Chương 84: Thiên địa VR ( game online)

Verified

Lên sóng nào trym ơi

trymnhocongcong thích bài này.

26/1/19

807

trymnhocongcong

trymnhocongcong

12.7cm

The VIP

Chương 77: ...

Tạo được kết giới nhưng dù là hợp sức thì sức mạnh từ kết giới của hai chị em Liên Hoa, Liên Hương vẫn không đủ để bảo vệ hoàn toàn hai người khi rơi xuống đất, chỉ riêng gã biến thái tên Minh là không hề hấn gì.

Cẩn thận mặc lại quần áo cho Liên Hoa, hắn vẫn còn tiếc nuối nhìn cái lỗ đỏ đẫm nước với hai mép căng mọng kia, gài khóa lại và chỉnh tư thế ngay ngắn cho nàng đỡ mỏi dù còn đang mê man.

Hắn liếc qua Liên Hương rồi chép miệng đứng lên, không phải không muốn, mà là hắn đã thử, vừa chạm tay vào người cô nàng là bị phép thuật khá mạnh đánh bật ra. Liên Hoa đã sử dụng một câu chú như một bộ áo giáp bảo vệ cơ thể mọi lúc mọi nơi. Loại chú này không quá khó để thực hiện và cũng có thể tìm mua.

Sực nhớ lại, Minh thoáng mừng khi lần trước Hồng Nguyệt không dùng loại chú này, bởi vì với năng lực của Hồng Nguyệt thì hắn đã nát tay khi chạm vào người nàng chứ không chỉ là đánh bật ra như Liên Hương.

‘Ăn uống no nê’, Minh lấy đồ mặc vào rồi mới quan sát kĩ xung quanh. Nơi hắn đang đứng trông như đỉnh của một quả đồi, chỉ có đất và cỏ mọc thưa thớt. Xa xa dưới chân đồi chỉ toàn một màu trắng….

“Đây là đâu?”

“Lại là biệt cảnh khác sao?”

Minh hỏi một mình, dùng Mắt Thần quét một lượt nhưng không có dấu hiệu nguy hiểm, nơi đây chỉ như một nơi hoang vu thực sự.

Lấy ra lọ bột phép thuật cuối cùng, đổ gần một nửa vào cây chổi, ngay lập tức nó bay lên lơ lửng trên không theo ý niệm của Minh. Thời gian qua hắn không chủ động luyện phép, nhưng những loại thuật và chú đơn giản thì đã có thể sử dụng được tương đối chuẩn xác.

Leo lên cưỡi chổi như cưỡi xe, Minh thả dốc...hắn chỉ bay cách mặt đất vài mét để quan sát.

Vài phút sau…

“Hừ hừ...lạnh vãi….”

Đứng ở lưng đồi phủ toàn băng tuyết, Minh run cầm cập vì lạnh, hắn lạnh vì không dùng Khí lực để bảo vệ cơ thể, nếu là bình thường thì hắn luôn vận Khi nếu đang đi du thám như thế này, nhưng hiện tại hắn cảm thấy không cần phải làm như thế. Bởi, nơi đây hoang vu thực sự, hoặc có một sức mạnh đủ lớn để có thể tạo cho người ta cảm giác an toàn, và nếu là điều này thì với sức của hắn vô phương chống cự nên hắn chọn phương án tốt nhất là không phòng ngự để bản thân trở nên vô hại nếu có kẻ nào đó đang quan sát mình.

Lấy thêm một cái áo khoác vào, Minh không bay xuống nữa mà lượn quanh lưng đồi để kiểm tra, vì từ lưng đồi trở xuống có sương mù bao phủ, hắn không muốn xuống. Bay một vọng, phía nào cũng chỉ là băng tuyết phủ kín, lạnh run người. Rồi đột nhiên hắn khựng lại, tim đập mạnh…

“Ở đây lạnh như thế này, tại sao trên đỉnh chỉ cách vài trăm mét lại ấm áp?”

Minh thót tim bay lên thật nhanh, hắn nghiến răng ken két vì không nhận ra điều này sớm. Một sự trái ngược hoàn toàn khi mà trên đỉnh đồi lại ấm áp không đóng băng, còn bên dưới phủ toàn tuyết trắng trái ngược lẽ tự nhiên…

Đúng như lo lắng, bay lên gần tới hắn thấy một bóng người đang đứng đối diện Liên Hoa, cô nàng đang thủ thế dù gương mặt còn đang nhăn nhó khó chịu...

Soạt…

Minh đáp xuống, trượt dài trên đất rồi dừng lại chắn trước Liên Hoa, đối mặt với người kia… Một ông già tóc bạc trắng như tuyết, khoác trên người chiếc áo cũ kĩ và đi đôi giày bằng vỏ cây.

Liên Hương cũng vừa tỉnh lại, cả ba không nói một lời nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia cũng đang chăm chú quan sát ngược lại.

Dò xét thật kĩ, Mắt Thần không có thông tin gì về ông lão này, nhưng dựa vào ngoài hình, Minh đoán người này đã sống ở đây rất lâu. Rồi hắn cúi đầu, sau đó nhìn ông lão và cất tiếng:

“Xin thứ lỗi vì đã làm phiền, tụi cháu gặp nạn vô tình đến nơi này… Xin hỏi ông là ai?”

Hắn lịch sự chào và hỏi trước sự ngạc nhiên của hai chị em phía sau.

Ông già im lặng thêm một chút rồi mới đáp lại: “Khà...ta quên mất tên rồi….”

“Ách….!”

“Đây là đâu, thưa ông?” Liên Hương cũng lịch sự hỏi dù vẫn còn đề phòng, nàng hiểu cách tiếp cận của Minh.

Đôi mắt ông lão như trùng xuống, rồi nhẹ nhàng nói: “Chỉ là một nơi được phong ấn, gọi là bị phong ấn cũng được…”

“Cháu là Minh, còn đây là Liên Hoa và Liên Hương…!” Minh tự giới thiệu.

Bốp…

“Ai khiến ngươi?” Liên Hoa đang đứng phía sau táng hắn một cái rõ đau, khiến tên này phải đưa tay ôm đầu tránh ra. Liên Hoa vẫn còn hung hăng, nàng liền lao theo định đánh Minh thêm, nhưng chỉ được một bước, nàng khựng lại, mặt nhăn nhó, tay ôm bụng…

“Chị bị thương?” Liên Hương nhanh nhạy biết chị mình có vấn đề.

“Cảm giác quen quen….!” Liên Hoa gầm gừ nhìn xuống bụng rồi từ từ chuyển ánh mắt mang sát khí lên Minh.

“Ngươi…!” Thét lên một câu, Liên Hoa nhào tới vồ lấy Minh khi tên này còn đang sợ hãi…

Bốp...

“Ái ái...Tha cho ta…!” Hắn la làng khi ăn thêm một đấm thẳng vào mặt, ngã ra đất và bị Liên Hoa ngồi hẳn lên người.

“Sao lúc đó ngươi không tha cho ta?” Dừng lại hỏi rồi Liên Hoa tung thêm một đấm.

Binh…

“Ta cũng bị rơi như nàng mà, ta chính là còn heo đó, ta rớt tận dưới lưng đồi kia…”

Lần này hắn đã dùng Khí lực bảo vệ khuôn mặt nên cú đấm của Liên Hoa không gây đau đớn, nhưng dường như lời biện hộ không có tác dụng khi mà cô nàng đanh đá càng trở nên giận giữ hơn. Không ngừng lại, Liên Hoa đấm thêm một cái nhưng minh nhanh tay giữ được cổ tay nàng.

“Ngươi dám đỡ? Ngươi nghĩ bọn ta là ai, cái mùi của ngươi còn ở trên người ta…”

“Hai người...có chuyện gì để giải quyết sau, giờ phải giải quyết chuyện quan trọng trước mắt!” Liên Hương rất ý tứ nhắc nhở rằng còn một ông lão không quen không biết ở đây.

Ông lão tóc bạc cười lớn: “Khà khà...cứ để cô bé bắt chồng…!”

“Há…?” Tiếng của cả ba người còn lại đồng thanh.

“Không phải tộc Miêu Yêu có tập tục bắt chồng sao?”

Liên Hoa đỏ mặt, vẫn đè Minh không cho hắn chạy, quay lại nói với ông lão: “Có thì sao, ta không có ý định tìm chồng, nếu có, cũng không phải tên này…”

Ông lão gật gù: “Thế hóa trận giao phối lúc nãy...chỉ là qua đường thôi sao?”

Cả ba người lại tròn mắt bất ngờ, hết nhìn hai người còn lại rồi nhìn qua ông lão.

“Lão già, ông nói cho cẩn thận...là ta bị hắn cưỡng hiếp….!” Liên Hoa như muốn bốc lửa, cô nàng vừa ngượng vừa tức.

“Đúng là lúc đầu hắn...có lợi dụng lúc ngươi còn mê man, nhưng lần thứ hai thì ngươi đã tỉnh, lần thứ 3 ngươi giả vờ bất tỉnh…!”

“Éc…” Minh thốt lên vì ngượng, hắn không ngờ mình vừa diễn sex cho người ta coi.

Liên Hương cũng bất ngờ, nàng giơ ba ngón tay lên hỏi Liên Hoa: “Ba...ba lần? Sao chị nói ghét hắn lắm mà sao để hắn làm...?”

Ông lão giơ 4 ngón tay nói với Liên Hương: “Bốn lần, lần thứ 4 hắn định làm với cô bé nhưng không được nên quay lại tiếp tục giao phối với cô bé đanh đá kia.”

Liên Hoa đỏ mặt, xấu hổ tới nỗi không thể nói thành lời, nàng chỉ còn một cách, đó là trút hết lên người Minh.

“Tên biến thái, đê tiện, xấu xa…chết đi!”

Bụp bụp bụp…

Minh khổ sở chống đỡ những cú đấm liên hoàn vào mặt, một phút sau, hắn hết kiên nhẫn nên bật người dậy, hai tay ôm chặt Liên Hoa không cho nàng giãy dụa.

“Thả ta ra…tên khốn…!”

“Nàng còn la hét nữa là ta hôn đấy…!” Minh đe dọa, hắn còn chu mỏ dứ dứ phụ họa, và quả nhiên hiệu quả, Liên Hoa im bặt.

Thả Liên Hoa ra và đứng dậy, hắn cười cười hướng tới chỗ ông lão nói: “Cháu xin lỗi vì đã...thất lễ…lúc nãy...là cơ hội, mà cơ hội thì không nên để vuột mất…!” Hắn ngầm nói tới lúc làm tình với Liên Hoa vừa nãy.

“Khà khà...tốt, ta không ảnh hưởng gì…!”

Liên Hương bước tới, nhìn thẳng ông lão hỏi: “Tai sao ông biết chị cháu là người của tộc Miêu Yêu? Nếu không nói ra hoặc biến thân thì người khác không thể biết được. Ông là ai?”

Ông lão mỉm cười, đôi mắt sáng như vừa gặp được niềm vui: “Ngồi xuống đây và ta kể cho các ngươi một câu chuyện…!”

Năm 2018…

Liên minh siêu thú do Long Nhân tộc dẫn đầu, đứng đầu là Thần thú Long Long An đã tuyên chiến với loài người. Con người khi đó vốn đang khổ sở với nạn phù thủy đen hoành hành khắp nơi, nhưng vẫn còn có những con người siêu phàm đứng lên chống lại, chiến tranh khốc liệt nổ ra trong nháy mắt kéo theo hàng triệu sinh mạng.

Ban đầu chỉ là hai phe loài người và liên minh siêu thú điên cuồng đánh nhau, nhưng trận siêu đại chiến kéo dài nhiều ngày và diễn ra ở nhiều nơi, ảnh hưởng tới những thế lực không tham chiến. Vậy là phe thứ 3 đứng lên chiến đấu với cả hai để bảo vệ lãnh thổ và tộc mình, đứng đầu phe thứ 3 này là Viêm Cừ của tộc Viêm Báo, một chủng tộc tiến hóa tới mức Thánh thú nhưng không chọn nhân dạng mà vẫn chọn hình thú để tăng cường sức mạnh. Rồi phe thứ 4 với thủ lĩnh là Hồng Nguyệt, phe thứ 5 là Thiên Nhiên, thứ 6 là Hoàng Tôn và các thế lực nhỏ hơn nhưng lần lượt đẩy lùi trận chiến ra khỏi lãnh thổ, lãnh địa của mình.

Cuộc chiến không chỉ là chém giết, chiếm đóng, mà còn là màn thể hiện tài trí của các bên, khi mà phù thủy đen vô cùng đông đảo trà trộn vào gây chiến.

Con người cùng với tộc Nhân Khuyển, Nhân Mã, Tượng Nhân, Nhân Sư quần chiến với Long Nhân tộc, Kình Kê, Miêu Yêu, Bạo Xà, Thổ Phong và một số loài khác. Không xác định được trận chiến diễn ra bao nhiêu ngày vì thời gian bị xáo trộn, không gian đảo lộn khiến ngày đêm bất phân, có lúc trời đen tối hàng trăm giờ liền, lúc có ánh sáng mặt trời thì bị mây mù gió bão che hết nhiều ngày.

Kết quả, loài người sử dụng tới lời nguyền thập nhị thánh thú và chiến thắng. Long tộc diệt vong, liên minh siêu thú tan rã, bị các thế lực khác nhân cơ hội tấn công.

Hậu quả là toàn cõi Việt Nam tan hoang đổ nát…

Ông lão ngừng kể và nhìn lên trời đầy cảm xúc.

“Vậy...ông là ai trong trận chiến đó?” Liên Hương hỏi, qua câu chuyện, nàng đoán ông lão cũng là một người đã trải qua trận siêu đại chiến đó.

“Ta?”

Lão im lặng như không muốn nhắc tới, Minh lên tiếng: “Ông cũng là một thủ lĩnh đứng lên bảo vệ người của mình…”

Ông lão nhìn qua Minh, gật gù hài lòng, nhìn lướt qua hai cô gái một lượt để chắc rằng cả đám đang nhìn mình. Rồi lão nhìn lại Minh, đôi mắt chuyển màu. Một màu lục sáng chói giữa ban ngày…

Tiếng tim đập mạnh, tiếng thở dồn vang to…

Đối diện một thánh thú hùng mạnh, cả ba run rẩy…

“Khà...đừng lo lắng, ta đã ăn sạch mọi con vật ở đây trong 50 năm qua, giờ ta chưa muốn ăn nốt 3 con cuối cùng đâu….” Lão cười lớn sảng khoái nhưng 3 kẻ còn lại thì đang tái mặt.

“Có...có cách nào thoát ra trước khi ông ăn thịt bọn cháu không?” Minh nghiêm nghị hỏi khiến hai cô gái nhìn hắn như một tội đồ. Nhưng ngược lại ông lão càng cười lớn hơn đầy thích thú…

“Thằng nhóc này thú vị đấy...lúc nãy ngươi nói nếu có cơ hội thì không nên để vuột mất đúng không?”

Minh cười gượng gật đầu: “Dạ đúng…!”

“Vậy...ngươi có một cơ hội...nếu ngươi làm được, ta sẽ đưa các ngươi trở ra…!”

“Ông cứ nói…!” Minh hoàn toàn nghiêm túc.

“Đừng vội...ngươi còn phải chuẩn bị nhiều… Còn bây giờ, kể ta nghe về thế giới bên ngoài….!”

Năm 2019, một nhóm người từ Thế giới xuất hiện, họ không tồn tại được lâu trong thế giới này nhưng lại không thể giết chết họ thực sự, đó là những người xây dựng nên Thiên Địa Hội ở Sài Thành.

Sau trận siêu đại chiến, Nữ hoàng nội y vì cứu giúp một nhóm Long Nhân tộc cấp cường thú mà chịu tổn hại. Khi đó, phù thủy đen nổi lên thành một thế lực mới đe dọa tất cả, nữ hoàng nội y đã dẹp loạn phù thủy đen nhưng người cũng hi sinh.

Những người thống lĩnh loài người chiếm đóng Hà thành, thiết lập thiết quân luật vì đây là quân đội.

Hồng Nguyệt khi đó mới 19 tuổi, với năng lực xuất chúng đã chiếm được Hội An và một vùng đất nguyên sơ làm cấm địa của Tàn Nguyệt giáo.

Hoàng Tôn thành lập Hoàng tộc, chiếm miền trung, hiện nay giao lại quyền lực cho cha con Hoàng Anh.

Thiên Nhiên, một thiên tài sánh ngang Hồng Nguyệt, lui về miền nam và biệt tích cho tới khi Thiên Địa hội thành lập.

Phía ngoài lãnh thổ Việt Nam bị Hầu Nhân tộc chiếm đóng

“Hầu Nhân?” Ông lão nhíu mày.

Minh nói tiếp những gì hắn biết: “Gã đứng đầu là Tôn Công, một Thánh thú được cho là mạnh nhất hiện tại…”

“Tôn Công...là kẻ đã đẩy Long Nhân tộc đi vào kết cục bi thảm như vậy, là kẻ đã âm thầm khơi mào trận siêu đại chiến đó…gã vẫn còn sống sao?” Ông lão nghiến răng.

Thấy Minh không biết gì để trả lời, Liên Hương liền đáp thay: “Hầu Nhân tộc vẫn đang âm mưu, và là thế lực mạnh nhất hiện tại. Bởi mỗi lần chúng yêu cầu gì đó, không một thế lực nào dám từ chối. Gần đây nhất, người của chúng xuất hiện rất nhiều trong lãnh thổ, thậm chí còn đi thành đoàn và giao chiến.”

“Lời nguyền đặt lên bọn chúng đã bị hóa giải?” Ông lão hỏi.

“Cháu không biết, nhưng có lẽ là chưa, vì nếu đã giải lời nguyền thì chúng đã tấn công rồi….!”

Ông lão gật gù: “Vậy là lời nguyền đã yếu đi...có lẽ ngày mà trận siêu đại chiến tái hiện đã sắp tới…!”

Minh chỉ biết ngồi nghe, bởi những thông tin này hắn hoàn toàn không biết. Và một lúc sau, hắn đã tạm hiểu… Khi trận siêu đại chiến đến hồi kết, nhận ra tất cả là âm mưu của gã, một vị nữ hoàng khác đã đặt một lời nguyền lên Tôn Công, không cho hắn đặt chân lên đất Việt Nam, nhưng qua thời gian, Tôn Công mạnh lên mà lời nguyền suy yếu, gã đã có thể ra vào Việt Nam trong thời gian ngắn.

“Cháu vẫn chưa biết ông là ai?” Minh hỏi, ánh mắt đầy vẻ chờ đợi một câu trả lời.

“Ta? Ta là...Lâm Cường Thịnh…!”

“Bạch hổ Lâm Cường Thịnh?” Liên Hoa và Liên Hương đồng thanh thốt lên.

“Thánh hổ…!” Minh lầm bầm.

“Lão là người đơn độc bảo vệ loài hổ khỏi nguy cơ tuyệt chủng do con người, phù thủy và các loài khác ra sức bắt hổ về làm nguyên liệu, công cụ cho chiến tranh. Lão đã biến mất ngay lúc đó...hóa ra là ở đây!” Liên Hương nói, nàng biết khá nhiều chuyện.

“Là ông bị phong ấn ở đây?” Minh hỏi.

Ông lão như đắn đo rất nhiều mới quyết định nói: “Không phải bị, mà là ta tự phong ấn mình cùng hòn đảo này…”

“Vậy...đây là đảo Bạch Hổ nằm ngoài khơi Vũng Tàu?” Liên Hương sáng mắt vì biết được nơi mình đang ở.

“Đúng, đây là đảo Bạch Hổ, ta đem vào đây nên bên ngoài chỉ còn là một vùng biển.” Ông lão gật đầu xác nhận rồi nói tiếp:

“Khi đó ta cũng nổi lên như một thủ lĩnh, tên tuổi không thua đám Hồng Nguyệt. Nhưng chỉ có một mình, dù mạnh mẽ nhưng ta cũng bị dồn vào thế bí. Trước nguy cơ bị bọn chúng bắt được và phải làm nô lệ cho chúng, ta, một kẻ được gọi là chúa sơn lâm lại chọn cách nhục nhã là trốn chạy…”

“Chiến tranh đã qua đi, sao ông khôn ra ngoài?”

“Kết giới này do ta tạo ra, nhưng nó quá mạnh trong khi bên trong không đủ công cụ để mở. Mà ta cũng không cần phải ra ngoài nữa…!”

Minh gãi đầu tranh thủ hỏi: “Vậy...việc ở đỉnh đồi ấm áp hơn lưng đồi cũng là do ông làm?”

“Không phải…!” Không phải ông lão lên tiếng mà là hai chị em Liên Hương.

Lúc này ông lão mới trả lời: “Hai cô bé nói đúng, nơi đây hoàn toàn tự nhiên và là đặc điểm đặc trưng của đảo Bạch Hổ. Bởi vì nó nhận được một loại nắng đặc biệt có năng lực sưởi ấm mọi vật…đó là nắng Cực…!”

“Vãi…” Minh thốt lên vang đồi.

Bốp…

Hắn ăn ngay một cái tát sau tiếng hét, Liên Hoa vẫn bừng bừng khí thế quát: “Nắng cực là một tia nắng tương tự nắng ở vùng cực, nhưng đặc biệt ở chỗ khu vực trung tâm được sưởi ấm, còn xung quanh sẽ lạnh lẽo đóng băng.”

Minh được thông não, hắn gật gù: “Vậy đỉnh đồi này là trung tâm nên ấm áp, còn lưng đồi là vùng xung quanh nên đóng băng. Còn chân đồi?”

“Hoàn toàn bình thường như ở trong rừng…”

Ông lão mỉm cười đứng dậy: “Tất cả theo ta…!”

Cả ba đứng dậy, chỉ một cái nháy mắt đã hiện ra ở khu vực dưới lưng đồi, một nơi khá bằng phẳng và có thể nhìn thấy một nửa đảo. Khác với bên trên chỉ nhìn thấy một màu trắng của băng tuyết và mây mù, đứng ở đây sẽ nhìn thấy một khoảng rừng xanh ngắt kéo dài tới tận bờ biển, màu xanh lục của rừng cây và màu xanh lam của biển rõ rệt trông vô cùng thích thú.

“Ta cả đời ở trên rừng, đã nếm tất cả các loại thịt, nhiều món ăn của con người, rất ngon nhưng giờ ta muốn ăn hải sản… Nếu ngươi bắt được và chế thành món đủ ngon, ta sẽ giúp các ngươi ra khỏi đây…”

Nghe ông lão nói, Minh nhíu mày, hắn biết ngay dưới biển kia sẽ ngập tràn nguy hiểm, bởi với cấp độ Thánh thú thì không khó để bắt được một con cá…..thậm chí chỉ cần gầm lên một tiếng cũng đủ làm chết cá…

Không còn cách nào khác, hắn khẽ gật đầu trong ánh mắt lo lắng của Liên Hương và ánh mắt ‘hả dạ’ của Liên Hoa.

“Nói cho ngươi biết, Miêu Yêu và Cường Hổ là họ hàng với nhau…” Liên Hoa vênh vênh tự đắc. Nhưng khi liếc qua Minh thì không thấy hắn đâu, vì hắn đang bước xuống đồi.

“Này nhóc...trước mặt ngươi là con đường mòn an toàn nhất dẫn xuống biển, nếu ngươi đi sai đường…”

Graoo…..

Graoooooo….

Ông lão ngừng nói và hướng xuống đồi gầm lên, ngay lập tức một tiếng gầm đồng thanh khác đáp lại vang trời làm chim bay toán loạn, cho thấy rằng trong rừng có rất nhiều hổ.

Minh chép miệng rồi lao xuống, nguy hiểm là thứ hắn đã quen thuộc…

Chiều tối, hắn trở lại tìm ông lão, nhưng chỉ có hai chị em Liên Hoa đã dựng lều ở tạm.

“Có it cá, chúng ta ăn tạm vậy…!” Minh hói với Liên Hương vì Liên Hoa không thèm nhìn hắn.

Ngày thứ 2, hắn làm một chiếc bè kèm theo dây bằng cây leo rừng cột vào một gốc cây lớn trên bìa rừng phòng trường hợp cần dây kéo vào bờ, và quả thật hắn đã phải bỏ bè chạy lấy người khi bị một con mực khổng lồ kéo chìm bè.

Ngày thứ 3…

“Đồ biền thái, cút ra…!” Liên Hoa đang nằm trong lều ngái ngủ, gặp Minh lú đầu vào liền đuổi ra.

“Ta tìm Liên Hương làm đồ ăn…!”

Liên Hương là một thiên tài nấu ăn, chỉ bằng vài nguyên liệu tìm được trong rừng, nàng có thể nướng cá vô cùng ngon.

Ngày thứ 4…

“Ta tìm được một bãi biển khá yên tĩnh gần một con suối...có ai muốn đi tắm không?” Minh đứng bên ngoài gãi mông hỏi vọng vào.

“Ta đi, lâu rồi ta chưa được bơi…!” Liên Hương bước ra nói với Minh.

“Mèo cũng bơi hả?”

“Mèo sợ nước, còn chúng ta đâu phải mèo…!” Liên Hương bĩu môi đi trước.

Một lát sau…

“Đẹp tuyệt…!”

Liên Hương thốt lên khi thấy bãi biển Minh tìm được, nơi đây trông như một cái hồ nằm cạnh biển vì những mỏm đá vây quanh phía biển. Không ngại ngần nàng cởi bỏ áo trên người, lập tức biến hình… Vốn ở dạng người đã là một cô gái xinh đẹp, nhưng khi biến hình trở lại dạng bán nhân thì Liên Hương càng xinh đẹp vô cùng, chiếc đuôi bồng bềnh sau mông kèm theo lớp lông phủ kín vòng ba và khu vực tam giác phía trước, chiếc eo thon, bụng phẳng lì, bộ ngực căng tròn lộ một nửa trong lớp lông mịn có hình dạng như một bộ áo tắm bằng lông màu vàng nhạt.

Nàng hòa mình vào biển xanh…

Minh còn đang ngơ ngác thì có thêm một bóng hình xinh đẹp không kém lao ùm xuống biển. Liên Hoa cũng trong bộ áo tắm bằng lông màu tro, đường cong nảy nở, gương mặt xinh đẹp hút hồn…

“Tuyệt vời…!” Minh nói trong vô thức.

Tộc Miêu Yêu có khả năng biến hình thành dạng người hoàn toàn, nhưng nhan sắc bị giảm đi nhiều, tuy vậy ở dạng người chị em Liên Hoa vẫn là căp đôi rất xinh đẹp. Nhưng hiện tại họ trở lại dạng xinh đẹp nhất, Minh tưởng chừng như mình đang ở cùng Minh Nguyệt và Hồng Nguyệt, hai đại mỹ nhân.

Ngày thứ 8…

Graoo….

Vì bãi biển đó ở xa nên Minh cần một đường đi ngắn hơn, vậy là hắn đụng độ một con hổ cấp cường thú khi đi đường tắt.

Ngày thứ 10…

“Đây là cá mực, ta mới câu được…!” Minh đưa chùm cá mực tươi rất ngon cho Liên Hương, nàng mỉm cười nhận lấy đem đi chế biến. Lão thánh hổ vẫn chưa xuất hiện trở lại.

Ngày thứ 15, cả 3 người đụng độ một nhóm cường hổ, với con đầu đàn cấp linh thú khi đi đường tắt.

Ngày thứ 20, Minh như hổ rình mồi lao ra vồ lấy Liên Hoa và giao phối ngay trên bãi biển… :)

Ngày thứ 30, hắn đi dạo trên bờ biển với Liên Hương.

Ngày thứ 45, hắn và hai cô gái đánh bại một con hổ cấp Linh thú rất mạnh, Lâm Cường Thịnh xuất hiện…

Ngày thứ 46, đêm hẳn ngủ lại trên chiếc bè lênh đênh trên biển…

Ngày thứ 48, hắn đem về một con cá ngừ đại dương, lần này Lâm Cường Thịnh ngồi tại chỗ chờ Liên Hương làm món gỏi cá sống…

Tối đó hắn giao phối với cô gái còn lại trên bãi biển và sáng hôm sau được Lâm Cường Thịnh đưa lên đồi…

Ngày thứ 60, Lâm Cường Thịnh quăng hắn vào lều với thân hình tàn tạ. Hai chị em vô cùng lo lắng.

Ngày thứ 90, Hắn trần truồng nằm giữa hai cô gái ngủ say…

Ngày thứ 150, đỉnh đồi rung chuyển…

Ngày thứ 300, hắn có thể băng rừng một cách tự do… Hắn nhận ra dường như chỉ có bản thân mình bị thời gian tác động...

Ngày thứ 500, băng đã nhiều hơn và tràn xuống tới tận khu vực dựng lều của hắn…

4 tháng sau sự kiện Hội An…

Một thanh niên cao ráo đang lướt nhanh qua bảng tin công cộng ở quảng trường trung tâm Sài thành, thỉnh thoảng liếc mắt dõi theo cô gái tóc màu lục đứng trên ban công tòa nhà gần đó rồi tiếp tục xem tin. Lát sau hắn liếc lại cánh cổng hướng ngược lại, với dòng chữ bằng phép thuật lung linh rất đẹp…

‘Chào mừng đến với cuộc đua Kì Thú’

Cuộc đua Kì Thú, cuộc tranh tài của thế hệ trẻ giữa 11 tộc trong 12 con giáp...