Vương Trung, sau khi hỏi thăm đường về Trúc Vân Thành. Hắn bước chân lên đường, vừa đi, vừa du ngoạn.
Trên đường, hắn không tiếc linh thạch cứ thấy tửu lầu là vào gọi cả bàn, khi thấy món hay, vật lạ là bỏ tiền ra để mua về.
Dù sao, trước đây ở Trái Đất hắn cũng không phải là người có tiền, muốn mua gì cũng phải ngửa tay xin. Nhưng từ khi đến thế giới này, lại hoàn toàn trái ngược.
Khi đang ngồi trong tửu lâu của một thị trấn nhỏ hắn vừa ăn, vừa nghe những người xung quanh bàn luận.
"Ngươi có nghe nói không, Ma vực tổng tiến công vào biên giới tu sĩ chúng ta! Chín đại Động Thiên Phúc Địa điều phái cường giả ra để đối kháng!" Một người bàn bên nói:
Người bàn kế bên thấy vậy, cũng nói:
"Ta còn nghe nói, hai bên tử chiến thảm trọng, người chết tính bằng còn số ức vạn! Nhưng Ma tộc, vẫn không ngừng mở ra cuộc chiến. Nếu không phải cao tầng của Nhân tộc, đến đàm phán với Ma vực, thì người chết còn nhiều hơn!"
"Sợ cái gì! Nhân tộc chúng ta có Thiên Đế trấn giữ, Ma vực dám làm càng hay sao!" Một người khác nữa, lại lên tiếng:
Mọi người trong tửu lâu đều gật đầu, đồng ý với ý kiến của hắn. Vương Trung thì lắc đầu, chuyện chiến tranh đúng là đâu đâu cũng có.
Ở Trái Đất, nơi đất nước hắn sinh sống cũng trải qua nhiều cuộc chiến tranh lớn nhỏ, xương máu của biết bao nhiêu anh hùng, liệt sỹ đã ngã xuống. Đổi lấy mấy chục năm yên bình cho người dân.
Nhắc tới, hắn rất câm thù những kẻ gây ra chiến tranh. Những kẻ này, chỉ biết cướp bóc, đàn áp người dân yếu thế, hủy hoại không biết bao nhiêu gia đình, chỉ để phục vụ lợi ích của bản thân.
Ma tộc không đáng ghét, đáng ghét nhất là bọn cao tầng Ma tộc. Dòng suy nghĩ của hắn bị cắt ngang, vì hắn cảm thấy có một ánh mắt sắc lạnh đang nhìn về phía hắn.
Cách đó không xa, ngồi ở bàn trong tửu quán, một lão giả y phục xanh lam nhìn về hắn lộ vẻ khiêu khích, ánh mắt hiện lên sát ý như ẩn như hiện.
Hắn cảm thấy khó hiểu, mình vừa xuất sơn không bao lâu. Chưa từng gây thù oán vì với ai, tại sao lại có người muốn giết ta.
Bỏ lại linh thạch lên bàn, hắn rất nhanh đi ra ngoài thành hướng về phía rừng, núi cách đó hai mươi dặm. Lão giả nhìn thấy hắn bỏ đi, cười nhếch đứng lên đuổi theo.
Hai người một chạy, một đuổi khi vào đến trước cửa cánh rừng. Vương Trung dừng lại, xoay người quát:
"Tiền bối, ta và ngươi không thù, không oán! Sau ngươi lại đuổi cùng, giết tận như vậy!"
Lão giả dừng lại, cách hắn khoảng hai mươi bước chân, cười khẩy nói:
"Tiểu tử, ta với ngươi đúng là không thù, không oán! Nhưng, ngươi không nên làm mất lòng thiếu gia nhà ta!"
Vương Trung ngẩn người, lại hỏi:
"Không biết ta đã làm gì sai! Và thiếu gia của ngươi là ai, sao lại muốn mạng của tại hạ!"
Lão giả thả ra uy áp Khí Tông Cảnh sơ kỳ, nhìn hắn như một người chết nói:
"Dù sao ngươi cũng phải chết, nói cho ngươi biết để không làm con ma hồ đồ!"
"Thiếu gia nhà ta là Hồng Bá Hải, người nối dõi của Hồng gia! Nếu không phải, ngươi biểu hiện thiên phú xuất sắc, vượt mặt hắn! Thì làm sao lại có kết cục này!" Lão giả lại nói:
Vương Trung khoan tay, nhìn lão giả cười, lắc đầu!
Lão giả thấy hắn dám cười mình, biểu hiện không sợ hãi, tức giận, quát:
"Tiểu tử ngươi cười gì?"
"Ta cười, thiếu gia nhà ngươi không còn người sai hay sao! Lại sai một tên Khí Tông Cảnh sơ kỳ đến đây giết ta! Nếu là Khí Hoàng cảnh thì ta đã bó tay chịu trói rồi!" Hắn vừa dang tay ra, vừa châm chọc, nói:
Lão giả nghe xong mặt tím xanh, nhìn về hắn nói:
"Miệng mồm khoác lác, nhưng lại không có kiến thức ngươi nghĩ Khí Hoàng là rau, củ, quả hay sao muốn sai khiến là được!"
Vương Trung xoa cằm, nhìn lão, nói:
"Là ngươi nói không phải ta a! Thì ra, Hồng gia nhà ngươi chỉ là một tiểu gia tộc không có Khí Hoàng cường giả!"
"Tiểu tử, hỗn xược gia chủ bọn ta tu vi Khí Hoàng cảnh trung kì, người chỉ cần nhích tay đủ giết ngươi trăm lần!" Lão tức giận, quát:
Vương Trung lại khoan tay, nghiên đầu châm chọc nhìn hắn:
"Chó ngoan a! Hồng gia thật là giỏi nuôi toàn chó ngoan!"
Lão bị hắn chọc giận, hai mắt đỏ bừng, phi thân bay về phía hắn tung ra một chưởng. Vương Trung, thấy vậy lui lại, lấy ra linh kiếm thượng phẩm xuất một chiêu đối kích với lão.
'Phụng Vũ Cửu Thiên'
Chưởng pháp chạm vào kiếm chiêu bị hóa giải đại bộ phận, nhưng vẫn bay thẳng vào lồng ngực của hắn. Vương Trung phun một ngụm máu, xoay người chạy thẳng vào trong rừng.
Lão giả lấy tay phủi đi khói bụi xung quanh, lại nhìn vào lồng bàn tay hiện ra một đường máu do kiếm khí đả thương.
Không chút do dự, lão phi thân đuổi theo phía sau Vương Trung. Hai người, rượt đuổi nhau, càng lúc chạy sâu vào trong rừng.
Hai ngày sau, trong một hốc cây Vương Trung đang vận công liều thương, hắn đã bị lão giả truy sát suốt hai ngày, hai đêm đã đến ba lần, bốn lượt suýt nữa bị bắt được.
Mỗi lần như vậy, hắn điều phải giao thủ với lão. Vết thương trên cơ thể, càng lúc càng nhiều!
Cách đó năm trăm dặm, lão giả đang đưa mắt tra xét khắp nơi. Hai hôm nay, lão với Vương Trung giao thủ không dưới năm lần.
Mỗi lần như vậy, hắn tuy đã thương được đối phương, nhưng cũng bị kiếm pháp của hắn làm cho bản thân chật vật!
"Tiểu tử này, không hổ là đệ nhất Đại Khí Sư Cảnh của Thiên Nguyên Tông, kiếm pháp hắn là gì lại lợi hại như vậy!" Lão suy nghĩ!
Trời tối, sau khi dùng đan dược để cầm máu vết thương, Vương Trung lợi dụng đêm tối di chuyển trốn chạy trong rừng khi đi đến một vùng đầm lầy, hắn nghe thấy tiếng gầm của một yêu thú.
Núp sau tảng đá, hắn nhìn ra hướng âm thanh phát ra thấy được một con rắn lớn thân đen nhẻm, đầu mọc sừng đang nằm ấp trứng.
Hắn nghĩ thầm:
"Yêu thú linh xà khi ấp trứng, ghét nhất có gì xung quanh đến gần. Ta phải nên đi thôi! Tránh kinh động nó!"
Cảm nhận được uy áp Khí Tông Cảnh trên người nó, Vương Trung rợn tóc gáy bước thật chậm lui về phía sau.
Đột nhiên, hắn cảm nhận được khí tức Khí Tông Cảnh khác đang đến gần, hắn đoán được lão giả đã đuổi đến!
Nhìn về phía linh xà, lại nhìn về phía lão giả hắn cười, thầm nghĩ:
"Lão cẩu, ngươi đuổi giết ta lâu như vậy! Hôm nay, ta sẽ khiến ngươi chết không toàn thây!"
Ôm ý định mượn đao giết người, hắn lẳng lặng núp sau một vách đá. Có thể nhìn thấy được quan cảnh xung quanh. Hắn đang chờ, lão giả xuất hiện!