Đêm thứ 2, Minh ở lại căn phòng này luôn vì đã xác định nơi đây là an toàn nhất hiện giờ đối với hắn. Màn đêm tĩnh mịch, ngồi vận khí tu luyện, hắn điểm lại những gì mình đã đạt được: Nguyên Khí đã có thể tỏa sáng nhẹ, nghĩa là nguồn khí đã dồi dào, mạnh mẽ hơn trước nhiều; đã tiếp cận với Cường hóa dù không giao chiến nhiều, vì cảnh giới này có thể tu luyện mọi lúc, mọi nơi; sở hữu 2 mảnh Long Nguyên đem đến nguồn khí gấp nhiều lần khả năng của hắn; sở hữu Xung phong; công pháp Dục Tâm bí phổ đã đạt đến phổ thứ 4 với hai chiêu thức cận chiến: Phá Cốt, Phá Khí; năng lực Sao Tinh từ quả trứng của lão Quân cho giúp hắn có được hai Khắc ấn: Bạch Thử và Viêm Báo; sở hữu 1 thanh kiếm biến hình với chiêu thức bá đạo chưa có tên…
“Chưa có tên...vậy thì đặt tên…” Minh lầm bầm tiếp: “Lần trước tìm được thanh kiếm ở Phong Nha thì đặt tên là Phong Nha, còn giờ là chiêu thức kết hợp giữa sức mạnh của Xung phong và thanh kiếm...vậy thì gọi chiêu này là...Xung kiếm!”
Minh hít một hơi sảng khoái khi chốt hạ tên chiêu thức đầu tiên cho thanh kiếm rồi nhớ lại cách thực hiện chiêu Xung kiếm, là cách hắn tự ngộ ra chứ không hề có phương thức nào hướng dẫn: Mọi vật khi di chuyển sẽ tạo ra gió, gió này rất yếu và mơ hồ nhưng khi va chạm với gió từ Phong Nha tạo ra sẽ xảy ra một hiện tượng kì dị vì hai loại gió không hòa vào nhau, khi dùng Phong Nha được bao phủ bởi Xung phong chém vào vị trí đó sẽ bộc phát một luống gió cực mạnh hướng về phía ‘vật đang di chuyển’ kia.
Chiêu thức này có ưu điểm là luồng gió được tạo ra rất lớn và luôn hướng về phía mục tiêu dù cho mục tiêu đổi hướng, nghĩa là kẻ địch sẽ không thể tránh được Xung Kiếm khi chiêu thức được tung ra. Nhưng ngược lại, nhược điểm của chiêu này là không kiểm soát được luồng gió kia, thậm chí có thể chém nhầm nếu không xác định được đâu là gió của kẻ thù, đâu là gió của đồng đội…
...
Minh vươn vai ngáp dài, không phải vào buổi sáng hôm sau mà là đến chiều tối, hắn cứ ngồi tu luyện như thế từ đêm hôm trước cho đến chiều tối hôm sau, bởi hắn biết hôm nay Hồng Nguyệt sẽ về, có lẽ đó cũng là lý do Minh Nguyệt không tìm đến hắn.
Tiếng ồn ào nhộn nhịp bên dưới dần vang lên…
Những chiếc đèn lồng tiếp tục bay cao chờ đón mặt trăng…
Đứng sát cửa sổ hé mắt nhìn xuống, Minh biết hiện giờ xuống dưới kia sẽ an toàn hơn ở trên này, hắn dùng cây chổi tiếp đất một cách nhẹ nhàng vì đã quen cách sử dụng.
Quả thật quá may mắn cho hắn, khi vừa hòa vào dòng người thì một bóng hình mềm mại đáp xuống đỉnh tòa nhà. Chính là Hồng Nguyệt, gương mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt long lanh chờ đợi, nàng nhìn về phía chân trời, nơi ánh sáng mờ nhạt của mặt trăng đang dần tỏ lộ. Cách đó không xa, Minh Nguyệt cũng đáp trên đỉnh một tòa nhà khác, lo lắng tột độ khi chứng kiến Hồng Nguyệt đáp xuống, nhưng rồi nàng thở phào nhẹ nhõm khi thấy Hồng Nguyệt vẫn bình thản đứng đó, điều này nghĩa là Minh đã không còn ở trong phòng. Vì để chuẩn bị cho sự kiện quan trọng tối nay và luôn phải ở gần Hồng Nguyệt nên cả ngày nàng không có thời gian đến cảnh báo cho Minh.
Ở một tòa nhà khác, hai bóng đen đầy đủ đường cong cũng hiện ra.
“Sắp đến rồi…!” Một giọng nữ vang lên, nàng cũng nhìn về phía chân trời.
“Liên Hương...phải thật cẩnn thật đó…!” Người còn lại dặn dò, chính là Liên Hoa.
Minh đang núp ngay phía sau, giật bắn mình khi thấy hai bóng đen hiện ra trước mặt nhưng rồi nhe răng cười toe toét khi nhận ra hai giọng nói này. Hắn bước tới phá tan không khí căng thẳng…
“Hai con mèo xinh đẹp định làm gì thế?”
Đến lượt hai cô gái giật mình, lập tức quay lại thủ thế…
“Ngươi?” Liên Hương lên tiếng trong khi Liên Hoa đang nghiến răng ken két, dù trời đã tối, trăng chưa lên nhưng có thể thấy được tia lửa giận dữ trong ánh mắt nàng.
Minh thản nhiên bước tới, hắn nhìn ra xa rồi nói: “Xem ra tối nay có nhiều người có âm mưu nhỉ…!”
“Tên chết tiệt…!” Liên Hoa rít lên rồi lao tới.
Minh vẫn đứng im, không phản kháng đề phòng, bởi hắn biết Liên Hương sẽ cản cô nàng đanh đá kia lại. Và quả thực đúng như vậy, Liên Hương giữ chặt, ra hiệu cho Liên Hoa không làm ồn.
“Nhiều người? Chắc hẳn ngươi cũng là 1 trong số đó…!” Liên Hương hỏi ngược lại Minh.
Minh trầm ngâm giây lát như để xác định mục đích của mình rồi nói: “Ta đi tìm người!”
Liên Hương đáp lại: “Tìm người? Bọn ta cũng tìm người…!”
Thấy Liên Hương để lộ bí mật, Liên Hoa nhíu mày nhìn thẳng Liên Hương nhưng nhận được ánh mắt trấn an từ em gái, Liên Hoa khẽ cười: “Không phải người, mà là VR…”
Cả ba im lặng không nói, cùng nhìn về sảnh trước một tòa nhà lộng lẫy khác, nơi một đám người VR với các trang bị mạnh mẽ đang tụ tập. Minh quét Mắt Thần và buột miệng lên tiếng khi nhận được thông tin…
“Thê Thảm?”
Liên Hương bỏ qua mối thù hận của Liên Hoa với Minh, lập tức hỏi: “Ngươi biết hắn?”
“Ta chỉ biết cái tên…!” Minh không đáp, hắn tiếp tục ‘zoom’ để tìm hiểu bọn này, bởi đây là đám VR mạnh nhất hắn mà hắn gặp từ khi đến thế giới này.
Dường như cảm nhận được sự vô hại từ gã thanh niên này, Liên Hương nói: “Thê Thảm, con trai của Thê Húc, Thê Húc cùng với Tha Nốt là hai gã VR được cho là mạnh nhất hiện tại. Còn đó là…Tha Thu, con gái Tha Nốt, cô ta là…”
Thấy Liên Hương thở nặng, Minh liếc mắt hỏi: “Là ai?”
Lần này, Liên Hoa rít lên với ánh mắt căm tức cùng cực: “Là kẻ thù diệt tộc…”
“Là kẻ đã xúi dục Tha Nốt tấn công tộc của ta, chỉ vì tự nhận mình là kẻ xinh đẹp nhất cho tới khi bẽ mặt với thiên hạ khi đứng cạnh một tiểu yêu của tộc ta…”
Minh không có thông tin gì nhiều về hai cô gái bên cạnh, ngoài hai cái tên và độ tuổi; ngay cả nhan sắc của các nàng hắn cũng chưa được thấy thực sự vì luôn có mặt nạ bên ngoài. Nhưng với cảm nhận của bản thân, hắn biết hai cô gái này cũng là mỹ nhân hàng đầu.
“Hài…căng rồi đây…!” Minh thở dài.
Liên Hoa cười lạnh: “Ngươi lo cho người tình lén lút của mình sao? Giờ chạy đi cảnh báo có người sắp gây chuyện cho cô ta còn kịp đó…!”
Minh lắc đầu: “Ta nói…ta lo cho các nàng, nàng có tin không?”
“Bỉ ổi…!” Liên Hoa phản ứng liền, nhưng nàng không dám nhìn vào hắn, còn Liên Hương thì ngược lại, ánh mắt chăm chú quan sát gã thanh niên này.
“Ta chưa biết hết năng lực của các nàng, nhưng theo những gì ta thấy, đám VR kia đủ sức để quậy tung và thoát ra khỏi đây đấy…!”
“Ta sẽ không để chuyện đó xảy ra…!”
Tiếng nói vang lên sau lung khiến cả Minh lẫn hai cô gái ‘ninja’ giật thót…
“Minh Nguyệt!”
“Hai ngươi thừa biết kết cục nếu gây sự ở đây, đặc biệt là đêm nay?” Minh Nguyệt hướng về hai cô gái hỏi.
Liên Hương và Liên Hoa im lặng, Minh Nguyệt nói tiếp: “Ta khuyên các ngươi, nếu các ngươi tự mình ra tay, so với việc nhờ vả…Minh, thì hắn sẽ có cách làm hiệu quả hơn nhiều…!”
“Ách…!” Minh phản ứng trước tiên như một bản năng.
“Nhờ hắn?” Liên Hương thắc mắc.
Minh Nguyệt cười nhẹ: “Chẳng phải, bây giờ các ngươi có đặc quyền đó rồi sao?” Sau đó tiến đến hôn Minh rồi nói: “Đêm nay sẽ rất ác liệt, đừng để mình chết nhé…!”
Chỉ bằng chừng đó câu nói và qua ánh mắt của nàng, hắn hiệu được chính Tàn Nguyệt giáo cũng có âm mưu chứ không chỉ riêng đám cóc nhái như bọn hắn.
Minh Nguyệt nói xong liền quay bước rời đi…!
Minh sực nhớ ra một điều, vội hỏi: “Chuyện ta nhờ nàng…!”
Minh Nguyệt vẫn mỉm cười: “Ta đã kiểm tra kĩ, không có cô bé đó ở đây…!”
Hắn không biết nên vui hay nên buồn vì vốn định đi tìm Gia Linh, thở dài rồi nói: “Định tìm người nhưng không có người…vậy thì…!”
Dừng nói, quay sang như định hỏi ý hai cô gái thì chỉ còn một mình hắn nơi đây. Hai bóng đen kia đã lao đi khá xa trên đỉnh một tòa nhà khác, hướng về phía đám VR.
“Chết tiệt!”
Minh thốt lên, định đuổi theo nhưng rồi dừng bước, bởi tất cả mọi người, mọi sinh vật, mọi nhân vật đều đang hướng mắt về một phía, chính là từ tòa tháp cao nhất, lớn nhất, sáng nhất…Tháp Minh Nguyệt. Sáng nhất bởi có một bóng hồng, chính xác là bóng hồng đứng trên đỉnh tháp đang tỏa sáng.
Mặt trăng đã ló, Hồng Nguyệt khởi động sức mạnh bá chủ một vùng… Hồng Nguyệt Thần chú, cơ thể nàng cùng tỏa ra màu hồng nhạt giống như cái tên của nàng…mặt trăng màu hồng…
Minh cũng như bao người khác, kể cả những người đã nhiều lần thưởng lãm sự kiện này, tất cả đều ngơ ngác trước vẻ đẹp lấn áp cả tạo hóa từ bóng hồng kia. Hồng Nguyệt, một trong tứ đại phù thủy của Thiên Địa VR hiện tại. Sắc hồng nhẹ từ cơ thể nàng phủ kín biệt cảnh…
Chợt, từ bên dưới, 14 chiếc lồng đèn cỡ lớn mang hình dáng của 14 loài hoa đẹp nhất bay lên từ tầng sảnh của tòa tháp, là tầng bên dưới căn phòng của Minh Nguyệt. Ở các tầng lầu của tòa tháp cũng tụ tập đầy đủ những gương mặt lớn của Tàn Nguyệt giáo. Dưới đất, xung quanh tòa tháp là hàng loạt thành viên cấp thấp hơn đứng ở các vị trí xác định bên trong một vòng tròn lớn được tạo ra bởi phép thuật, còn những du khách sẽ đứng bên ngoài một vòng tròn đó.
Minh dùng Mắt Thần, khi hình ảnh rõ nét của chiếc đèn lồng đầu tiên đập vào mắt liền khiến hắn thót tim, vì bên trong là một cô gái rất trẻ chỉ tầm 14, 15 tuổi rất xinh đẹp. Điều này khiến hắn nhớ tới Gia Linh, lập tức dò tìm ở các đèn lồng còn lại nhưng đúng như lời Minh Nguyệt nói, không có cô bé, mà là 13 cô gái khác cùng ở độ tuổi đó.
“Đều cùng độ tuổi…tuổi trăng tròn…!” Minh chợt sáng mắt lên như tìm ra chân lý.
Rồi khi 14 chiếc đèn lồng kia đã lơ lửng trong không trung, Minh Nguyệt từ đỉnh tòa nhà cũng bay lên. Nàng dừng lại, thấp hơn Hồng Nguyệt và 14 chiếc đèn lồng mang 14 cô bé đang ngồi xếp bằng bên trong kia, cùng với mặt trăng thật đang lên tạo thành hình tam giác, ở giữa là 14 chiếc đèn.
Bên dưới, tất cả cùng nín thở chờ đợi, chờ đợi nghi lễ Hoa Đăng được tiến hành để hưởng ké lợi ích. Hội hoa đăng, với sự kiện chính là nghi lễ Hoa Đăng từ lâu đã rất nổi tiếng, nổi tiếng vì lợi ích của nó nhưng cũng nổi tiếng vì bị phản đối một cách quyết liệt.
Mỗi năm một lần, 14 cô gái xinh đẹp ở ‘tuổi trăng tròn’ được tuyển chọn rất kĩ sẽ được trở thành ‘lễ vật’ trong nghi lễ Hoa Đăng. Bằng cách hiến trinh tiết của mình để kết hợp với phép thuật của giáo chủ, tạo ra một năng lực đặc biệt với lợi ích được chia theo thứ bậc từ trên xuống. Nghĩa là 14 cô bé và Minh Nguyệt, Hồng Nguyệt được hưởng lợi ích nhiều nhất từ nghi lễ, tiếp đến là những người ở các tầng lầu của tòa tháp, tiếp nữa là các thành viên đứng dưới đất, cuối cùng là các du khách bên ngoài. Người ta truyền tai vô số lời đồn về năng lực của nghi lễ này, nhưng có một lợi ích mà bất cứ du khách nào cũng cảm nhận được, đó là sự hồi xuân.
Những người lớn tuổi sau khi hấp thu có thể kéo dài thêm 1 năm tuổi thọ, những người bị thương sẽ lành với tốc độ rất nhanh, những vết thương không thể cứu chữa sẽ có thể cứu chữa, thể chất yếu đuối có thể tăng cường, Nguyên Khí tổn thương cũng có thể hồi phục… Nghe qua thì những năng lực trên đều có cách khác có thể làm được, nhưng phải trả cái giá rất lớn như một viên linh dược kéo dài thời gian(tuổi thọ) 1 năm được xếp hạng **, hạng siêu phẩm, nghĩa là có giá hàng chục tỷ trở lên… Nhưng ở lễ hội này, người ta được hưởng miễn phí, đó là lý do Hội hoa đăng được nhiều người chào đón như vậy.
Ngược lại, một số phe phái, thế lực phản đối vì cho rằng Tàn Nguyệt giáo lợi dụng thân xác trẻ em, cùng với những cáo buộc Tàn Nguyệt giáo lợi dụng năng lực này để chiêu dụ các cô gái trẻ làm ‘nguyên liệu’ tương tự lễ Hoa Đăng, hoặc đem bán vì rất nhiều người mất tích sau khi gia nhập. Dẫu vậy, vẫn có hàng trăm, hàng ngàn cô gái xin được trở thành thành viên…
Thời điểm đã tới, Minh Nguyệt cùng Hồng Nguyệt khai triển phép thuật, Hồng Nguyệt vốn đang tỏa sáng hồng càng thêm sáng, còn lại, Minh Nguyệt cũng giống tên của nàng, cơ thể tỏa ra ánh sáng tương tự mặt trăng kia. Ba mặt trăng chiếu tứ ba hướng, cùng với phép thuật làm cho cơ thể của 14 cô bé cùng sáng lên…
“Huyết Nguyệt Thần chú…” Tiếng ai đó phấn kích hét lớn khi chứng kiến cảnh này, chứng kiến hai Thần chú cùng một lúc.
Ánh sáng tỏa ra từ ‘ba mặt trăng’ dần tụ lại thành hình mặt trăng to bằng bàn tay trước mặt mỗi cô gái, sau đó đồng loạt tan vào cơ thể mỗi nàng, khiến 14 người cùng nhăn mặt, mím môi cố ngăn mình lên tiếng vì cảm nhận được trong bụng mình vừa nhói đau.
Vài giây trôi qua, những mặt trăng kia hiện ra trở lại trước mặt mỗi người, nhưng giờ đây có những vết máu vẽ thành hoa văn giống như mặt trăng thật.
Minh run rẩy nghiến răng tiếc nuối: “Phá trinh kiểu gì vậy…!”
Nhưng rồi chợt nhớ tới hai cô gái của hắn, lập tức lao đi, mặc kệ giai đoạn quan trọng nhất sắp thành…
Mắt Thần quét liên tục nhưng không tìm được hai bóng hình quen của hắn, Minh khựng lại khi nhìn thấy một người, một gã VR to lớn.
‘Tha Nốt, VR…’
Minh điếng người, vừa nghe tới cái tên này lúc nãy mà giờ đã gặp mặt, hắn còn tưởng Mắt Thần quét nhầm hoặc trùng tên nhưng với trực giác nhạy bén, người hắn cứ dựng lông dựng tóc khi định bước đến gần gã VR.
“Chắc…chắc là hàng thật rồi…!” Uy áp từ kẻ kia tạo ra khiến Minh chùn bước, hắn tạm nấp vào một góc quan sát. Bởi Tha Nốt này đứng một mình, không hóa trang nhưng xung quanh lại không ai nhận ra hắn…
“Chắc…chắc là có phép thuật ngụy trang…may mà có Mắt Thần…!” Minh thở phào mừng thầm.
Rồi đột nhiên hắn thấy một bóng đen đang lao tới Tha Thu cách đó không xa.
“Chết tiệt, Liên Hoa…!” Minh rít lên, hắn nhận ra dáng người này cùng với khả năng di chuyển không tiếng động mà không cần dùng tới Mắt Thần.
Hắn trợn mắt khi thấy Tha Nốt chuyển động…
Bóng đen kia tung chưởng vào Tha Thu…
Mọi thứ ở xung quanh trở nên tối đen vì phép thuật…
Ầm Ầm…
Minh điếng người, hình ảnh Liên Hoa hiện ra trong đầu hắn, tim hắn chợt nhói... Hôm qua chính hắn đã cưỡng hiếp cô nàng, cưỡng hiếp một cách thô bạo, thô bạo đến mức chỉ xé một lỗ nhỏ ở quần của nàng đủ để dương vật hắn chui qua, hắn thô thiển tới mức khoái chí khi nhìn thấy ánh mắt căm tức trong bất lực của nàng, hắn cưỡng hiếp mà không thèm tháo khăn che mặt của nàng ra…
Mọi thứ diễn ra rất nhanh, Ngay khi bóng tối tan đi, Minh còn đang thất thần thì bóng đen kia đã bay ngược trở lại. Phía xa, Tha Nốt khụy gối ôm vai, Tha Thu cùng đồng bọn cũng ngơ ngác như Minh. Chỉ một giây sau, Tha Nốt đứng dậy, từng bước chân của hắn tạo ra chấn động như một người khổng lồ, đám Tha Thu cũng bắt đầu xông lên. Riêng Thê Thảm lui ra xa đứng quan sát…
“Định mệnh…Liên Hoa…!”
Minh gào lên, vận toàn lực phóng tới ôm lấy cô thể nhỏ bé đang run lên, run lên vì trúng đòn không thể di chuyển. Hắn ôm chặt, kích hoạt hai mảnh Long Nguyên ở hai chân phóng đi, kích hoạt Khắc ấn Bạch thử để né hàng loạt đòn đánh tới từ phía sau, kích hoạt mọi thứ mà hắn có để lao đi nhanh nhất có thể, bởi nếu bị tóm được, cái chết là quá nhẹ nhàng…
Điên cuồng chạy đến cánh cổng dịch chuyển, Minh rít lên khi đường thoát ở trước mắt: “Một chút nữa thôi…”
Nhưng một bóng người vọt lên chạy ngang với hắn: “Khá nhanh cho một kẻ yếu đuối như ngươi, nhưng như vậy chưa đủ…” Nói xong, hắn chĩa họng súng khổng lồ vào mặt Minh.
“Hừ…!”
Một tiếng hừ lạnh, khắc ấn Viêm Báo được kích hoạt…
Tốc độ tăng vọt…
Ầm…
Phát bắn với sức hủy diệt cực lớn sượt qua lưng, vọt lên trước vài bước, hắn dậm chân thật mạnh nhảy vào cổng dịch chuyển, đồng thời xoay người, một tay ôm cô gái trong tay, một tay chém mạnh thanh kiếm khổng lồ…
“Xung Kiếm…!”
Đường kiếm mạnh mẽ quét qua tên VR khiến gã lóe sáng, không dừng ở đó, nó tiếp tục chém thẳng vào đám VR đang đuổi phía sau khiến bọn chúng phải khựng lại tránh đòn.
Nhanh hơn một nhịp, Minh thoát ra hỏi biệt cảnh…
Tha Nốt ôm vai gầm lên: “Chia ra đuổi theo…!”
Phải chia ra, vì cổng dịch chuyển này dẫn đến 6 địa điểm khác nhau bên ngoài biệt cảnh…