Cuộc đua kỳ thú là cuộc tranh tài hàng năm của 12 con giáp, mà trọng tâm là cuộc đua giành được Tổ Nguyên của tộc mình. Tổ Nguyên là Nguyên Khí của tổ tiên để lại, cứ 12 năm xuất hiện một lần trong 1 năm, mỗi năm 1 Tổ Nguyên xuất hiện theo thứ tự 12 con giáp. Năm 2069 là năm Kỷ Sửu, và tộc Nhân Ngưu đã về nhất đoạt được Tổ Ngưu Nguyên, còn cuộc đua lần này tranh đoạt Tổ Hổ Nguyên cho năm Canh Dần 2070.
…
Nửa đêm về sáng ở Thiên Địa hội, đêm nhưng tất cả vẫn nhộn nhịp như ban ngày, một nơi không ngủ...
Gã thanh niên liếc nhìn Thiên Nga, thấy cô ta không chú ý liền tiến về phía lối vào nơi kiểm tra trước khi tiến vào cổng dịch chuyển. Không phải gã lén lút, mà là không muốn bị phát hiện ra danh tính ngay ngoài này.
Từ xa, Minh đứng gần cửa sổ của một khách sạn hạng sang quan sát gã thanh niên kia thật kĩ, rồi cũng không quên tia vào bộ ngực căng đầy của Thiên Nga gần đó. Dẫu biết rằng VR có thể chỉnh sửa cơ thể để có nhan sắc, vóc dáng theo ý muốn nhưng trước gái đẹp thì ai mà không thích.
Chờ cho gã thanh niên kia bước vào cổng dịch chuyển, Minh mới quay lại chiếc giường, nơi có 2 thân hình nuột nà đang cuộn tròn ôm nhau. Hắn cúi xuống hôn nhẹ từng người và thì thầm:
“Ta đi trước nhé, các nàng cũng nên tranh thủ rời khỏi đây đi…!”
“Ưm, ta biết rồi, ngươi cẩn thận…!” Liên Hoa dụi mắt đáp lại, cô nàng không còn vẻ đanh đá như trước, bởi vì đã bị cây thịt của Minh khuất phục triệt để trong suốt thời gian qua.
Liên Hương thì không nói gì, nàng vẫn trần truồng, ngồi dậy kéo Minh lại gần, những ngón tay nhỏ xinh vẽ lên không khí một ấn kí, sau đó đẩy ấn kí này lên vai hắn.
Minh mỉm cười hôn Liên Hương, hắn biết đây là gì vì đã quá quen. Đó là một loại phép thuật hỗ trợ cho việc lẩn trốn hoặc trà trộn bằng cách làm giảm tối đa tiếng bước chân và tiếng thở của người sử dụng.
Lưu luyến rời hai thân thể đẹp không tì vết, Minh lấy ra chiếc mũ trùm lên đầu và rời đi. Chiếc mũ này là một món đồ đắt tiền mà chỉ VR VIP mới mua được, có công dụng ẩn danh, nhưng tại sao hắn có? Là nhờ chị em Liên Hoa, Liên Hương trộm về cho hắn, và căn phòng mà hắn vừa rời đi cũng là nhờ hai chị em này trộm được khóa phòng với thuật trà trộn đỉnh cao.
Điềm tĩnh lướt qua Thiên Nga và tiến về phía cánh cổng, Minh mỉm cười khoái trá vì món đồ ẩn danh rất hữu hiệu.
“Anh kia...đứng lại…!”
Thiên Nga chạy tới trước mặt Minh, cô nàng ghé sát mặt hắn săm soi. Đội chiếc mũ ẩn danh, hắn có thể tùy chọn một gương mặt khác để người khác nhìn thấy. Hiện tại, hắn là một gã trung niên với bộ râu quai nón rất ngầu.
“Phiền anh cởi bỏ vật phẩm ẩn danh…!” Thiên Nga vừa nói vừa nghiêng qua lại nhìn Minh, còn hắn thì chăm chú nhìn bộ ngực với hình xăm màu xanh lá trên ngực cô nàng.
Nghe cô ả nói, Minh căng thẳng liếc nhìn Thiên Nga làm cô ta cũng cảnh giác lùi lại một bước.
“Bỏ vật phẩm ẩn danh, ngay…!” Thiên Nga quát, điệu bộ rất là uy quyền.
Minh nghiến răng, hắn liếc xung quanh một lượt rồi đưa tay lên đầu, kéo nhẹ chiếc mũ. Sở dĩ Thiên Nga không gỡ là vì vật phẩm dành cho VIP thì chỉ có người đang sử dụng mới vô hiệu được năng lực của món đồ.
Chiếc mũ rời khỏi đầu, gương mặt Minh biến chuyển thành một gã thanh niên...với gương mặt búng ra sữa.
“Thôi...đi đi…!” Thiên Nga nhăn mặt khoát tay rồi quay mông đi trước.
Minh cười, hắn trùm lại chiếc mũ rồi tiến vào cổng. Thiên Nga không nhận ra vì hắn đội tới hai chiếc mũ ẩn danh, gỡ xuống một cái thì vẫn còn một cái hóa trang gương mặt. Sở hữu một chiếc mũ đã tốn rất nhiều tiền nên Thiên Nga không nghĩ rằng sẽ có người sở hữu tới hai cái. Đương nhiên Minh vẫn chỉ là một VR bình thường, nhưng bình thường những người có trong tay vật phẩm dành cho VIP thì không phải dạng vừa.
Bên trong biệt cảnh dành cho cuộc thi, là một nơi rất rộng lớn có đủ sông, rừng, núi và biển… Đúng ba giờ sáng, một tiếng chuông ngân dài báo hiệu, các nhóm dự thi của các tộc con giáp lập tức lao đi khi kết giới rào chắn được hạ xuống. Còn các nhóm tự do đến từ khắp vùng miền sẽ xuất phát 1 tiếng sau đó. Đây là quy định của cuộc thi đã tồn tại nhiều năm, tất cả mọi người đều có thể tham gia nếu tuân thủ quy chuẩn nhằm thúc đẩy sự cố gắng không ngừng cho các thế hệ con giáp, nhưng các nhóm con giáp có lợi thế khởi hành trước một tiếng.
1 tiếng sau, một tiếng chuông nữa vang lên, báo hiệu các nhóm còn lại được phép tham chiến. Ngay khi kết giới rào chắn được vô hiệu cũng là lúc hàng loạt đòn tấn công tới tấp nhắm vào nhau giữa các nhóm, tiếng nổ rền trời, khói bụi và ánh sáng chói lóa, tiếng la hét kinh hãi dù cuộc đua vừa mới bắt đầu. Tấn công phủ đầu làm giảm khả năng chiến đấu của đối thủ cũng là điều thường thấy ở cuộc thi tự do này. Tuy vậy vẫn có hàng loạt bóng đen lao qua vùng khói lửa tiến vào rừng sâu, chạy dưới đất có mà bay trên không trung cũng có.
Tổ Hổ Nguyên tự hiện ra và tạo ra các gợi ý chỉ dẫn, các gợi ý này chỉ xuất hiện một lần trong một khoảng thời gian nên nếu bỏ lỡ thì xem như bị chậm chân hơi đối thủ một khoảng cách rất xa.
Ra khỏi vùng loạn chiến khi vừa mới bắt đầu, nhóm vươn lên dẫn trước có kẻ dừng lại nhìn lên trời tìm gợi ý, có kẻ giảm tốc độ quan sát cây rừng, có kẻ bay lơ lửng trên không dùng khứu giác tìm kiếm, cũng có kẻ dùng phép thuật như các phù thủy, hoặc dùng vật phẩm hỗ trợ như đám VR.
Âm thanh giao chiến cứ vang mãi khắp cánh rừng vì không cạnh tranh nhau thì cũng đụng độ thú rừng cường hãn.
Trời sáng, hầu như các thí sinh đã tìm kiếm hết khu rừng vì dựa vào nơi sinh sống của loài hổ nhưng không có kết quả, đành ẩn nấp chờ gợi ý tiếp theo xuất hiện. Lúc này đột nhiên có một tiếng hổ gầm yếu ớt vang khắp cánh rừng, tất cả lập tức hướng về phía âm thanh truyền tới.
Tiến về gần một dòng sông chảy ngang khu rừng, tất cả đều cảnh giác đề phòng cao độ vì ai cũng biết mọi kẻ tranh tài đang dồn về đây, mà đỉnh điểm chính là màn đụng độ đang làm mặt đất rung lên của vài kẻ nhanh và mạnh phía trước...
Các nhóm, cá nhân tự do tham gia được giới hạn năng lực, sức mạnh không vượt quá sức mạnh của người giành chiến thắng năm trước, và năm trước 2069 Kỷ Sửu do Sửu Thành Niên đoạt được Tổ Ngưu Nguyên. Mà Nhân Ngưu lại là một trong những tộc ‘trâu bò’ nhất, cái tên nói lên tất cả. Vì vậy năm nay tất cả thí sinh có phần mạnh mẽ hơn năm trước.
Lúc này, nơi bờ sông rung chuyển và phát ra tiếng cười lớn khoái trá…
Tôn Thiết nhe răng cười nham hiểm nhìn đống xác trên mặt đất và đám người đang quay đầu bỏ chạy hối hả.
“Khà khà...bọn mày đã biết loài nào mới là kẻ đứng đầu chưa? Con người?” Gã cười lớn rồi vung cây trượng dài đập mạnh xuống đất, hướng về phía nhóm người bị thương không thể di chuyển…
Uỳnh..….
Nguồn năng lượng cực lớn bao gồm cả Khí lực và phép thuật kết hợp với nhau quét sạch những thí sinh bị thương kia và một khoảng rừng lớn. Tất cả vừa bị Hầu Nhân tộc lừa đến đây và ra tay tiêu diệt. Nhưng trong những kẻ xấu số kia không có người của 10 giáp tộc còn lại.
“Đi thôi, dấu hiệu đã xuất hiện…!” Một kẻ cao lớn đứng gần Tôn Thiết lên tiếng gọi tên hiếu sát, trông gã không hề nguy hiểm như Tôn Thiết nhưng ít ai biết được hắn chính là kẻ đã chiến thắng 6 năm trước, Tôn Thờ, anh trai Tôn Thiết và cũng là cháu nội Tôn Công đại thánh.
Một lượng lớn người tranh tài bị nhóm Hầu Nhân gài bẫy tiêu diệt, nhưng đó đa phần là những kẻ yếu, hiếu thắng và bất cẩn. Tuy vậy, những nhóm còn lại cảnh giác đứng ngoài, không bị tổn hại nhưng cũng bị chúng làm lỡ mất một lượt gợi ý vì chăm chú vào cuộc tàn sát của Tôn Thiết.
Các nhóm con giáp được xuất phát trước một tiếng nhưng sau nửa ngày cũng đã bị nhóm tự do theo sát, bởi các dấu hiệu gợi ý không rõ ràng, rất dễ bị nhầm lẫn và dấu vết để lại tạo điều kiện cho những kẻ đi sau.
Giữa trưa, lại một tiếng hổ gầm vang, nhưng lần này âm thanh rất rõ và khỏe. Cảnh giác vì lần trước bị lừa, hầu hết các nhóm tự do ẩn thân không dám vào. Những đột nhiên họ lại thấy những kẻ hùng mạnh rời chỗ ẩn nấp và lao đi cực nhanh về phía phát ra âm thanh.
“Nhìn kìa, cả bọn Hầu Nhân cũng đang đến đó…!”
“Cẩn thận, có thể lại là bọn chúng lừa…!”
“Nhưng kia là...anh em Sửu Thành Niên cũng đang lao về phía đó…!”
“Cả Tiểu Nam vương nữa….!”
“Kẻ kia đi một mình, nhưng trông có vẻ rất mạnh…!” Một người lên tiếng và chỉ tay về phía xa, nơi có một gã thanh niên trùm kín đầu lao đi rất nhanh, nếu có kẻ ở gần có thể nghe tiếng tiếng gầm gừ từ gã phát ra.
Không khí quanh khúc sông trở nên nặng nề vì những kẻ mạnh mẽ đều đã tụ tập lại, nhưng trừ những nhóm giáp tộc mạnh mẽ ở trung tâm cận kề bờ sông thì những thí sinh tự do đều tự giữ khoảng cách bay vây vòng ngoài, tuy nhiên một vài kẻ VR và phù thủy cũng không ngại ngần bước vào.
Hầu Nhân tộc là bọn đứng gần bờ sông nhất, dường như chúng muốn ngăn cản những người còn lại. Tôn Thiết nhìn xung quanh cười man rợ:
“Khà khà, đến hết đi, để xem loài nào mới là mạnh nhất?”
Tôn Thờ đứng cạnh hắn nhưng đang xem xét khúc sông, dường như không quan tâm lắm đến những gì xung quanh.
Trước sự ngạo nghễ của Tôn Thiết, một người bước tới và lên tiếng: “Ngươi đến đây chỉ để giết chóc?”
Người này ăn mặc khác biệt, kiểu cách cổ nhưng trang phục lại có giá trị khi chiếc áo choàng được khảm nạm kim loại sáng chói.
“Ồ, ngươi là thằng nhãi con của lão Ngô Đình Đông?” Tôn Thiết liếc mắt hỏi, vẫn thái độ khinh miệt.
Thanh niên kia không trả lời, chỉ đăm chiêu nhìn Tôn Thiết. Hắn được gọi là Tiểu Nam vương Ngô Đình Phương, con trai của Kim Mao Nam vương Ngô Đình Đông, một Thánh khuyển hùng mạnh xưng bá một vương quốc, người ta thường gọi là Tinh Khuyển quốc, ngự trị tại đảo Phú Quốc xa xôi.
Lúc này, một gã thanh niên khác tỏ ra rất mạnh dù không hề bộc lộ sức mạnh, gã bước chậm rãi tiến về phía Tôn Thiết, miệng gầm gừ:
“Tránh đường…!”
Khác với Ngô Đình Đông bị Tôn Thiết khinh bỉ vì hắn vẫn còn khá yếu, tham gia cuộc đua với mục đích là lấy kinh nghiệm thực chiến. Còn kẻ vừa đến, vừa lên tiếng khiến Tôn Thờ lập tức quay lại…
“Ngươi là Lâm Cường Dương?”
Nghe Tôn Thờ hỏi gã mới xuất hiện, đám đông liền xôn xao bàn tán dù đang đề phòng lẫn nhau. Bởi Hổ Tinh tộc cũng khác người vì không bao giờ kết nhóm với những tộc còn lại, trong khi những giáp tộc khác đều công khai hoặc âm thầm chọn đồng minh, điển hình là Nhân Ngưu-Nhân Khuyển-Nhân Mã-Cường Kê, với việc tạo liên minh thì khi đến lượt tộc mình đoạt Tổ Nguyên thì sẽ được hỗ trợ rất nhiều và ngược lại hỗ trợ những tộc trong liên minh khi đến lượt của họ.
“Khà khà, nhân vật chính đây rồi… Ta sẽ đấu với ngươi…!” Tôn Thiết cười hớn hở, gã đối diện Lâm Cường Dương như tuyên chiến.
Tuy cuồng sát như vậy nhưng lời tuyên chiến của Tôn Thiết khiến bên ngoài không kìm được tiếng cười nhạo, bởi dù được trang bị rất khủng nhưng chênh lệch giữa Tôn Thiết và Lâm Cường Dương là rất lớn.
Không chờ đối thủ đáp ứng, Tôn Thiết lấy ra một quả cầu thủy tinh với một con sư tử bên trong, hắn thả con sư tử cao gần 3 mét ra và nhảy lên cưỡi trước ánh mắt kinh hãi của tất cả.
‘Đó là Thánh Sư Vũ Đạo, tại sao lại trở thành thú cưỡi cho hắn?”
Một thánh Thú cường đại cùng tranh ngôi vị chúa sơn lâm với Lâm Cường Thịnh lại trở thành thú cưỡi cho một Cường thú yếu ớt khiến xung quanh cảm thấy sự lớn mạnh vượt trội của Hầu Nhân tộc, một viễn cảnh đại chiến không xa đều hiện lên trong đầu mỗi người.
“Tôn Thiết, ngươi vi phạm nội quy...không được sử dụng thú cưỡi cấp thánh…!”
Thiên Nga như vớ được mồi béo bở, liền xuất hiện bắt lỗi Tôn Thiết khiến tất cả chìm vào tĩnh lặng, bởi việc này khó xử ở chỗ đó là Thánh thú nhưng đã bị phong ấn sức mạnh, chỉ còn là Linh thú kèm theo một câu chú cấm phản chủ.
Uỳnh…
Tôn Thiết đột nhiên lao xuống, giáng một đòn cực mạnh bằng cây trượng của mình vào Thiên Nga khi cô nàng còn đang làm dáng cho ngầu. Một tia sáng lóe lên, Thiên Nga biến mất…
Rồi không chờ đợi, Tôn Thiết tiện đà phóng tới vung cây trượng vào Lâm Cường Dương khiến gã phải ra tay đánh bật Tôn Thiết. Xé toạc chiếc áo đang mặc, Lâm Cường Dương gầm lên vang trời rồi lao đến, Vũ Đạo trong dạng sư tử cũng xông lên cản đòn vì đang bị khống chế buộc phải nghe theo lệnh của Tôn Thiết.
Tiếng nổ rền vang, trận chiến bắt đầu, một vài kẻ mạnh sở hữu tốc độ nhanh tranh thủ hỗn loạn lao đến bờ sông nhưng bị Tôn Thờ cản lại. Cứ thế, trận chiến trở thành loạn chiến khi những kẻ mạnh cuối cùng là anh em nhà Nhân Ngưu cùng tham chiến.
Khu rừng rung chuyển, nước, khói bụi, đất đá, cây cối và cả những kẻ yếu hơn bị đánh bay tứ phía…
Lâm Cường Dương điên cuồng chiến đấu với Vũ Đạo cùng Tôn Thiết, sau một lúc quần nhau kịch liệt, cả 2 cùng biến hình, Cường Dương trở thành một con hổ trắng sọc đen to lớn gần bằng Vũ Đạo, Tôn Thiết hóa thành một con khỉ đen cũng tương đồng chiều cao. Tiếp tục lao vào nhau không phân thắng bại…
Những phù thủy đen lựa thời cơ lẻn xuống sông nhưng bị Tôn Thờ tạo một kết giới đánh bật ra, chúng hợp sức lại dùng phép thuật bao vây khiến Tôn Thờ cũng khốn đốn.
Sửu Thành Niên và Sửu Nhi chỉ chiến đấu cầm chừng, họ không chủ tâm tranh giành Hổ Nguyên vì Lâm Cường Dương vẫn còn đó, nhưng sẵn sàng ra tay giúp nếu hắn mở lời, nhưng điều đó từ trước đến nay chưa hề xảy ra khi mà Hổ Tinh tộc luôn chiến đấu 1 mình…
Phù thủy đen là cái tên mà mọi người gọi hệ phái ma thuật với sự xem thường, phỉ báng. Còn trước đó, hay trong giới phép thuật hiện tại vẫn gọi họ bằng cái tên phù thủy hắc ám(đổi tên lần thứ 3 @@). Giống như cái tên, màu sắc năng lực ma thuật của họ cũng chủ yếu là màu tối, khiến cho khu vực xung quanh Tôn Thờ chìm trong sự đen tối.
“Các ngươi đi quá giới hạn rồi đó…!” Tôn Thờ nghiến răng khi buộc phải tạo kết giới bảo vệ bản thân, mà khi một kẻ sử dụng kết giới chứng tỏ kẻ địch có sức mạnh ngang bằng hoặc vượt trội hơn bản thân hắn.
“Hừm...bọn ta chỉ muốn tìm một thứ, đó không phải Hổ Nguyên…!”
Một phù thủy hắc ám dừng lại đối diện Tôn Thờ nói, người này mặc bộ đồ đen rất gợi cảm nhưng sự u ám trên gương mặt khá xinh đẹp khiến người khác khó có cảm tình.
“Vậy các ngươi cho rằng ta đến chỉ để lấy cục đá vô dụng đó?” Tôn Thờ đáp lại, hắn có vẻ đã không còn kiên nhẫn, hai bàn tay giơ cao niệm chú…
Hổ Nguyên cũng là Nguyên Khí một Thánh thú, vậy mà cả hai đều tỏ ra không quan tâm khiến một số kẻ xung quanh khó hiểu, chiến đấu chậm lại thăm dò.
Điều này cũng đã từng xảy ra khi một vài tộc không quan tâm Tổ Nguyên của tộc khác, vì nó có giới hạn chỉ sử dụng được trong 1 năm là tan biến, giới hạn nguồn Khí lực bên trong nên khó sử dụng triệt để sức mạnh của một Thánh thú nên những kẻ mạnh không chú ý. Tuy vậy nó vẫn là thứ rất hữu dụng đối với những Linh thú trở xuống và những kẻ sử dụng Khí lực có cảnh giới Thách hóa, hoặc lấy được đem bán cũng có một món tiền lớn, vì có được Tổ Nguyên còn là danh dự của tộc đó.
Tôn Thờ giơ cao hai tay đang tỏa sáng vàng, một tay nắm chặt đập mạnh vào lòng bàn tay còn lại, lập tức một nguồn năng lượng lớn bộc phát làm kết giới của hắn mạnh lên và mở rộng cực nhanh, đẩy văng toàn bộ ma thuật và những phù thủy hắc ám xung quanh. Nhưng sau chiêu này kết giới của hắn cũng tan biến…
Chỉ trong thời gian ngắn, một khoảng rừng rộng lớn đã bị săn bằng, thậm chí còn xuất hiện những chiếc hố lớn sâu xuống lòng đất, cả con sông kia cũng bị vùi lấp, chỉ còn lại đoạn được Tôn Thờ dùng kết giới bảo vệ thì còn nguyên.
Ngay khi Tôn Thờ đánh lui những phù thủy, Lâm Cường Dương đang chiến đấu gần đó lập tức chớp cơ hội lao đến con sông, nhưng Tôn Thờ nhanh chóng biến lớn thành một con khỉ khổng lồ cao hơn con hổ trắng đang lao đến, chỉ một đấm đã đánh văng Lâm Cường Dương, Vũ Đạo theo sát liền tung một trảo cực mạnh để lại ba vết cào sâu tứa máu trên mặt con hổ khổng lồ. Tôn Thiết không bỏ qua, gã nhảy lên cao và phóng cây trượng sáng chói với tốc độ khủng khiếp, xuyên vào người Lâm Cường Dương…
Graoooo….
Tiếng gầm khủng khiếp trong cơn đau đớn, Lâm Cường Dương khụy xuống. Tiếng gầm của hắn cũng làm đám xung quanh ngừng chiến, tản ra vì cảm thấy Hầu Nhân tộc quá mạnh.
Phải, Hầu Nhân tộc mạnh, bằng chứng là Tôn Thiết sở hữu hàng loạt thánh thú làm thú cưỡi. Tôn Thờ kia chưa tỏ lộ hết sức mạnh mà đã ngăn cản tất cả chạm vào dòng sông.
Tôn Thiết ngạo mạn cười đắc thắng, hắn không thèm đề phòng, tiến sát người Lâm Cường Dương, rút cây trượng vẫn đang tỏa sáng ra và giơ lên cao, vận lực…
“Ta vốn định bắt ngươi về làm thú cưng nhưng mà...giờ ta muốn thấy não của ngươi văng tung tóe…hề hề!”
Tôn Thiết nói xong liền đưa tay còn lại lên nắm chặt cây trượng, vốn là một vật phẩm được Thiên Địa hội xếp hạng 4 sao rưỡi, khi có khả năng tăng sức mạnh đòn đánh rất lớn vì sử dụng cả Khí lực và phép thuật. Gã cứ giơ cao và nhắm vào đầu Lâm Cường Dương mà không vội ra tay, như muốn nhục mạ và cảnh cáo tất cả…
Tất cả nín thở chứng kiến cảnh không bao giờ nghĩ tới, một Linh thú mạnh mẽ của Hổ Tinh tộc sắp bỏ mạng một cách chóng vánh trước Hầu Nhân tộc…
“Dừng tay…!”
Sửu Thành Niên đắn đo, hắn tính đến chuyện sâu xa rồi quyết định can thiệp, lập tức biến lớn thành một con trâu khổng lồ cao gần 5 mét, như để tuyên bố rằng mình không chỉ nói suông.
Bên cạnh hắn, Ngô Đình Phương cũng biến hình thành một Linh Khuyển cao 2 mét, sau lưng hắn là hộ vệ cùng cấp Linh thú, nhưng màu lam trong đôi mắt của Ngô Đình Phương yếu ớt, còn hộ vệ sau lưng có đôi mắt màu lam sáng rực.
Tiếp đến là một gã to lớn, biến hình không hoàn toàn khi có nửa người trên là gà, mặt người nhưng có chiếc mào lớn trên đầu cùng lớp lông vũ óng ánh cực đẹp ở cổ, nửa người dưới giống người nhưng đôi chân cực lớn với những chiếc móng sắc nhọn. Cường Kê tộc, là một giáp tộc đứng trước Nhân Khuyển tộc cùng là đồng minh với Nhân Ngưu, khác với Kình Kê tộc năm xưa chọn theo phe Long Nhân tộc.
Tôn Thờ không lên tiếng nhưng cũng phải thủ thế, vì Sửu Thành Niên là Linh thú mạnh mẽ, độ ‘trâu bò’ khó có tộc nào sánh bằng, và cũng là kẻ mà Tôn Thờ không tự tin giành chiến thắng nếu đối đầu. Vì vậy, tiếng nói của Thành Niên có giá trị, và khi hắn quyết định can thiệp thì các đồng minh đều ủng hộ tuyệt đối.
“Các ngươi dám?”
Bị kẻ khác thị uy, Tôn Thiết giận dữ nghiến răng, nhưng rồi nhanh chóng cười man rợ trợ lại, gã chậm rãi nói tiếp:
“Vậy thì...tận mắt chứng kiến hắn chết trước sự bất lực của các ngươi đi…!”
Tôn Thiết quay lại và ra tay với Lâm Cường Dương, khi hắn vừa vận toàn lực thì Thành Niên lao đến, theo sau là Linh Khuyển và Linh Kê. Nhưng cũng chỉ trong chớp mắt cả ba khựng lại, bởi mặt đất đột nhiên trở nên mềm nhũn khiến bước chân của họ lún sâu. Tất cả sững người nhìn cây trượng của Tôn Thiết lao xuống…
Ngay khoảnh khắc đó, một bóng đen lao đến cực nhanh trong sự hoảng hốt tột độ của Tôn Thờ. Bóng đen xoay người tung một đạp xé gió tứ dưới lên, thẳng vào cái miệng đang cười đắc thắng của Tôn Thiết…
Oành….
Ầm....
Cú đạp mạnh đến nỗi ai nhanh mắt có thể thấy cái mặt khỉ kia biến dạng, gã bị nghiêng người và cây trượng sượt qua đầu Lâm Cường Dương, nện xuống rất tạo ra một tiếng nổ lớn kèm theo đất đá văng lên. Tôn Thiết ngã nhào ra sau trong cơn choáng váng.
Sau đòn tấn công chớp nhoáng, tất cả nhận ra bóng đen kia là một thanh niên cao lớn vạm vỡ, người này điềm tĩnh đứng dưới nền đất mà không bị lún xuống. Vũ Đạo định lao đến nhưng đã bị Sửu Thành Niên cản lại.
“Ngươi là…?” Tôn Thờ hỏi trong khi nhìn xuống mặt đất.
Không cần gã thanh niên trả lời, Sửu Nhi từ xa đã mừng rỡ gọi lớn: “Hoàng Minh!” Và hắn cũng vui vẻ mỉm cười đáp lại.
Tôn Thờ thoáng nhíu mày, gã nhìn chăm chăm và nói: “Hoàng Minh, cuối cùng cũng xuất hiện… Ngươi khác xa những gì Tôn Vinh nói!”
Minh thì nhìn Tôn Thiết đang lồm cồm bò dậy, hắn đáp: “Thì thằng kia cũng khác xa lần trước ta gặp…!”
Tôn Thiết nhận ra Minh, hắn gầm gừ nổi giận nhưng không dám xông tới, quay sang nói với Tôn Thờ: “Đại ca, nó là thằng lần trước đánh em đó…!”
Trước ánh mắt dò xét của Tôn Thờ và tru tréo chửi bới của Tôn Thiết, Minh nhẹ nhàng quay lại, bàn chân giẫm mạnh xuống đất hướng về phía Lâm Cường Dương. Ngay lập tức con hổ khổng lồ bật dậy như vừa thoát khỏi trói buộc.
Sửu Thành Niên phấn khích nói: “Đó là cảnh giới bậc cao của Thạch hóa…!”
Thạch hóa, cảnh giới mà khi luyện thành sẽ được gọi là ‘mình đồng da sắt’. Bước đầu tiên là cường hóa cơ thể rắn chắc như đá, tiếp theo là biến cơ thể có thuộc tính như đá, nghĩa là hóa đá. Cao hơn nữa là biến thành thuộc tính có trong đá là các kim loại, có người biến thành đồng, có người biến thành sát, vàng, bạc… Và cuối cùng là thao túng đất đá, cường hóa hoặc nhũn hóa đất đá xung quanh giống như việc Tôn Thờ đã làm để cản trở Sửu Thành Niên, hoặc như việc Minh cường hóa mặt đất mềm nhũn của Tôn Thờ trở lại giải thoát cho Lâm Cường Dương. Sở dĩ Lâm Cường Dương nằm im cho Tôn Thiết lộng hành là vì Tôn Thờ âm thầm khống chế đất đá để giữ chặt các chi và phần da tiếp xúc với mặt đất. Đây là mức độ rất ít người đạt được, hầu hết các loại phép thuật thao túng lòng đất, mặt đất cùng là phỏng theo năng lực của cảnh giới Thạch hóa này.
Lâm Cường Dương gầm gừ với Minh: “Tại sao giờ ngươi mới xuất hiện?”
Tại sao giờ hắn mới xuất hiện? Là vì…
Cách đó không quá xa và trước khi trận chiến diễn ra, trong một kết giới vô hình nằm giữa đám cỏ xanh, một cô gái giật mình kéo tay gã thanh niên bên cạnh ra khỏi áo mình khi nghe thấy tiếng gầm lớn và tiếng bước chân dồn dập.
“Hoàng Minh, ngươi dừng lại đi, không được đâu…!”
“Được mà, nàng cứ yên tâm, để ta giúp nàng!”
Gã thanh niên có tên Hoàng Minh chính là Minh, gã đang âu yếm hôn hít một cô gái rất xinh đẹp dù không son phấn và mặc một bộ đồ tu hành màu trắng đục.
“Nhưng...ta thấy có lỗi với sư phụ lắm…ngươi dừng lại đi!”
Minh tiếp tục dụ dỗ: “Uyển Nhi, nàng chỉ cần thả lỏng và cảm nhận, còn lại cứ để ta lo…”
Cô gái trẻ là Uyển Nhi mà hắn đã gặp khi trước cùng với sư phụ Vô Không của nàng. Tình cờ gặp nhau khi đang lang thang trong rừng tìm Hổ Nguyên, Uyển Nhi thật thà còn Minh thì dâm tặc, thế là một màn tâm sự ‘nhẹ’ trên thảm cỏ diễn ra. Nàng kể cho hắn rằng không muốn phải cô đơn một chỗ canh ngọn núi như sư phụ mình, và hắn ngỏ ý giúp nàng bằng cách này…
Bàn tay rắn rỏi lại luồn vào áo chụp lấy hai quả đào non, hắn xoa bóp liên tục hai bên mặc cho Uyển Nhi cố gắng kéo tay hắn ra.
“Hoàng…!”
Định nói gì nữa nhưng Uyển Nhi bị Minh nhanh miệng đớp lấy bờ môi hồng xinh đẹp kia, hắn hôn say đắm đưa cô bé vào xúc cảm, đến lúc Uyển Nhi cảm thấy mát lạnh thì giật mình phát hiện quần áo của mình đã bị cởi hết khóa.
“Ưm…!”
Không để cho con mối phản kháng, Minh lại ngoạm lấy miệng Uyển Nhi, cách này có vẻ hiệu quả khi cứ hôn là cô bé bất động, hắn thoải mái kéo áo và quần ra khỏi cơ thể thơm ngát.
Đặt nàng xuống bờ cỏ non, Minh chuyển tư thế chen vào hai chân nàng rất nhanh, một tay đan vào tay nàng, một tay kích thích bầu ngực, miệng vẫn hôn không ngừng.
Khúc thịt gân guốc, cứng và nóng đã chui ra từ khi nào, nó quét qua lại trên đám cỏ đen, đụng nhẹ vào hạt thịt nhỏ nằm bên dưới khiến cô bé cứng người.
“Nàng cứ thả lỏng...và tin ta…!” Minh thì thầm, hắn dừng hôn để xem thái độ của Uyển Nhi vì không muốn cưỡng ép nàng.
“Ngươi...ngươi phải chịu trách nhiệm với ta đó…!” Uyển Nhi xấu hổ, mặt đỏ bừng nhìn Minh.
“Ta hứa…!”
Hắn đẩy nhẹ mà dứt khoát...
“Ưm…!”
Cơ thể hắn phủ kín cơ thể nàng, nhưng âm đạo nàng lại phủ kín dương vật hắn…
Khu rừng bên kia rung lên từng hồi vì trận chiến, còn khu rừng bên này, bờ cỏ cũng rung lên từng hồi vì những cú nhấp liên tục.
Minh nghiến răng rên rỉ, gồng cứng người 3 lần, còn Uyển Nhi cũng cảm thấy tử cung căng lên số lần tương ứng.
… “Ngươi khác quá…!” Uyển Nhi thỏ thẻ, nàng nép trong ngực hắn.
“Ta ở trong một biệt cảnh bị xáo trộn thời gian, ở trong đó gần hai năm mà khi trở ra thì bên ngoài mới chỉ hơn 4 tháng…!” Minh siết chặt cơ thể mềm mại.
“Chúng ta mau rời khỏi chỗ này đi…!” Uyển Nhi ngước lên nhìn hắn, nàng không muốn kẻ khác nhìn thấy cảnh trần truồng này dù có kết giới bảo vệ, kẻ bên ngoài sẽ không nhìn thấy những gì bên trong.
“Nàng rời khỏi đây trước đi...ta còn một vài người bạn, phải giúp hắn…!” Minh mỉm cười, hắn không có vẻ gì là lo lắng sợ hãi khi nói rằng mình sẽ tham chiến khiến Uyển Nhi đỏ mặt, tim đập mạnh, nàng say nắng hắn dù vừa quần nhau 3 hiệp…
“Yên tâm...ta sẽ tới giải quyết với sư phụ nàng…!”
Trở lại trận chiến…
Minh nhìn Lâm Cường Dương nói: “Ta bị kẹt xe…!”
Cường Dương hừ lạnh một tiếng rồi nhảy xuống sông mà không bị Tôn Thơ ngăn cản nữa.
“Tôn Thiết...lùi lại!” Tôn Thờ ra lệnh.
Ngay lập tức, gã và Minh lao vào nhau, tốc độ rất nhanh, những đòn thế rất mạnh, những chấn động rung chuyển khi hai người va chạm. Tôn Thờ nhảy lên tung một đạp bằng bàn chân kim loại, Minh đáp trả bằng một đấm đỏ rực…
“Phá Cốt…!”
Uỳnh…
Cả hai văng ra sau đòn đánh tóe lửa, Tôn Thờ liền tạo ra một sợi dây bằng phép thuật sáng rực nhằm trói lấy Minh, nhưng tên này nhanh nhẹn di chuyển liên tục khiến sợi dây tự cuốn vào nhau. Tôn Thờ lại tạo ra một hình vẽ trong không khí, nhận ra đây là phép thuật nguy hiểm, Minh liền vận toàn lực phóng tới tung một đấm xé gió…
“Phá Khí…!”
Tôn Thờ buộc phải bỏ dở phép thuật để đưa tay lên đỡ đòn, nắm đấm bọc trong bọc khí của Minh đánh rụng một mảng lông trên tay hắn, gió bị phá vỡ rít gào chói tai.
Tôn Thờ trở nên căng thẳng, gã lùi lại, bàn tay lại múa máy trong không khí, một cây trượng bằng vàng tinh xảo hơn cây trượng của Tôn Thiết hiện ra, gã chộp lấy và xông đến tung một đòn rất nhanh vào Minh trong khi tên này đang sờ lên nhẫn của mình…
Keng….
Chấn động cực mạnh, Minh đã lấy Phong Nha đáp trả, tiếng vũ khí va chạm cứ vang dội liền hồi dù chỉ một chiêu, cả hai cùng dội ra xa.
Lúc này, Tôn Thiết đột nhiên nhảy bổ tới giáng cây trượng của mình xuống đầu Minh với ánh mắt đầy sự uất hận. Nhưng Minh chỉ bình tĩnh đứng dạng hai chân, một tay cầm Phong Nha đưa lên đỡ đòn…
Keng…
Thêm một tiếng va chạm nữa, nhưng không dữ dội như trước đó. Minh chỉ hơi trùng gối theo thế đứng tấn để chịu lực, tay vẫn giữ chặt Phong Nha trên đầu cản lại cây trượng của Tôn Thiết vì hắn vẫn đang cố đè xuống. Mặt đất dưới chân Minh chỉ nứt chút ít, chứng tỏ đòn này không hề hấn gì với Minh.
Hắn cười nhẹ nói với Tôn Thiết: “Ngươi không nên xen vào chuyện của người lớn…!”
Rồi chỉ bằng một cú bật nhẹ, Minh hất văng cây trượng ra khỏi tay Tôn Thiết và vọt lên không trung, ngang mặt gã Hầu Nhân tộc đang trợn mắt sợ hãi.
“Phá cốt…!”
Uỳnh…
Không như cú đạp lúc đầu, lần này Minh ra tay tận lực, con khỉ cao 3 mét cứ thế bay ngược ra sau trước ánh mắt bất ngờ của tất cả, một kẻ dám đả thương cháu nội của Tôn Công…
Như một cái tát vào mặt, Tôn Thờ nổi điên hóa thành một con khỉ khổng lồ, gã đấm thùm thụp vào ngực thị uy rồi lao đến. Minh cũng đâu chịu đứng im, hắn lập tức gồng người, cơ thể biến chuyển trong nháy mắt, cao hơn, to hơn, vạm vỡ hơn và....đen hơn.
Tôn Thờ vận lực, cây trượng bằng vàng sáng rực tỏa ra một uy lực khủng khiếp đến nỗi ‘khán giả’ xung quanh phải nhanh chân lui ra xa vì cảm nhận được sức hủy diệt của nó.
Minh trong trạng đồng hóa Thử-Báo-Ngưu, sự nhanh nhạy của chuột, tốc độ của báo và sức mạnh của trâu. Đôi tai cực nhạy với Khắc ấn Bạch Thử, lanh lẹ với Khắc ấn Viêm Báo và cơ thể tràn đầy sức mạnh với Khắc ấn Thủy Ngưu.
Minh cao tới 2 mét với trạng thái này, hắn nắm chặt Phong Nha đã đập sẵn 2 mạnh Long Nguyên lao lên tung kiếm....
“Kim Quang Thánh Quyền Trượng”
“Xung Phong Kiếm Phá!”
Một nắm đấm hư ảo khổng lồ trông như tay khỉ hiện ra, một quả cầu khí vặn vẹo lao đến...
Ầmm ầm ầmm….
Trượng chạm Kiếm, kích thước chênh lệch, Minh cao 2 mét trong khi Tôn Thờ cao gần 4 mét nhưng không vì thế mà Minh bị lấn át, cả hai giữ nguyên tư thế đọ sức tạo ra những tiếng nổ rền trời liên tiếp vang lên. Những thứ xung quanh hai người bị sức ép làm vỡ nát, từ những viên đá tới mặt đất, cây cối và làm tan biến cả những kẻ bại trận còn nằm đó. Gió bị bật ngược trở lại tạo thành những đường kiếm khí sắc bén, những cơn lốc xoáy và cơn cuồng phong. Nắm đấm hư ảo kia cũng bị phản chấn làm méo mó. Sắc mặt cả hai dần trở nên khó coi vì bộc phát toàn lực trong một khoảng thời gian liên tục.
Minh vẫn còn ẩn chiêu chưa định dùng tới, nhưng đúng lúc này, từ khúc sông mà Lâm Cương Dương nhảy xuống mà hiện giờ đã trở thành đầm lầy vì đất đá văng xuống lẫn lộn. Một bóng trắng to lớn lao lên từ dưới nước hướng thẳng tới Tôn Thờ và tung một trảo chết chóc vào mặt gã Hầu Nhân.
Rầm….
Tôn thờ đau đớn văng xa, thế trận đã rõ…
“Lấy được chưa?” Minh hỏi Lâm Cường Dương.
“Được rồi…!” Vẫn trong hình dạng con hổ khổng lồ, 3 vết cào dài trên mặt càng khiến cho Lâm Cường Dương trông nguy hiểm hơn, gã nhe răng gầm gừ nhìn Vũ Đạo vẫn đang bị Sửu Thành Niên kìm chân.
Được Thánh Hổ Lâm Cường Thịnh bồi tài, Minh nhận lời giúp cháu của lão trong cuộc đua lần này.
Rồi đột nhiên có một loạt tiếng cười vang lên từ dưới nước, tiếng cười ma quái làm tất cả đề phòng. Từ dưới nước, một loạt bóng đen lao lên và lơ lửng trên không.
“Làm tốt lắm các chị em…!”
Lại một giọng nói khác từ trên vọng xuống, một phù thủy hắc ám xinh đẹp mặc đồ đen, nhưng mái tóc bạc trắng của ả trái ngược hoàn toàn với dung mạo.
Những bóng đen kia là những phù thủy hắc ám đã giao chiến với Tôn Thờ lúc đầu, chúng tranh thủ thời cơ lẻn xuống vị trí Hổ Nguyên, nhưng chúng không lấy Hổ Nguyên mà lấy một thứ khác, một thứ không như một chiếc hộp được bọc trong lớp vải màu đỏ như son. Kẻ giữ chiếc hộp này bay lên đưa cho phù thủy tóc trắng…
“Tuyệt vời….đây là phần cuối cùng… Còn một việc nữa, các chị em bắt tụi này về chuẩn bị làm mục tiêu cho nàng… Heheeee!”
Tiếng cười ma quái kết thúc cũng là lúc ả biến mất, chỉ còn lại 4 phù thủy hắc ám kia đang chia làm bốn góc tạo ra một kết giới giam cả bọn Hầu Nhân và Minh, cả Vũ Đạo và Lâm Cường Dương. Riêng Sửu Thành Niên nhanh chóng biến cặp sừng trên đầu thành một cặp sừng bằng vàng khổng lồ, hắn húc rách kết giới và thoát ra...