Chương 19: Bốc Thăm

Đọc xong các điều lệ và phần thưởng công bố, Vương Trung lại đưa ánh mắt về hạng nhất và hạng nhì.

Hoàn Nguyên Đan tuy không chắc trăm phần giúp hắn đột phá Đại khí sư hậu kì, nhưng lại giúp hắn giảm bớt thời gian tu luyện.

Im lặng!

Uy áp của Phụng Hoài Nhân làm ổn định tất cả các đệ tử có mặt trên quảng trường. Mọi ánh mắt đều dồn về phía đài cao.

"Luật lệ, phần thưởng tông môn đã công bố. Hôm nay, các ngươi cứ thi đấu hết mình! Nếu có thể lọt vào trong Thập Cường sẽ được tông môn chú tâm bồi dưỡng." Sau khi ổn định trật tự, hắn tuyên bố cuộc thi đấu bắt đầu.

Tham gia lần này có hai trăm lẻ một người, trong đó đa số là Đại Khí Sư hậu kỳ, bốn mươi người là Đại Khí Sư trung kỳ và hai mươi bốn người là Đại Khí Sư sơ kỳ.

Do số người tham gia là số lẻ nên nếu ai lấy được cây thăm số hai trăm lẻ một sẽ được đưa thẳng vào vòng kế tiếp.

Từng đệ tử nội môn của bảy Phong đều thay nhau bốc thăm! Khi tất cả thăm đều phát xong. Phụng Hoài Nhân hỏi:

"Trong số các ngươi là ai bốc được cây thăm số hai trăm lẻ một."

Tất cả đệ tử tham gia nhìn nhau, ngay cả các đệ tử đến xem thi đấu cũng nhìn xem là ai may mắn như vậy.

Vương Trung vuốt vuốt mũi, hắn không ngờ mình lại may mắn như vậy mới bốc thăm mà trận đầu đã không cần tham gia.

Một bàn tay giơ cây thăm của mình trong số người tham gia thi đấu, tất cả ánh mắt đều dồn về phía bên này!

Là hắn!

Không phải, hắn là đệ tử thân truyền sao sao lại tham gia thi đấu nội môn!

Nghe nói hắn mang Ngũ hành thuộc tính mà còn là cực phẩm.

Nhưng lời bàn tán xôi xao, đều nhắm vào Vương Trung. Hắn đâu biết từ khi khảo nghiệm tư cách đệ tử nhập môn kết thúc, hắn đã trở nên nổi tiếng trong tông môn.

Hồng Bá Hải nhìn về phía Vương Trung, hắn do chưa đột phá Đại Khí Sư nên không có tư cách tham gia thi đấu lần này.

Nhưng trước khi thi đấu, Hân Di và Phó Ngôn đã cam đoan với hắn lần tham gia này sẽ thay hắn dạy dỗ Vương Trung.

Vương Trung không quan tâm đến những ánh mắt và lời bàn tán về mình mà nhìn về phía đài cao nơi có các cao tầng Thiên Nguyên Tông.

"Haha, tiểu tử ngươi thật là người có đại khí vận!" Người nói là Phong chủ Trận Linh Phong Đồ Bách Hùng.

Đúng vậy! Các vị Phong chủ ngay cả Phụng Hoài Nhân sao thể quên được tên tiểu tử này. Tuổi còn nhỏ tu vi đã Đại Khí Sư còn là Ngũ hành thuộc tính.

Giang Ngọc Kỳ nhìn về phía Vạn Tâm Thiên cười, nói:

"Vạn sư huynh, đệ tử này của huynh không tồi!"

Vạn Tâm Thiên cười to, nhưng cũng không nói gì.

Riêng, Phụng Hoài Nhân thì gật đầu, dùng tay hút cây thăm trong tay của Vương Trung.

Sau khi, qua quá trình bốc thăm cuộc thi đấu ở các lôi đài cũng bắt đầu. Các lôi đài thi đấu đều do những chấp sự Khí Hoàng Cảnh làm trọng tài cuộc chiến bắt đầu nổ ra các bí pháp, chiêu thức chiếu sáng tất cả lôi đài.

Do vấn đề về an toàn, các lôi đài điều bố trí trận pháp bảo vệ tránh các đệ tử thi đấu quá khích mà đả thương người xem thi đấu.

Vương Trung cũng không rảnh rỗi, hắn nhìn vào các cuộc chiến để tìm ra các đối thủ mạnh, đến sau khi có va chạm cũng không quá bị động.

Trong số những người thi đấu, hắn nhìn ra có bốn người làm hắn phải chú ý. Một là Lâm Tiêu của Lạc Hòa Phong, Lưu Băng của Thủy Liên Phong và hai người còn lại là Hân Di và Phó Ngôn của Thiên Kiếm Phong.

Tất cả bọn họ đều có tu vi Đại Khí Sư hậu kỳ, nhưng chiến lực lại cao hơn tu sĩ cùng giai.

Trận chiến giành Top 100 rất nhanh kết thúc, lần thứ hai bốc thăm Vương Trung không còn may mắn như vậy nhưng đối thủ của hắn lại là một tu sĩ cùng giai.

Lôi đài số 13, Lục Vân đấu Trường Tín!

Bước lên lôi đài, nhưng lại không quá nhiều người để ý về phía bên này do các Đại Khí Sư hậu kỳ kia ở các nơi khác thu hết ánh nhìn.

Vương Trung cũng không thèm để ý, không nhiều người để ý mới là tốt nhất hắn nhìn đối chủ chấp tay nói:

"Sư huynh, xin chỉ giáo!"

"Chỉ là một tên nhóc con miệng còn hôi sữa, gì mà Ngũ hành thuộc tính chứ thiên tài ngàn năm cơ chứ!" Trường Tín khinh thường nói:

Hắn hơn một tháng nay luôn nghe sự tích của Vương Trung, nhưng do lần bốc thăm lúc đầu hắn nghĩ tên này chỉ là do may mắn thôi.

Dù sao tu vi cũng ngang nhau, thì dù có lợi hại đến đâu cũng không phải chỉ là Đại Khí Sư trung kỳ thôi sao.

Thấy đối phương khinh thường mình, Vương Trung không đáp lại, cũng không tức giận.

Hắn lấy linh cấp sơ phẩm bảo kiếm từ trong giới chỉ cầm trên tay, lướt nhanh về phía Trường Tín xuất chiêu!

Mũi kiếm nhanh, mạnh y như một đạo hàn quang xoay tròn một vòng trên ngực của Trường Tín.

Trường Tín chưa kịp hành động đã thấy lồng ngực đau nhói, chưa kịp phản ứng lại bị một chưởng của Vương Trung nhanh như chớp đánh xuống lôi đài.

Trận chiến diễn ra rất nhanh, từ khi trận đấu bắt đầu chưa tới mười hơi thở nhưng đã kết thúc có một số người vừa mới xoay qua đã thấy Trường Tín rơi khỏi lôi đài rồi.

"Thật nhanh!"."Các ngươi có thấy không Lục Vân lúc xuất kiếm ta chỉ thấy ánh kiếm vụt qua thôi!" Người xem bên dưới xôn xao bình luận:

Để ý đến hướng lôi đài của Vương Trung còn có Nam Cung Diệp, Hồng Bá Hải. Họ không nghĩ rằng Vương Trung lại mạnh như vậy.

Hân Di và Phó Ngôn thì nhau, trong mắt họ là sự bất ngờ!

"Thật thú vị!" Phó Ngôn nhìn về phía bảo kiếm trong tay bình luận một câu:

Cao tầng Thiên Nguyên Tông, với tu vi của họ làm sao không nhìn ra. Mỗi người bình phẩm một câu nhưng vẫn là sự khen ngợi dành cho Vương Trung.

Điền Siêu khi nhìn thấy Vương Trung xuất kiếm, hắn là người run động nhất. Phải luyện tập bao lâu mới có thể phát kiếm nhanh như vậy rồi lại nhìn về các vị ngồi ở đây nói:

"Tiểu tử này kiếm pháp quái dị, nhanh mạnh dứt khoát. Nếu cho ta chỉ dạy không tới mười năm sẽ trở thành một vị kiếm tu nổi danh ở Hoài Thiên Tiên Giới này!"

Nghe được lời này, Vạn Tâm Thiên không vui hừ lạnh một cái!

Mọi người không nói gì, lại tiếp tục quan sát phía về phía cuộc thi.

Một canh giờ sau, trận chiến tìm ra 50 người mạnh nhất đã có kết quả!

Lần bốc thăm thứ ba lại bắt đầu, lần này Vương Trung bốc được số 43 ở lôi đài số 3.

Đối thủ lần này của hắn lại là Hân Di của Thiên Kiếm Phong. Vương Trung cũng không nói gì chỉ chấp tay về phía đối thủ rồi chờ trọng tài bắt đầu trận đấu.

Hân Di quan sát nét mặt của Vương Trung, thấy thần sắc hắn không thay đổi cười nói:

"Tiểu đệ đệ, chúng ta điều dùng kiếm nếu tỷ tỷ lỡ tay đã thương đệ! Ta sẽ rất đau lòng đó!"

"Sư tỷ tự lo cho mình đi!" Vương Trung hờ hững đám:

Hân Di thấy hắn không quan tâm đến lời nói của mình, tức giận xuất kiếm về phía hắn quát:

"Tiểu hài tử, thấy ngươi còn nhỏ khuyên ngươi vài câu, nếu đã không nể mặt thì tiếp chiêu đi!"

Nàng sử dụng Ngọc Hành Kiếm Pháp đánh mũi kiếm về phía Vương Trung, mũi chân đạp xuống mặt lôi đài, bước đi y như múa.