Chương 30: Ngư Ông

Cảm nhận được, khí tức của Vương Trung, lão giả nhanh chóng đuổi theo khi đến nơi này, thì khí tức lập tức biến mất!

"Tiểu tử, ngươi đang trốn hay sao! Đừng để ta bắt được!" Lão suy nghĩ:

Lão giả ngừng lại, nhìn xung quanh khi đến gần thì lão lại giật mình lùi lại mấy bước.

Là Ô Bích Mãng Xà!

Khi chuẩn bị quay đầu rời đi, một luồng kiếm khí phía sau đánh về hướng gã, nhưng không dừng lại mà xoẹt qua rơi vào nơi linh xà đang ấp trứng!

Không tốt! Trúng kế!

Lão phi thân muốn bay đi, nhưng một luồng công kích bắn tới, khiến lão không thể không ra tay ngăn chặn!

Xì! Xì!

Một con linh xà dài hơn ba trượng, đang nhe răng, thè lưỡi nhìn về phía lão. Lão giả lưng đổ mồ hôi lạnh, lần này không ổn rồi!

Lão nhìn về phía Ô Bích Mãng Xà nói:

"Yêu vương! Tại hạ chỉ là vô tình đi ngang qua, không có ý mạo phạm!"

Linh xà dường như chả thèm nghe lão trình bày, tức giận xong tới tấn công. Thấy vậy, lão chỉ biết cười khổ, đón đỡ công kích, đầu thì đang nghĩ cách thoát thân.

Ở gò đá phía sau, Vương Trung quan sát trận chiến, lấy tay che miệng nén cười. Này thì truy sát ta, này thì Khí Tông Cảnh.

Hai người một xà, một nhân chiến đấu hơn nửa canh giờ, vết thương trên người lão giả chồng chất. Nhìn về phía linh xà, cũng không khá hơn là bao nhiêu!

Nhưng vì bản tính yêu thú hung hãn, dù người nó mang đầy thương tích, nhưng vẫn chiến đấu dũng mãnh. Lão giả thì càng lúc càng chật vật, vừa đánh vừa quyền rủa mười tám đời tổ tông Vương Trung.

Lại thêm không đến nửa canh giờ, cả hai điều bị thương nghiêm trọng. Lão giả thì, máu chảy đầy cơ thể, hơi thở thoi thóp. Linh xà thì cuộn mình, nhưng nhìn nó cũng không còn sống được bao lâu.

Biết thời cơ đã tới, hắn bước ra đứng giữa linh xà và lão giả nhìn xem hai người. Linh xà kêu lên một tiếng, nhưng nó đã không còn sức bỏ chạy. Lão giả thì ánh mắt oán độc, nhìn Vương Trung, nhưng cơ thể của hắn yếu ớt như đèn cạn dầu.

Hắn tiến phía lão giả, lấy đi giới chỉ không gian của lão. Rồi dùng tay tán nhẹ nhiều lần lên mặt lão, nói:

"Muốn đấu với ta, ngươi còn non và xanh lắm!"

Lão giả nghe được câu này của hắn tức hộc máu, khí huyết công tâm đoạt tuyệt mà chết. Hắn lại nhìn qua linh xà, thấy nó nhìn hắn ánh mắt như là cầu khẩn điều gì!

"Muốn ta chăm sóc cho con của ngươi!" Vương Trung nhìn nó, rồi nhìn về phía tổ trứng:

Như đáp lại lời hắn, linh xà kêu lên một tiếng như đáp lại lời hắn, rồi tuyệt khí bỏ mình.

Vương Trung thở dài, đi đến thu lại năm quả trứng rắn, rồi quay đầu hướng về lối ra của khu rừng rậm.

Bảy ngày sau, hắn đến một ngôi làng nhỏ nơi đây khói lửa hoang tàn, dường như vừa có trận đại chiến, xác người nằm la liệt.

Cách đó không xa, hắn nghe được tiếng khóc của một đứa trẻ, đến gần thì thấy trước một ngôi nhà đơn sơ, đang bốc cháy có hai thi thể, một bà lão đang thoi thóp và một tiểu cô nương, độ khoảng 3-4 tuổi đang ngồi khóc.

Một xác chết trung niên nam tử bị hàng rào trong sân đâm xuyên qua thân thể, một phụ nữ trước khi chết y phục đã bị lột sạch, tay chân điều có dấu vết bầm tím, tóc rối mù.

Thật tàn nhẫn!

Giết người, cưỡng dâm, đốt nhà những hành động cầm thú như vậy. Vương Trung nắm đấm nắm chặt, đi đến bên bà lão và tiểu cô nương.

Khi hắn đến gần tiểu cô nương khóc nấc, níu lấy áo của hắn van xin:

"Ca ca, van xin người hãy cứu gia gia của muội đi! Muội van xin huynh!"

"Muội muội đừng khóc, đã sẽ gán hết sức!" Hắn sờ lấy đầu cô bé, lấy ngón tay lau nước mắt cho cô bé, rồi ngồi xuống kiểm tra thương thế của bà lão:

Đột nhiên, bà lão nắm lấy tay hắn gắng gượng nói:

"Tiểu hài tử, mau dẫn Tiểu Thủy chạy...chạy đi! Thổ phỉ...thổ phỉ..!"

Chưa nói hết câu, bà ấy đã buông tay hắn ra, tắt thở mà chết. Cô bé thấy người thân mình chết, gào khóc thét động cả trời cao!

Vương Trung đứng dậy, hai bàn tay siết thành quả đấm! Đôi mắt hắn ửng đỏ, lần đầu tiên hắn thấy cảnh cướp bóc như vậy. Ở thế giới của hắn, những cảnh như vậy chỉ có ở trên phim ảnh mà thôi. Nhưng giờ, lại tự mình chứng kiến.

Khốn kiếp! Thật sự là khốn kiếp!

Hắn lấy lại bình tĩnh, lấy tay xoa lưng cô bé vẫn còn đang khóc như sắp ngất hỏi:

"Tiểu muội muội, muội còn người thân nào không?"

Cô bé vẫn khóc, lấy tay dụi dụi nước mắt nói:

"Muội..hức..muội! Không còn ai cả...cha mẹ và gia gia điều chết cả rồi!"

Thấy cô bé khóc to hơn, hắn ôm cô bé vào trong ngực xoa dịu, an ủi tiếp tục hỏi:

"Muội có biết là ai đã giết gia gia và cha, mẹ muội không?"

Cô bé khóc nấc, khó khăn nói:

"Muội...hức... không biết! Bọn họ là người...hức...xấu! Người...hức...xấu!"

Thấy cô bé đang hoảng loạn, hắn cũng không hỏi thêm mà dắt tay cô bé đi về một hướng.

Sau khi, để cô bé ngồi xuống lấy lương khô và nước trong giới chỉ ra, đưa cho cô bé. Hắn đến kéo các thi thể lại với nhau, chuẩn bị hoả táng.

"Các vị, ta và các vị không quen biết nhau! Nhưng ở nơi chính suối hãy phù hộ cho ta giết bọn thổ phỉ trả thù này cho các vị! Mong mọi người, hãy yên nghỉ đi!" Nói xong, hắn quăn bó đuốc đang cháy rực vào đống củi và rơm đã bố trí từ trước đó.

Hắn dắt tay cô bé, cùng nhau quỳ xuống khấu đầu về phía biển lửa. Rồi tiếp tục, lên đường.

Ở một nơi kiến trúc đổ nát, hắn ngửi thấy mùi thịt nướng phát ra. Như đoán được điều gì, hắn dặn cô bé ở một góc cây bên ngoài đợi mình. Còn bản thân thì từ từ tiến vào.

Bên trong kiến trúc, ba tên thổ phỉ đang ngồi nướng thịt, vừa uống rượu. Bọn chúng không biết, cái chết đang đến rất gần.

"Mẹ nó! Mấy tháng nay thật xui xẻo, toàn chơi mấy thiếu phụ với thôn nữ, ta đã phát ngán rồi!" Một tên trong số đó nói:

Tên đang cầm ly rượu bồi tiếp:

"Đúng vậy, phải chi có tiểu thư khuê các nhà nào, qua đây! Cho chúng ta, hưởng dụng thì hay biết mấy!"

"Đừng có mơ, nếu có thì Đại thủ lĩnh cũng làm trước! Chúng ta cùng lắm, húp được một chén canh!" Tên đang nướng thịt, nói vào:

"Ta không biết các ngươi có húp được chén canh không? Nhưng lát nữa đây, các ngươi là những người chết!" Âm thanh của Vương Trung tuy không lớn, từ ngoài truyền vào trong:

"Ai?" Tên đang cầm ly rượu hỏi:

Vương Trung bước vào, tay cầm linh kiếm nhìn bọn hắn cười, cười nói:

"Ai chết trước đây!"

Ba tên thổ phỉ, thấy hắn chỉ là một tiểu tử 13-14 tuổi, ôm bụng cười phá lên nói:

"Tiểu tử vắt mũi chưa sạch, lại dám mở miệng giết chúng ta!"

Vương Trung khép lại nụ cười, xoay kiếm đánh ra một kích. Hai cái đầu, bay lên không trung.

Tên còn lại nhìn thấy cảnh này, biết là đá trúng thiết bản quỳ xuống van xin:

"Thiếu hiệp! Thiếu hiệp! Tha ta một mạng, ở nhà ta còn mẫu thân bát tuần không ai chăm sóc! Xin thiếu hiệp, cầu xin người!"

Vương Trung cười nhếch môi, nhìn hắn hỏi:

"Nói đi ngươi thuộc thế lực nào, tu vi cao nhất là gì?"

Như nắm được cộng rơm cứu mạng, hắn hỏi ngược lại:

"Nếu như ta nói, ngươi sẽ tha cho ta chứ!"

Vương Trung chề môi, đầu gật gật, trả lời:

"Có thể!"

"Ta thuộc Hoàng Lưu Trại ở Thái Mông Sơn, thủ lĩnh Mã Hoàng Lưu, tu vi Khí Hoàng cảnh trung kỳ!" Tên thổ phỉ, sợ sệt trả lời:

Vương Trung gật đầu, rồi hỏi hắn:

"Ở quanh đây, ngươi có biết gia tộc họ Hồng nào không?"

Sợ phật lòng hắn, tên thổ phỉ trả lời rất nhanh:

"Ở phía Tây hai trăm dặm, có một toà trì trên Thương Không Thành có một gia tộc họ Hồng. Nhưng không biết có phải là nơi thiếu hiệp đang tìm hay không?"

Nghe được câu trả lời hắn vung kiếm, đầu của tên phổ phỉ lìa khỏi cổ.