Chương 76: Hội hoa đăng 2

Dù đã trải qua bao lần đối mặt nguy hiểm tột cùng nhưng cảm giác rơi tự do vẫn làm Minh bấn loạn, nhưng cũng vì đã từng đối mặt hiểm nguy nhiều lần nên sợ hãi nhanh chóng qua đi, kích hoạt cây chổi hạ cánh an toàn.

Hội Hoa đăng, một lễ hội lớn diễn ra hàng năm của Tàn Nguyệt giáo, diễn ra trong 3 đêm tại một địa danh nổi tiếng được bảo vệ khỏi sự tàn phá của tận thế. Cả biệt cảnh này được thắp sáng bằng đèn lồng, từ những chiếc đèn được thiết kế vô cùng tinh tế treo khắp nơi, tới những chiếc đèn bay trên trời bằng phép thuật.

Tuy vậy, điều khiến Minh thích thú nhất vẫn là những gian hàng bày bán đồ ăn, những chiếc bánh nướng tại chổ thơm phức, những món chế biến theo ẩm thực riêng của nơi đây thu hút một lượng lớn khách tham quan, hương thơm hấp dẫn bao phủ cả một góc phố rộng lớn… Minh nhanh chóng hòa vào dòng người cùng lấp đầy cái bụng đói, hắn không sợ bị nhận ra vì trên mặt hắn là ba hình dán đèn lồng, ở hai má và trên trán. Dù chỉ là hình dán nhưng cũng phát sáng như đèn thật, rất khó để có thể nhận ra gương mặt thật của một người.

“Phù...ngon mà rẻ… Phong cảnh đẹp, luật lệ nghiêm ngặt...Nơi đây thật là tuyệt vời…!” Minh ngậm tăm trong miệng chậm rãi bước đi, một tay xoa xoa cái bụng no căng.

Cùng lúc đó, tất cả mọi người xung quanh liền hướng về một phía khiến Minh cũng tò mò quay lại nhìn. Từ tòa tháp trung tâm tỏa ra một luồng sáng mạnh mẽ, chính là tòa tháp mà Minh vừa nhảy xuống lúc nãy, ánh sáng đó phát ra từ tầng sảnh trống nằm kế tầng cao nhất, cũng là tầng mà Minh thấy đám người của Tàn Nguyệt Giáo thắp chiếc đèn lớn. Lúc này, những chiếc đèn lồng treo xung quanh mỗi tầng của tòa nhà dần chuyển màu sáng khác tạo ra một quang cảnh vô cùng thích thú, làm đám trẻ con reo hò sung sướng không ngớt.

Đúng lúc này, Minh vô tình thấy một cô gái với dáng người khá quen, ăn mặc bình thường không có gì nổi bật, cả gương mặt cũng lấm lem không sạch sẽ, mái tóc rối xù. Đúng là đối với người khác thì cô gái này không có gì đáng chú ý, nhưng với Minh thì khác, hắn nhếch mép cười vì Mắt Thần vừa hiện lên chữ ‘Liên Hoa’.

Vậy là lặng lẽ đi theo Liên Hoa, còn Liên Hoa lặng lẽ đi theo một nhóm người VR đang tiến về phía tòa nhà trung tâm đổi màu…

Vừa phải giữ khoảng cách an toan để Liên Hoa không nhận ra, vừa phải giữ ý tứ để những người xung quanh không nghi ngờ mình đang làm chuyện mờ ám, cứ thế, chỉ sau vài phút, nhóm người VR kia dừng trước sảnh của tòa nhà, một tên VR nói chuyện với người gác cửa, chỉ vài giây sau có một người của Tàn Nguyệt giáo xuất hiện dẫn đám người VR đi.

Bản thân cũng là kẻ đang phải lẩn trốn, thêm việc Minh Nguyệt dặn dò không được gây sự ở nơi đây, và những kẻ trước mặt không liên quan tới mình nhưng tính tò mò và hám gái cứ thúc gục Minh bước theo, hắn rất ấn tượng với cô gái tên Liên Hoa này.

“Kệ nó...cùng lắm thì…”

Luật lệ ở biệt cảnh Hội An này nghiêm cấm mọi hành vi sử dụng vũ lực, mọi hiềm khích phải mang ra bên ngoài biệt cảnh mà giải quyết. Tàn Nguyệt giáo là thế lực đủ mạnh để tất cả mọi kẻ vào đây đều phải tuân theo, kể cả những kẻ VR vì người ta tin rằng Tàn Nguyệt giáo sở hữu những câu chú có thể ngăn cản một VR ‘thoát game’...

Đến một con đường rộng lớn, nhóm người VR được dẫn vào một căn nhà. Liên Hoa cũng nhanh chóng biến mất, Minh biết chắc cô gái này đang lẻn vào trong, vì ngay cả tòa nhà trung tâm của Tàn Nguyệt giáo mà cô nàng còn ra vào dễ dàng như nhà của mình. Minh thì khác, hắn không đủ kĩ năng để di chuyển không tiếng động, cũng không đủ phép thuật để ‘vô hình’ như vậy.

Nơi đây chỉ cấm đánh nhau, vì vậy ngoài đến đây để ngắm hoa thưởng nguyệt, người ta còn tận dụng lễ hội này để thực hiện những giao dịch ngầm, những giao dịch bí mật mà Tàn Nguyệt giáo là thế lực trung gian làm nhiệm vụ vận chuyển. Vì có những món đồ giá trị tới mức kể cả kẻ mua và bán không dám mang trong người.

Chợt, căn nhà mà đám VR vừa vào đột nhiên tối đen, mọi ánh đèn trong căn nhà đã bị tắt. Tiếng hò hét vang lên ngay lập tức. Và khi Minh còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì cánh cửa bật tung vì chịu một cú đạp mạnh mẽ, một đám VR xông ra ngoài.

“Ách…!” Minh kinh hãi thốt lên, bởi cái đám kia vừa lao ra liền khựng lại nhìn chằm chằm vào hắn.

“Bắt nó…!” Một tên VR gào lên, cả đám lao tới Minh với tốc độ rất nhanh.

Minh liền quay đầu bỏ chạy với tốc độ còn nhanh hơn, vừa chạy vừa than thở: “Định mệnh, tưởng ở đây không được đánh nhau…”

Một giọng vang lên ngay trên đầu hắn đáp lại: “Đúng là vậy, nhưng nếu ngươi là cán bộ thì lại khác... !”

Minh giật mình nhưng không ngước lên nhìn mà lập tức lắc người đổi hướng, vừa kịp thoát khỏi một luồng sáng đánh xuống.

“Nhãi con…!” Tên này là người của Tàn Nguyệt giáo, là kẻ đã dẫn đám VR lúc nãy. Bị Minh qua mặt khiến hắn vô cùng tức giận.

“Mình có làm gì đâu…!” Minh vẫn chạy với tốc độ tối đa, hướng về phía đám đông lao tới.

Cách đó không xa, trên nóc của một tòa nhà, Liên Hoa thấy Minh bị rượt nên rất đắc ý, mỉm cười nói:

“Cho chừa cái tội rình rập…!”

“Chị nên cẩn thận vẫn hơn, nếu hắn là kẻ mạnh thì chúng ta sẽ gặp nguy hiểm đó…!” Một giọng nói nhỏ nhẹ khác đáp lại, cùng lúc đó một thân ảnh hiện ra bên cạnh Liên Hoa.

“Hứ...cái tên biến thái đó, như vậy còn chưa đủ đâu…!” Liên Hoa cong môi, khịt mũi khi nhớ tới lúc gặp Minh ở tầng thượng tòa nhà trung tâm.

Cô gái kia mỉm cười hỏi: “Rốt cuộc hắn đã làm gì mà chị phải tức tối như vậy…!”

Không trả lời mà quay lại kéo tay cô gái: “Đi thôi Liên Hương…!” Nhưng dù vậy, Liên Hoa vẫn liếc xéo về phía Minh chạy đi lầm bầm thêm một câu:

“Đừng để ta gặp lại…!”

“Đừng để ta gặp lại…!”

Câu dưới là của Minh nói, hắn đang chạy thục mạng vì hàng chục tên bảo vệ của Tàn Nguyệt giáo đang bay tìm kiếm hắn, mổi tên cầm một chiếc đèn lồng, vừa là bảo vật hỗ trợ tìm kiếm, vừa là bảo vật giúp chúng bay được. Minh cay cú đổ lỗi cho Liên Hoa đem tới rắc rối cho mình, nhưng thực tình là do chính hắn đi tìm rắc rối.