Chương 20: Nam Cung Diệp

Nhìn thấy đối phương đang tấn công tới, Vương Trung tay cầm bảo kiếm vẫn không nhúc nhích!

Đến khi mũi kiếm còn cách hắn một khoảng, hắn mới rút kiếm ra khỏi vỏ đánh một kiếm sau đó, chân đạp lui về phía sau.

Thấy chiêu kiếm bị phá giải, Hân Di lui về một bước lấy đà rồi lại tiến tới tung chiêu về phía Vương Trung.

'Cuồng Phong Nhật Địa'.

Kiếm khí quét qua, một luồng gió lớn làm mặt đất dưới chân nứt nẻ, bay thẳng hướng về phía Vương Trung.

Hắn búng người về một bên tránh né, lại đạp nhanh dưới đất phi người về phía nàng tung chiêu

'Phụng Vũ Cửu Thiên'

Do sợ có người nhìn ra "Chấn Thiên Kiếm Quyết' hắn tiếp cận lại gần đối phương, lợi dụng bụi mù do kiếm chiêu đối phương để lại đánh một kích nhanh, gọn để kết thúc trận đấu.

Một hư ảnh phụng hoàng hình kiếm từ kiếm khí của hắn, bắn về phía Hân Di khi tiếp xúc vào cơ thể của nàng, hư ảnh phụng hoàng uốn lượn xung quanh.

Khi hư ảnh tan biến, cơ thể nàng xuất hiện nhiều vết cắt. Quan trọng nhất là kiếm khí đả thương tủy đả thương nặng nhưng lại tránh những chỗ yếu hiểm tính mạng.

Bị chiêu kiếm cường đại áp thân, chưa kịp đối phó đã bị thân ảnh Vương Trung xuất hiện trước người dùng một quyền đánh bay.

Trận chiến này, Lục Vân thắng!

Trọng tài tuy ở gần quan sát, nhưng cũng không nghĩ nhiều về chiêu thức đôi bên. Dù sao, hắn cũng là chấp sự, quanh năm ở trong tông dù là 'Chấn Thiên Kiếm Quyết' cũng là nghe nói chứ chưa tận mắt nhìn thấy bao giờ.

Khi thấy Vương Trung lại thắng, mà còn là một trong những người được coi là sáng giá nhất trong thi đấu lần này.

Đa số bọn họ mới nhìn nhận hắn không phải chỉ có vẻ bề ngoài, mà là thực lực thật sự.

Nam Cung Diệp thì ánh mắt có vẻ si mê nhìn về phía Vương Trung, còn Hồng Bá Hải thì nghiến răng nghiến lợi!

Hắn dùng một lượng lớn tinh thạch trong gia tộc, làm quà cho Hân Di và Phó Ngôn để đối phó Vương Trung.

Nhưng giờ, một trong số hai người đã bị bại trong tay Vương Trung làm hắn vừa tức giận, vừa cảm thấy thịt đau.

Dù sao, linh thạch cũng đã tặng rồi, hắn lại là đệ tử mới trong Thiên Kiếm Phong. Nếu chỉ vì họ bại trận mà đòi lại sau này khó yên ổn!

Phó Ngôn cũng nhìn thấy trận chiến lúc nãy, dù Hân Di không bằng hắn nhưng không phải một hai chiêu là có thể hạ gục được. Nhưng Vương Trung lại làm được làm hắn càng thêm ngưng trọng.

Lấy tay sờ sờ bảo kiếm đang cầm trên tay. Hắn quăn một ánh mắt chiến ý về phía Vương Trung rồi quay lưng đi về phía khác.

Vương Trung thì từ khi bước xuống đài, các đệ tử xem náo nhiệt cứ bám lấy xung quanh hắn.

Nào là nhà ta có tiểu muội tuổi chưa cặp kê, nào là kết giao bằng hữu, rồi lại trao đổi kinh nghiệm tu luyện vv..

Vừa thoát khỏi nơi đó hắn nhìn thấy Nam Cung Diệp đang tiến về phía hắn. Dù sao cũng từng tham gia khảo nghiệm đệ tử mới. Hắn chấp tay thi lễ về phía nàng.

"Lục sư huynh, từ lần trước gặp mặt huynh có khỏe hay không?" Nam Cung Diệp cười thi lễ nói:

Vương Trung cười cười chấp tay nói:

"Đa tạ Nam Cung sư tỷ quan tâm, không biết có chuyện gì hay không?"

"Hihi, ta đến xem náo nhiệt thấy Lục sư huynh cũng tham gia thi đấu. Điều là người quen nên đến chào hỏi!" Nàng lấy tay che miệng cười khẽ, mắt liếc nhìn hắn:

Vương Trung gãi gãi đầu, nhìn nàng:

"Là do sư tôn bắt ta tham gia để rèn luyện tu vi lấy kinh nghiệm. Sau này, mới có thể bước xa hơn!"

Nàng cười nói:

"Vạn Phong chủ cũng là muốn tốt cho huynh, cảnh giới của huynh tiến nhanh, ngài ấy sợ căn cơ huynh không vững chắc!"

Vương Trung cười trừ, nếu để cho nàng ta biết tu vi hắn không những vững chắc. Mà đan điền còn được ngũ hành nội đan mở rộng gấp ba lần không biết sẽ suy nghĩ thế nào!

"Lục sư huynh, không biết khi thi đấu khép lại huynh có rảnh hay không?" Nàng hơi ngập ngừng, hỏi:

Gì đây, ta tâm hồn gần bốn mươi tuổi, nhưng hình hài vẫn là đứa trẻ mười ba tuổi a!

Đừng nói vì ái mộ ta tuấn tú mà muốn ước hẹn trăm năm cái gì? Mà trao thân gửi phận!

Dù sao cũng ở chung một tông môn, hắn cũng không dám nói không! Mà lựa lời nói:

"Rảnh thì cũng có, nhưng không biết sư tỷ có điều gì chăng?"

"Được, nếu khi qua thi đấu lần này ta sẽ đến thăm hỏi sư huynh. Vậy giờ muội đi trước!" Nam Cung Diệp cười, chấp tay thi lễ với Vương Trung rồi quay người rời đi:

Vương Trung cũng chấp tay, rồi hắn lại đi tìm một vị trí tốt để quan sát các trận chiến còn đang diễn ra.

Đến giữa chiều, cuộc thi đấu đã đi qua hai lượt bốc thăm lần này chỉ còn mười ba người lọt vào vòng trong.

Nhưng do cuộc chiến diễn ra liên tục, nên dời lại ba ngày sau lại cử hành.

Lọt vào vòng trong có Phó Ngôn, Vương Trung và mười một người còn lại điều là Đại Khí Sư hậu kỳ đệ tử của các Phong.

Riêng Vạn Tâm Nhi thì đã bị loại ở vòng tuyển chọn hai mươi người. Vạn Tâm Thiên cũng không trách móc nàng mà xoa đầu an ủi.

Riêng Vương Trung, do biểu hiện trong cuộc thi xuất sắc nên được hắn nói vài lời khen thưởng kêu hắn nên trở về nghỉ ngơi dưỡng sức, ba ngày sau biểu hiện cho tốt.

Trở về động phủ, hắn ngồi lên giường xếp bằng đả toạ, sau một trận chiến hắn nhận ra thực lực bản thân hơn xa so với đối thủ đồng giai.

Nếu có thể cứu ra Hoả Kỳ Lân, và sơ bộ luyện hoá hai món thần khí bí bảo, sau này tung hoành 18 vực rất có thể trợ giúp rất lớn.

Theo sự suy đoán của hắn, Thánh Linh tu vi chí ít cũng phải là Đại Thiên Tôn Cảnh vì dù sao Chấn Thiên Chân Quân cũng đã vẫn lạc trong tay bọn họ.

Nếu có Hoả Kỳ Lân theo bên mình, thì đó là một trợ lực rất lớn! Nhưng nếu thoát ra khỏi Thất Cấm Sơn nó lại không muốn theo mình, hoặc có sát ý với hắn thì sao!

"Điều quan trọng hiện tại ta phải chiếm được hai hạng đầu của cuộc thi đấu lần này!" Hắn lẩm bẩm nhìn ra cửa động phủ hướng lên bầu trời.

Ở cách xa đó, trên núi của Thiên Kiếm Phong, trong một động phủ có hai thiếu niên đang ngồi một là Hồng Bá Hải người còn lại Phó Ngôn sư huynh hắn.

Hồng Bá Hải thần sắc không vui nhìn Phó Ngôn nói:

"Phó sư huynh, chả lẽ để tên tiểu tử đó tiếp tục vào vòng trong hay sao thù của Hân sư tỷ thì phải làm sao?"

Ngấp ly rượu trong tay, Phó Ngôn không nhìn Hồng Bá Hải mà lười biếng nói:

"Chỉ là một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa 13 tuổi thôi. Do Hân Di muội ấy bất cẩn mới để thua, ngươi không cần phải để trong lòng. Nếu để lần thi đấu sao hắn gặp ta thì không may mắn như vậy đâu!"

Hồng Bá Hải không nói gì, hắn cũng biết tên Phó Ngôn này kiêu ngạo dù sao gia gia của hắn cũng là Tam trưởng lão trong Trưởng Lão Hội trong tông.

Mà đại ca của Phó Ngôn lại là đệ tử chân truyền của Thiên Kiếm Phong, đã đạt tới cảnh giới Khí Hoàng tương lai rất có thể vấn đỉnh cường giả.