Chương 70: Tam thân thánh mộc

Minh cười gian tà nhìn về một hướng, vận khí toàn thân phóng tới gốc cây trước mặt, cả 2 mảnh Long Nguyên được gắn ở 2 chân cũng huy động tối đa.

Huỵch…

Minh đâm sầm vào gốc cây khiến 3 người còn lại ngỡ ngàng, rồi càng tò mò hơn khi hắn sục tay xuống đất như đang đào bới thứ gì đó.

“Khà khà…chạy đâu cho thoát…!”

Cười khoái chí và lôi lên một cái rễ cây, vì đều là những người chuyên luyện pháp thuật và phép thuật nên Đạo Đồng, Vô Không và Uyển nhi lập tức nhận ra cái rễ cây kia.

Chiếc rễ cây ngoe ngoảy vùng vẫy, cố rút xuống đất nhưng không cách nào thoát khỏi tay Minh.

“Thằng cây kia…! Mau đưa bọn ta ra khỏi đây!”

Minh ra lệnh, tay vẫn nắm chặt chiếc rễ không cho nó thoát. Chờ đợi một lát mà vẫn không có động tĩnh gì khác ngoài việc chiếc rễ vẫn cố gắng rút xuống, hắn liền giật mạnh khiến phần rễ bị lôi lên thêm một đoạn nữa.

“Ngươi cố tình quên ta rồi sao? Hề hề!” Minh lại cười gian tà, tụ khí vào cánh tay, sắc hồng lóe lên…

Lúc nãy, bằng Mắt Thần Minh nhìn thấy chiếc rễ này nhô lên khỏi mặt đất như đang quan sát, dễ dàng nhận ra chính là rễ của linh mộc mà Lê Thương đã sử dụng để tạo Ma Ký bắt hắn cùng Hoàng Yến và Phương Chi lúc trước, Minh đã lao đến tóm gọn trước khi nó kịp chui xuống đất.

Phá Cốt, chiêu thức mang sức mạnh của nhiệt độ tinh thuần khiến rễ cây kia lập tức giãy giụa cực mạnh vì đau đớn, nhưng vẫn không cách nào thoát khỏi.

“Ái ái…Tha…tha…”

Một giọng nói nhỏ bé vang lên, Minh thu lại chiêu thức, miệng cười cười: “Cứ thích nặng tay…!”

“Thật là oan nghiệt!”

Giọng nói yếu ớt nếu không muốn nói là thều thào, nhưng cũng đủ để Minh nghe rõ từng câu. Minh bắt đầu dùng kế, hắn nhẹ nhàng vuốt ve chiếc rễ và nói: “Ngươi có thể đưa bọn ta ra khỏi đây không?”

“Tất cả mọi chuyện cũng là do ngươi gây ra cho ta mà bây giờ ngươi còn muốn ta giúp ngươi…? Đừng có hòng!”

“Hề hề…ta xin lỗi mà…!” Minh cười cười, ra vẻ ân hận nhưng sắc hồng lại lóe lên, có điều bàn tay kích hoạt Phá Cốt không chạm vào rễ cây linh mộc đó mà chạm vào gốc cây cao su bên cạnh, lập tức âm thanh xèo xèo vang lên, hơi khói xuất hiện và chỉ vài giây sau một nữa gốc cây đã biến thành than.

“Ách…!” Một tiếng hoảng sợ từ rễ cây thốt lên.

“Đó là…linh mộc?” Uyển nhi tiến lại, đôi mắt sáng rực ngắm nhìn chiếc rễ.

“Không, chỉ là rễ của nó thôi!” Minh đáp lại.

“Đúng, chỉ là rễ của ta, còn phần uy nghiêm oai vệ nhất đã bị tên khốn này làm cho sống dở chết dở…” Chiếc rễ cây rít lên, giọng nói mang theo tia căm phẫn uất ức.

“Hê…ta đâu có làm gì ngươi, là thằng kia nhổ ngươi lên chứ đâu phải ta…!” Minh biện hộ.

“Không phải ngươi? Không phải ngươi phá tan nhà của chủ nhân, không phải ngươi lừa đảo bọn ta thì làm sao tên khốn kia vào được?” Rễ cây vẫn chưa nguôi giận.

“Thôi thì ta xin lỗi mà, đưa bọn ta ra khỏi đây, ta sẽ trả thù giúp ngươi!” Minh xuống nước, hắn muốn nịnh nọt trước rồi mới dùng biện pháp mạnh.

“Không thể!” Chiếc rễ cây trả lời.

“Ngươi chắc chứ!” Minh hỏi lại bằng giọng đe dọa.

“Ngươi có làm gì đi nữa thì ta cũng không thể…!” Chiếc rể cây đáp lại dù nhận thấy Minh đang ngoe ngoảy mấy ngón tay đỏ hồng.

Minh nhíu mày, hắn đủ thông minh để nhận ra vấn đề nên hỏi tiếp: “Rốt cuộc ngươi đang gặp phải chuyện gì?”

“Còn chuyện gì nữa khi bị người ta nhổ lên rồi chặt ra làm củi?” Nó lại rít lên.

“Làm củi…?” Uyển nhi thắc mắc.

“À…không phải làm củi, mà là làm cửa…” Chiếc rễ đính chính. Hầu hết các cánh cửa không gian đều được làm từ thân của linh mộc hệ không gian như cái cây này.

Minh nheo mắt: “Ngươi có thể vượt qua phong bế của Hồng Nguyệt để vào đây mà nói không thể thì liệu ai tin ngươi?”

“Tất cả, trừ kẻ xấu xa dã man nhất thiên địa là ngươi!”

Minh ngơ người, hắn quay sang nhìn Uyển nhi nhưng nàng ra hiệu tiếp tục nghe chiếc rễ nói tiếp.

“Phần rễ này có thể ở trong Bế cảnh này vì ta đã ở đây trước khi các ngươi tới, trước khi bị ả phù thủy kia giam cầm tất cả…Còn việc đưa các ngươi ra khỏi đây, ta không thể…vì ngay cả đưa phần rễ này thoát ra còn không thể thì làm sao có thể với các ngươi?”

“Vậy là, thực thể của ngươi đang ở quá xa sao?” Minh hỏi.

“Không…không xa…!” Chiếc rễ đáp lại.

“Vậy tại sao…lần trước ngươi đã đưa ba người bọn ta đi cả trăm cây số lận mà…!” Minh nghi vấn.

“Nói chuyện với thằng đầu đất như ngươi thật là mệt…!”

Nghe chiếc rễ chửi mình, Minh không hề tức giận vì hắn hiểu được ý tứ trong đó, hắn biết cái cây kia đang gặp vấn đề, ít nhất là sẽ không được trọng dụng như Lê Thương sau khi bị tên VR kia nhổ bay gốc.

Quay lại nhìn Đạo Đồng và Vô Không như hỏi ý, Đạo Đồng khẽ lắc đầu khiến còn Vô Không vẫn nhắm mắt niệm thuật, tất cả rơi vào im lặng, cùng chung một suy nghĩ là tìm cách khác thoát ra…

Minh thả chiếc rễ xuống, hắn xoa cằm nghĩ ngợi một lúc rồi lên tiếng: “Ngươi vẫn đang giữ được mối lên kết giữa thực thể và phần rễ này?”

“Đúng, nhưng ta không đủ sức để quay về. Nếu…nếu là trước kia, với khoảng cách ngắn như hiện tại thì có thể…!” Rễ cây đáp.

Minh đi vòng vòng suy luận: “Bọn ta không thể thoát ra vì không có phép thuật đủ mạnh để tạo ra kết nối không gian, còn ngươi vẫn giữ được liên kết không gian nhưng lại không đủ sức…Vậy nếu…!”

Hắn bỏ lửng câu nói rồi quay lại nhìn từng người.

“Ha…nếu ngươi muốn vào nơi thực thể ta đang bị giam giữ thì ta sẵn lòng, nơi đó cũng không khác ở đây là mấy vì ta cũng không thể thoát ra… Nhưng các ngươi phải có phép thuật hệ không gian đủ mạnh…” Chiếc rễ nói.

Minh lại trầm tư, hắn đã gặp tên VR kia một lần, một lần nhưng đủ để biết gã không đơn giản.

“Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa…!”

Sau mộ lúc lâu im lặng, Vô Không cất tiếng: “Linh mộc…nếu ngươi có thể chịu được tổn thất, hãy tự cắt liên kết với phần rễ này…ta sẽ mang rễ ngươi ra khỏi đây…!”

Vô Không nói làm tất cả sững sờ, trừ Uyển nhi vì nàng biết sư phụ mình đã thi triển pháp thuật thành công. Sở dĩ nói như vậy vì đối với những phù thủy, phần thân cây mới quý giá, còn phần rễ sau khi lìa cây sẽ chỉ là một chiếc rễ vô giá trị. Nhưng ít ai biết những chiếc rễ lại rất quan trọng đối với chính bản thân cái cây, vì khi sử dụng năng lực để vượt không gian, phần rễ cây sẽ mang hoàn toàn năng lực của cây đi theo. Nếu bị cắt đứt liên kết khi đang vượt không gian, phần năng lực đó sẽ tự động bị phong ấn trong phần rễ bị lìa ra, một phong ấn không quá mạnh nhưng chỉ thân cây của nó mới nhìn thấy phong ấn và sử dụng được năng lực bên trong. Đó cũng là lý do khiến phần rễ cây bị đứt lìa trở nên ‘vô giá trị’.

Minh quay lại nhìn Vô Không bằng ánh mắt bất ngờ và nghi vấn. Còn chiếc rễ lắp bắp nói không rõ: “Có…có…thể sao?”

Vô Không mở mắt, từ tốn nói: “Có thể, nhưng ngươi sẽ mất liên kết không gian với phần rễ…!”

Minh nửa mừng nửa nghi vấn hỏi: “Vô Không sư phụ làm bằng cách nào…?”

Đạo Đồng hỏi ngay: “Ngươi có biết tại sao pháp sư đây lại có tên là Vô Không không?”

Không chờ Minh lắc đầu, Đạo Đồng nói luôn: “Vì đó là nữ vệ kế thừa năng lực không gian của Băng Tâm pháp sư.”

“Nói kế thừa thì không đúng vì ta không đủ năng lực để sử dụng nó vang danh như Băng Tâm, nhưng cũng đủ để vượt qua phép thuật này của Hồng Nguyệt!” Vô Không đáp lại, phép thuật hệ không gian rất phức tạp, phức tạp tới nỗi niệm chú từ khi Hồng Nguyệt rời đi tới giờ mới hoàn tất.

Minh mừng rơn vì sắp được cứu, hắn nhìn qua chiếc rễ hỏi: “Ngươi đi không? Thoát ra được ta sẽ đem phần rễ trở lại cho ngươi!”

“Vì không sớm thì muộn, ta cũng sẽ đụng độ với gã VR đó…!” Minh cười, hắn nói thật, Phương Chi đã từng cảnh báo hắn đừng nên gây chuyện với gã đó vì kẻ này rất mạnh, không những thế băng nhóm của gã cũng rất mạnh, mạnh đến nỗi nhiều lần thành viên của chúng gây sự trên địa bàn Đà Lạt nhưng Phương Chi cũng đành im lặng cho qua. Minh cảm thấy ức chế khi cô gái của mình bị thằng khác ăn hiếp nên thầm hứa sẽ đòi công bằng cho nàng…

“Ngươi nghĩ ta có tin được ngươi sau những gì đã làm với ta?” Rễ cây hỏi Minh.

“Ta không cần ngươi tin…vì…ngươi không đồng ý thì kệ cụ ngươi…cứ ở đây chờ Hồng Nguyệt quay lại…!” Minh cười gian trở mặt.

“Hừ…biết ngay mà…thôi đành vậy…!”

Chiếc rễ than thở sau đó trườn lên mặt đất một đoạn dài, nó cố rướn lên một lúc thì nằm im bất động, Minh bước tới kéo lên, chiếc rễ đã đứt lìa hoàn toàn, trở thành một chiếc rễ bình thường không còn nhân trí.

“Đi thôi…ta không cầm cự được lâu…!” Vô Không thúc giục.

Minh cầm chiếc rễ cho vào nhẫn rương rồi tiến lại cùng Uyển nhi và Đạo Đồng đứng trong vòng tròn phép thuật do Vô Không vừa tạo ra.

“Tam Thân thánh mộc…hồi thuật…biến!”

Vô Không nói lớn, vòng sáng lóe lên, một đống rễ cây to lớn trồi lên cuộn tròn bao bọc xung quanh bốn người tạo thành một kết giới, sau đó chui xuống đất đưa tất cả thoát khỏi Bế cảnh, vòng sáng biến mất không để lại dấu vết…

Minh chưa kịp làm quen với cảm giác di chuyển vượt không gian thì kết giới bằng rễ cây đã dừng lại, từ từ mở ra. Hắn thấy một vách núi phía trước mặt, xoay mặt qua thì thấy những bậc thang dẫn đi xuống núi, tượng tự quay sang phía đối diện thì là những bậc thang đi lên. Cuối cùng hắn quay lại nhìn phía sau, một khung cảnh hùng vĩ rợp người… Một đại thụ khổng lồ có một ngọn to lớn xum xuê và ba gốc thẳng đứng…

“Đây là…”

Uyển nhi mỉm cười tự hào giới thiệu: “Đây là Tam Thân thánh mộc, một đại thụ cấp thánh, người ta thường gọi là cây ba gốc…!”

“Cây ba gốc…!” Minh lầm bầm, hắn đã từng thấy qua hình ảnh ở thế giới bên ngoài, nhưng so với cây đang ở trước mặt thì có khác biệt rất lớn. Bởi đây là thánh mộc, hùng vĩ hơn hẳn so với cây ở thế giới ngoài kia…