Trên mái nhà, một bóng đen đang đu trên xà dõi theo Minh, quan sát từ khi hắn xuất hiện trên giường của Minh Nguyệt. Bởi hương thơm mê người quen thuộc của Minh Nguyệt ngập tràn trong căn phòng và chủ quan rằng đây là nơi ở của nàng nên sẽ an toàn mà không đề phòng xung quanh, nhưng hắn nào có ngờ được rằng đã có người lẻn vào đây trước hắn, cánh cửa sổ kia dễ dàng mở ra cũng là do có người mở từ trước. Để rồi hắn vô tư hôn hít đồ lót của Minh Nguyệt trước mặt một cô gái khác, hành động này đã vô tình khiến hầu hết các cô gái khó chịu, thậm chí là kinh tởm, và cô gái đang ngồi trên trần nhà cũng không ngoại lệ.
Minh chống cằm vào thành cửa sổ nhìn xuống, nghĩa là đưa mông ra phía sau… Từ trên trần nhà, bàn tay trắng mềm chìa ra một chiếc roi, đây là một bảo bối phép thuật có thể co dãn chiều dài tùy ý.
Chát….
“Aidaa…!”
Minh giật mình thốt lên rồi lập tức quay lại vận khí thủ thế, một tay xoa cái mông đang nóng rát vì bị đánh, ngỡ rằng mình đã bị người của Tàn Nguyệt Giáo phát hiện nhưng căn phòng vẫn đóng kín cửa không một bóng người. Không phải kẻ chậm hiểu, Minh biết ngay trong phòng có người, hoặc là căn phòng có yểm phép thuật. Hắn từ từ lùi lại phía cửa sổ hòng chiếm đường thoát thân, vì tuy rằng chỉ là một đòn đánh đơn giản không có sát thương, nhưng lại không hề có tiếng động của kẻ địch nên Minh chọn cách bảo toàn tính mạng và sức lực: Bỏ chạy.
Chát…
Lại một roi đánh vào mông, Minh lập tức quay lại nhưng chỉ là cửa sổ trống không. Chỉ còn cách cửa sổ vài bước chân, hắn quyết định vận khí lao đến cửa sổ để nhảy xuống…
Từ trong góc tối, chiếc roi lao vút tới chân Minh không một âm thanh, quất lấy bàn chân vừa nhấc khỏi mặt đất trong khi chân còn lại của hắn vừa đặt lên khung cửa sổ…
Bịch….
“Uidaa….!” Minh điên máu bật dậy kích hoạt Mắt Thần.
‘Liên Hoa, nữ, 18 tuổi…’
Dòng chữ quen thuộc hiện lên trong khi chiếc roi lại bay tới, lần này nhắm thẳng vào mặt Minh. Không quá khó khi đã nhìn thấy, Minh đưa tay chụp lấy chiếc roi và giật mạnh…
“Á…!”
Tiếng hét kèm theo một người mang bộ đồ đen bị Minh kéo văng ra, nhưng cô gái kia nhanh chóng hòa mình trở lại bóng tối trước khi Minh kịp thấy rõ.
“Mèo con tinh nghịch…!” Minh cười, hắn cầm chiếc roi vừa lấy được ngắm ngía, vừa lắc người tránh một ‘vật thể bay tóe lửa’ nhắm vào mình.
Giác quan và thể chất đã được nâng cấp nên Minh có thể dễ dàng tránh né đòn tấn công tương tự trong bóng tối. Sở dĩ lúc nãy bị đánh là do hắn chủ quan và đang phê trong mùi hương say người cộng thêm cảnh sắc vui nhộn bên dưới.
“Ám thuật hệ lửa? Mèo con thì không nên nghịch lửa…!” Minh nói, hắn tiến lại dập tắt ngọn lửa còn đang cháy trên mảnh kim loại vừa ghim vào cột nhà.
Tiếp tục một ám khí bốc cháy nữa lao đến từ sau lưng nhưng Minh cũng dễ dàng tóm được trong khi cô gái kia liên tục di chuyển không một tiếng động. Những ám thuật đơn giản này sử dụng kết hợp Khí lực và phép thuật, đơn giản nhưng hiểu quả cao khi Khí lực cho tốc độ ra đòn rất nhanh còn phép thuật dạng lửa rất khó dập tắt nếu bị đánh trúng.
“Nếu nàng muốn chơi lửa…!” Minh cười…
Bàn tay đang cầm mảnh ám khí lập tức biến thành bàn tay đỏ hồng như than đang nóng cháy, chỉ trong một giây, mảnh kim loại kia nóng chảy thành từng giọt chảy xuống sàn nhà. Sắc hồng tỏa khắp phòng và Minh thấy một đôi mắt to tròn long lanh đang nhìn chằm chằm vào bàn tay đang kích hoạt Phá Cốt của mình, nhưng cũng chỉ một giây sau, cô nàng bừng tỉnh lập tức ẩn trốn.
“Sao ngươi biết ta là nữ?” Giọng nói lãnh lót vang lên.
Minh không trả lời mà chỉ gật gù khiến cô gái đang ẩn thân chợt nhận ra mình vừa lên tiếng, khác nào tự khẳng định mình là con gái và ‘anh ơi em ở trong này’.
“Ngươi...ngươi muốn bị đám người kia tóm đúng không? Còn không mau tắt nó đi!” Cô gái lại lên tiếng dù không hiện thân, sắc hồng từ bàn tay của Minh vẫn đang phủ kín căn phòng.
Minh mỉm cười: “Vậy thì nàng ra đây!”
“Không!”
“Nếu vậy...ta sẽ báo động…!” Minh vừa nói vừa tiến lại cửa chính, cánh tay bằng than dơ lên như tư thế chuẩn bị đấm vào cửa.
Vù vù…
Một loạt ám khí lửa bay đến nhằm cản Minh lại, nhưng hắn động, lập tức hóa giải Phá Cốt, vận khí toàn lực xoay người và lao đến góc căn phòng với tốc độ rất nhanh. Phản ứng thần tốc của Minh khiến cô gái kia chỉ biết trợn tròn mắt bất ngờ, tới mức hắn đã nắm chặt hai cổ tay của mình kéo ra mà vẫn chưa hoàn hồn.
“Á…Buông ta ra!”
Minh vẫn giữ chặt hai tay cô gái, mỉm cười nói: “Nàng không phải người của Tàn Nguyệt giáo?”
“Ngươi cũng vậy thôi, mau thả ta ra!” Vừa nói vừa co chân lên định đá vào giữa háng Minh nhưng cô gái nhận thấy ánh mắt nguy hiểm của hắn, kèm theo đó là hắn không thèm tránh né dù nhận ra hành động của mình nên đành rút chân lại.
“Nói cho ta biết nàng là ai, vào đây để làm gì?” Minh vẫn giữ gương mặt khả ái nhằm tạo sự tin tưởng.
“Ta là… Ta đi ăn trộm…!” Cô gái định nói tên mình ra nhưng dừng lại kịp, vùng vằng cố thoát khỏi Minh.
Minh kéo cô gái ra cửa: “Nếu nàng không nói, ta sẽ giao nộp nàng cho Tàn Nguyệt giáo!”
“Ngươi dám?”
“Có gì mà không dám… Liên Hoa, nói cho ta biết mục đích của nàng vào đây là gì?” Minh dừng lại, nhìn thẳng vào mắt cô gái nói, từ từ thả tay người đẹp ra.
“Ngươi…ngươi biết tên ta?” Liên Hoa bất ngờ, lắp bắp hỏi lại.
Minh chỉ gật gù chờ đợi câu trả lời….
Xoa xoa hai cổ tay hơi đau vì bị Minh nắm chặt, Liên Hoa nhẹ nhàng tiến lại chiếc giường hình bán nguyệt, bàn tay trắng nhỏ khẽ chạm vào với ánh mắt đầy cảm xúc…
“Tại sao ngươi muốn biết? Tại sao ta phải nói cho ngươi biết!”
Minh tiến sát cửa sổ nhìn xuống, nhẹ nhàng nói: “Vì biết đâu ta có thể giúp được nàng…!”
“Phì, một tên biến thái như ngươi…!” Liên Hoa khịt mũi kinh tởm, nàng khẽ nhón hai ngón tay cầm chiếc áo lót nằm trên giường ném về phía Minh.
Đưa tay đón lấy dễ dàng dù không nhìn lại, Minh đưa chiếc áo lót lên hít một hơi thật sâu, hương thơm mê người của Minh Nguyệt không lẫn đi đâu được.
“Ta nói rồi, ta đi ăn trộm…!” Liên Hoa nói xong liền giật mình đứng im nghe ngóng.
“Có người đang lên đây…!” Minh cũng đã nhận ra tiếng bước chân trước đó vài giây, nhưng khi hắn quay lại thì cũng hơi bất ngờ khi Liên Hoa cũng nhận ra, phải có giác quan cực tốt mới có thể nghe thấy tiếng bước chân còn ở tầng dưới.
Liên Hoa liền chạy lại cửa sổ nhìn xuống, từ vị trí này có thể chiêm ngưỡng một góc rộng lớn bên dưới, đồng nghĩa với việc rất nhiều người bên dưới cũng có thể nhìn thấy hai người nếu căn phòng này sáng lên…
“Nàng có nghĩ giống ta đang nghĩ!” Minh nói rồi leo ra phía bên ngoài cửa sổ.
“Đây là lối thoát duy nhất…!” Liên Hoa cũng leo ra ngoài rồi kéo cửa sổ đóng lại, hai người cùng đu bám hai bên vì dưới tầng này là một tầng sảnh trống, có nhiều người Tàn Nguyệt giáo ở đó nên không thể lao xuống…
Bên dưới là một nhóm cô gái trẻ mang khan che mặt, mỗi người mang một chiếc khay chứa một vật thể trong suốt, đem gắn vật thể trong suốt đó lên chiếc lồng đèn hình bán nguyệt rất lớn đang đặt ở giữa sảnh.
“Không có…!” Liên Hoa nói khẽ, âm thanh rất nhỏ nhưng Minh là kẻ đặc biệt, hắn tất nhiên là nghe thấy.
“Nàng đang tìm người?”
…
Một khoảng lặng, Liên Hoa nhìn ra xa, khẽ gật đầu…
“Ta cũng đang tìm người…!” Minh nói, hắn đang chăm chú quan sát động tĩnh bên trong căn phòng của Minh Nguyệt.
“Vậy thì phải nhanh chóng rời khỏi đây…Vì khi đám người kia hoàn thành lồng đèn, lễ hội sẽ bắt đầu, hàng chục ngàn con mắt sẽ nhìn lên đây…
“Lễ hội trung thu?” Minh hỏi.
Liên Hoa lắc đầu, nàng chồm người sang ghé sát tai Minh nói khẽ: “Hội hoa đăng…”
Sau đó kéo khăn che mặt lại rồi trước sự bất ngờ tột độ của Minh, Liên Hoa thả tay để rơi tự do xuống dưới…
“Ách…!”
Bóng đen của cô nàng nhanh chóng mất hút, đám người ở sánh dưới không hề nhận ra…
“Ta…ta cũng có đồ chơi vậy…!” Minh hít một hơi rồi lấy ra cây chổi của mình, hắn có thể chịu được những đòn đánh rất mạnh nhưng không đủ tự tin để lao xuống đất từ khoảng cách cả trăm mét như lúc này…
“Hội hoa đăng…Tuyệt…!”
Minh cắn chặt răng rồi cưỡi chổi lao xuống…