Chương 32: Tính Kế

Khi đến đình viện nơi Nhị phu nhân đang ở, biết được việc mình và Hồng Bá Hải bị bại lộ. Ả khóc lóc, ôm chân phu quân xin tha thứ!

Nhưng, thân là gia chủ sỉ nhục lần này quá lớn, nếu đã giữ lại con trai, thì phải giết người còn lại.

Hồng Bá Nguyên ra lệnh, hộ vệ trong phủ, loạn côn đánh chết, xác cũng đưa vào trong rừng sâu, để dã thú ăn tươi nuốt sống.

Tất cả điều đó, Vương Trung hắn điều không biết, hắn trở về phòng, dùng bữa sáng với cô bé sau đó, sắp xếp cho người trong tửu lâu chăm lo cho cô bé. Sau đó, lại tiến hành tu luyện, chờ Hồng gia có hành động.

Hai ngày sau, các cường giả của Hồng gia cùng nhau rời Thương Không Thành, đến Hoàng Lưu Trại ở Thái Mông Sơn. Trong tửu lâu, Vương Trung nhấp ly trà trong tay, nhìn ra cửa sổ cười mỉm.

Lúc này, ở Hoàng Lưu Trại, tình hình cũng rất căng thẳng.

Mã Hoàng Lưu tức giận, đập vỡ ly rượu trên tay lên tiếng, quát:

"Hồng Bá Nguyên thật quá đáng, giết chết ba huynh đệ trong trại của ta!"

Ba ngày sau, cường giả của Hồng gia, tập hợp dưới Thái Mông Sơn. Gia chủ Hồng gia Hồng Bá Nguyên vận linh lực, quát:

"Thổ phỉ trong núi nghe đây, hôm nay Hồng gia ta thay trời hành đạo, người đầu hàng sẽ được khoan hồng, còn nếu chống đối, giết không tha!"

Không đến năm hơi thở, uy áp từ trong Thái Mông Sơn thả ra, Mã Hoàng Lưu lạnh giọng:

"Hồng lão cẩu, ta không tìm ngươi tính sổ, ngươi lại dám đến thảo phạt doanh trại của ta!"

Hắn lăng không, đứng trên bầu trời, nhìn xuống cường giả Hồng gia, rồi lại quay qua nhìn Hồng Bá Nguyên, quát:

"Lão cẩu, người của Hồng gia giết huynh đệ trong trại của ta, lại còn dám đến Mã Lưu Trại ta dương oai!"

Hồng Bá Nguyên trợn đỏ mắt, gân trán nổi lên, tức giận đến tột cùng! Thật quá đáng! Đã trộm bảo khố của Hồng gia ta, lại còn vu khống người gia tộc ta giết người.

Hắn híp mắt, nhìn Mã Hoàng Lưu trên không trung, sát ý như ẩn, như hiện, nói:

"Đừng đánh trống lãng, đem những thứ ngươi đã trộm lấy ra! Sau đó, tạ tội! Chuyện hôm nay, ta sẽ bỏ qua! Nếu không...!"

Mã Hoàng Lưu lấy ra pháp bảo đại đao cấp Linh khí thượng phẩm nắm trong tay nhìn hắn, gằn giọng cười to:

"Haha, từ trước đến nay, chưa có ai dám mở lời đe doạ ta như vậy! Hôm nay, các ngươi đừng hòng rời khỏi Thái Mông Sơn này!"

Nói xong, hắn nhìn về phía trại, truyền âm gọi đồng bọn. Bỗng một đội ngũ trăm người, từ trong trại chạy xuống núi, theo tiếng hô to của người dẫn đầu, bao vây người của Hồng gia lại.

Một người trong số đội ngũ, cấp đội trưởng nhìn về phía Hồng gia, cười hung ác nói:

"Kaka, đợi bọn ta làm thịt các ngươi! Sẽ đến Thương Không Thành hủy diệt Hồng gia! Người già, nam nhân điều giết, nữ nhân thì cưỡng bức nhiều lần! Sau đó, cùng trẻ em đem đi bán cho các tổ chức buôn người!"

Nói xong, hắn cười lớn rồi nhìn các đồng bọn. Riêng người của Hồng gia thì khinh thường, không nói nhiều lời lấy ra vũ khí tấn công bọn cướp.

Đám thổ phỉ thấy vậy, cũng xông lên, giết. Hai bên hỗn chiến, các cường giả tu vi Khí Tông Cảnh đỉnh phong tránh ra xa để giao chiến. Tránh làm bị thương các tu sĩ Đại khí sư và Khí Sư cảnh phe bên mình.

Trên bầu trời, hai cường giả Khí Hoàng liên tục va vào nhau, giao thủ. Đôi bên lần lượt, tung sát chiêu vào đối phương.

Cách đó ở phía bên kia của dãy núi, Vương Trung đang núp ở phía sau mặt sau của doanh trại nhìn xem trận chiến.

"Hừ, Hoàng Lưu thổ phỉ, Hồng gia cùng nhau đồng quy vu tận đi!" Hắn nghĩ:

Vừa quan sát cuộc chiến, hắn vừa để ý tình hình hiện tại trong sơn trại. Sau đó, hắn dùng cước bộ đạp vào các tảng đá bí mật đến gần.

Ở phía hư không, Hồng Bá Nguyên ôm cánh tay vừa bị chặt mất, còn Mã Hoàng Lưu, thì ôm ngực do bị chưởng lực đánh bị thương. Cả hai, giao thủ hơn ba trăm hiệp rồi lui về sau, trừng mắt nhìn nhau.

Mã Hoàng Lưu nhìn Hồng Bá Nguyên, nói:

"Hồng lão cẩu, cuộc chiến dừng lại ở đây đi, xem như nước sông không phạm nước giếng, thế nào!"

Hồng Bá Nguyên tuy cánh tay đứt gãy, máu tuôn ra đau đớn vô cùng, nhưng vẫn nhìn về phía hắn, nhíu mày hừ lạnh:

"Hừ! Tên giặc trộm nhà ngươi nói rất dễ nghe. Bảo khố nhà ta bị trộm mất, ngay cả việc xấu trong nhà, cũng bị ngươi phanh phui ra! Hôm nay, ngươi không chết, thì ta chết!"

"Ta sợ ngươi sao!" Nói xong, Mã Hoàng Lưu ôm đại đao tiến đến chém về phía đối phương.

Cả hai lại tiếp tục giao chiến, riêng phần cường giả hai bên đã tốn thất không dưới trăm người. Khí Sư Cảnh lác đác vài người, Đại Khí Sư thì còn khoảng hai mươi mấy. Riêng Khí Tông Cảnh, thì không chết một ai nhưng điều bị thương nặng.

Cùng lúc đó, khi người còn lại trong sơn trại điều gì về cuộc chiến. Một bóng người như ẩn, như hiện leo từ tường cao, di chuyển nhẹ nhàng, tiến đến thăm dò các ngõ ngách trong trại.

Thăm dò gần như tất cả địa phương bên trong, hắn thầm nghĩ:

"Chả lẽ, bảo vật trong trại điều nằm trong giới chỉ không gian của hắn hay sao?"

Sau đó, hắn lại tiếp tục di chuyển khi đi ngang qua một căn phòng, hắn mở cửa tiến vào trong. Đập vào mắt hắn, là các thiếu nữ loã lồ, quần áo rách nát. Họ thần thái sợ sệt, la hét trốn vào các gốc tường.

Hắn còn thấy được có vài thiếu nữ do không chịu nổi sự ô nhục, đập đầu vào tường, tự vẫn. Làm hắn cảm thấy bi ai, cho thân phận nữ nhi. Họ điều có cha, mẹ sinh ra mà lại bị bọn cướp chà đạp xem như một món đồ chơi cùng vứt vào một căn phòng như vậy.

Hắn rất muốn cứu họ, nhưng hiện tại chưa phải thời điểm. Tiếp tục, di chuyển phương hướng khác tìm kiếm. Khi đến một căn nhà nhỏ, có bức tường được đúc bằng kim loại, được khoá cẩn thận, có hai tên Khí Sư cảnh canh gác.

Hắn không giấu giếm hành động nữa, mà trực tiếp xuất kiếm tấn công hai người đối phương.

"Hoành Tảo Thiên Quân!"

Chỉ một chiêu, lướt qua hai cái đầu bay thẳng lên trời. Trong mắt chúng, còn bàng hoàng không hiểu vì sao mất mạng!

Vương Trung bước đến, lục soát hai thi thể tìm chìa khoá, nhưng ngoại trừ vài chục linh thạch hạ phẩm và hai bình đan dược tăng trưởng tu vi cho Khí Sư Cảnh, thì lại không còn gì khác.

Sợ có bất trắc xảy ra, hắn dùng linh bảo, chém về phía khoá trên cửa. Khoá tuy rắn chắc, nhưng với lực lượng Đại Khí Sư và linh khí thượng phẩm bảo kiếm cũng không chịu được, đứt lìa, rơi xuống đất.

Không chần chừ, hắn mở cửa đi vào. Đập vào mắt hắn, là ánh sáng linh thạch óng ánh chói cả mắt, hắn ước lượng khoảng gần trăm vạn hạ phẩm linh thạch hạ phẩm và gần chục ngàn linh thạch trung phẩm.

Ở đây có khoảng mười kệ đứng đầy ngọc giản, và các bảo vật hình thù khác nhau. Do đã kinh nghiệm lần trước, hắn thu các bảo vật vào trong các giới chỉ không gian còn trống. Rồi lại lấy linh kiếm khắc vài dòng chữ ở trên tường, sau đó biến mất hướng về phía dưới núi mà đi.