Chiều tà, ngồi trên mỏm đá lưng chừng núi ngắm hoàng hôn, gió nhè nhẹ đem theo hương núi đồi khiến Minh cảm thấy thư thái nhẹ nhõm, hắn không cũng không rõ cảm giác thoải mái này là do cảnh sắc hùng vĩ trước mặt đem lại hay là do nơi đây là một nơi linh thiêng. Chợt có tiếng bước chân từ sau tới…
“Thật đẹp đúng không?”
Uyển nhi nhìn quả bóng tròn đỏ hồng đang chìm dần nơi chân trời bằng ánh mắt mê mị, giọng nói nhẹ nhàng hòa quyện vào gió, gương mặt thanh thoát không tì vết, không chút son phấn....một vẻ đẹp tinh khiết khiến Minh đê mê.
“Đúng…nàng thật đẹp…!”
Uyển nhi đỏ mặt: “Ngươi thật là…đừng nên nói lung tung ở chốn này…ta làm sao so được với vầng mặt trời kia…!”
Minh biết trên núi có một ngôi chùa, nhưng hắn cảm thấy lời nói của Uyển nhi ẩn ý tới điều gì khác, hắn nghi vấn hỏi: “Nơi này có gì đặc biệt sao?”
“Ngươi còn phải hỏi? Chẳng phải ngươi đã nghe hết cuộc trò chuyện của sư phụ và Hồng Nguyệt giáo chủ kia…?” Uyển nhi không thay đổi thái độ hỏi lại, nàng vẫn chăm chú ngắm vầng mặt trời chỉ còn một nửa.
Minh gãi đầu cười trừ: “À thì ta củng chỉ nghe được nhiêu đó, không thể biết hết được… Có rất nhiều điều trong thế giới này ta không biết…”
“Không ai có thể biết được hết về thế giới này… Và ngươi nên nhớ: Biết cái gì, khổ cái nấy!”
Minh ngơ người hỏi lại: “Đó là giáo điều của nàng sao?”
“Ta không tu đạo nên không có giáo điều…chỉ là…khuyên ngươi thôi…!” Uyển nhi đáp.
Minh lầm bầm: “Như vậy là tốt, nếu không ta và nàng buộc phải phạm vào đại kị sắc giới rồi…!”
“Ngươi nói gì?”
“À…đâu có gì đâu…!”
Uyển nhi nghi hoặc dò xét: “Ta dặn ngươi rồi đấy, phải cẩn thận lời nói của mình…!”
Minh gật đầu lia lịa như gà tỏ vẻ ngoan ngoãn…
Uyển nhi quay sang nhìn phía chân trời, mặt trời đã lặn hoàn toàn, nàng thở dài một cách nhẹ nhàng: “Về thôi! Tới giờ ăn rồi…!”
Minh theo chân Uyển nhi trở về ngôi nhà nhỏ của hai thầy trò nàng, một nơi nằm trên cao và tách biệt hoàn toàn với ngôi chùa kia…
“Nhi à…nàng bao nhiêu tuổi rồi?” Minh tranh thủ tán tỉnh.
“Ta không phải tên Nhi, ta là Ngọc Uyển, sư phụ thường gọi là Uyển nhi…!”
“Ngọc Uyển! Cái tên thật đẹp, nhưng thua người một chút!” Minh chớp cơ hội nịnh hót.
“Ta nói với ngươi rồi, cẩn thận lời nói của mình…!” Uyển nhi đáp lại.
“Ta chỉ nói sự thật, nàng đẹp thì ta nói nàng đẹp!” Minh hùng hồn nói.
Uyển nhi thở dài: “Phải nói bao nhiêu lần ngươi mới chịu hiểu, nếu không phải ngươi đã giúp 2 thầy trò ta thì còn lâu ngươi mới được đặt chân tới đây…!”
“Bộ…trên núi này có người khác đẹp hơn hay sao? Ta cứ nghe thoang thoảng có tiếng hát…nghe không rõ nhưng…”
Minh chợt im bặt vì Uyển nhi khựng lại, trợn mắt nhìn hắn khiến tên này hoang mang sợ rằng nàng nổi giận vì mình nói người khác đẹp hơn nàng. Nhưng Uyển nhi cất tiếng hỏi làm Minh càng thêm hoang mang.
“Ngươi…ngươi cũng nghe được sao?”
“À…ta cũng không rõ có phải tiếng hát không hay là tiếng gió. Lúc nãy thì có nhưng bây giờ hết rồi!”
Minh vẫn còn hoang mang, cộng thêm bóng tối nên không nhận ra ánh mắt Uyển nhi nhìn hắn đã thay đổi.
“Thôi…mau về nhà…!” Uyển nhi quay bước.
…
Sáng hôm sau, Minh cùng Đạo Đồng rời núi, không có Uyển nhi tiễn làm hắn cảm thấy luyến tiếc, nhưng bắt buộc phải rời đi nếu không muốn gây họa cho thầy trò nàng bởi hắn là mục tiêu hàng đầu của Hồng Nguyệt. Nhưng dù vậy Minh vẫn cố biện hộ để lấy lý do ở lại, rằng nếu Hồng Nguyệt tìm hắn thì đã xuất hiện ở đây ngay trong đêm rồi chứ không cần chờ qua ngày như vậy.
“Hửm…!”
Vừa ra đến quốc lộ, cả Đạo Đồng và Minh cùng nhíu mày nghi hoặc.
“Ngươi thấy gì?” Đạo Đồng hỏi trước.
“Hơn 10 tên nham nhở đang nhìn về phía này…! Còn ngươi?” Minh đáp, hắn đang bật Mắt Thần quan sát.
“Một làn sát khí đang tăng dần từ phía xa!”
“Sao bọn chúng biết mình ở trên núi mà úp sọt nhỉ?” Minh tự hỏi.
“Có lẽ chỉ là tình cờ…” Đạo Đồng đáp.
“Có thể trùng hợp đến vậy sao?” Minh lầm bầm.
“Haha…tất nhiên là không rồi?” Một giọng nói lớn vang lên sau lưng cả hai.
Minh và Đạo Đồng giật mình quay lại, một tên lực lượng mình trần cưỡi trên một con hà mã cao hơn 2 mét với đôi mắt màu trắng rất sáng.
“Lưu Thông! Ngươi muốn gì?” Đạo Đồng lến tiếng.
“Muốn gì? Haha…cả đoạn đường này là của ta, ngươi đã đặt chân lên đường thì ngươi phải nộp phí…”
“Đường của ngươi? Giờ có cả thu phí lưu động nữa sao?” Minh khó chịu.
“Haha…gương mặt thân quen đây rồi… Ngươi đi đứng không đúng kiểu, ngươi phải nộp phí…”
Nói xong, Lưu Thông ra hiệu, đám người kia đã áp sát lập lức lao đến bao vây Minh và Đạo Đồng.
“Hóa ra là người của ngươi…” Đạo Đồng vẫn điểm tĩnh.
Lưu Thông đe dọa: “Ta cần đưa thằng nhóc kia về kiểm tra, ngươi không liên quan thì tránh ra!”
“Bắt người vô cớ…?” Minh gầm gừ.
“Vô cớ? Ngươi đi trên đường là ta có quyền bắt ngươi…!” Lưu Thông cũng gầm gừ tương tự.
Minh ghé sát thì thầm với Đạo Đồng: “Ngươi chọn đi…tên cầm đầu hay là đám kia?”
Đạo Đồng lắc đầu: “Ta không đánh nhau!”
“Vậy ta chọn tên mồm rộng kia…!” Nói xong Minh đẩy mạnh Đạo Đồng bay vào đám người đang vây xung quanh, còn mình xông tới tên Lưu Thông.
“Dám chống người đang làm công quả…ngươi chết chắc!”
Lưu Thông gầm lên rồi lấy ra một cây baton đỡ cú đá của Minh. Mất đà, Minh rơi xuống và kinh hãi khi thấy cái miệng khổng lồ đang lao từ dưới lên. Hắn nhanh chân đạp vào hàm trên của con hà mã bật ra.
Phành…
“Vãi thật…!”
Cú táp hụt của con thú cũng tạo ra một xung động mạnh mẽ khiến Minh run chân, nếu bị táp trúng thì chỉ có tan xác. Con thú to lớn liền xông đến, cái miệng rộng đủ để một người đứng bên trong lại há ra nhắm vào Minh.
“Haha…chạy đâu cho thoát…đứng lại…đứng!” Lưu Thông ngồi trên lưng con thú cười khoái chí.
Con thú to lớn nhưng di chuyển và đổi hướng rất nhanh khiến Minh chỉ biết chạy và chạy. Tất nhiên hắn định dùng tuyệt chiêu nhưng sợ cái miệng của con hà mã vẫn nghiền nát mình nên không dám liều, cứ thế dồn sức chạy vòng vòng tránh sự truy đuổi của con thú.
“Hàhà…!”
Lưu Thông cười lớn nhảy lên đón đầu Minh, gã cầm cây baton đang xẹt xẹt tia điện đập thẳng tới.
“Phá Cốt…!”
Uỳnh…
“Ách…!”
Va chạm, sức nóng khủng khiếp vừa bộc phát thì Minh phải thu chiêu, nhảy ra xa tránh cú táp của con hà mã đã tới sát mông…
Phành…
Táp hụt, con thú dừng lại cho Lưu Thông nhảy lên lưng rồi tiếp tục truy đuổi. Nét mặt Lưu Thông trở nên khó coi vì cây baton của hắn đang bốc khói.
Chạy tới bên cạnh Đạo Đồng đang đối diện với đám người kia mà hơn một nửa trong số đó đã nằm trên mặt đất, Minh nhăn nhó nói:
“Tiểu Đạo Đồng! Đổi đi!”
“Đổi?”
Đạo Đồng chưa kịp hỏi xong thì Minh lần nữa đẩy hắn lao về phía Lưu Thông và con hà mã, còn bản thân đứng chắn trước 5 tên thuộc hạ của Lưu Thông.
“Ô kê em tới đây đi em yêu…!” Minh đưa tay ngoắc ngoắc.
Lập tức cả 5 tên cầm baton xông vào, tốc độ cực nhanh khiến Minh bất ngờ, hai mảnh Long Nguyên ở hai chân phát huy toàn lực nhảy lui.
Ầm…ầm…ầm…
5 tên tỏa ra tấn công từ nhiều hướng khiến Minh chật vật chống đỡ, hắn vẫn chưa tự tin đủ phòng ngự để mấy cây baton kia chạm vào người.
“Hực…Phá…”
Định tung một chiêu Phá Cốt vào tên trước mặt nhưng phải bỏ ý định để tránh một cây baton khác vụt qua từ bên trái. 5 tên phổi hợp chuẩn xác tói nỗi Minh không có kẻ hở để phản đòn, tốc độ, món bảo bối đủ sức hạ một người nếu chạm vào và số đông khiến đám người này chiếm ưu thế. Giờ Minh mới hiểu, hắn đã lầm, quên mất rằng tại sao những kẻ này còn đứng được trước mặt Đạo Đồng…
“Tiểu Đạo…ta muốn đổi…” Minh gào lớn.
“Nữa hả…!” Đạo Đồng ngán ngẩm.
Minh hùng hục xông tới Lưu Thông, tên này vẫn cưỡi con hà mã nhưng quần áo đã tả tơi rách rưới.
“Hừ…Các ngươi xem thường ta quá…” Minh nghiến răng, tay phải kích hoạt Phá Cốt biến thành màu đỏ nóng rực, nhìn như một cánh tay bằng than hồng đang cháy.
Lưu Thông cười kinh bỉ: “Ngươi cũng khinh thường ta quá!”
Nói xong, hắn nhảy khỏi lưng con hà mã, hai chân tạo ra chấn động rung chuyển mặt đất, đây thường là cách để một kẻ thị uy sức mạnh của mình. Phải có Khí lực đủ mạnh và cảnh giới Cường hóa đủ cao để làm mặt đất rung chuyển chứ không làm mặt đất vỡ nát. Không màu mè, Lưu Thông tung đấm cực mạnh, cánh tay hắn được Cường hóa tới mức có thể cảm nhận được sự cứng chắc của nó bằng mắt thường.
“Phá Cốt!” Minh tung đấm đáp trả…
Ầm…
Va chạm toàn lực, xung quanh rung chuyển, mặt đất dưới chân hai người vỡ nát. Hai người giữ nguyên tư thế, hai nắm đấm vẫn chạm nhau mà không bật ra…
1 giây… 2 giây… Gương mặt Lưu Thông nhăn nhó, biểu thị cho một nỗi đau cùng cực.
Minh mỉm cười, cánh tay than hồng từ từ thu lại…
“Còn muốn chặn chốt nữa không?”
“Áá…Khốn kiếp….!” Lưu thông ôm cánh tay gầm rú, cánh tay vẫn nguyên vẹn nhưng nhìn vào sẽ thấy sắc hồng bên trong, chính xác là từ xương cánh tay này…
Phá Cốt, chiêu thức mang sức mạnh của tia nhiệt Hồng Ngoại, nhưng đi kèm sức nóng bá đạo là một năng lực độc đáo không kém mà bây giờ minh mới có dịp sử dụng: phá cốt, phá nát xương cốt bằng sự bức xạ nhiệt, nhiệt xuyên qua da thịt phá hủy xương tủy đối phương.
Thấy chủ nhân bị hạ, con hà mã điên cuống xông tới táp Minh…
Vụt…
“Phá khí…Phong Chấn!” Minh lách người khỏi cái miệng khổng lồ, lầm bầm tung chiêu bằng tay còn lại.
Ầm…
Nắm đấm mang theo quả cầu gió tạo thành từ Xung phong giáng thẳng vào cổ con hà mã, sóng xung kích giải phóng làm con thú choáng váng, cơn lốc cực mạnh kèm theo thổi bay con vật ra xa vài mét…
Đạo Đồng gật gù tán thưởng, 5 tên kia cũng đã bị hắn hạ gục. Cả hai đắc thắng, nhanh chóng ẩn thân…
…
Tới một nơi an toàn, lúc ngồi nghỉ mệt ăn xì nách, Minh đem câu chuyện lúc chiều tối hôm qua với Uyển nhi kể cho Đạo Đồng nghe, người này trầm ngâm một lúc rồi trả lời:
“Có một chuyện, có lẽ chỉ có 2 sư đồ Vô Không cảm nhận được, và người thứ 3 là ngươi. Ngọn núi này trước kia từng là nơi ở tạm thời của Băng Tâm, nghe kể lại khi còn sống người thường ngắm hoàng hôn trên núi và cất tiếng hát. Không sử dụng pháp lực nhưng tiếng hát của người đã hòa quyện vào đất trời, sau này, dù đã qua đời nhưng tiếng hát vẫn vang vọng vào mỗi buổi chiều hoàng hôn. Lâu dần tiếng hát cũng yếu dần và khó cảm nhận được hơn, tới khoảng 20 năm trước thì không còn ai nghe được trừ Vô Không, sau này là đệ tử Uyển nhi, và giờ là ngươi…”
Minh nghe đến đây thì sởn tóc, trong đầu hắn không có cảm tưởng gì về một nữ pháp sư lừng danh, mà chỉ có một suy nghĩ: ‘mình nghe thấy tiếng hát của người chết!’
“Người này…pháp sư Băng Tâm này là người thế nào?” Minh lo sợ hỏi lại, ở thế giới bên ngoài ‘sợ ma’ vẫn tồn tại tới tận năm 2069.
“Một nữ pháp sư hùng mạnh. Một người có tâm hồn tinh khiết. Một cô gái có sắc đẹp vẹn toàn. Một người nổi danh toàn thiên địa và…là một người kết thúc cuộc đời trong cô độc ở tuổi thanh xuân!”
Minh nuốt nước miếng, đúng như hắn đoán, người chết khi còn trẻ rất linh thiêng, hắn hỏi tiếp: “Vậy…cô ấy…chết như thế nào?”
Đạo Đồng liếc nhìn hắn rồi đáp: “Như thế nào thì ta không rõ, ta chỉ biết người qua đời sau khi Tứ Hoàng chấm dứt trận siêu đại chiến…!”
“Từ Hoàng?” Minh tò mò hỏi lại, hắn nghĩ ngay đến một bộ truyện nổi tiếng ở thế giới bên ngoài..
“Tứ Hoàng, là nhóm gồm 4 người được mệnh danh là nữ hoàng ở khoảng thời gian hơn 50 năm trước!” Đạo Đồng đáp.
Minh lầm bầm, xoa cằm nghĩ ngợi: “Hơn 50 năm trước, là trước năm 2019…những người được gọi là nữ hoàng là: nữ hoàng nội y, nữ hoàng thị phi, nữ hoàng dao kéo và nữ hoàng chuyển giới!”
Đạo Đồng khịt mũi: “Hừm…ngươi cũng khá đấy, vậy mà còn tỏ ra ngu ngơ, Băng Tâm chính là nữ hoàng nội y!”
“Ách…!” Minh hét lớn.