá Sơn chân run rẩy, núp ở phía sau, dưới sự bảo vệ của hai Khí Tông Cảnh.
Hồng Bá Hải lấy lại tinh thần, dường như nhớ ra điều gì nhìn về phía bọn thổ phỉ, quát:
"Các ngươi chớ làm loạn! Nói cho các ngươi biết, ta là đệ tử nội môn Thiên Kiếm Phong của Thiên Nguyên Tông, nếu hôm nay Hồng gia có việc gì! Thiên Nguyên Tông sẽ không tha cho các ngươi!"
Một tên Khí Tông Cảnh đỉnh phong đang chém một tộc nhân Hồng gia làm đôi, máu rơi xuống đỏ cả mặt đất, cười khinh bỉ, liếm môi nói:
"Haha, nhóc con đệ tử các đại môn phái, bọn ta giết còn ít hay sao? Dám lấy Thiên Nguyên Tông hù ta! Vậy, ta giết ngươi trước!"
Hắn xông đến, dùng đại đao chém về phía Hồng Bá Hải, muốn phân thây đối phương thành hai đoạn!
Khí Tông Cảnh hậu kỳ đỉnh phong của Hồng gia đang giao chiến với một tên phổ phỉ đồng giai thấy vậy, chưởng lui đối phương bay về hướng này, đón đỡ đại đao đang chém xuống, quát:
"Tên giặc, đừng hỗn láo! Người đâu bảo vệ Đại thiếu gia!"
Nửa canh giờ sau, nhân số hai bên giảm nhanh chóng! Đã có ba tên đội trưởng ngã xuống, Hồng gia các trưởng lão cấp Khí Tông Cảnh cũng ngã xuống năm người.
Đôi bên, bị thương thảm trọng!
Ở ngoài thành cách khoảng trăm dặm, nơi đây là một gò núi cao, hai vị Khí Hoàng Cảnh giao thủ cực kỳ ác liệt, họ đánh hơn cả ngàn hiệp. Thương tích vài ngày trước, đã khép miệng, nay lại mở ra máu của hai người rơi vãi xuống các phiến lá phía dưới.
"Mã thổ phỉ, chết đi cho ta!" Hồng Bá Nguyên dùng linh lực còn lại trong cơ thể, chấp tay thành chưởng đánh về phía ngực của đối phương.
Mã Hoàng Lưu bị ăn một chưởng, vận lực mười phần chém về phía trước. Sau đó, cả hai điều văng ra rơi xuống đất, trọng thương.
Vương Trung sau khi dùng bữa cùng tiểu Thủy, kêu nàng trở về phòng. Còn bản thân thì đi theo hai cường giả Khí Hoàng Cảnh xem họ giao chiến lựa thời cơ thích hợp để ra tay.
Bỗng nhiên, Mã Hoàng Lưu nhìn về phía hắn đang ẩn núp, nói:
"Vị huynh đài đang núp ở đằng kia! Ta và lão cẩu này đã bị thương nặng, không thể kết liễu đối phương! Nếu vị huynh đài, có thể ra tay giết hắn. Hoàng Lưu Trại ta nợ ngươi một món ân tình!"
"Vị huynh đệ này, đừng nghe hắn nói, hắn là thủ lĩnh của bọn thổ phỉ, chúng sinh ra đã quen vong ơn, phụ nghĩa! Nếu ngươi giúp ta, giết hắn Hồng gia ta sẽ có trọng thưởng! Hồng Bá Nguyên nhìn về phía Vương Trung, lớn giọng nói:
Thật ra nửa canh giờ trước, bọn họ đã biết sự hiện diện của hắn nhưng vì cường giả giao thủ không thể phân tâm, nên họ không vạch trần! Dù sao, Khí Hoàng Cảnh thần thức đã sơ bộ mở ra, nếu ở gần khoảng một trăm mét vẫn có thể nhận ra.
Vương Trung biết mình đã bị phát hiện, cũng không trốn tránh nữa mà từ từ bước ra nhìn hai người. Sau khi lại gần cách bọn họ khoảng mười bước chân, hắn dừng lại, hỏi:
"Hai vị điều là Khí Hoàng Cảnh, ta chỉ là một Đại Khí Sư hậu kỳ, sao có thể ra tay giết chết một trong hai vị đây?"
Mã Hoàng Lưu lấy tay che ngực, hơi thở suy yếu nói:
"Vị tiểu ca này, ta và hắn điều bị trọng thương nặng dù đứng dậy còn khó, nói chi ra tay với ngươi! Ngươi yên tâm, chỉ cần lão cẩu đó chết, Mã Hoàng Lưu ta sẽ không quên ơn!"
"Vị tiểu huynh đệ, đừng nghe hắn! Trong thành Thương Không, Hồng gia ta là đệ nhất gia tộc. Nếu ngươi giúp ta, ta hứa sẽ báo đáp ngươi!" Phun ra một ngụm máu, hắn nhìn Vương Trung khó khăn, nói:
Vương Trung biết hai người bọn họ, điều là đèn cạn dầu! Rút kiếm, biến mất tại chỗ hướng về phía Mã Hoàng Lưu, quát:
"Trả lại mạng thôn dân vô tội mà ngươi đã giết đi!"
Mã Hoàng Lưu kinh hoảng, nhưng linh lực cạn kiệt, lại bị thương nghiêm trọng, đứng còn không nổi làm sao ra tay chống trả. Rất nhanh, một cái đầu lâu bay lên, Vương Trung dùng vải bao bọc lại rồi nhét vào không gian giới chỉ.
Sau đó, hắn nhìn về phía Hồng Bá Nguyên, cười cười, nói:
"Hồng gia chủ, tư vị bị người vạch trần chuyện Nhị phu nhân và con trai gian dâm như thế nào?"
"Ngươi...! Là ngươi..!" Hồng Bá Nguyên căng tròn mắt, khuôn mặt đỏ lên, khó khăn nói:
Vương Trung huy kiếm trong tay, ngồi xuống nhìn hắn, cười nói:
"Không sai! Bảo khố là do ta trộm, chữ cũng là do ta khắc!"
Hắn phun máu, chỉ tay về phía Vương Trung, uất ức hỏi:
"Tại sao! Tại...sao!"
Vương Trung nhìn hắn với ánh mắt đáng thương, nói:
"Điều này, chỉ nên trách Đại công tử nhà ngươi! Truy sát ta, ta diệt cả nhà hắn!"
"Tha! Tha!... Một mạng!" Hắn hơi thở thoi thóp, nói:
Vương Trung nhìn hắn, vươn tay đánh một chưởng vào thiên linh cái. Một đời cường giả Khí Hoàng Cảnh của Hồng gia đã không còn tồn tại nữa!
Trước cửa Hồng phủ, hai bên đã khí cùng lực kiệt! Các gia tộc xung quanh, điều cùng nhau quan chiến.
Ở đây, có gia tộc có thù oán với Hồng gia cũng có gia tộc bị Hoàng Lưu Trại cướp bóc, cưỡng bức phụ nữ gia tộc bọn họ!
Nhưng vì sợ hai vị Khí Hoàng Cảnh sẽ quay lại, nên bọn họ điều không dám hành động thiếu sai sót!
Đột nhiên, một tu sĩ Khí Sư Cảnh chạy đến nơi hai bên đang giằng co, hô lớn:
"Hai vị cường giả Khí Hoàng của Hoàng Lưu Trại và Hồng gia đã đồng quy vu tận rồi! Ta thấy vị thủ lĩnh kia mất đi thủ cấp, còn gia chủ Hồng gia cũng vẫn lạc theo!"
Một lão giả ẩn núp, hiện thân bắt lấy tên tu sĩ hỏi:
"Điều ngươi nói, có thật hay không?"
Tên tu sĩ, liên tục gật đầu nói:
"Bẩm tiền bối, điều ta nói là thật! Xác bọn họ, còn ở phía sườn núi phía Đông, cách đây hai trăm dặm!"
Khi nghe lời xác nhận, một bộ phận ở lại ngăn chặn sợ hai đội ngũ rút lui, chạy trốn! Các gia tộc trong thành, điều cắt cử đệ tử trong tộc, xem tình hình!
Khi người được phái ra quay trở về báo tin, bọn họ tập hợp cùng nhau tấn công người của Mã Lưu Trại và Hồng gia.
Người của Hồng gia và Hoàng Lưu thổ phỉ, điều trải qua trận chiến nên không có sức chống trả. Rất nhanh bọn họ từng người bị tiêu diệt.
Ngay cả, Hồng Bá Sơn do thường ngày hay trêu hoa, ghẹo nguyệt hay bắt nữ nhân của các gia tộc, giở trò hành vi đòi bại.
Riêng do kiêng kị thân phận đệ tử nội môn của Hồng Bá Hải, nên bọn họ không dám ra tay, mà thả cho hắn đi. Bắt buộc hắn, sau này không được phép, bước chân vào Thương Không Thành nửa bước.