Chương 77: Đêm thứ 2

Những tên bảo vệ trong trang phục kì dị của Tàn Nguyệt giáo bay là đà cách mặt đất tầm hai hét, tay cầm một chiếc đèn lồng tỏa ra một chùm sáng như đèn pin. Ánh sáng này quét qua những du khách bên dưới từng người một.

“Chết thiệt…!”

Đứng nép sau một người cao to đang xem xiếc ‘người và thú’, Minh cay cú nghiến răng. Bằng Mắt Thần, hắn biết nếu bị thứ ánh sáng đó chiếu vào, kẻ đang cầm đèn lồng sẽ thấy được gương mặt thật của người khác trong trạng thái không hóa trang. Dù lúc nãy bị phát hiện với lớp màu lòe loẹt trên mặt nhưng Minh biết bọn chúng sẽ còn điên lên hơn nếu biết được gương mặt đẹp trai thực sự của mình.

Ực…

Tiếng nuốt nước miếng thật to làm Minh giật bắn, tưởng chừng như có một cơn háu đói khủng khiếp đang nhắm tới mình.

“Tr...trai trẻ…!”

“Hả…” Minh điếng người thốt lên khi nghe thấy hai từ kia từ chính tên cao to đang đứng trước mặt nhìn mình với ánh mắt thèm thuồng khiến người ta kinh hãi.

‘VR, nam, chủng tộc da trắng…’ Mắt Thần hoạt động…

Gã da trắng đổi sắc mặt nhanh chóng, trưng ra sự thân thiện vô hại, mỉm cười túm lấy tay Minh khi tên này còn đang bất ngờ.

“Chào… Cưng là người của anh Dương?” Tên da trắng hỏi Minh một cách hớn hở.

“Hơhơ…” Minh ngơ ngác, nhưng động tác của hắn giống như gật đầu.

“Hề hề...tuyệt vời!”

Tên da trắng cười lớn rồi dang tay kéo Minh vào sát người hắn, chiếc áo choàng rộng chùm lên che lấy Minh, giống như không muốn cho ai nhìn thấy mình vừa hốt được một cực phẩm.

Một hoàn cảnh vô cùng khắm lọ nhưng Minh vẫn lẽo đẽo rúc nách tên VR da trắng, đi theo hắn vì đây là cách rời khỏi nơi này khá hiệu quả.

Vài phút sau, trong một căn phòng khách sạn trên tầng cao, nơi này không quá xa tòa tháp trung tâm kia lắm. Một tiếng gầm vang vọng:

“Biến Thái…!”

Uỳnh…

Tiếng nổ lớn vang lên sau tiếng gầm đó…

Sắc đỏ hồng phủ kín căn phòng, Minh nghiến răng ken két với cánh tay đỏ như than, chỉ có một mình hắn vì tên VR kia đã lãnh một đòn Phá Cốt và ‘game over’.

Thu lại chiêu thức, Minh tiến đến cửa sổ cảnh giới bên dưới. Một đêm đầy rắc rối cứ thế trôi qua.

Ngày thứ 2 tại biệt cảnh Hội An thuộc Tàn Nguyệt giáo…

Ban ngày trái ngược với đêm trước, khi hơn một nửa số người là VR đã thoát ra sau một đêm hoạt động, và phần lớn cũng chỉ trở lại vào buổi tối. Còn hiện tại, con đường thông thoáng hơn nhiều vì chỉ còn người của Tàn Nguyệt giáo là chính, những lãng khách từ các nơi đều hạn chế ra ngoài mà nán lại khách sạn nghỉ ngơi, cả Minh cũng thế.

Đến chiều tối, cảnh nhộn nhịp đã quay trở lại, Minh lại bôi lên mặt một ít phấn hóa trang và hòa nhập vào dòng người. Đang loay hoay chen chúc, một mùi hương quen thuộc thoảng qua khiến hắn quay đầu lại, bóng hình xinh đẹp hiện ra...

“Minh Nguyệt!”

“Suỵt!”

Minh Nguyệt đưa tay chặn miệng hắn, nàng cũng đang khoác một chiếc áo trùm đầu khá rộng để ngụy trang. Bàn tay trắng mịn nắm lấy bàn tay đang run run vì vui sướng, rồi trong khoảnh khắc, giữa một rừng người đông đúc, có hai người đột ngột biến mất mà không ai hay. Minh Nguyệt đã dùng phép thuật mị hoặc trên một khoảng rất rộng, sau đó Dịch Thuật cả hai trở về căn phòng có chiếc giường bán nguyệt hôm trước…

Không ai cất tiếng vì ánh mắt đã nói thay tất cả. Trong căn phòng được phù phép chỉ còn âm thanh cởi đồ vội vã…

Cái hôn nồng nhiệt… Hai chiếc lưỡi xoắn vào nhau…

Quần áo trút bỏ… Đôi tay trắng ngần vòng lên cổ hắn, bàn tay hắn thô bạo đặt lên mông nàng…

Nàng nhấc đùi lên ngang hông hắn, cái khúc thịt tự tìm đến nơi thuộc về nó…

Cả hai cùng rướn người…

“Ưm…!”

“Đã quá…!”

....

Hai tiếng sau…

Minh Nguyệt mỉm cười vô cùng tươi tắn, nàng dang tay cho quần áo tự bay đến khoác lên cơ thể mình trong khi Minh đang gài lại núc quần.

“Thật lợi hại!” Minh thốt lên.

“Hi hi! Nếu chàng chăm chỉ luyện tập thì cũng sẽ làm được như vậy!”

Minh mỉm cười định ôm lấy Minh Nguyệt nhưng khẽ khựng lại vì nghe thấy một âm thanh rất nhỏ…

“Tiếng khịt mũi…!” Ánh mắt hắn lóe lên.

Là một thiên tài bậc nhất, Minh Nguyệt nhận ra ngay vấn đề chỉ bằng thái độ nhỏ của hắn, nhưng nàng vẫn không thay đổi sắc mặt, mỉm cười nhìn Minh.

“Nàng có cảm nhận được cái mà ta vừa nghe thấy không?” Minh thì thầm cực nhỏ trước khi cả hai lại hôn nhau ngấu nghiến.

Minh Nguyệt khẽ gật đầu nhưng không hề bất ngờ hay lo lắng, nàng luyến tiếc rời tay hắn…

“Ta đã dặn là cứ ở trên này, trong biệt cảnh thì căn phòng này là nơi an toàn nhất với chàng!”

Minh tỏ ra khó hiểu với thái độ và lời nói của Minh Nguyệt, vì rõ ràng nàng vừa xác nhận với hắn rằng có sự hiện diện của kẻ khác trong phòng, trong khi lại nói rằng nơi đây là an toàn nhất…!”

“Cứ ở đây, sẽ không ai dám làm hại ngươi!”

Lần này tiếng khi mũi kia lại vang lên khi Minh Nguyệt vừa dứt câu, Minh thực tình không đủ kiên nhẫn để bình tĩnh như nàng nên hắn đã vận khí toàn thân, tập trung mọi giác quan và xác định được hướng phát ra âm thanh kia.

Minh Nguyệt quay bước, cánh cửa vừa được nàng khép lại là Minh động, hắn lao đến chiếc rèm trong khi một vật thể cũng lao đến vị trí mà hắn vừa đứng.

Pặc….

Hóa ra vật thể kia là chiếc roi, đã kịp quay lại nhắm thẳng vào lưng Minh khiến hắn phải đề phòng, khựng lại chụp lấy chiếc roi.

“Lại là ngươi!” Nhìn chiếc roi, Minh nhận ra ngay là Liên Hoa mà không cần đến Mắt Thần.

Cô gái bịt mặt bước ra khỏi tấm rèm, giật lại chiếc roi rồi khoanh tay nhìn Minh đầy khinh bỉ.

“Hài...một kẻ đang đứng trước cái chết mà vẫn còn hùng hổ, là ngươi không sợ chết hay là ngươi sướng con… mù con mắt…!” Liên Hoa mím môi, đôi mắt to tròn liếc tới cái khóa quần của Minh còn chưa kéo lên.

Minh trầm ngâm một hồi rồi cất tiếng làm Liên Hoa suýt ngã ngửa:

“Vậy là ngươi đang quan tâm đến ta?”

“Phì...Ngươi?” Liên Hoa giãy nảy vì tức, và lại càng tức thêm khi Minh tiếp tục giả ngơ hỏi tiếp:

“Vậy là...ngươi núp ở đây để xem bọn ta làm tình?”

“Ngươi...im mồm…!”

Đi kèm lời nói là chiếc roi từ tay Liên Hoa quất tới Minh cực nhanh mà không phát ra tiếng động. Nhưng vẫn một kịch bản, hắn khẽ lách người và lao đến với bàn tay đỏ rực…

Bên ngoài, khi Minh Nguyệt vừa khép cửa cũng là lúc một bóng người xinh đẹp hiện ra…

“Thật không ngờ đấy… Nữ chủ của Tàn Nguyệt giáo!”

Minh Nguyệt bình thản: “Nếu là ngươi đang...kích thích vì xem bọn ta thì ta chỉ khuyên ngươi rằng lần sau nên núp kĩ hơn…!”

Nghe đến đây cô gái kia nhíu mày…

“Còn nếu ngươi đang đe dọa ta thì ta cũng nhắc ngươi một câu rằng ta có thể kiểm soát mọi thứ trong biệt cảnh huống gì chỉ là căn phòng kia. Ngươi có bao giờ hỏi rằng tại sao ngay cả đám phù thủy rất mạnh dưới kia còn không thể xâm phạm nơi này mà các ngươi có thể? Là vì ta đã mở cho hai ngươi một lối vào, để các ngươi có thể vào tự do mà không cần dùng đến bí thuật Yêu tộc như các ngươi sử dụng mỗi lần đột nhập đâu…!””

Cô gái kia vẫn bất động nhưng ánh mắt đã thay đổi rõ rệt, thay vào sự tự tin ban đầu là sự hỗn loạn.

“Ngươi biết nên làm gì để không mất đi chỗ ẩn thân cuối cùng của mình chứ?”

Nói xong, Minh Nguyệt bước đi, để mặc cô gái kia đang hoang mang tột độ, phải vài giây sau mới hoàn hồn hỏi vội khi Minh Nguyệt sắp khuất bóng.

“Tại sao?”

Minh Nguyệt dừng lại nhưng không quay đầu lại: “Tại sao?”

“Tại sao ngươi làm như vậy?”

“À...thì ban đầu ta định cho các người vào căn phòng rồi tóm gọn...Lúc đó đem hai ngươi ra đổi chác thì có thể kiếm được lợi ích rất lớn a, còn không thì bán rẻ cho gã Thánh thú kia cũng giàu to…!” Minh Nguyệt thản nhiên nói.

“Ngươi…!” Cô gái kia chỉ có thể thốt lên như thế.

Minh Nguyệt biến mất, nơi đây, biệt cảnh này thuộc toàn quyền của nàng, nghĩa là quyền của nàng là vô đối, có lẽ chỉ đứng sau giáo chủ. Và đây là một biệt cảnh của giáo phái, nghĩa là những thành viên của giáo phải đó được tăng cường khả năng tu luyện, sự dụng năng lực giáo phái khi ở trong biệt cảnh. Ở bên ngoài, Minh Nguyệt được biết đến là một phù thủy rất mạnh, còn ở trong đây với năng lực được tăng lên, nàng xứng đáng đứng vào hàng ngũ đại phù thủy, một cấp bậc ở người sánh ngang với cấp Thánh ở các loài thú.

Mất một lúc thật lâu chìm trong hoang mang vô định, cô gái bị đánh thức bởi tiếng ồn ào bên dưới, chờ mãi mà không thấy Liên Hoa trở ra, cô gái chính là Liên Hương lập tức xông vào.

“Chị…!”

Thấy Liên Hoa quần áo rách rưới, mồ hôi lấm tấm, tay vẫn nắm chặt chiếc roi, Liên Hương đề phòng nhìn vào góc tường, nơi Minh đang thở hồng hộc, toàn thân không một mảnh vải, trên người có nhiều vết roi in hằn, đặc biệt là trên cái khúc thịt của hắn dính bê bết máu…

Liên Hương nhăn mặt nhìn Liên Hoa thì thầm: “Chị thật là, ghét đàn ông đến vậy sao?”

Nói xong Liên Hương nắm tay Liên Hoa kéo đi, cả hai bóng hình nhanh chóng biến mất sau cửa sổ, nàng thực tình không biết rằng Liên Hoa vừa nhăn mặt vì đau, còn Minh liếc theo mà miệng khẽ cười...