Chương 7: Nam Cung Minh Nguyệt, không từ hôn? (1)
Thật sự coi nàng là người không ai thèm đúng không?
Sắc mặt Lạc Tinh Lan lập tức lạnh xuống, nhàn nhạt phun ra một câu, “Hắn xứng sao?”
Lời vừa nói ra, vẻ mặt tất cả mọi người đều dại ra, kinh ngạc nhìn về phía Lạc Tinh Lan, vẻ mặt mờ mịt, nếu Giang Minh Hạo không xứng…, vậy vì sao Thần Nữ nhất định phải liên hôn với Giang Huyền?
Hai người bọn họ, có gì khác biệt chứ?!
Nhìn thấy thái độ của Thần Nữ lãnh đạm như vậy, mọi người đều thức thời không nói thêm gì nữa.
Tất cả cứ như vậy, đều tự rời khỏi đại điện.
Lạc Tinh Lan cũng cáo lui, trở về động phủ bản thân, nhưng không cách nào bình tĩnh tu luyện được, ngồi yên ở trên Tiên Linh Ngọc Thạch suy nghĩ lung tung.
Nếu phương pháp liên hôn thất bại, vậy nàng… nên chủ động kết giao với Giang Huyền như thế nào đây, đi theo hắn sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, Lạc Tinh Lan lại nghĩ tới chuyện mình bị từ chối, trên khuôn mặt lãnh diễm cuối cùng cũng lộ ra vẻ u oán nhè nhẹ mà nữ hài tử nên có.
“Nào có chuyện vừa nói đã từ chối? Ít nhất phải gặp mặt một lần đã chứ! Ta có chỗ nào không tốt sao?” Mũi Lạc Tinh Lan khẽ nhăn, hung tợn hừ hừ.
“Giang Huyền thật sự là người trọng tình nghĩa như vậy sao? Một người đã đứa đoạn kinh mạch, thế mà không rời không bỏ?” Đôi mắt đẹp của Lạc Tinh Lan khẽ chớp, trong lòng tràn ngập tò mò đối với người có hôn ước với Giang Huyền.
“Chờ một chút… Nam Cung Minh Nguyệt?”
Trong lòng Lạc Tinh Lan đột nhiên chấn động, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, cái tên này vì sao khiến cho nàng có cảm giác rất quen thuộc?
Chẳng lẽ vị Nam Cung Minh Nguyệt này ở kiếp trước của nàng cũng là một vị cường giả?
Một phế vật kinh mạch đứt đoạn… Có thể sao?
...
Cùng lúc đó, biên giới Đông Thần Châu, thành Hoành Nhạc của Nam Cung gia tộc.
Trong Nam Cung gia tộc, đạo tràng tu luyện hơi có vẻ cằn cỗi, thế hệ trẻ Nam Cung gia tộc đều đang ngồi xếp bằng ở chỗ này, lắng nghe đại trưởng lão chỉ bảo võ đạo.
Mà ở một góc đạo tràng, một vị nữ tử mặc trang phục luyện công mộc mạc, đang nhắm chặt hai mắt, hình như đang cố gắng tu luyện.
Mặc dù chỉ là trang phục luyện công mộc mạc, nhưng không có cách nào che giấu dung nhan kinh diễm tuyệt luân của nàng.
Trong đôi lông mày thanh lệ, ẩn chứa vẻ kiên nghị, tự nhiên sinh ra một cỗ khí chất thoát tục khó có thể miêu tả, tựa như thiên tiên hạ phàm, di thế độc lập.
Chỉ là, hiện tại trên trán nàng mồ hôi đầm đìa, khuôn mặt có chút giãy dụa, hiển nhiên quá trình tu luyện không được thông thuận.
Chúng đệ tử lắng nghe giảng đạo, thỉnh thoảng sẽ ghé mắt nhìn vị nữ tử này, sắc thái khuôn mặt đều khác nhau, tiếc hận, lạnh lùng, cười nhạo… Tất cả đều có.
Nam Cung đại trưởng lão liếc mắt nhìn nữ tử, trong lòng cũng không khỏi ảm đạm thở dài.
Thiên kiêu đời này của Nam Cung gia tộc bọn hắn, chẳng lẽ thật sự vẫn lạc như vậy sao?
Đúng vậy, vị nữ tử này chính là vị hôn thê chưa gặp mặt của Giang Huyền, Nam Cung Minh Nguyệt.
“Tiền bối, ta đã làm dựa theo lời ngươi nói, vì sao tu luyện còn chậm chạp như thế?” Nam Cung Minh Nguyệt không cam lòng mở đôi mắt đẹp, có chút uất ức ở trong tâm thần chất vấn vị tàn hồn đang ký thân ở trong cơ thể nàng.
Một năm trước, dưới cơ duyên xảo hợp, nàng đã đánh thức tàn hồn ngủ say trong từ đường Nam Cung gia tộc.
Nàng tự xưng là bằng hữu chí cốt của thủy tổ sơ đại Nam Cung gia tộc, từng là cường giả Chân Thần chí cao vô thượng, biệt hiệu Kiều Nguyệt tiên tử.
Bởi vì một ít biến cố, khi kiếp nạn xảy ra thì ngã xuống, chỉ có một luồng tàn hồn còn sống đến bây giờ.
Nam Cung Minh Nguyệt mừng rỡ như điên, đem nó nhét vào trong cơ thể.
Bản thân dùng linh lực nuôi dưỡng tàn hồn Kiều Nguyệt tiên tử.
Đối phương cũng cực kỳ khẳng khái, đưa ra công pháp Tạo Hóa, nói rõ nếu tu luyện phương pháp này thành công, có thể trọng tố thể chất vô thượng, có được tư thế vô địch.
Nam Cung Minh Nguyệt không nghi ngờ nàng, chủ động tu luyện công pháp này, nhưng công pháp này quá mức bá đạo, đầu tiên phải tự phế đan điền, tự hủy kinh mạch toàn thân, từ trong hủy diệt thu hoạch tạo hóa, dùng cái này mới có thể trọng tố thể chất vô thượng.
Kiều Nguyệt tiên tử nhiều lần cam đoan, có nàng ấy ở đây, thời gian một năm chắc chắn sẽ khiến cho nàng thành công.
Nhưng mà… tính cả hôm nay một năm đã sớm trôi qua, nàng cũng chỉ khôi phục đan điền và kinh mạch, còn lâu mới đạt tới trình độ trọng tố thể chất vô thượng.
Nàng cứ có cảm giác mình bị lừa!
Bởi vì… một năm này nàng rõ ràng cảm giác tàn hồn của đối phương dường như mạnh hơn rất nhiều, điều này làm cho nàng không thể không hoài nghi đối phương đang lợi dụng nàng.
“Ta làm sao biết mạch này của các ngươi lại suy bại đến mức phải đi đào ruộng đất chứ? Ngay cả đại dược trị thương cũng không có.”