Chương 8: Nam Cung Minh Nguyệt, không từ hôn? (2)
Trong lòng Kiều Nguyệt tiên tử biết hiện giờ Nam Cung Minh Nguyệt đang có rất nhiều khúc mắc với nàng ấy, nhưng… nàng ấy cũng rất bất đắc dĩ mà!
Thời đại nàng ấy tồn tại, Nam Cung gia tộc là tồn tại sánh vai cùng với những gia tộc ẩn thế kia, cường giả như mây, nội tình thâm hậu, ngay cả thánh dược cũng có vài cây.
Theo suy nghĩ của nàng ấy, đại dược trị thương, không phải tùy tiện dùng là được sao?
Nhưng chưa từng nghĩ tới…
Không có đại dược trị thương, Nam Cung Minh Nguyệt chỉ khôi phục đan điền và kinh mạch đã mất mười tháng, đây là dưới tình huống nàng ấy dùng hồn lực trợ giúp.
Bằng không, có thể khôi phục hay không, còn là hai chuyện khác nhau!
Lúc này, tiếng tiên hạc thanh thúy vang lên, cắt ngang qua bầu trời.
Mọi người bị kinh động, nhao nhao nhìn về phía bầu trời.
Cường giả Địa Huyền Cảnh mặc đạo bào, thắt lưng đeo thần lệnh Giang gia, đứng trên tiên hạc mà đến, rơi vào trong đạo tràng, uy áp Địa Huyền Cảnh cường đại lan tỏa ra xung quanh, áp bức toàn bộ đạo tràng.
Mọi người Nam Cung gia đều biến sắc, cường giả Địa Huyền Cảnh Giang gia!
Phải biết rằng, người mạnh nhất thành Hoành Nhạc cũng chỉ là Dung Đạo Cảnh mà thôi.
Mà tùy tiện một người Giang gia đi ra, đã là đại năng Địa Huyền Cảnh…
“Xin hỏi tôn giả đến đây, chuyện gì xảy ra sao?” Nam Cung đại trưởng lão đi ra, cung kính chắp tay hỏi.
Cường giả Giang gia nhìn thoáng qua Nam Cung đại trưởng lão, nhíu mày, thản nhiên hỏi: “Nam Cung Minh Nguyệt ở đâu? Thiếu tôn Giang Huyền có tin để cho truyền đạt.”
Mọi người nghe vậy, thần sắc khẽ động, nhất thời có suy đoán.
Từ hôn… vẫn tới ư?
Sắc mặt Nam Cung đại trưởng lão khẽ biến, trong lòng không khỏi thở dài, chuyện nên tới cuối cùng vẫn tới.
Nhất mạch Nam Cung gia tộc này của hắn chỉ là một tiểu gia tộc nằm ở biên giới Đông Thần Châu, so với quái vật lớn như Giang gia, ngay cả một cọng tóc gáy cũng không bằng.
Huống chi, những năm gần đây Nam Cung gia tộc từ từ suy yếu, mấy năm nay bị mấy đại gia tộc khác ở thành Hoành Nhạc liên thủ chèn ép, đã tràn ngập nguy cơ từ lâu.
Nhưng, cũng có chuyện may mắn, Nam Cung gia tộc hắn xuất hiện một vị thiên kiêu, bộc lộ tài năng, được Ngọc Sơn Phủ mời chào, hơn nữa còn lọt vào mắt xanh của gia tộc lánh đời Giang gia, ký kết hôn ước.
Bởi vì có quan hệ với Ngọc Sơn Phủ, còn có tờ hôn ước này, Nam Cung gia tộc bọn hắn vượt qua cửa ải khó khăn, càng ngày càng cường thịnh, mơ hồ đã thành đệ nhất gia tộc thành Hoành Nhạc.
Thế nhưng, những ngày vui vẻ không được dài.
Một năm trước, Nam Cung Minh Nguyệt đột nhiên dị biến, kinh mạch đứt đoạn, đan điền bị hủy, mất hết tu vi, đã từng là thiên kiêu, trong một đêm ngã xuống thần đàn.
Một tháng trước, cường giả Ngọc Sơn Phủ mới tới, kiểm tra thương thế của Nam Cung Minh Nguyệt, hắn thấy nàng không có khả năng khôi phục, lạnh mặt phất tay áo rời đi, hơn nữa còn mang đi tư cách là đệ tử Ngọc Sơn Phủ của nàng.
Khi đó, trên dưới gia tộc đang suy đoán, có lẽ không bao lâu nữa Giang gia sẽ đến từ hôn.
Dù sao… Là thiên kiêu kiệt xuất nhất của gia tộc lánh đời, sao có thể dễ dàng tha thứ cho đạo lữ của mình là một phế vật không thể tu luyện đúng chứ?
Nói thật, bọn họ đã chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Chỉ là, khi hiện thực đến, bọn họ vẫn có chút không thể tiếp nhận.
Nam Cung Minh Nguyệt nghe vậy, lạnh nhạt đứng dậy, đi tới trước mặt cường giả Giang gia, “Tiểu nữ là Nam Cung Minh Nguyệt.”
Giang gia từ hôn, nàng đã có chuẩn bị tâm lý từ lâu.
Bản thân nàng có chút mâu thuẫn đối với phần hôn sự do cha nương mạnh mẽ định ra này, dù sao ngay cả đối phương trông như thế nào nàng cũng không biết.
Hôm nay có thể lui, cũng là chuyện tốt.
Tuy rằng trong này ít nhiều có chút nhục nhã.
Nhưng… ai mà biết, Nam Cung Minh Nguyệt nàng có thể quật khởi lần nữa, đi lên đỉnh Huyền Thiên hay không?
Đến lúc đó, trả một lượt là được!
Nhân gian có câu, chớ khinh thiếu niên nghèo, nàng vẫn có lòng tin đối với bản thân.
Cường giả Giang gia nhìn Nam Cung Minh Nguyệt chăm chú, dù trong lòng có nghi hoặc, nhưng hắn cũng không có nói thêm gì, trực tiếp đem thư và trữ vật giới chỉ giao cho đối phương.
Chuyện Thiếu Tôn Giang Huyền từ chối từ hôn, hắn cũng có nghe nói, nhưng đây là chuyện của cấp trên, không tới phiên hắn lắm miệng.
Tiếp nhận thư và nhẫn trữ vật, thần sắc Nam Cung Minh Nguyệt vẫn bình tĩnh như thường, không có nửa điểm dao động, thậm chí ngay cả ý tứ mở thư ra cũng không có.
“Ngươi không cần tức giận, đợi ngươi trọng tố thể chất vô thượng, quật khởi chỉ là vấn đề thời gian.”
Giọng điệu Kiều Nguyệt tiên tử có chút lạnh lùng nói: “Tuy Giang gia là gia tộc truyền thừa lâu đời, nhưng nếu công pháp của ngươi đại thành, không phải không có cơ hội uy hiếp Giang gia, báo thù nỗi nhục ngày hôm nay.”