Sau hai đòn hủy diệt, một chiếc hố rộng lớn nghi ngút khói bụi, không có lửa nhưng nhiệt độ cực nóng. BE lơ lửng trên không bằng đôi cánh phản lực của gã, nhìn xuống đáy hố như đang tìm kiếm. Đột nhiên, một cơn lốc xoáy yếu ớt hình thành, yếu nhưng đủ để cuốn hết khói bụi vào trong nó để lộ ra Tôn Sùng đang khụy dưới đất, bàn tay trụi lông phất nhẹ, cơn lốc di chuyển đem khói bụi ra xa rồi tan biến.
Gần đó là Lý Hải đang nằm rạp trên đất, còn thở nhưng xem ra bị thương rất nặng. Nhóm của Minh thì đỡ hơn, nhờ hợp lực tạo kết giới nên cả 3 chỉ bị sức ép của vụ nổ làm chấn thương toàn thân, tuy nhiên vẫn có thể cử động và di chuyển. Còn lại là Tôn Vinh, gã khỉ khổng lồ này…đã biến mất.
“Khốn kiếp…!” BE đang hứng khởi khi thấy đối thủ đã không còn khả năng đối đầu với mình, nhưng khi phát hiện ra kẻ mạnh nhất là Tôn Vinh không có trong số đó, gã hoảng hốt vọt lên cao.
Ầm…
Từ dưới đất, ngay vị trí mà BE đang lơ lửng bên trên, một vòng sáng với các hình thù kì dị hiện ra cực nhanh, kèm theo đó là một bóng đen khổng lồ hiện ra trong tư thế tung đấm. BE đang trên không nên tốc độ di chuyển không thể nhanh bằng sát chiêu của một Linh thú cường đại kết hợp với năng lực phép thuật đỉnh cao.
Nhìn Tôn Vinh đấm vào không trung, Minh cảm tưởng như không khí bị vỡ ra, rồi sau đó là một nắm đấm bằng đá bắn thẳng vào BE như một viên đạn. Sau tiếng nổ lớn, nắm đấm to lớn bằng đá vỡ nát thành nhiều mảnh, văng ra xung quanh như pháo bông. BE lãnh trọn đòn cực mạnh, đôi cánh máy và khung xương máy sau lưng gãy nát, cơ thể gã bị phản chấn đẩy lên cao một đoạn rồi rơi xuống chiếc hố mà chính gã đã tạo ra lúc nãy.
Bịch…
Rơi xuống đất, toàn thân bất động, BE nghiến răng ken két vì cảm nhận được cơn đau thực sự, hắn cố gắng rê cánh tay gãy gẹo bấm vào một chiếc nút trên bộ giáp rách nát, chiếc nút có chức năng kiềm hãm cảm giác trong game tác động lên người chơi.
“Khụ…Ta quên mất một điều quan trọng…rằng ngươi, kẻ được biết đến với thuật độn thổ độc nhất!” BE cười nhạt.
Tôn Vinh đứng trước mặt BE, trên người không một thương tích. Quả thực khi BE tung đòn thứ 2, Tôn Vinh cũng dùng đến năng lực đặc biệt mang thương hiệu của mình là Thuật độn thổ, hắn đã ẩn thân trong lòng đất để tránh được đòn hủy diệt thứ 2 của BE, sau đó chờ cho gã VR hạ xuống thấp rồi hiện thân tung đòn đáp trả.
Tôn Vinh đưa ngón tay chỉ vào BE, làn khói sáng màu xám tụ lại thành hình đa giác và xoay tròn trên đầu ngón tay lông lá…
Roẹt…
Một nguồn năng lực cực mạnh bắn ra từ đầu ngón tay Tôn Vinh, lao thẳng tới BE, gã VR lóe sáng và biến mất. Đòn tấn công của Tôn Vinh xuyên qua BE, khoan xuống đất một lỗ rất sâu…
Nhìn vào cái lỗ do mình vừa tạo ra, Tôn Vinh nghiến răng: “Ta cũng quên mất một điều…ngươi là VR…”
BE biến mất là do gã thoát game trước khi lãnh đòn của Tôn Vinh. Nói xong, gã khỉ khổng lồ từ từ quay lại, nhíu mày. Minh vẫn đang đứng giữa hai cô gái xinh đẹp, nhưng đứng trong tư thế giương kiếm, Phong Nha biến lớn sẵn sàng chiến đấu.
“Ta không phải tên yếu đuối kia để cho ngươi chơi đùa…”
Tôn Vinh trừng mắt nhìn Minh rồi gầm lên, sau đó vận lực lao đến với đôi mắt màu lam sáng rực, nắm đấm to lớn mang theo khí lực hùng mạnh và bao quanh bởi hàng loạt ấn kí phép thuật.
Tôn Sùng gần đó đang gượng dậy nhíu mày khó hiểu, khó hiểu vì gã biết Tôn Vinh đang dùng một trong những sát chiêu mạnh nhất, mạnh hơn cả đòn đã hạ gục BE, một cú đấm có thể san phẳng một ngọn đồi. Không chỉ riêng Tôn Sùng mà bất cứ ai nhìn qua cũng cảm nhận được uy lực khủng bố của Tôn Vinh đang lao tới.
Phía còn lại, Phương Chi và Diệp Vy cùng hoảng hốt đưa tay kéo tên trẻ trâu lại nhưng đã muộn. Trong khoảnh khắc cái chết cận kề, Minh bước tới vung kiếm trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả, không phải kinh ngạc vì độ liều mạng của hắn mà kinh ngạc vì đường kiếm của Minh cũng đang tỏa ra uy lực không kém. Và điều quan trọng nhất, sắc mặt hắn thay đổi và đôi mắt của hắn đã chuyển màu…
“PHONG….NHA….!”
Minh gầm vang, đôi mắt màu tím nhạt kì dị, hắn vung kiếm chém tới, nhưng không phải chém vào Tôn Vinh, mà chém vào không khí. Tưởng chừng như đường kiếm ấy vô hại nhưng ngay lập tức không khí biến chuyển khi đường kiếm vừa dứt.
Tôn Vinh trợn mắt, vội vàng tạo kết giới và tung đấm…
Không khí như bị xé rách, một đường kiếm khí to lớn thần tốc hình thành và lao tới Tôn Vinh với quỹ đạo kì dị. Không những thế, càng lao tới đường kiếm càng lớn hơn và kéo theo một cơn gió cực mạnh phía sau.
Ầm….
Roẹt….
Roẹt…roẹt…
Va chạm dữ đội, một chấn động cực mạnh khiến khu rừng rung chuyển. Đường kiếm hư ảo bằng không khí cắt ngang nắm đấm uy lực của Tôn Vinh, không dừng lại mà tiếp tục chẻ dọc gã khỉ lổng lồ…
Graooo….
Tiếng gió rít gào cực mạnh, đôi mắt của tôn Vinh vụt tắt, không còn chút ánh sáng nào. Cơ thể khổng lồ của gã cứ thế bị cơn lốc cuốn đi như một chiếc lá.
Cơn lốc cũng cuốn sạch mọi thứ trên hướng đi của nó. Tôn Vinh, cây rừng, đất đá, những sinh vật đang lẩn trốn trong tầm quét của cơn lốc bị ném đi xa hàng trăm mét.
Minh nắm chặt Phong Nha, khí tức giảm dần nhưng sắc mặt của hắn khiến Phương Chi và Diệp Vy vô thức lui lại, phía xa Lý Hải cũng thoáng rùng mình. Hắn nhìn thành quả uy lực của đường kiếm rồi nhìn qua thanh kiếm, môi khô khốc nở nụ cười tà dị khi đôi con ngươi tỏa ra sắc tím nhạt.
“Một kiếm san phẳng cả khu rừng là đây sao…” Minh lên tiếng, nét mặt đầy đắc ý.
“Chủ nhân…!” Lúc này Tôn Sùng mới hoàn hồn, gã đã trở lại dạng người, vội vàng chạy tới tìm kiếm Tôn Vinh.
Nhận thấy chuyển động trước mặt, Minh giương kiếm lên nhắm vào Tôn Sùng đang quay lưng chạy tới, hắn vẫn đứng yên vung kiếm.
“Hoàng Minh!” Diệp Vy hét lớn, sau đó phất tay, dùng Dịch thuật làm đổi hướng cánh tay cầm kiếm của Minh.
Roẹt…
Grào….
Tiếng gió rít gào như mãnh thú, Minh vẫn kịp vung kiếm nhưng chém vào hướng khác, lần này đường kiếm yếu hơn hẳn..
Hắn quay lại nhìn Diệp Vy bằng đôi mắt đầy sát khí, cánh tay cầm kiếm lại vung lên nhưng không chém xuống, nét mặt hắn cũng dần trở lại bình thương, tuy nhiên đôi mắt vẫn màu tím nhạt.
“Diệp…Vy…”
Nghe Minh nói bằng giọng khàn khàn, Diệp Vy mừng rỡ: “Ngươi vẫn nhận ra ta…mau dừng tay lại…”
“Dừng tay?”
Minh lầm bầm rồi quay sang nhìn thanh kiếm trong tay mình, Phong Nha vẫn trong trạng thái biến lớn. Nhìn thấy thanh kiếm, nét mặt hắn lại trở nên nguy hiểm tà dị…
Nhận thấy vấn đề, Diệp Vy gào lên: “Mau buông thanh kiếm ra…”
Minh từ từ quay lại, nụ cười tà dị như nét mặt của hắn, tay cầm kiếm khẽ động như muốn chém xuống…
“Hê…!”
Phương Chi đột nhiên hiện ra trước mặt Minh, nàng nở nụ cười thật tươi và giơ tay chào, chân nàng vung lên giữa hai chân hắn…
Bốp…
“Ặc….”
Tên trẻ trâu tỏ ra nguy hiểm buộc phải buông thanh kiếm, đưa tay ôm lấy hạ bộ, lăn lộn không nói nên lời. Phong Nha rơi xuống đất liền thu nhỏ, trở thành thanh kiếm cũ kĩ.
“Tại…tại…sao…?” Minh ngửa mặt lên, đôi mắt và gương mặt đã trở lại bình thường, một tay ôm lấy chân Phương Chi, hắn nấc lên từng tiếng.
Phương Chi đáp lại bằng một cái liếc mắt sắc lẹm rồi quay sang Diệp Vy, nàng khẽ nhún vai như không có chuyện gì xảy ra: “Lần sau bồ cứ làm vậy cho nhanh…”