“Băng Phách Thần Cung?” Minh lầm bầm tỏ vẻ chưa hiểu lý do.
Trong khi đó, Sửu Nhi đã biến lớn thành dạng trâu với kích thước không thua Sửu Thành Niên lúc trước Minh từng gặp là mấy. Lao đến với tốc độ rất nhanh, từng bước chân của nàng khiến mặt đất rung chuyển. Tuy ở dạng người nàng không có sừng, nhưng khi biến hình thì cặp sừng khổng lồ đó vẫn hiện ra, hướng về khối băng giữa hồ...
Ầm….
Sức mạnh chiêu đặc trưng này của Ngưu tộc là một trong những chiêu có uy lực mạnh mẽ nhất, cú va chạm rất mạnh khiến xung quanh rung chuyển nhưng Sửu Nhi bị dội ngược trở lại, còn khối băng vẫn không hề suy chuyển.
“Sửu Nhi! Mau lùi lại…!” Minh hét lớn vì phát hiện điều khác thường ở khối băng trước mặt nàng.
Không hề do dự, Sửu Nhi nhảy lùi ra xa, cú va chạm toàn lực khiến nàng bị choáng nhưng mau chóng tỉnh lại. Ngay lúc đó, một làn sương mờ nhạt hình mũi tên bay vụt đến ví trí của Sửu Nhi vừa đứng, và chỉ trong nháy mắt đã khiến một khoảng rộng lớn đóng băng.
Đến lúc này thì Minh mới tạm hiểu ra Băng Phách Thần Cung kia là một chiếc cung, có điều có có chữ Thần… Nhưng cứ đứng như thế không thể giải quyết được gì, hắn rút kiếm...
“Xung Kiếm…!”
Giương kiếm hô lớn nhưng rồi khựng lại, bởi...hắn không nhìn thấy được gió của mục tiêu, nghĩa là không thể tung ra chiêu mạnh nhất hiện tại của hắn… Mạ thực sự hắn chỉ nhìn thấy khối băng tương đối trong suốt với Hồng Nguyệt bất động ở bên trong, chỉ có cái tên được Mắt Thần hiển thị nhưng ngay lúc này nó đã biến mất, hoặc trở nên vô hình...
“Vậy thì...Phá Cốt…!”
Kích hoạt Bạch Thử và Viêm Báo ấn, trong nháy mắt đã lao đến giữa hồ, Minh tung nắm đấm đỏ chói vào khối băng đang nhốt Hồng Nguyệt bên trong. Do khối băng này gần như trong suốt nên sắc hồng xuyên qua tạo thành một khối băng màu đỏ hồng rất đẹp…
Uỳnh…
Cũng như Sửu Nhi, Minh bị dội ngược lại do chấn động, hắn chỉ làm khối băng rung lên và lõm vào một lỗ lớn do sức nóng thuần khiết của chiêu Phá Cốt.
“Hoàng Minh cẩn thận…!”
Và cũng như lúc nãy, lần này Sửu Nhi từ xa hét lớn cảnh báo hắn. Và ngay sau đó vị trí mà bắn vừa đứng cũng bị một mũi tên mờ nhạt như sương khói bắn tới làm đóng băng mọi thứ gần đó.
Sau pha ăn miếng trả miếng, làn sương khói kia lại xuất hiện, nhưng tụ thành hình dạng của một cô gái đang đứng giữa hồ. Và rồi cái thứ khiến Minh thắc mắc hiện ra trên bàn tay bằng khói sương đó.
“Băng Phách Thần Cung!”
“Không thể nào…!” Sửu Nhi hốt lên, nàng vô thức hóa thân trở thành dạng người.
Trong suốt như pha lê, nhưng cả Minh và Sửu Nhi đều nhìn ra được một hình dạng cây cung bằng băng trên tay cô gái, có điều cây cung này không có dây. Rồi trong khi cả hai còn đang kinh ngạc, cô gái sương giương cung lên hướng về phía Minh, một mũi tên cũng bằng sương tụ thành…
“Định mệnh…!” Minh liền lùi lại thủ thế.
Mũi tên bắn tới, Minh né được mũi tên khá dễ dàng vì tốc độ không quá nhanh, nhưng lại vô cùng chật vật né tránh vị trí mà mũi tên lao xuống, vì khi chạm đất và tan biến, làn sương đó khiến tất cả đóng băng trong một khoảng rộng cả chục bước chân.
“Hoàng Minh...chàng lùi lại đi…!” Sửu Nhi vô cùng lo lắng...
“Sửu Nhi, mau trở về tìm người giúp đỡ…!” Minh lại gào lên, hắn biết chuyện này đã vượt qua khả năng của cả hai. Sửu Nhi gật đầu rồi biến mất, không phải nàng sợ, mà vì nàng cũng biết rằng bản thân không thể làm gì được, tìm người giúp đỡ nhanh nhất có thể là cách hiệu quả nhất…
Cô gái sương lại giương cung, mũi tên sương tạo thành tiếp tục nhắm vào Minh bắn tới.
“Chết tiệt….!” Minh bắt đầu điên lên vì Hồng Nguyệt vẫn đang bị nhốt bên trong. Sau một hồi chạy nhảy quanh hồ tránh né, không có cách nào tiến vào. Minh đành lùi ra nghiến răng hướng về phía cô gái sương hỏi sau khi vừa né tránh một mũi tên:
“Ngươi là ai?”
“Ta mới nên là người hỏi ngươi câu đó…!”
Một giọng nói uy mãnh vang trời từ phía sau dội đến làm Minh thất kinh, hắn lập tức quay lại….
Tượng Kim Ngưu kia từ khi nào đã áp sát bờ hồ…
“Ách…!”
“Ngươi đem một mối họa đến cho tộc ta, rồi còn ngang nhiên chiếm đoạt cháu gái ta bằng những lời dụ dỗ lừa lọc…”
Minh thoáng hiểu ra vấn đề, hắn thu kiếm rồi nghiêm nghị nói: “Thưa...ngài, những gì ta đã hứa với Sửu Nhi, ta sẽ làm được. Còn về Hồng Nguyệt, đúng...nàng ta sẽ là mối họa cực kì nguy hiểm cho tộc nếu...nếu chuyện này là do ngài gây ra…!”
“Ngươi đe dọa ta? Bằng sức của ngươi hay khả năng của kẻ kia?” Kim Ngưu lại gầm lên.
Minh xua tay phân bua: “Ta không hề có ý đó…!”
“Ngươi không có? Nhưng kẻ kia thì có, người của ả đã nhiều lần truy bắt thành viên của tộc ta khi họ ra bên ngoài….và lần gần nhất Thành Niên bị bắt cũng có người của ả nhúng tay… Và một điều nữa, chính ả đang đe dọa mạng sống của ngươi, tại sao ngươi lại muốn giúp ả?” Tượng trâu vàng nói như gầm thét.
“Sao...ngài biết?”
Kim Ngưu hừ lạnh, “Ta đã chết, nhưng vẫn luôn hiện diện khắp nơi trong biệt cảnh này...từng bước chân của các ngươi không thể rời khỏi mắt ta… Bây giờ là lúc tốt nhất để loại ả… ”
“Nhưng mà….ta không muốn như thế…!” Minh giương kiếm lên thủ thế, hắn đã kích hoạt, vận động mọi năng lực trong người, khiến vẻ ngoài trông vô cùng khác biệt.
“Nhóc con, người phải biết một điều, rằng kể cả khi người là kẻ bá chủ, cũng có những điều không phải ngươi muốn là được…!”
Kim Ngưu nói xong liền lấy thế, giống tư thế tấn công lúc đầu của Sửu Nhi. Nhưng lần này cơ thể đồ sộ như một khối vàng biết di chuyển này linh hoạt hơn nhiều… Chỉ bằng một cú nhún nhảy, Kim Ngưu hướng hai chiếc sừng khổng lồ bằng và về phía khối băng giữa hồ…
Minh cắn chặt răng giương kiếm nhảy lên thật cao, vì lần này khác, lần này hắn nhìn thấy gió của mục tiêu…
“Phong Nha...Xung Trảm…!”
Một đường kiếm hình vòng cung quét ngang không trung, Kim Ngưu to lớn nhưng chiêu này hoàn toàn cân xứng, một cơn lốc lớn hình thành cực nhanh di chuyển theo quỹ đạo kì dị, nhắm thẳng vào vai Kim Ngưu và đánh bật con trâu vàng khổng lồ sang một bên, trong làn sương lạnh lẽo có thế thấy rõ lớp bụi vàng bị gió cuốn theo.
Minh tiếp đất trong khi Kim Ngưu lồm cồm bò dậy, mỉm cười khoái trá nhìn thanh kiếm to lớn trong tay, hắn cảm nhận được sức mạnh của mình đã gia tăng đáng kể dù không có nhiều thời gian lịch luyện.
“Long Nha… sao ta lại không nhận ra?”
Minh cười: “Long Nha? Có lẽ là tên trước kia của nó, còn bây giờ ta gọi nó là Phong Nha…!”
Kim Ngưu nhìn thanh kiếm trên tay Minh một lúc lâu rồi cất tiếng: “Xem ra ta khổng thể giết được ả, vậy thì...đành nhờ hết vào người…!”
Minh nghiêm nghị nhìn Kim Ngưu cúi đầu với ai đó sau câu nó, hắn giật thót mình vì từ nãy giờ đã quên mất còn một đối thủ khác còn nguy hiểm hơn...cô gái sương…
“Ách...vậy cái đống băng này không phải do ngài tạo ra?” Minh vẫn giữ sự tộn trọng nhất định dù cản được Kim Ngưu, bởi hắn biết tượng trâu vàng khổng lồ này chỉ mang một chút nhỏ sức mạnh của Sửu Kinh Niên mà thôi, chứ nếu đây là Kim Ngưu còn sống thì người ta chỉ cần quát một tiếng cũng đủ thổi bay hắn rồi…
“Hừm, nếu ngươi đang nắm trong tay một Thần binh thì ta cũng không ngại nói cho ngươi biết một Thần binh khác được gửi gắm ở đây… Băng Phách Thần Cung, cây cung luôn được mang bên người nữ hoàng nội y Băng Tâm...”
Minh biểu cảm đủ mọi sắc thái, nhưng không có ánh mắt tham làm mà thay vào đó là sự đề phòng tuyệt đối…
“Và thứ điều khiển cây cung là một chút ý niệm của người…!” Kim Ngưu nói tiếp.
Minh biết đây mới là mục tiêu khó nhằn, khó hơn cả Kim Ngưu trước mặt.
“Ta sẽ cứu được Hồng Nguyệt...Không phiền nếu...ngài không can thiệp vào chứ…?”
Kim Ngưu cười lớn: “Không cần thêm ta, ngươi nghĩ rằng lúc này vài mũi tên đó là tất cả những gì một Thần binh làm được?”
“Vậy...ngài cũng nghĩa rằng nãy giờ là tất cả những gì ta có thể làm được?...
Phải đồng ý là...ta...ta có thích Hồng Nguyệt, dù nói ra điều đó giống như chuốc lấy cái chết… Nhưng một cô gái mình thích mà còn không thể giữ được thì làm sao có thể vùng vẫy trong cái thế giới hỗn tạp thật giả bất phân này…”
Dứt lời, Minh lao đến cô gái sương với tốc độ cực nhanh, hàng loại mụi tên bắn tới cũng nhanh không kém, khác hẳn bắn từng phát chậm rãi như lúc đầu. Né được hầu hết các mũi tên đó, Minh trong trạng thái Bạch Thử và Viêm Báo chỉ còn chưa tới mười bước chân là có thể cận chiến với người sương. Bất ngờ cô gái sương không bắn vào hắn mà nhắm xuống đất. Ở cự ly này thì Minh không thể tránh được vùng đóng băng của mũi tên ấy, bất ngờ nhưng không mất bình tĩnh, hắn nhún người lấy đà và bật lên nhảy tới, đồng thời lấy một mảnh Long Nguyên ở chân ra đập vào lưỡi kiếm Phong Nha…
Ầmmmm….
Cô gái sương giơ chiếc cung lên đỡ đòn, lưỡi kiếm to lớn va chạm chiếc cung trong suốt như pha lê… Hai Thần binh không nguyên vẹn đọ sức, chấn động cực mạnh…
Giằng co trên không vài giây, mặt hồ rung chuyển liền hồi. Minh lập tức xoay người, thu kiếm và tung một đấm Phá Cốt vào cô gái… Nhưng cô gái bằng sương đã tan biến đúng như sương khói, chiếc cung cũng biến mất không dấu vết, nắm đấm đỏ rực của Minh đánh vào không khí mà không gây tổn thương cho thứ gì.
“Chạy?” Hắn thắc mắc, vẫn thủ thế vì không nghĩ rằng một Thần binh mang sức mạnh của một nữ hoàng lại...bỏ chạy.
Kim Ngưu phía sau cười lớn: “Ngươi nghĩ người ta thua và bỏ chạy? Đó chỉ là một tia ý niệm còn sót lại, và vừa rồi chỉ là một chút thử thách nhỏ, sức mạnh thật, tuy là đã yếu rất nhiều so với khi nữ hoàng còn sống vẫn đang ở kia…!”
Minh chợt nhớ, khối băng vẫn còn nguyên, thứ này còn khó nhằn hơn cô gái sương vừa rồi.
“Phá Cốt…!”
Ầm…
Minh lao tới thử thêm một cú đấm, nhưng cũng chỉ khiến khối băng tan chảy và lõm vào một chút.
“Phá Khí…!”
Ầm…
Nắm đấm mang Xung Phong cũng chỉ khiến khối băng rung lên và tạo ra một cơn gió lạnh thấu xương từ vị trí va chạm.
Lúc này, khối băng lại rung lên, Minh cẩn trọng đề phòng thì phát hiện là do Hồng Nguyệt bên trong đang cố gắng thoát ra. Bằng chứng là ánh sáng màu hồng đặc trưng của nàng đang le lói…
“Tuyệt vời…!”
Hắn cười rồi giương kiếm, đắn đo một giây rồi lấy luôn mảnh Long Nguyên còn lại lắp vào lưỡi Phong Nha. Thử vận khí cảm nhận, Minh không bị thanh kiếm làm mất kiểm soát như lần trước…
“Hà...thử cách này xem sao…!”
Dùng cây chổi đã hết bột phép thuật mà hắn sử dụng khi bị rượt đuổi hôm trước ở bên ngoài . Dùng ý niệm kích hoạt cho nó tự bay tới sát khối băng rồi quay ngược trở lại, có thể bay vì cây chổi không chở người và có ý niệm của Minh tác động, hay nói cách khác là hắn dùng Dịch thuật với cây chổi…
Điều kiện để tạo ra Xung Kiếm là phải có gió của mục tiêu, khối băng thì không nhưng cây chổi đang bay ngược trở lại thì có...và khối băng thì nằm ngay phía sau nó, một cái bia hoàn hảo cho một chiêu mạnh nhất mà hắn chưa từng thử…
Minh vận Khí vào lưỡi kiếm, không khí xung quanh xáo động khiến Kim Ngưu phía xa cũng cảm nhận được...
“Xung...Kiếm…!” Minh gầm lên rồi bổ thật mạnh...
Gràoooooo…..
Tiếng gió rít gào như cơn cuồng nộ của mãnh thú, một luồng gió xoáy cực mạnh hình thành cuốn mọi thứ gần đó vào bên trong nó…
Ầm….
Mặt hồ rung chuyển, khối băng rung chuyển….
Sương khói nhanh chóng tan biến vì cơn gió cuốn đi…
Khối băng vẫn còn nguyên vẹn...nhưng từng đường nứt gãy đã xuất hiện…
“Không thể nào…” Kim Ngưu thốt lên…
“Hà hà….Phát Cốt….!” Minh cười lớn trong khi lao đến tung nắm đấm đỏ rực vào vị trí có nhiều vết nứt nhất…
Ầm….Ầm….
Sức mạnh từ cú húc trong hình dạng Ngưu tộc của Sửu Nhi lớn hơn nhiều so với chiêu Xung Kiếm của Minh, nhưng sức mạnh của Xung Kiếm khác biệt, vì nó là sức mạnh của sóng xung kích… là khắc tinh của băng kính…
Lần này, sức nóng của Phá Cốt đã được phát huy tối đa… Những vết nứt kia đổi màu thành màu đỏ, khiến khối băng trông càng đẹp hơn giữa một vùng lạnh giá...
Và Từ bên trong, sắc hồng lóe lên….
Ầm….ầm…
Ngoại ứng nội hợp, Khối băng vỡ vụn hoàn toàn….
Minh cười tươi nhưng rồi tắt lịm, cấp tốc vận khí toàn thân….dùng cả Phá Cốt vào bàn tay đang cầm Phong Nha…
Nhìn xuống, hắn như không tìn vào mắt mình vì lưỡi Phong Nha đang bị đóng băng một cách chậm rãi, cách đó vài bước là chiếc cung trong suốt kia...nhưng hiện giờ nó cũng đã nứt gãy, tan ra như một tảng băng bình thường…
“Chết tiệt…!” Minh dùng cả tay còn lại kích hoạt Phá Cốt rồi chạm vào lưỡi kiếm để làm tan băng nhưng không thể, hắn cảm nhận được cái lạnh vô tận không thể kháng cự đang muốn nuốt lấy thanh kiếm, cái lạnh mà hắn không cách nào chống lại.
Rồi chiếc cung kia tan rã, mặt hồ cũng tan rã, chỉ trong nháy mắt tất cả đã hóa thành hồ nước như lúc hắn mới đến…
“Hồng Nguyệt…!”
Minh hét lên, chỉ do dự trong một cái chớp mắt rồi hắn buông Phong Nha, lao đến và nhảy xuống hồ nước lạnh ngắt, vì Hồng Nguyệt đã bất tỉnh, nàng đang chìm dần xuống…
…
Hai tiếng sau…
Ở căn phòng nghỉ mà Nhân Ngưu tộc dành cho Hồng Nguyệt…
“Ngươi...cút ra…!”
Hồng Nguyệt khó khăn rít lên vì lạnh, và cũng chỉ vì nàng chưa hồi phục hoàn toàn.
“Xem ra nàng đã giải được ma thuật...ta chỉ còn sống được chừng...một hai bữa nữa thôi nhỉ...vì khi hồi phục đủ sức thì nàng sẽ giết ta…?” Minh lì lợm ngồi trên giường của nàng không chịu rời đi.
“Ngươi...biết vậy thì còn không mau cút ra…!”
“Nàng sẽ thực sự giết ta?” Minh nhìn thẳng vào mắt Hồng Nguyệt hỏi nữa, mà thực ra là hắn không thể rời mắt khỏi nàng, bởi từ lúc trở về, chính tay hắn đã cởi bỏ bộ quần áo ninja ướt sũng của nàng. Sắc đẹp mê hồn không thể chối từ làm hắn si mê và quên mất một việc rằng nàng đã là một người đáng tuổi làm bà của người khác.
“Ta để một vài ngày nữa mới giết ngươi là muốn ngươi chết nhẹ nhàng nhất chỉ trong nháy mắt. Còn nếu ngươi muốn chết ngay bây giờ thì ta vẫn có thể đáp ứng…!”
Nói xong, Hồng Nguyệt giơ hai bàn tay lạnh ngắt lên vẽ một vòng sáng. Nàng đã hóa giải được ma thuật, nhưng năng lực chưa thể hồi phục hoàn toàn vì bị cái lạnh thâm nhập sâu vào bên trong cơ thể, cần vài ngày để hồi phục…
Minh cử động, nhưng khác với Hồng Nguyệt nghĩ rằng hắn bỏ chạy, thì ngược lại hắn nhanh chóng tóm lấy hai tay của nàng đè xuống giường…
“Dù gì cũng chết...ta muốn chết một cách oanh liệt nhất…!”
“Ngươi….!” Hồng Nguyệt vẫy vùng nhưng không thể thoát ra, hiện giờ là khoảng thời gian nàng yếu nhất, không thể thoát khỏi Minh.
Hắn đan tay mình vào đôi tay đang lạnh lẽo của người đẹp, dùng đôi tay nóng sưởi ấm cho nàng…
Hắn vận khí toàn thân, rồi cúi xuống dùng miệng gỡ bộ đồ bình thường mà nàng đang mang trên người, mặc kệ ánh mắt kinh hãi của Hồng Nguyệt đang nhìn mình.
Hắn suýt xoa khi được chiêm ngưỡng trọn vẹn đôi quả đào căng mọng, chiếc eo thon và lằn bụng phẳng lỳ, và nhất là đám lông tơ mịn màng như cô gái không quá đôi mươi…
“Có...có thật là nàng đã rất lớn tuổi không?” Minh ngước lên hỏi, nhưng đáp lại chỉ là ánh mắt đầy lửa và dao kiếm…
Một đại phù thủy được người ta tôn kính, sợ hãi hàng chục năm, bây giờ bị một thằng nhóc đè ra đùa cợt, thử hỏi mấy ai mà thoải mái cho được…
Sở dĩ Minh dám làm tới chuyện này, là vì hắn đã thử nhiều lần trước đó để biết chắc rằng nàng đang mất năng lực thật sự. Biết không thể cảm hóa được Hồng Nguyệt bằng những cách thông thường như những cô gái khác, biết chắc nàng sẽ không ngại tay giết mình dù mình đã cứu nàng vài lần...vậy nên Minh quyết định làm liều, mặc cho kết quả ra sao…
Một cơ thể vô cùng hoàn hảo, Minh không kìm nổi bản thân, hắn vội vã tách cặp đùi trắng mịn ra và nhanh chóng táp lấy con bướm hồng hào, hồng như chính cái tên của nàng…
Phía trên, Hồng Nguyệt chỉ vô hồn nhìn lên mái nhà, nhưng nếu ai đến gần có thể thấy được những cảnh giết chóc đang hiện ra trong đôi mắt ấy. Nàng không khóc, bởi nàng đã sống đủ lâu để trải nghiệm hết các cảm xúc của cuộc đời.
“A...graa…”
Minh run rẩy thốt lên khi rướn người đẩy dương vậy cứng ngắt, nóng ấm vào người Hồng Nguyệt, vô cùng khít nhưng lại không quá khó để vào hết, bởi như đã nói, cơ thể nàng là hoàn mỹ.
Đôi môi còn đang dính dâm thủy ngoạm lấy hai quả đào, hắn bắt đầu nhấp nhẹ, cơ thể nàng rung lên…
Minh đổi nhiều tư thế, nhưng dù cho tư thế nào thì hai tay vẫn siết chặt đôi tay nhỏ bé đã ấm lên nhiều, không còn lạnh ngắt như trước đó.
Minh mỉm cười khi thấy đôi gò má nàng cũng đã ửng đỏ, dâm thủy lênh láng, hơi thở nặng nề chứng tỏ nàng cũng đang chìm trong xúc cảm nhục dục. Điều này trái ngược với suy nghĩ trước đó của hắn, rằng nàng sẽ chỉ ‘không cảm xúc’ vì với cấp độ như nàng thì hoàn toàn có thể tự phong bế cảm xúc, hoặc với kinh nghiệm sống hàng chục năm với sự giết chóc thì cảm xúc của nàng cũng đã chai sạn.
Hắn liều lĩnh chồm lên đớp lấy đôi môi đỏ hồng...đẩy lưỡi qua tìm kiếm, dương vật thúc mạnh…
Quá sung sướng khi tận hưởng cơ thể hoàn hảo nhất mà mình từng gặp, Minh chỉ có thể kìm nén tới lúc này...dương vật hắn căng cứng rồi bùng nổ...Từng dòng khí mát lạnh bắn ngập tử cung của nàng…
Hắn đê mê đổ gục trên người nàng mà không hề nhớ rằng tinh trùng của mình có thể giúp đối tác hồi phục, đặc biệt là với một đại cao thủ như Hồng Nguyệt thì chỉ với một sự trợ giúp nhỏ cũng có thể giúp nàng hồi phục rất nhanh…
Hắn thấy sắc hồng, hắn ngước lên ….
Đôi mắt ma mị màu hồng đặc trưng đang nhìn xuống, dương vật hắn bỗng chốc thu bé lại chỉ bằng một quả ớt…
Ầm….
Mái nhà xuất hiện một lỗ hình người…
…
Hai tiếng sau…
Hồng Nguyệt đã lấy lại vẻ bá đạo, nàng ngồi chéo chân trên giường khi đã diện lại bộ đồ màu hồng đặc trưng thường thấy. Đôi tay trắng ngần đang cầm Phong Nha xem thật kĩ…
“Nói...ngươi và Long Nhi có mối quan hệ gì?” Nàng liếc mắt hỏi.
Dưới đất, một con heo đực với hai quả trứng dái to thòng lọng đang dãy giụa liên tục và kêu lên những tiếng ụt ịt, có điều con heo này đang mặc đồ của Minh...