Sau khi, giết chết ba tên thổ phỉ hắn tìm ra phía sau đống đổ nát của tòa kiến trúc nôn mửa.
Đây là lần đầu tiên, hắn giết người. Là một người từng sống ở Trái Đất tuy cũng từng dùng dao, để giết lấy thịt động vật. Nhưng trải nghiệm đầu tiên khi giết người, làm hắn cảm sợ hãi tim đập mạnh.
Dù là lão giả gia nô của Hồng gia từng đuổi giết hắn, nhưng hắn cũng bày kế, để lão đồng quy vu tận với linh xà.
Lấy lại tinh thần, hắn lấy nước sạch trong giới chỉ rửa mặt, súc miệng. Sửa sang lại quần áo một chút, hắn dẫn theo cô bé về phía Tây, đến Thương Không Thành, theo lời chỉ dẫn của tên thổ phỉ.
Thương Không Thành là một trong những tòa thành trì lớn của Nam Kha Đế Quốc. Nơi đây có nhiều gia tộc và thương gia phát triển. Nhưng mạnh nhất, phải nói đến gia tộc Hồng gia.
Hồng gia đã phát triển ở toà thành này hơn trăm năm, chi thứ nhiều vô số kể! Nhưng điều kiện, để gia tộc họ Hồng phát triển như vậy phải kể đến công của gia chủ bọn họ Hồng Bá Nguyên, tu vi Khí Hoàng Cảnh trung kỳ.
Vương Trung lưng cổng cô bé bước vào trong thành, hắn xác định một tửu lâu nhìn có vẻ to lớn, nhanh chân bước vào.
Trong tửu lâu, có ba người đang đàm phán chuyện gì đó.
"Hai vị, ta đã nói tửu lâu ta chỉ còn một phòng ai trả giá cao thì sẽ được ở!" Ông chủ, quơ tay giải thích với hai vị khách.
Người khách trung niên mở miệng: "Ta trả 30 linh thạch hạ phẩm!!"
Người còn lại làm ra vẻ mặt khinh thường, nói với ông chủ:
"Ta có 300 linh thạch hạ phẩm, phòng thuộc về ta rồi chứ!"
Ông chủ đang chuẩn bị mở miệng, Vương Trung lấy ra lệnh bài thân phận đệ tử quăn vào tay ông chủ, rồi nhìn về phía ba người cười nói:
"Ta có ba bích!"
Ông chủ nhìn xem lệnh bài, liền nhận ra ngay là lệnh bài thân phận đệ tử của Thiên Nguyên Tông, mà thân phận lại còn rất cao.
Nên xin lỗi hai vị khách kia, rồi chấp tay về phía Vương Trung nói:
"Thì ra tiểu ca là đệ tử của Thiên Nguyên Tông, thất kính! Thất kính!"
"Được rồi, ông chủ kêu tiểu nhị dẫn ta lên phòng đi! Dặn nhà bếp, chuẩn bị cho ta một bàn thức ăn ngon!" Nói xong, hắn đặt năm mươi linh thạch trung phẩm lên bàn, rồi theo tiểu nhị đi lên lầu:
Thả cô bé xuống giường, hắn đắp chăn cho nàng. Đi hơn hai trăm dặm, dù là hắn cũng có mệt mỏi. Nói chi cô bé, chỉ mới bốn tuổi.
Ngồi ở ghế giữ phòng, hắn rót ly trà nhắm nháp, rồi lại suy nghĩ kế sách đối phó Hoàng Lưu Thổ Phỉ.
Sờ cằm suy nghĩ, hắn đi xuống lầu dò hỏi tiểu nhị, biết được đại thiếu gia của nhà họ Hồng, đúng là vài tháng trước gia nhập một tông môn cường đại. Trùng thời gian, nhập môn với hắn.
Nên hắn, hỏi thêm tên của vị thiếu gia đó. Khi nghe được kết quả hắn trở về phòng, ngồi xuống ghế mắt nhắm lại suy nghĩ đối sách.
"Hồng Bá Hải, ngươi muốn giết ta! Thì ta, để cho biết mùi vị, gia tộc bị hủy diệt là như thế nào!"Khi biết được tên vị đại thiếu gia đó là Hồng Bá Hải, hắn đã tìm được cách đối phó.
Thật ra sau khi giết ba tên thổ phỉ đó, hắn đã thuận tay, vứt lệnh bài Hồng gia, tìm được trong giới chỉ của lão giả kia.
Nhưng, hắn không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy. Đúng là ý trời, Hồng gia phải thảm rồi.
Đêm xuống, hắn thay trang phục đen, đeo bịch mặt, theo con hẻm nhỏ leo từ nhà bếp đi vào bên trong Hồng gia. Khi đi ngang qua, một đình viện hắn nghe thấy tiếng động lạ.
Do tiếp thu phim ảnh từ Trái Đất, hắn dùng tay chọc một lỗ to trên giấy Theo ánh đèn mờ mịt, thấy hai người đang ân ái với nhau.
"Nhị nương, cái của người lớn quá!" Người nam trong phòng lên tiếng:
"Hứ! Ngươi cũng vậy! Cái của ngươi cũng rất lớn!" Tiếp theo tiếng người nam, tiếng người nữ cũng vang lên:
Là một tu sĩ, làm sao ánh mắt Vương Trung có thể không thấy rõ cho được người nam chính là Hồng Bá Hải, còn người nữ là một mỹ phụ xinh đẹp độ tuổi khoảng hai mươi mấy.
Vương Trung suy nghĩ:
"Tên khốn nạn này, ngay cả phụ thân ngươi cũng dám chụp mũ! Kỳ này thì hay rồi!"
Không quan tâm tới hai người bọn họ, hắn lại đi xem xét khắp nơi trong Hồng phủ. Khi đến một căn nhà lớn, hắn cảm nhận được lực lượng linh khí từ trong căn phòng.
Nhìn xung quanh, hắn cảm nhận được hộ vệ tuần tra, vẫn chưa đến khu vực này. Nên dùng kiếm chém đứt khoá xích cửa, cẩn thận bước vào.
Khi vào trong đập vào mắt hắn, là một núi lớn linh thạch trung phẩm. Xung quanh là những chiếc rương được khoá cẩn thận, ở trên các kệ để những món bảo bối linh khí, địa khí muôn màu, muôn vẻ.
Thời gian không cho phép, hắn thu tất cả vào trong ba cái trữ vật giới chỉ. Hắn dùng kiếm, khắc vài hàng chữ lên tường bảo khố.
Rồi từ từ, bước ra cánh cửa bảo khố, khép cánh cửa vào rồi theo đường cũ trở về tửu lâu.
Sáng hôm sau, cả Hồng gia dường như bạo loạn, tất cả báu vật trong bảo khố điều bị lấy mất. Nhưng, điều làm cho những người, đã từng xem chữ viết trên tường bảo khố, lạnh cả sống lưng.
"Hoàng Lưu Trại ta do thiếu hụt kinh phí, duy trì doanh trại, nên mượn bảo vật dùng tạm thời! Ngày sau nhất định trả lại gấp đôi."
"Hồng gia thật xứng danh võ đạo thế gia! Đêm đó, khi ghé thăm ta còn thấy Đại thiếu gia Hồng Bá Hải và Nhị phu nhân thực hành công pháp song tu, chăm chỉ luyện công thật khiến ta kính phục, sát đất! Mã Hoàng Lưu, kính bút!"
Đọc được những chữ viết trên tường, đôi mắt Hồng Bá Nguyên đỏ âu, tức giận, hắn không nói nhiều lời, đánh từng kích lấy mạng, từng người đang có mặt hiện tại. Ngoại trừ, cao tầng Hồng gia còn có, hai đứa con trai của hắn.
Hồng Bá Hải sợ đến nổi tim muốn rớt ra ngoài, té ngồi xuống nền đất, nước không ngừng chảy ra phía dưới hắn.
Nhị đệ hắn Hồng Bá Sơn thì cười nhếch nhìn hắn, cảm thấy vị trí gia chủ sao này, chắc chắn sẽ thuộc về mình.
Sau khi xử lý bộ phận người không quan trọng, Hồng Bá Nguyên nhìn về nhi tử hắn, đánh nhiều cái mặt đối phương, quát:
"Súc sinh, uổng công ta bao năm qua yêu thương ngươi! Ngươi lại dám, đội mũ xanh cho lão tử!"
Hồng Bá Hải sợ phụ thân hắn, vì tức giận mà giết hắn lên tiếng khóc lóc, van xin:
"Phụ thân, ta biết lỗi rồi! Người tha thứ cho ta có được hay không?"
"Ta tha cho ngươi lần này, nhưng vị trí gia chủ nghĩ cũng đừng nghĩ tới nữa!" Nói rồi, hắn phủ ống tay áo đi tìm Nhị phu nhân thanh toán:
Hồng Bá Sơn cười lớn, chấp tay về phía huynh trưởng hắn, nói:
"Cám ơn đại ca! Đã thành toàn cho đệ!"
Nói xong, hắn để lại Hồng Bá Hải ngồi lại, đi theo phụ thân đến đình viện của Nhị phu nhân.