Chương 83: Thần chú

Biến người thành động vật, chỉ là một thánh chú không quá khó. Minh vừa bị Hồng Nguyệt biến thành con heo đực, hắn điên cuồng giãy dụa gào thét để rồi bị Hồng Nguyệt khóa miệng luôn.

“Ngươi và Long Nhi có quan hệ gì?” Đôi mắt đỏ hồng chuyển từ Phong Nha qua Minh, vẻ đẹp hoàn mỹ.

Con heo, chính là Minh lắc đầu liên tục.

Hồng Nguyệt lầm bầm: “Vậy, chỉ có thể là do thứ này…!” Rồi nàng nhắm mắt, ngón tay thon mềm được bao quanh bởi một làn sáng màu hồng mờ ảo, chạm vào lớp băng đang bao phủ Phong Nha. Ngay lập tức, lớp băng vô cùng lạnh lẽo như tan rã và thấm vào trong lưỡi kiếm. Sau đó nàng vẫy tay, giải khóa cho Minh để hắn có thể nói chuyện.

“Ta hỏi lần cuối, ngươi và Minh Nguyệt lén lút với nhau từ khi nào?”

Minh vẫn trong hình dạng con heo đực, nhưng có thể nói tiếng người. Hắn gắp gáp nói: “Mau biến ta… À… Ta gặp Minh Nguyệt ở Huế, lúc đó có thằng người khỉ bắt ép nàng ấy nên ta đã đập nó….”

“Ngươi đem quá nhiều rắc rối đến cho ta rồi…” Hồng Nguyệt hướng Phong Nha về phía Minh, khiến hắn sợ hãi run rẩy như heo chuẩn bị mổ.

“Không...ta còn...ta cũng giúp được nàng….giúp được người chứ… Ta còn biết 2 người khác của Tàn Nguyệt giáo cũng...cũng lén lút sau lưng người. Lần trước ta thấy một đám thuộc hạ của người đến Địa Ốc trước Minh Nguyệt, cũng đem theo những… ‘thùng hàng’ tương tự nàng ấy, và được đám người địa ốc đón tiếp vui vẻ chứ không như khi Minh Nguyệt tới… Theo như lời Minh nguyệt nói thì...hai kẻ này đang có âm mưu...”

Hồng Nguyệt không nói mà liếc thẳng Minh, ánh mắt sắc lẹm như muốn nói rằng ‘ngươi biết điều thì nói cho rõ, không thì chết…’

“Minh Nguyệt cũng nhìn ta như thế, nhưng nàng ấy đã tận mắt chứng kiến….” Minh bổ sung.

Hồng Nguyệt cất tiếng: “Ngươi và Minh Nguyệt còn giấu ta chuyện gì nữa?”

“Ách...nếu Minh Nguyệt chưa nói với người thì có lẽ nàng ấy đang chờ chứng cứ xác thực để người tận mắt chứng kiến. Vì có lẽ mấy gã đó cũng là nhân vật lớn trong Tàn Nguyệt giáo…”

“À...vài tháng trước, khi còn ở trong rừng gần Phong Nha, ta cũng gặp 2 gã đó đem những thùng hàng tương tự giao cho đám người nói tiếng tàu…”

Nói tới đây, Minh đã nhận thấy ánh mắt của Hồng Nguyệt đã ngập tràn sát khí: “Ngươi đang tạo thêm cho mình lý do để chết một cách nhanh chóng nếu sự thật không phải như vậy…”

“Ta thấy sao thì nói vậy thôi, ta cũng không biết chuyện đó quan trọng với Tàn Nguyệt giáo cho tới khi thấy Minh Nguyệt như muốn nổi điên khi nghe ta kể rằng thấy 2 gã đó đã tới trước nàng ấy với những món hàng tương tự…!”

Keng…

Hồng Nguyệt thả Phong Nha rơi trước mặt Minh, hắn lập tức giơ bàn chân heo tới dẫm lên thanh kiếm, mà thực ra là ngón chân này vẫn còn đeo chiếc nhẫn rương, thanh kiếm được cất vào trong.

Hồng Nguyệt đứng dậy, khí thế bừng bừng…

“Ngươi...theo ta trở về Tàn Nguyệt giáo đối chất. Nếu đúng như vậy thì ngươi có thể kéo dài sự sống thêm ít ngày. Hôm qua ta không giết ngươi vì Long Nhi can thiệp, nhưng từ hôm nay...không còn ai có thể cản ngăn ta giết ngươi…”

“Long Nhi là ai?”

“Nếu ngươi không biết thì không được nhắc tới cái tên này. Ngươi còn sống tới giờ là vì người ta, và người ta cũng còn sống vì không ai biết đến…”

Minh hiểu hắn gật đầu rồi nói vội khi thấy Hồng Nguyệt chuẩn bị mở cổng dịch chuyển…

“Vậy còn Nhân Ngưu tộc...đám VR kia sẽ tìm đến đây…họ giúp chúng ta, không thể bỏ đi như vậy...”

Hồng Nguyệt nói: “Ngươi giúp họ bằng cách nào? Ở lại để cho đám VR có chứng cứ xác thực họ che giấu kẻ mà bọn chúng đang tìm? Rời khỏi đây là cách tốt nhất nếu ngươi muốn giúp Nhân Ngưu tộc…”

Hoàn toàn có lý, Minh khẽ gật đầu, nhưng vẫn còn thắc mắc,hắn nói tiếp: “ Nhưng bọn Tha Nốt rất mạnh...ta sợ Nhân Ngưu tộc không chống đỡ nổi...”

“Hừm...Nhân Ngưu tộc hiền chứ không yếu... đừng tưởng rằng những gì ngươi thấy họ thể hiện là tất cả năng lực của họ. Năm xưa Nhân Ngưu tộc là thế lực duy nhất dám khước từ sự lôi kéo của phe Long Nhân tộc và sát cánh cùng loài người chống lại chúng, trong khi những loài khác từ chối Long Nhân thì cũng không dám đứng về phía loài người mà chỉ trung lập không tham chiến.”

“Còn...còn một điều quan trọng nữa….người có thể...biến ta về trạng thái cũ không?”

Hồng Nguyệt quay lại nhìn hắn, rồi nàng khẽ gật đầu, nhưng Minh cảm tưởng cái gật đầu này đầy nguy hiểm. Đôi tay trắng mềm khẽ vẫy nhẹ, một luồng sáng hồng bắn vào người Minh, hắn trở lại hình người…

“Phù...cảm...cảm ơn…”

“Đừng vội mừng…!” Hồng Nguyệt mỉm cười, nụ cười chết người…

“Ta...ta cũng nghĩ rằng nàng sẽ không đáp ứng dễ dàng như vậy…!” Minh nói thẳng.

Sát khí trùm lên người Minh khi hắn gọi Hồng Nguyệt là nàng… Cơ thể thơm ngát, tuyệt mỹ áp sát người hắn, đôi mắt long lanh mê hoặc…

“Lúc nào ngươi cần phải làm heo thì sẽ trở lại làm heo….”

“Là...là sao?” Minh lắp bắp hỏi, vì hắn đang bấn loạn khi Hồng Nguyệt quá gần.

“Khi ngươi ham muốn...ngươi sẽ trở lại làm heo…”

“Ách….”

“Muốn giải chú, thì khi ngươi làm heo, nếu có một người nào đó...chấp nhận một con heo...giao phối với mình thì lời nguyền của ngươi sẽ được hóa giải…” Hồng Nguyệt thoáng bối rối khi nói tới chuyện này, nàng quay mặt, niệm chú mở cổng.

Còn Minh, dù chuyện này vô cùng thốn nhưng khi nghe tới từ giao phối thốt ra từ miệng Hồng Nguyệt, dương vật hắn cương cứng nhanh chóng, và thứ đầu tiên hắn nhìn sau đó là bờ mông căng tròn của Hồng Nguyệt….

“Éc….”

Một tiếng hét lớn, Minh biến trở lại làm heo và bị Hồng Nguyệt lôi vào cổng dịch chuyển....

Khung cảnh xoay chuyển, chỉ một giây sau Minh trong hình dạng con heo đực đã thấy mình đứng ở biệt cảnh Hội An, nhưng ở trong một căn nhà bằng gỗ lơ lửng trên mây. Từ đây nhìn xuống, hắn có thể thấy toàn cảnh bên dưới, nhưng bên dưới không một bóng người, mà tất cả đang tụ tập xung quanh tòa tháp trung tâm, tòa tháp có tầng thượng là phòng ở của Minh Nguyệt.

Minh trong trạng thái heo không thể dùng được Khí lực, chỉ còn Mắt Thần hoạt động. Hắn zoom lên và thấy dường như tất cả đệ tử của Tàn Nguyệt giáo ở nơi đây đều đang tập trung tại đó, kể cả Minh Nguyệt, nàng đang đứng giữa một quả cầu sáng như ánh trăng, bao vây nàng là một đám người cao to mặt đầy lông lá…

“Ụt ụt…”

Minh phản ứng kịch liệt, hắn bị Hồng Nguyệt yểm chú nên không còn nói chuyện được. Vừa quay lại thì thấy có một người khác nữa đã đứng phía sau Hồng Nguyệt…

“Giáo chủ…”

Là một phụ nữ đứng tuổi, thuộc hạ thân tín của Hồng Nguyệt, cúi đầu chào và sẵn sàng nhận lệnh.

“Ta đang thấy chuyện gì thế này?” Hồng Nguyệt không giấu nổi ánh mắt hoang mang.

“Thưa giáo chủ...sau sự việc lần trước… Đêm đó Tha Nốt quay lại nhưng thuật thể của người đã đánh lừa được chúng. Ngay hôm sau xuất hiện một đám người của Hầu Nhân tộc, chúng ở trong khách sạn nghỉ ngơi như lãng khách cho tới sáng nay thì bất ngờ ập tới đòi gặp giáo chủ. Nữ chủ đã ra mặt ngăn cản nhưng...trong đám đó có Tôn Thiết, chúng vô cùng manh động và đã giao chiến. Nữ chủ và các để tử đã cố thủ bảo vệ được tòa nhà, nhưng dường như bọn Hầu Nhân tộc cũng đang chờ ai đó tới, vì chúng không dám xông thẳng vào…”

Hồng Nguyệt nhíu mày: “Chúng biết chờ đến sáng nay? Có nội gián?”

“Có chuyện này…” Nữ thuộc hạ liếc nhìn con heo đực đang hóng chuyện.

“Cứ nói…!” Hồng Nguyệt lên tiếng.

“Nữ chủ đã giao cho thuộc hạ một việc...là theo dõi hai người, là Ngô Mỹ và Ngô Lai… Hai người này…”

Ầm….

Một tiếng động vang trời khiến tất cả giật mình…

“Hừ….không cần kể nữa…” Hồng Nguyệt nói với thuộc hạ, rồi bước tới nhìn ra xa, nàng nói tiếp với Minh: “Cũng không cần ngươi đối chất nữa…”

Lúc này, nữ thuộc hạ đột nhiên lo lắng: “Kết giới bị tổn hại...có người rất mạnh vừa vào biệt cảnh…”

“Ha….”

Hồng Nguyệt cười một tiếng làm cả Minh và nữ thuộc hạ khó hiểu, nhưng khi nhìn thấy gương mặt và ánh mắt của nàng thì cả hai đều cảm thấy muốn ngạt thở. Chỉ là sắc khí mang sát khí đã muốn bóp chết người khác…

“Hồng Nguyệt…..!”

Một tiếng gầm vang trời...Tha Nốt cưỡi trên con rồng bay tới, theo sau là cả một đoàn quân VR.

“Thưa...hộc hộc…!”

Thêm một người nữa xuất hiện, dáng vẻ vô cùng vội vã quỳ xuống trước mặt Hồng Nguyệt…

“Giáo chủ...có tin báo Tôn Công đang đến cấm địa của chúng ta…!”

“Ra lệnh cho tất cả để tử ở đây rút về cấm địa…” Hồng Nguyệt lạnh lùng ra lệnh rồi biến mất. Cả hai nữ đệ tử cũng rời đi ngay sau đó, để lại Minh một mình trong căn nhà lơ lửng trên mây.

“Ụt ụt écc….!” Hắn gào lên nhưng không còn ai nghe thấy.

Vội lao vào trong tìm kiếm, thấy một quả cầu đang tỏa sáng đặt trên bàn, Minh mừng rỡ với lên dùng hai bàn chân heo xoay nhẹ....căn nhà lao đi.

….

“Nữ chủ yêu quý...nàng mau trở vào trong mời giáo chủ ra mặt, Phố chủ Tha Nốt đang chờ…” Một người đàn ông nghênh nghênh đáp xuống nói với Minh Nguyệt, hắn là Ngô Mỹ, giáo trưởng của Tàn Nguyệt giáo, nhân vật to lớn chỉ sau giáo chủ và nữ chủ.

“Tại sao ngươi lại đi với bọn chúng?” Minh Nguyệt rít lên, ánh mắt căm phẫn.

“Không cần nói nhiều...Hồng Nguyệt đâu? Ta có chuyện muốn hỏi…” Tha Nốt trong hình dạng một người đàn ông vô cùng cao lớn thét lớn, gã vẫn cưỡi rồng ngạo nghễ trên không.

“Giáo chủ đã trở về cấm địa, các người vui lòng trở lại sau…!” Minh Nguyệt đáp.

“Nữ chủ dám lừa dối ngay trước mặt phố chủ Tha Nốt đây sao…? Ta biết giáo chủ chưa hề trở về cấm địa.”

“Hừ...sao ngươi không nói với chúng rằng ngươi mời ta đến đây là để đạp đổ Tàn Nguyệt giáo…”

Tha Nốt lại hét vang, gã rời lưng rồng nhảy xuống đôi diện với Minh Nguyệt. Câu nói của gã khiến tất cả để tử Tàn Nguyệt giáo nao núng, những tiếng xì xầm rền vang.

“Ta không rảnh để đến đây...ngắm cảnh...Hồng Nguyệt đâu?” Gã gằn giọng.

Minh Nguyệt mím môi, nàng tức đến mức run rẩy, ánh mắt sắc lẹm nhìn Ngô Mỹ, vòng sáng bảo vệ quanh người nàng được tăng cường, như muốn nói rằng nàng sẵn sàng giao chiến dù đối thủ là kẻ đứng đầu một vùng. Thấy thế, Tha Nốt nhe răng cười khoái trá, gã rút ra một thanh kiếm bằng vàng sáng chói, to lớn tương đương Phong Nha của Minh, nhưng với cơ thể khổng lồ gần 3 mét thì xem ra thanh kiếm rất vừa vặn.

“Kim Ma Kiếm…”

“Kim Ma cực kiếm?”

Sự lo lắng càng tăng khi Minh Nguyệt nhìn thấy thanh kiếm của Tha Nốt, đó là một trong những vũ khí mạnh nhất của Thiên Địa Hội bị thất lạc nhiều năm trước, một vũ khí có khả năng tấn công toàn diện từ ma thuật, phép thuật, pháp thuật tới Khí lực.

Giương thanh Kiếm sáng chói giữa ban ngày thị uy, Tha Nốt nói với Ngô Lai: “Với ta thì chỉ là đập một con muỗi, nhưng với ngươi là vinh dự đấy…”

Ngô Lai, nếu xét về quyền lực trong Tàn Nguyệt giáo thì dưới Minh Nguyệt một bậc, xét về đãi ngộ trong rèn luyện cũng không được Hồng Nguyệt ưu ái như Minh Nguyệt, nhưng bù lại gã đã lịch luyện hàng chục năm trời với những âm mưu toan tính…

Cả người gã cũng được bao quanh bởi một quầng sáng tương tự Minh Nguyệt và trong chớp mắt, gã bắn một loạt tia sáng được tạo ra bởi một Huyền chú mạnh mẽ vào những đệ tử đang đứng phía sau Minh Nguyệt.

“Tên Khốn…!” Rít lên đầy giận dữ, Minh Nguyệt bay lên một đoạn, những đầu ngón tay của nàng lóe sáng và múa máy uyển chuyển, tạo thành một tấm lưới bằng ánh sáng. Và cũng trong nháy mắt, tấm lưới đó bắn về phía Ngô Lai và quấn chặt lấy kết giới của hắn khiến tên này không thể bắn phép ra ngoài.

“Hừm…!”

Tha Nốt hừ lạnh, gã giương Kim Ma kiếm về phía những đệ tử của Tàn Nguyệt giáo, đột nhiên tất cả những đệ tử này run lên đầy sợ hãi mà không cần chém, chỉ vài người cấp cao giữ được bình tĩnh.

“Áp kiếm thật mạnh…!”

Một giọng nói ngọt ngào vang lên, một hư ảnh xuất hiện ngay vị trí Minh Nguyệt vừa rời khỏi, một thân ảnh cực kì xinh đẹp trong bộ váy áo màu hồng thay thế hư ảnh đó...Hồng Nguyệt xuất hiện. Nàng đáp xuống và mỉm cười liếc ngang một lượt những tên VR phía sau Tha Nốt, lập tức những tên này cũng run lên vì sát khí khủng khiếp, cảm tưởng như Hồng Nguyệt có thể giết chết mình chỉ bằng một cái liếc mắt.

Thấy Hồng Nguyệt xuất hiện, lần này là thực thể chứ không phải thuật thể đã hết năng lực mà nàng đang cố giấu bên trong tòa nhà, mỉm cười mừng rỡ nhưng rồi lập tức quay đi, Minh Nguyệt không dám đối mặt với Hồng Nguyệt, một người không chỉ là sư phụ, mà còn giống như là người bạn, người chị, người mẹ đã gắn bó bao năm qua.

“Hình như ngươi trúng Tán Hồn thuật?” Hồng Nguyệt hỏi Tha Nốt, nét mặt nàng vô cùng tươi tắn như chẳng hề lo lắng khi một kẻ vừa trở thành kẻ mạnh nhất VR khi vừa có được Kim Ma kiếm xông tới trước cửa nhà mình đòi đập phá. Phải, nàng đang hưng phấn vì đã thắng gã một trận khi mà Tha Nốt vẫn chưa giải được Tán Hồn Thánh thuật, một loại ma thuật khiến người bị trúng thuật sẽ phâm tâm, giảm ý chí, mất tập trung, mất tự tin. Đây cũng là lý do Tha Nốt tàn độc không ra tay ngay mà chỉ giương kiếm uy hiếp, để cho Ngô Lai đánh phủ đầu.

Tha Nốt lặng thinh, gã vốn nghi ngờ Hồng Nguyệt là kẻ ra tay đánh lén mình, nhưng không có chứng cứ vì thuật thể mà Hồng Nguyệt tạo ra vô cùng chân thật, từ vẻ ngoài, giọng nói tới cử chỉ và cả suy nghĩ lẫn sức mạnh. Gã chăm chú săm soi trên người Hồng Nguyệt tìm dấu tích của ma thuật mà gã đã đánh trúng kẻ hành thích mình tối đó, nhưng không có gì. Bởi Hồng Nguyệt đã giải trừ hoàn toàn nhờ Minh giúp sức…

Cả hai im lặng nhìn nhau, tất cả xung quanh cũng im lặng không dám lên tiếng, kể cả Ngô Lai vừa thoát ra khi Minh Nguyệt phân tâm cũng lui lại chứ không dám đánh nữa, ngược lại còn lo sợ khi trên kia là Hồng Nguyệt thực sự.

Sự tĩnh lặng chết chóc…

Ầm Ầm….

Hồng Nguyệt và Tha Nốt lao vào nhau, một tiếng nổ kinh thiên hất văng mọi thứ xung quanh. Bất ngờ nhưng tất cả những người còn lại đều nhanh chóng lui ra xa và chọn đối thủ cho mình, tránh xa hai kẻ mạnh nhất.

Đệ tử của Tàn Nguyệt giáo đồng loạt bay lên bằng phép thuật, chia thành từng nhóm vài người bay chung, trong đó một nửa hợp sức tạo kết giới bảo vệ cả nhóm, nửa còn lại hợp sức tấn công. Phía VR cũng có kẻ bay lên nhưng chủ yếu đứng dưới đất, dùng vũ khí tấn công tầm xa bắn lên. Riêng những kẻ Hầu Nhân tộc đã rút lui khi Tha Nốt đến...

Trên bắn xuống, dưới bắn lên, khói bụi, tiếng la hét, tiếng của chiêu thức rền vang…

Minh Nguyệt điên cuồng tấn công Ngô Lai, hai người khuấy đảo một khoảng không với ánh sáng chói lóa. Ngô Lai có thêm hai kẻ VR trợ giúp nhưng hai thuộc hạ thân tín của Hồng Nguyệt cũng xuất hiện hỗ trợ Minh Nguyệt, cuộc chiến càng đánh càng khốc liệt khi những sát chiêu, tuyệt chiêu, bí thuật giấu kĩ dần được tung ra.

Còn Minh, hắn vẫn đang trong trạng thái heo và đang hướng căn nhà bay gần tới trận chiến. Quan chiến toàn cảnh một trận của những cao thủ đỉnh cao khiến hắn như mở mang tầm mắt, lòng tự hỏi với sức lực hiện tại liệu có thể sống được bao lâu khi đứng dưới đó…

Bất chợt, một bàn chân sút mạnh vào mông khiến hắn văng ra xa…

“Éc…!” Tiếng heo kêu chói tai...

“Không ngờ ả ta có một chỗ bí mật như này, chắc là do tồn toàn lực đánh nhau nên nơi đây không còn được bảo vệ…”

Một giọng nói khá quen vang lên khiến Minh khệ nệ bò dậy, bỏ qua cái đau thấu xương ở mông, nhìn chằm chằm người vừa lên tiếng.

“Nhìn gì, con heo này...sút cho cái nữa giờ…!”

Một giọng đanh đá khác vang lên, người này không ai khác chính là Liên Hoa, cô nàng còn dứ dứ chân phụ họa đe dọa con heo đang nhìn mình với ánh mắt đầy ‘cục xúc’.

“Sao lại có con heo trên này nhỉ…?” Người kia lại lên tiếng, là Liên Hương.

Liên Hoa nhìn dáo dác kiểm tra căn nhà, miệng liếng thoắng: “Chắc là thú cưng của ả…”

Liên Hương nhìn ‘Minh heo’ nói thêm: “Lại còn là heo đực nữa chứ...há há…!”

Hai chị em cười giòn dã mà không biết con heo kia là Minh, đột nhiên Liên Hoa dừng cười, ánh mắt lóe lên tia căm phẫn: “Giống đực….chết đi…!” Nàng vơ đại một thứ gần nhất rồi ném mạnh vào con heo khiến nó lại éc vang trời.

“Thôi đi chị...lo quan sát phía dưới kìa...tìm đường thoát ra khỏi đây thôi… !” Liên Hương luôn là người tỉnh táo.

Bất ngờ bầu trời trở nên tối đen…

“Mau...mau đưa thứ này tới cổng dịch chuyển… Đám người kia sắp tung chiêu hủy diệt đó!” Liên Hoa hoảng hốt.

Liên Hương phản đối: “Không được, cổng đã bị khóa hai ngày nay rồi…!”

“Vậy đám VR kìa vào bằng cách nào?” Liên Hoa hỏi lại.

“Chắc chắn là chúng phá kết giới, mau đi tìm chỗ đó…!”

….

Bên dưới...

Hồng Nguyệt và Tha Nốt chìm trong ánh sáng, bóng tối, khói bụi, đất đá và tiếng nổ rền trời. Hai người ở trên cao vì đều muốn tránh ‘đạn lạc’ cho người của mình.

Cũng trên không nhưng thấp hơn là Minh Nguyệt và Ngô Lai, hai người cũng chiến đấu điên cuồng khiến những người hỗ trợ phải tản ra không dám tới gần. Văng ra sau một đòn cực mạnh, Minh Nguyệt ngước nhìn Hồng Nguyệt rồi mỉm cười dù đang thở gấp vì mệt, gương mặt hơi nhăn nhó vì dùng phép thuật mạnh liên tục.

Nàng nhắm mắt, đôi tay nhẹ nhàng giơ cao một vòng từ dưới lên rồi chắp lại trước ngực…

Bầu trời đang là ban ngày đột nhiên tối đen như màn đêm…

“Dạ cảnh…!” Nàng nói thầm khi từ từ mở đôi mắt long lanh sáng trăng mê hoặc.

Biến chuyển khiến tất cả sửng sốt, nhưng rồi phe Tàn Nguyệt giáo tỏ ra vui mừng, còn đám VR trở nên hỗn loạn hơn.

Hồng Nguyệt và Tha Nốt cũng dừng lại một chiêu…

“Dạ Cảnh Thánh thuật…!” Không ngờ nữ chủ đã luyện được...

Biến ban ngày thành ban đêm, và đêm là lợi thế của Tàn Nguyệt giáo…

Hồng Nguyệt mỉm cười, nàng tỏ ra phấn khích khi Minh Nguyệt dùng được một trong những Thánh thuật khó nhất. Giữa màn đêm, cơ thể Minh Nguyệt và Hồng Nguyệt tỏa sáng như hai mặt trăng thực sự, một người tỏa sáng như trăng tròn, một người tỏa sáng ánh trăng màu hồng ma mị.

“Đệ tử tung ra bí thuật thì sư phụ cũng nên tỏa mình đúng không?” Nàng nhìn Tha Nốt hỏi đầy khiêu khích.

Nói xong, Hồng Nguyệt tạo một kết giới cực mạnh bảo vệ mình để an toàn khi thi triển bí thuật. Tha Nốt lập tức tung đòn ngăn cản nhưng không thành khi kết giới của nàng đã hình thành. Gã điên cuồng tấn công nhưng không thể suy chuyển được kết giới quá mạnh mẽ, gã nhìn thấy thất bại trong trận này, bởi gã đang trúng ma thuật khiến sức chiến đấu giảm sút đáng kể, thêm việc tự tin rằng Hồng Nguyệt không thể chiến đấu vì trúng thuật và có tay trong là Ngô Lai chỉ điểm nên gã chỉ dẫn một đám thuộc hạ nhỏ tới.

Đôi tay Hồng Nguyệt cũng chắp lại như tư thế Minh Nguyệt vừa dùng Dạ Cảnh, sau lưng xuất hiện một mặt trăng đỏ rực, đường kính gấp đôi chiều cao cơ thể nàng...

“Huyết...Huyết Nguyệt Thần chú…!”

Hồng Nguyệt hạ tay xuống, miệng nở nụ cười: “Tàn Nguyệt…!”

Những ngón tay nhỏ xinh khẽ động như khuấy đảo, lập tức mặt đất rung chuyển liên hồi như động đất…

“Chuyện gì thế này…!”

Tiếng la hét inh ỏi vì tất cả đều cảm nhận được trọng lực đang yếu dần, và từ từ, những vật nhỏ nhẹ bắt đầu bay lên, tới những chiếc giày, những mảnh gạch vỡ, những thanh kiếm và từng người bay lên một cánh vô định như ở trong không gian, tất cả mọi người đều không thể di chuyển. Những ngôi nhà rung chuyển, nứt vỡ rồi cũng bay lên, bầu trời vốn đã đen lại càng đen hơn vì vô vàn vật thể lơ lửng trên không, chỉ riêng những đệ tử của Tàn Nguyệt giáo đã tụ tập lại một chỗ thì không bị ảnh hưởng.

Tha Nốt gầm lên...gã lấy ra một nửa viên ngọc bị vỡ mà nếu có Minh ở đây có lẽ hắn sẽ nổ mắt, vì đó là một nửa viên Long Nguyên.

Keng…

Tiếng ngọc đập vào lưỡi kiếm, Tha Nốt dùng cách tương tự Minh đã làm, ép mảnh ngọc vào kiếm để tăng sức mạnh.

Kim Ma kiếm trở nên sáng chói lấn át cả hai sư đồ Hồng Nguyệt, báo hiệu một sát chiêu sắp được tung ra…

Hồng Nguyệt không lo lắng, những ngón tay khuấy nhẹ, lập tức những thứ đang lơ lửng kia chuyển động, xoáy tròn và dần gom lại bao quanh Tha nốt như một cơn lốc…

Nàng nắm chặt tay, cơn tốc lập tức rút lại như một quả núi mà tâm là Tha Nốt...

“Graaa….chết đi…!” Tha Nốt vung kiếm, một đường kiếm khủng khiếp tới nổi xé rách cả không gian.

Ánh sáng chói lóa từ đường kiếm của Tha Nốt len lỏi qua núi kia, rồi đường kiếm cũng cắt xuyên qua, bắn thẳng tới Hồng Nguyệt, nàng nhanh nhẹn tránh né, đường kiếm vẫn quét ngang khoảng trời tới tận cuối biệt cảnh, nơi có căn nhà trên mây đang chao đảo vì ảnh hưởng bởi Thần chú…

Vụt….

Đường kiếm chỉ sượt qua, nhưng tàn dư của nó kéo theo căn nhà bay vào vết rách kết giới mà nó vừa tạo ra.

“Éc éc…!”

“Cẩn thận…”

“Mau tạo kết giới…!”

“Ứ...con heo thúi cút ra…!”

Căn nhà bay ra khỏi kết giới biệt cảnh, nó vẫn ở trên mây nhưng không còn bay được nữa… Rơi tự do, Minh thấy hai chị em Liên Hoa tạo kết giới thì lập tức lao đến hưởng ké, nhưng bị nàng ta đạp vào mặt đuổi ra. Trước cái chết không toàn thây khi rời từ trên mây trong một căn nhà gỗ, hắn nào dám ra khỏi kết giới, cố chịu trận lãnh hàng chục cú đạp vào mặt…

Ầm….

Căn nhà rơi xuống đất vỡ nát…

Hai thân thể mặc đồ đen nằm bất động, chỉ một người xoa cổ ngồi dậy…

Minh, sau một thời gian không còn ham muốn, hắn trở lại hình người đúng lúc rơi xuống đất. Nhưng khác với lúc còn ở Nhân Ngư tộc, lần thứ hai bị biến thành heo hắn không còn được mặc áo quần nên giờ trở lại hình người hắn cũng trần trưồng hoàn toàn.

Nếu có quần áo thì đã khác, nhưng đang trần truồng mà lại có hai cô gái đang ngất xỉu...dương vật hắn nhổng lên...hắn lại biến thành heo…

“Ẹc ẹc…!” Minh chạy tới, không có tay mà cái mõm dài của heo thì chưa quen sử dụng, khó khăn lắm mới tách được khóa quần của Liên Hoa…

Chen vào giữa hai chân nàng, áp bụng của hắn vào nơi khóa quần vừa được mở…

“Ưm…!” Liên Hoa cựa mình, nàng dần tỉnh lại…

Minh gấp gáp, khác với dương vật người, dương vật của heo nhỏ mà dài, lại cong, nằm sâu bên trong, khi tiếp xúc với âm đạo mới lòi ra. Hắn nhấp vài cái thì dương vật trồi ra và tiến vào âm đạo của Liên Hoa, càng nhấp dương vật càng dài hơn.

“Ư…!” Liên Hoa cảm nhận âm đạo bị xâm nhập, nhưng toàn thân chấn động, choáng váng không thể mở mắt ra. Đã bị Minh cương hiếp một lần nên nàng biết cảm giác này là gì, có điều, lần này cái thứ kia không to, nhưng lại quá dài.

Minh nhấp liên tục, hắn cũng cảm nhận được dương vật kia như thế nào, tuy cảm giác khác hẳn khi là con người nhưng sướng khoái vẫn tràn trề. Dương vật trồi ra tới hơn 20cm, trong khi vẫn áp chặt bụng vào âm đạo Liên Hoa thì có nghĩa là cái động tiên 10cm đang quá tải.

“Ứ…!” Đột Nhiên Liên Hoa thốt lên dù không thể mở mắt, gương mặt nàng nhăn nhó…

Minh cũng dừng nhấp, hắn ngửa mặt lên trời phê pha, cảm nhận được dương vật nhỏ bé mà dài thoằn kia vừa chui qua một nút thắt rất chặt bên trong âm đạo Liên Hoa, hắn đoán mình vừa xuyên vào tử cung của nàng vì cái nút thắt đó chính là cổ tử cung…

Từng đợt tinh bắn ra…

Liên Hoa cảm nhận được bụng mình mát lạnh...kèm cái đau rát khi cổ tử cung bị giãn nở…

Minh cứ giữ như thế, cứ xuất tinh, cứ đạt cực khoái suốt 5 phút, rồi 10 phút, 15 phút…

Tới lúc hắn không còn xuất tinh nữa thì dương vật vẫn cương cứng không hề xìu đi…

Sướng mà mệt, hắn rút ra khỏi người Liên Hoa khiến nàng rên lên một lần nữa… Hắn nằm ngửa ra bên cạnh, cơ thể biến chuyển, hắn trở lại làm người…

Vừa mừng vừa tiếc...mừng vì trở lại làm người, tiếc vì khả năng giao phối đặc biệt của heo… con người chỉ mong cương được 10 phút để xuất tinh trong 10 giây, còn heo là loài đặc biệt, nó xuất tinh liên tục trong 10 đến 20 phút…

“Nhất định...phải đến heo tộc mới được…! Mà heo tộc gọi là gì nhỉ…?” Minh nghĩ thầm rồi liếc qua Liên Hoa, khóa quần của nàng vẫn mở..